Buổi chiều trong ký túc xá, Thảo Ly vừa hoàn thành bài tập nhóm thì nhận được thông báo từ nick Hoàng Sơn:
“Em rảnh không? Mình muốn trò chuyện thêm một chút, riêng tư.”
Thảo Ly mỉm cười, gõ trả lời: “Mình rảnh. Ngồi đây rồi.”
Không lâu sau, họ bắt đầu trò chuyện video riêng. Khác với các buổi nhóm trước, hôm nay là khoảng thời gian chỉ có hai người. Cả hai đều cảm thấy vừa hồi hộp, vừa thoải mái, như thể đang chia sẻ những điều chưa từng nói với ai.
“Hôm nay em có mệt không?” – Hoàng Sơn hỏi, giọng dịu dàng.
“Mình hơi mệt… nhưng trò chuyện với bạn khiến mình thấy dễ chịu hơn nhiều,” – Thảo Ly trả lời, ánh mắt lấp lánh.
Trong lúc trò chuyện, Hoàng Sơn bất ngờ đưa ra một câu hỏi:
“Em có bao giờ nghĩ về việc sẽ gặp nhau ngoài đời không? Hay chỉ muốn giữ bí mật này?”
Thảo Ly đỏ mặt, ngập ngừng: “Mình… mình cũng tò mò… nhưng lại hơi sợ. Sợ rằng khi gặp, cảm giác sẽ thay đổi.”
“Mình cũng vậy. Nhưng có lẽ… sẽ thú vị nếu chúng ta thử đối mặt với thực tế một lần,” – Hoàng Sơn nhắn, ánh mắt ấm áp nhìn thẳng vào cô qua màn hình.
Buổi trò chuyện tiếp tục bằng việc chia sẻ những bí mật riêng tư, những điều ít ai biết: gia đình, áp lực học tập, những kỷ niệm tuổi thơ. Thảo Ly kể về nỗi nhớ nhà, áp lực trong việc hòa nhập với môi trường đại học, còn Hoàng Sơn kể về cảm giác cô đơn dù nổi tiếng trong trường.
“Chưa bao giờ mình chia sẻ với ai những điều này… nhưng với em, mình cảm thấy dễ dàng hơn,” – Hoàng Sơn nhắn.
Thảo Ly lặng lẽ gật đầu, lòng tràn ngập ấm áp: “Mình cũng vậy… khi nói chuyện với bạn, mình thấy bớt cô đơn và áp lực hơn rất nhiều.”
Trong lúc trò chuyện, cả hai bắt đầu gợi ý về danh tính thật của mình ngoài đời, bằng những chi tiết nhỏ:
Thảo Ly nhắc về lớp học, môn học yêu thích, và một vài bạn cùng lớp.
Hoàng Sơn nhắc về các hoạt động ngoại khóa, sở thích và một vài sự kiện trong trường mà chỉ sinh viên năm cuối mới biết.
Dù cả hai vẫn chưa nhận ra danh tính thật của nhau, nhưng những gợi ý nhỏ này tạo cảm giác hồi hộp và tò mò, khiến họ càng muốn gặp mặt trực tiếp.
Cuối buổi tối, trước khi kết thúc trò chuyện, Hoàng Sơn nhắn:
“Em biết không… mình thật sự quý mến em, Lạc Hoa. Dù chưa biết em là ai ngoài đời, nhưng cảm giác này… rất đặc biệt.”
Thảo Ly nhìn màn hình, tim nhói lên, không biết phải trả lời thế nào. Cô chỉ gõ: “Mình cũng vậy… cảm giác này… thật lạ lùng nhưng ấm áp.”
Cả hai im lặng một chút, chỉ còn tiếng thở và ánh sáng màn hình phản chiếu trên khuôn mặt. Đêm khuya tĩnh lặng, nhưng trái tim họ lại dồn dập vì tình cảm thầm lặng đang âm thầm lớn lên.