(3)
"Con của tôi, các người đem con của tôi đi đâu rồi? "
"..."
"Mau trả lại con cho tôi. "
"..."
"Thả tôi ra. Các người có nghe không? Mau chóng thả tôi ra. "
"..."
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Hơn một tuần rồi, cô luôn trong tình trạng như vậy.
Long Thiên Hạo không biết đã đem đứa bé đi đâu? Hắn không cho cô biết.
Nhưng chắc chắn không có ý tốt gì.
Cô hôn mê ba ngày, tỉnh lại thì thấy mình bị nhốt trong một căn phòng.
Cô biết nơi này, đây là nhà của hắn và cô.
Nhưng đã không còn cái được gọi là gia đình nữa rồi.
Cô dùng sức la hét, đập cửa, dùng mọi cách để thoát ra ngoài nhưng hoàn toàn vô ích.
"Long Thiên Hạo, anh mau thả tôi ra. "
"..."
"Lũ cầm thú các người, các người không có quyền nhốt tôi ở đây. "
"..."
"Mở cửa. "
Cô liên tục đập thật mạnh vào cánh cửa.
Cánh tay cô trở nên đau rát, một chút máu đã ứa ra. Nước mắt cứ chảy làm ướt đẫm khuôn mặt cô.
Bị nhốt, cô không biết mình bị nhốt bao lâu.
Cô cũng không còn phân biệt được bây giờ là ngày hay đêm nữa rồi.
Ngày nào cô cũng la hét om sòm khiến Long Thiên Hạo vô cùng bực bội.
Hắn xông vào phòng :
"Hàn Gia Tuệ, cô nổi điên cái gì? Cô muốn làm Sơ Hạ bị xảy thai phải không? "
Sơ Hạ.
Lại là Sơ Hạ.
Vì đứa con của cô ta mà hắn ngày đêm lo lắng, vậy còn Tiểu Bảo của cô phải làm sao đây?
Cô bật cười :
"Phải. Tôi chính là muốn cô ta bị xảy thai đấy. Tôi muốn con của cô ta đến bầu bạn với con tôi đấy. "
Chát.
Long Thiên Hạo đánh cô.
"Tôi thật không ngờ dã tâm của cô lại độc địa như vậy đấy. "
"Tôi độc địa? Tôi độc địa đến đâu cũng không bằng loại cầm thú như anh. Con ruột của mình cũng nhẫn tâm giết chết. Haha... Haha... "
Cơn tức giận của Long Thiên Hạo lên đến đỉnh điểm, hắn tiến tới bóp lấy cổ cô :
"Tôi nói rồi, nó không phải con tôi. Tôi chỉ thừa nhận đứa bé được Sơ Hạ sinh ra. "
Hắn đẩy mạnh cô ra, khiến cô ngã xuống nhà.
"Ha... Vậy thì anh trả lại con cho tôi. Anh đưa nó đi đâu rồi. Các người mau trả con lại cho tôi. "
Cô gào lên.
Cô thấy mình sắp phát điên rồi.
Cô bị bọn họ bức điên rồi.
Khoé môi hắn cong lên, để lộ nụ cười nham hiểm :
"Tôi sẽ không nói cho cô biết đâu. Tôi muốn cô ngày ngày sống trong lo lắng thấp thỏm. Hay nói cách khác, tôi muốn cô sống không được, muốn chết cũng không xong."
Cô lao tới túm lấy cổ áo hắn :
"Long Thiên Hạo, anh là đồ súc sinh. Anh không phải con người, anh là một tên ác quỷ. Đồ khốn nạn. Tôi muốn ly hôn, tôi không muốn sống với một con quỷ như anh. "
Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, rồi bóp chặt cằm cô :
"Ly hôn? Cô nghĩ dễ dàng thế sao? Không phải năm xưa cô tìm mọi cách để trèo lên giường tôi à? Sao bây giờ lại muốn ly hôn. "
Hắn cúi mặt, ghé sát tai cô, giọng điệu đầy tàn nhẫn :
"Cô nghe cho rõ đây, cô hãy ngoan ngoãn làm món đồ chơi của tôi đi. Tôi chơi chưa chán cô, cô nghĩ bản thân mình chạy được sao? Khi nào tôi chán, tôi sẽ cho cô đi. "
Chát.
Lần này là cô đánh hắn.
"Long Thiên Hạo, anh nghe cho kỹ đây, tôi không phải là món đồ lúc cần thì dùng lúc chán thì vứt. Tôi sẽ không ở bên cạnh cái tên cầm thú như anh đâu. "
Cô gào lên.
Cái tát của cô đã chạm tới giới hạn cuối cùng của Long Thiên Hạo.
"Cầm thú? Được, tôi sẽ cho cô biết thế nào là cầm thú. "
Hắn quăng cô lên giường.
"Long Thiên Hạo, anh muốn làm gì? "
".."
"Cút."
".."
Mặc cô mắng chửi, hắn vẫn không để tâm.
Hắn xé rách quần áo trên người cô.
"Đừng qua đây. "
".."
"Anh không được phép chạm vào người tôi. "
Cô sợ, sợ những lần hắn phát tiết.
"Cô đừng quên, cô là vợ tôi. Thoả mãn tôi là nhiệm vụ của cô."
"Long Thiên Hạo, anh là tên bại hoại. "
".."
"Anh mau cút đi. "
".."
"Tôi hận anh."
Mặc cho cô la hét, hắn vẫn không ngừng phát tiết trên người cô.
Mặc cho cô phải chịu đau đớn.
Cô càng phản kháng, hắn lại càng mạnh bạo.
Sáng hôm sau, hắn bỏ đi, để mặc cô nằm lụi xơ trên giường như một con búp bê rách nát.
Cô như cái xác không hồn nằm đó, mặc kệ nước mắt chảy ra ướt đẫm grap giường.
Tàn nhẫn hơn là, hắn xích tay chân cô lại, không cho phép cô đi đâu.
Từ hôm đó, hắn liên tục phát tiết trên người cô, mỗi đêm, hắn dày vò cô cả đêm.
Mà cô, không để ý đến hắn, cô cứ như một cái xác mặc hắn muốn làm gì thì làm.
#còn
Tên truyện: Nợ Tình.