Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua rèm cửa ký túc xá, rọi lên gương mặt Lạc Nhã. Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác vừa hồi hộp vừa háo hức tràn về. Hôm nay là buổi thuyết trình chính thức dự án nhóm tại lớp học đặc biệt, đồng thời là buổi họp quan trọng của câu lạc bộ. Tim cô đập dồn dập, xen lẫn niềm hân hoan và chút lo lắng.
Các bạn cùng phòng dậy sớm, tiếng nước chảy từ vòi rửa, tiếng cười khúc khích từ phòng bên, mùi bánh mì nướng và trà sữa thoang thoảng. Phương Vy chạy ra trước, giọng vui vẻ:
“Lạc Nhã, dậy nhanh đi! Hôm nay là ngày quan trọng, cậu ăn gì để lấy sức nhé!”
Ngọc Mai bước ra, mắt sáng long lanh:
“Và đừng quên mang theo mô hình, mình không muốn nó bị hỏng đâu nhé!”
Lạc Nhã mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa. Cô không ngờ môi trường mới này lại vui vẻ, gần gũi và dễ chịu đến vậy. Những cử chỉ nhỏ, như pha trò đùa hay chia sẻ thức ăn, khiến cô cảm thấy thân thiết với bạn cùng phòng hơn từng chút.
Sau bữa sáng, nhóm chuẩn bị đến lớp học. Hàn Dương đứng ở hành lang, tay cầm sách, ánh mắt bình thản nhưng dịu dàng khi nhìn Lạc Nhã. Cô đỏ mặt, tim nhói nhẹ: “Anh ấy… lúc nào cũng quan tâm mà không nói ra.”
Trong lớp học, không khí căng thẳng hơn hôm trước. Các nhóm khác đều sẵn sàng thuyết trình, rival nhóm cạnh tranh nở nụ cười tinh quái, mắt hướng về nhóm Lạc Nhã – Hàn Dương như thách thức.
Buổi thuyết trình bắt đầu. Nhóm Lạc Nhã – Hàn Dương phối hợp ăn ý: Hàn Dương trình bày phần tổng quan, Lạc Nhã phụ trách minh họa và giải thích chi tiết mô hình. Trần Linh và Vũ Hạo hỗ trợ thêm hiệu ứng chuyển động và âm thanh cho mô hình, khiến toàn bộ bài thuyết trình trở nên sinh động.
Trong lúc trình bày, một tình huống hài hước xảy ra: một chi tiết nhỏ của mô hình rơi ra, khiến Trần Linh bật cười, Vũ Hạo loay hoay nhặt. Lạc Nhã đỏ mặt, nhưng Hàn Dương khéo léo hỗ trợ cô, tay chạm nhẹ vào tay cô khi chỉnh chi tiết. Tim cô nhảy loạn nhịp, ánh mắt chớp lia lịa.
Đột nhiên, rival nhóm bên cạnh cố tình gây hiểu lầm, nói to:
“Nghe nói nhóm này nội bộ không hợp ý, liệu trình bày xong không?”
Lạc Nhã hơi sững lại, nhưng Hàn Dương nghiêm nghị nhìn rival, trả lời dứt khoát:
“Chúng tôi đã phối hợp ăn ý, mọi thứ ổn cả.”
Misunderstanding được giải quyết nhanh chóng, nhưng không khí căng thẳng khiến tim Lạc Nhã đập mạnh. Cô thầm nghĩ: “Anh ấy lúc nào cũng bảo vệ mình… thật ấm áp.”
Buổi trưa, nhóm ra sân trường nghỉ giải lao. Ánh nắng chiếu lên mái tóc Lạc Nhã, gió nhẹ thổi, mang theo hương hoa. Cô và Hàn Dương ngồi cạnh nhau trên băng ghế, trò chuyện về những khoảnh khắc vụng về, vừa cười vừa chia sẻ cảm xúc. Cô cảm nhận rõ nhịp tim mình rộn ràng, từng cử chỉ nhỏ của anh khiến cô xao xuyến.
Chiều đến, nhóm tiếp tục hoàn thiện mô hình cho buổi thuyết trình chính thức tại câu lạc bộ. Một tình huống hài hước khác xảy ra: Trần Linh vô tình làm đổ keo dán, các chi tiết rơi tung tóe khắp sàn. Lạc Nhã và Hàn Dương cùng nhau nhặt từng mảnh, vừa cười vừa làm việc. Khoảnh khắc ấy khiến cô cảm thấy gần gũi anh hơn bao giờ hết, những rung động ngọt ngào lan tràn khắp người.
Sau khi mô hình hoàn thiện, nhóm đứng trước thành quả. Hàn Dương quay sang Lạc Nhã:
“Cậu làm rất tốt hôm nay.”
Cô đỏ mặt, mỉm cười:
“Cậu cũng vậy.”
Buổi tối, ký túc xá tràn ngập ánh đèn vàng dịu dàng. Lạc Nhã chia sẻ niềm vui với các bạn cùng phòng. Phương Vy cười tủm tỉm:
“Nghe cậu kể mà mình cũng hồi hộp theo luôn. Hàn Dương thật sự quan tâm cậu nhiều nhỉ?”
Ngọc Mai nháy mắt:
“Mình thấy hai cậu hợp nhau lắm, không sớm thì muộn sẽ có chuyện rồi.”
Lạc Nhã đỏ mặt, nhưng trong lòng rộn ràng. Cô biết rằng, mối liên kết giữa cô và Hàn Dương đang trở nên đặc biệt. Những ngày tới, họ sẽ cùng nhau trải qua thêm nhiều thử thách, vui buồn xen lẫn, để tình cảm ấy ngày càng sâu sắc hơn.
Trước khi đi ngủ, Lạc Nhã nhắn tin cho Hàn Dương:
“Hôm nay thật vui, cảm ơn cậu đã đồng hành cùng mình.”
Không lâu sau, điện thoại rung lên:
“Mình cũng rất vui. Ngày mai tiếp tục nhé, chúng ta sẽ làm tốt hơn.”
Lạc Nhã mỉm cười, ánh đèn dịu dàng của ký túc xá chiếu lên mặt, tim tràn đầy hi vọng và ấm áp. Cô biết rằng, những ngày tháng sắp tới sẽ ngọt ngào, dễ thương, và đầy kỷ niệm bên Hàn Dương.
Hết chương 8.