Linh Nhi bước ra khỏi thang máy trên tầng cao nhất của tòa nhà trụ sở công ty, tay cầm chiếc túi xách da màu đen thanh lịch. Buổi sáng hôm nay, không khí văn phòng dường như rộn ràng hơn mọi ngày, ánh nắng chiếu qua cửa kính lớn tạo thành những dải sáng lung linh trên sàn. Nhưng trong lòng cô, cảm giác nặng nề không thể gọi tên cứ bám lấy, như một đám mây đen đang kéo tới.
Cô nhìn quanh, cố gắng mỉm cười với các đồng nghiệp, nhưng đôi mắt họ dường như tránh né. Linh Nhi lắc đầu, tự nhủ có lẽ họ chỉ bận rộn. Chỉ vài phút nữa, cô sẽ gặp Ngọc Khang, người bạn trai lâu năm kiêm đối tác trong công việc – cũng là người mà cô từng trao trọn niềm tin.
Bước vào phòng làm việc của Khang, Linh Nhi chợt thấy một cảnh tượng khiến tim cô như bị bóp nghẹt. Ngọc Khang đang ngồi sát bên Thanh Vy, trợ lý mới xinh đẹp, mái tóc dài óng ả rủ xuống vai, đôi mắt cười tinh quái. Họ cúi sát vào nhau, cười nói rì rầm, ánh mắt Khang tràn đầy sự trìu mến mà lẽ ra cô từng mong nhận từ anh.
“Chào Ngọc Khang,” Linh Nhi cố tỏ ra bình thản, nhưng giọng nói lại khàn đi một chút.
Ngọc Khang giật mình, đứng dậy, nụ cười trên môi biến mất, thay vào đó là ánh mắt lúng túng. “À… Linh Nhi, em… em tới rồi à?”
Cô gật nhẹ. “Ừ… tôi có vài tài liệu cần trao cho anh.”
Thanh Vy hơi ngẩn người, nhưng nhanh chóng quay đi như không liên quan. Ánh mắt cô ta thoáng chút gì đó khó chịu khi Linh Nhi tiến gần, như một lời cảnh cáo: “Đừng can thiệp.”
Linh Nhi đặt tập hồ sơ xuống bàn Khang, nhưng tay cô run run. Tất cả những ký ức ngọt ngào, những hứa hẹn tình cảm mà cô trao cho Khang bỗng chốc tan biến trong vài giây nhìn thấy cảnh tượng ấy. Tim cô đau nhói, nhưng cô vẫn gắng gượng giữ bình tĩnh.
“Anh… giải thích đi,” cô nói, giọng mỏng manh nhưng sắc bén.
Khang hớt hải, ánh mắt tránh né. “Linh Nhi, em hiểu lầm… chỉ là… chúng tôi đang bàn về công việc thôi mà.”
“Công việc?” Linh Nhi cười khẩy. “Anh và cô ấy bàn công việc bằng cách ngồi sát nhau, trao nhau ánh mắt trìu mến, cười rúc rích như hai người yêu nhau à?” Cô dừng lại, cảm giác tức giận trào lên nhưng nước mắt vẫn chưa rơi. “Anh… anh đã phản bội tôi, đúng không?”
Khang lúng túng, cúi đầu, không nói được lời nào. Thanh Vy lặng lẽ đứng dậy, đi về phía cửa với vẻ mặt không còn che giấu sự hả hê.
Trong khoảnh khắc đó, Linh Nhi như bị vỡ vụn. Bao nhiêu năm tin tưởng, bao nhiêu ngày tháng hi sinh, bỗng chốc tan biến. Không chỉ là tình yêu, mà cả sự nghiệp cô dày công xây dựng cũng đang lung lay. Chỉ vài giờ trước, cô vừa ký hợp đồng lớn, tưởng rằng tương lai đang mở ra trước mắt, giờ thì tất cả như bọt nước.
Cô quay người rời khỏi phòng, bước chân rụt rè trên sàn gạch lạnh, nhưng mỗi bước đi đều như có sức nặng hàng tấn. Tim cô đau nhói, nhưng giọt nước mắt đầu tiên vẫn chưa rơi. Cô bước ra ngoài, dừng lại trước cửa kính lớn nhìn thành phố nhộn nhịp, và tự nhủ: “Không, mình sẽ không gục ngã. Một ngày nào đó, họ sẽ phải trả giá.”
Chỉ vài giờ sau, Linh Nhi nhận được một cuộc gọi từ công ty. Giám đốc đối tác cũ, người mà cô tin tưởng tuyệt đối, thông báo rằng toàn bộ hợp đồng lớn vừa ký đã bị hủy bỏ. Các dự án trọng điểm bị đình trệ, ngân sách đội lên gấp đôi, và tất cả trách nhiệm dồn về cô – người đang “vắng mặt” trong các cuộc họp quan trọng.
Linh Nhi cảm thấy choáng váng. Cô đã mất công xây dựng từng chi tiết, từng mối quan hệ, vậy mà giờ chỉ còn lại một đống tro tàn. Tim cô đau nhói, nhưng một luồng giận dữ bất ngờ trào lên. Đây không chỉ là thất bại, đây là sự phản bội tổng hợp từ những người cô từng tin tưởng nhất.
Buổi chiều hôm đó, cô đến căn hộ cũ của mình, nơi từng đầy ắp tiếng cười và ký ức hạnh phúc. Nhìn quanh, mọi thứ vẫn nguyên vẹn, nhưng Linh Nhi biết mọi thứ đã thay đổi. Hình ảnh Khang và Thanh Vy hiện lên trong đầu khiến cô nghẹn ngào. Cô ngồi xuống ghế sofa, hai tay ôm mặt, nước mắt trào ra nhưng vẫn cố gắng kìm nén.
“Phải… phải làm gì đó… mình không thể cứ thế này mãi được…” Linh Nhi thì thầm với chính mình. Trong tâm trí cô, kế hoạch dần hình thành: một ngày nào đó, cô sẽ trở lại, nhưng không còn là Linh Nhi yếu đuối ngày xưa. Cô sẽ trở thành người phụ nữ mạnh mẽ, quyền lực, khiến tất cả những kẻ đã phản bội phải hối hận.
Đêm đó, Linh Nhi nằm trên giường, nhìn trần nhà, không ngủ được. Cô nhớ lại từng kỷ niệm với Khang, từng lời hứa, từng nụ cười. Nỗi đau trộn lẫn với giận dữ khiến tim cô như bị thiêu đốt. Cô biết một điều: nếu muốn sống sót trong thế giới này, cô không được mềm lòng.
Sáng hôm sau, Linh Nhi xuất hiện tại tòa nhà trụ sở lần cuối. Cô đi qua phòng làm việc của Khang một lần nữa, nhìn vào anh, ánh mắt lạnh lùng, không một chút do dự. “Hôm nay là ngày kết thúc,” cô nghĩ thầm.
Trên đường ra xe, Linh Nhi nghe điện thoại reo. Một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Em… có muốn gặp lại không?”
Nhưng Linh Nhi đã không trả lời. Cô biết mình phải đi, phải biến mất, để chuẩn bị cho một hành trình mà kẻ phản bội không thể tưởng tượng.
Và thế là, Linh Nhi rời thành phố trong đêm, không một ai biết tung tích. Cô để lại tất cả phía sau: tình yêu, bạn bè, sự nghiệp, nhưng mang theo trong tim một ngọn lửa – ngọn lửa của quyết tâm, của báo thù và của chính mình.
Đêm ấy, ánh trăng soi bóng cô trên con đường vắng, như một lời hẹn: “Một ngày nào đó, tất cả sẽ phải trả giá.”