những ngày trở về

Chương 5: Những lời chưa nói


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ngôi nhà xưa tràn ngập ánh nắng dịu dàng, nhưng không gian vẫn mang theo sự nặng nề của những ngày tháng qua. Minh Anh ngồi bên bàn ăn, nhìn mẹ chuẩn bị bữa sáng, từng động tác nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Bà vẫn giữ thói quen cũ: sắp xếp bát đĩa, kiểm tra từng nguyên liệu, như thể cẩn trọng từng chi tiết để che giấu những nỗi buồn thầm kín.

Minh Anh mở lời đầu tiên:

“Mẹ… hôm qua con đọc thư của mẹ.”

Mẹ quay lại, đôi mắt thoáng giật mình, rồi nhanh chóng trở nên bình tĩnh. Bà không trả lời ngay, chỉ mỉm cười nhẹ, một nụ cười khó nắm bắt. Minh Anh thở dài, tiếp tục:

“Con… con biết mẹ đã lo lắng cho con nhiều năm qua. Con đã hiểu ra… những gì con nghĩ về mẹ, về cha, về Quân… có lẽ đã sai.”

Không khí bữa sáng bỗng trở nên im lặng, chỉ còn tiếng muỗng chạm vào bát. Mẹ bước tới, đặt tay lên tay Minh Anh, giọng trầm:

“Con à… mẹ cũng có những lời chưa từng nói. Mẹ lo cho con, nhưng đôi khi… mẹ quá nghiêm khắc, quá lo lắng đến mức quên mất con cũng cần được lắng nghe và cảm thông.”

Minh Anh ngạc nhiên, tim nhói lên. Bao nhiêu năm qua, cô cứ tưởng mẹ là người vô tâm, nhưng giờ đây, những lời này như cởi bỏ một lớp băng giá bọc quanh trái tim cô. Cô thấy mắt mình nhòe đi, không chỉ vì xúc động mà còn vì nhận ra rằng, tình cảm gia đình phức tạp hơn những gì cô tưởng.

Trong khi đó, Minh Quân đứng cạnh bàn, hai tay ôm ly sữa, im lặng nhưng ánh mắt đầy tò mò. Cuối cùng, anh mở miệng:

“Chị… em cũng muốn nói. Em biết chị rời đi là để tự do, nhưng em đã… nhớ chị. Và em cũng hối hận vì đã vô tâm suốt thời gian qua.”

Minh Anh quay sang nhìn em trai, thấy một ánh mắt thật sự hối lỗi và chân thành. Lòng cô chợt ấm lên. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, họ nói ra những điều giấu kín trong lòng, những lời chưa từng nói.

Chiều hôm đó, Minh Anh đi dọc sân sau, nơi mẹ từng trồng hoa và em trai từng chơi đùa. Cô nhặt một chiếc lá rơi, cảm giác như những năm tháng trôi qua đều tụ lại nơi đây. Cô tự nhủ: nếu mọi người đều biết mở lòng và nói ra những suy nghĩ, những tổn thương, thì gia đình mới thực sự được hàn gắn.

Đêm đến, Minh Anh ngồi trước cửa sổ, nhìn ra sân nhà. Tiếng gió thổi qua cánh cửa cũ kỹ, như mang theo những lời thì thầm của ngày xưa: những lời chưa nói, những nỗi đau chưa bày tỏ, và cả tình yêu vẫn còn âm thầm hiện hữu. Cô hiểu rằng, chỉ khi đối diện với quá khứ, với chính bản thân và với nhau, gia đình mới có cơ hội thực sự trở lại trọn vẹn.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, Minh Anh cảm thấy trái tim nhẹ nhõm. Những lời chưa nói đã bắt đầu được thổ lộ, và từ đó, một hành trình mới của sự tha thứ, sự thấu hiểu và tình yêu gia đình thực sự bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×