(11)
"Long Thiên Hạo, cái tên súc sinh nhà cậu, cậu còn dám vác mặt đến đây à?"
"...."
"Khôn hồn thì cậu mau cút đi, không thì đừng trách tôi lấy cái mạng chó của cậu."
"..."
"Tôi nói cậu cút cậu có nghe không hả?"
Cố Cẩn Vân điên tiết lên, lúc này anh rất muốn đánh cho Long Thiên Hạo một trận, chơi với nhau bao nhiêu năm, anh thật không ngờ cậu ta lại là một con người như vậy.
Long Thiên Hạo bị đánh một nhát trên mặt, khoé môi còn có một chút máu chảy ra.
Hắn ta nhìn Cố Cẩn Vân, ánh mắt đầy thỉnh cầu:
"Cẩn Vân, cô ấy là vợ tôi, xin cậu, để tôi ở lại đây, tôi chỉ muốn biết cô ấy thế nào rồi?"
Cố Cẩn Vân đầy giận dữ, anh túm lấy cổ áo Long Thiên Hạo, đôi mắt đỏ ngầu:
"Chồng? Cậu còn biết bản thân mình là chồng của Gia Tuệ sao? Cậu có biết, cô ấy ở trong đó mấy tiếng rồi không? Cậu có biết khi ở bên cậu, cô ấy đã phải chịu đau đớn thế nào? Vậy mà cậu còn có thể vui vẻ bên tình nhân của mình."
"...."
"Long Thiên Hạo, nếu Gia Tuệ xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối không tha cho cậu."
Cố Cẩn Vân đẩy mạnh hắn ra, người hắn lụi xơ dưới đất.
Hắn để im cho Cố Cẩn Vân mắng mình, bởi vì hắn đáng phải bị như vậy. Hắn đáng đánh, hắn đáng chết.
Nếu Hàn Gia Tuệ xảy ra chuyện gì, không cần Cố Cẩn Vân tha cho hắn, hắn cũng không tha thứ cho chính bản thân mình.
Cố Cẩn Vân mệt lắm ngồi xuống ghế, đã mấy tiếng rồi, sao bác sĩ vẫn chưa ra?
Hàn Gia Tuệ, tôi không cho phép em có chuyện gì?
Long Thiên Hạo ngồi bệt xuống đất, dáng vẻ đau khổ, nhưng hắn bày ra là cho ai coi?
Chính tay hắn đã hủy hoại người con gái đang cấp cứu kia, chính là hắn.
Hắn đánh cô, giam lỏng cô, lại chính tay hại chết chính con ruột của mình, hắn thật sự rất đáng chết.
Những hình ảnh trước kia ồ ạt hiện về trong tâm trí hắn, lúc đó, tiếng cô khóc lóc cầu xin, khuôn mặt đau đớn ấy giờ đây biến thành những nhát dao đâm thẳng vào tim hắn.
Giờ đây, hắn hô hấp khó khăn, rất khó chịu.
Hắn có lỗi với cô, có lỗi với con.
Hắn phải làm gì để chuộc tội đây?
Lúc đó, hắn vội vàng về nhà, nỗi sợ hãi bao trùm tâm trí hắn. Hắn nghĩ đến hình ảnh toàn thân đầy máu của cô, hắn không khỏi run sợ.
Về nhà, hắn không tìm thấy cô, chỉ thấy một vũng máu trên sàn nhà.
Mở camera, hắn mới biết cô được Cố Cẩn Vân mang đi, người này lại chính là người bạn thân của hắn mới về nước. Hắn lập tức gọi điện thoại cho Cố Cẩn Vân, rồi lập tức chạy đến đây.
Giờ đây, hắn cũng chỉ biết cầu nguyện, cầu nguyện cho cô được bình an.
Lúc này, cánh cửa phòng mở ra, một cô y tá chạy ra với vẻ mặt hốt hoảng:
"Cho hỏi ai là người nhà của bệnh nhân?"
Hắn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Cố Cẩn Vân cắt ngang:
"Là tôi. Cho hỏi cô ấy sao rồi?"
"Cô ấy bị xảy thai, mất quá nhiều máu. Cô ấy cần truyền máu gấp, không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Cho hỏi có ai nhóm máu A không? "
"Tôi trùng nhóm máu với cô ấy, lấy của tôi đi."
Y tá gật đầu, Cố Cẩn Vân đi theo y tá đi lấy máu.
Còn Long Thiên Hạo, nghe thấy hai chữ "xảy thai" kia, hắn lại càng đau đớn hơn.
Lần trước, khi mang thai tiểu Bảo, là mang thai ngoài tử cung. Bác sĩ khuyên cô bỏ, nhưng cô khăng khăng muốn giữ đứa trẻ lại. Khó khăn lắm, mới có thể giữ được. Lúc sinh con, cô suýt chút nữa mất mạng.
Bác sĩ nói với hắn là phải bồi bổ, chăm sóc, nếu lần sau mang thai thì tránh để xảy thai. Nếu không sẽ không mang thai được nữa.
Hắn lúc đó chỉ nhếch môi khinh bỉ:
"Cô ta sống hay chết không liên quan đến tôi. Cho dù cô ta có mang thai, tôi cũng sẽ bắt cô ta phá."
Giờ đây, nghĩ lại, hắn ân hận vô cùng.
Nếu như, cho hắn một cơ hội, hắn nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra.
Nhưng trên đời, không có hai từ "nếu như".
Hơn một tiếng trôi qua.
Thời gian cứ như kéo dài vô tận.
Cố Cẩn Vân cũng đã ra.
Lúc này, đèn phòng phẫu thuật kia cũng đã tắt, một vị bác sĩ bước ra.
Hai người bọn họ cùng chạy tới phía bác sĩ.
"Bác sĩ cô ấy sao rồi?"
"Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?"
Cả hai người cùng lên tiếng.
Bác sĩ khẽ lắc đầu, thở dài:
"Cô ấy đã qua khỏi cơn nguy hiểm, nhưng đứa bé đã không còn. Và từ nay về sau, cô ấy không thể nào mang thai được nữa. Hãy chăm sóc kĩ cho cô ấy, bởi vì cô ấy có dấu hiệu về bệnh tâm lí."
#còn
Tên truyện: Nợ Tình.