Khi màn đêm buông xuống thành phố, ánh đèn đường như những lời thì thầm của thị trường: sáng chói rồi lập tức chao đảo. Những ngày vừa qua, công ty của Khang liên tục phải đối mặt với sóng gió — cổ phiếu dao động, nhân sự rời đi, và những gợi ý truyền thông khiến đối tác hoài nghi. Đó là kết quả bước đầu trong chiến lược của Linh Nhi. Nhưng chiến trường không bao giờ chỉ có một bên tấn công; kẻ bị thương sẽ vùng dậy và phản công bằng mọi cách có thể.
Sáng hôm sau, mọi người trong hội đồng quản trị công ty Khang được triệu tập cho một cuộc họp khẩn. Không khí u ám, những gương mặt căng thẳng. Khang đứng giữa phòng họp, gương mặt tái mét, nhưng cố gắng giữ thái độ điềm tĩnh. Anh ta không muốn để lộ sợ hãi trước nhân viên; nụ cười gượng gạo trên môi như một tấm mặt nạ che giấu sự hoảng loạn.
“Chúng ta sẽ kiểm soát tình hình,” Khang nói, giọng cố nén. “Tôi đã liên hệ với các đối tác và đang làm việc với ban pháp chế để tối ưu phản ứng. Ai có đề xuất, nêu ra.”
Nhưng mọi đề xuất đều mang tính vá víu, không hề có tầm nhìn chiến lược đủ lớn để xoa dịu nhà đầu tư. Các câu hỏi liên tiếp được đặt ra, nhưng không câu trả lời nào khiến mọi người an tâm. Đó là lúc những khe nứt nội bộ bắt đầu lộ diện; không phải ai cũng còn tin tưởng vào sự lãnh đạo của Khang nữa.
Trong khi đó, bên kia bờ chiến tuyến, Linh Nhi quan sát từng phản ứng của đối thủ như người đọc điệu nhảy của một vũ công. Cô không vội mừng. Phản công của kẻ thù, cô đã dự tính — và chuẩn bị. Để đối phó, cô không ra tay bằng vũ lực thô bạo; thay vào đó là những chiêu bài khéo léo nhằm bóp nghẹt nguồn lực, cô giữ kín mọi kế hoạch, chỉ bật đèn đỏ nơi cần thiết.
Phản công đầu tiên của Khang không phải là một vụ lộ thông tin công khai. Anh vốn là người khôn khéo, hiểu rằng những động thái bạo lực sẽ chỉ đẩy dư luận nghiêng về phía tấn công. Thay vào đó, anh bắt đầu chiêu dụ lại vài nhân sự đã rời đi — những người chưa kịp gắn bó với dự án mới của Linh Nhi — bằng những lời hứa, thưởng hậu hĩnh và cam kết tương lai. Đồng thời, anh bí mật tiếp cận một số cổ đông lớn để kêu gọi họ bình ổn thị trường. Đây là chiêu thức kinh điển: vá lại lỗ hổng nhân lực và củng cố lòng tin bên trong để ngăn chặn những đợt tháo chạy của vốn.
Đêm trước, một lời mời bất ngờ được gửi tới vài lãnh đạo chủ chốt của công ty Linh Nhi — một buổi tối thân mật, kiểu kết nối ngầm giữa các “cây cầu” trong ngành. Linh Nhi biết ngay đây là động thái của Khang nhằm lấy lại ảnh hưởng và đồng thời dò xét những ai còn trung thành với cô. Cô nhận lời, nhưng mang theo chính sách phòng thủ cực kỳ thận trọng: đến để quan sát, để thu thập thông tin, không để lộ cảm xúc hay tham vọng cá nhân.
Buổi tối diễn ra tại một nhà hàng ấm cúng, ánh nến và tiếng nhạc jazz tạo bối cảnh dịu dàng, trái ngược với bầu không khí căng thẳng bên ngoài. Khang ngồi giữa, ân cần, nở nụ cười dễ chịu, thể hiện hình ảnh của một nhà lãnh đạo kiên định, chuẩn mực. Anh nói nhiều về tương lai, về kế hoạch tái cấu trúc, về những cơ hội trước mắt. Không ít người bị câu nói ấy lôi kéo; có những ánh mắt đảo chiều, có những gật gù dần trở lại. Phản công của Khang đạt được một số thành quả: vài nhân sự lưỡng lự buổi sáng đã phần nào yên tâm hơn.
Tuy nhiên, phía Linh Nhi không phải không có phản ứng. Cô biết những mồi câu kia là giả, là nỗ lực che mắt chứ không phải giải pháp thực sự. Trước khi rời khỏi buổi tiệc, cô khéo léo sắp xếp một cuộc gặp riêng với một trưởng bộ phận quan trọng — người mà trước đây cô đã tận dụng để thấm nhuần niềm tin về phong cách lãnh đạo mới. Cuộc gặp được dàn xếp như một sự hỗ trợ chân thành, nhưng thật ra là để củng cố thêm quyết tâm và đảm bảo rằng dù có những lời mời trở lại, các giá trị chuyên nghiệp và tầm nhìn thực tế vẫn thắng thế.
Phản công thứ hai của Khang mang tính pháp lý — một lá thư đề nghị điều tra nội bộ, ý đồ làm chệch hướng dư luận. Anh cố gắng bịa ra một kịch bản rằng mọi rắc rối là do những thay đổi nhân sự đột ngột và thông tin sai lệch từ đối thủ. Mục tiêu của anh: chuyển cuộc chơi từ phân tích minh bạch sang một cuộc chiến “ai đúng ai sai” mơ hồ, kéo dài thời gian để khắc phục tổn thất.
Nhưng đội pháp lý của Linh Nhi đã lường trước. Họ nhanh chóng đáp trả bằng chuẩn bị chứng cứ, kiểm toán độc lập, và công bố những báo cáo nguyên gốc có xác thực. Trong tuần, một loạt email nội bộ xác nhận các giao dịch mờ ám đã được đưa ra ánh sáng theo đúng trình tự pháp lý, khiến lời tuyên bố của Khang trở nên thiếu sức nặng. Phản công pháp lý của anh gặp phải ngay bức tường bằng chứng — và điều đó khiến anh tức giận hơn là trấn an.
Những kịch bản đấu trí tiếp tục diễn ra như một vở kịch đầy căng thẳng. Cả hai bên đều dùng đến mưu mẹo, tới tấp tung ra các chiêu thức làm lung lay đối phương. Dường như chiến trường không chỉ là tiền bạc hay danh tiếng nữa — mà còn là lòng kiêu hãnh, là việc ai sẽ là người còn đứng vững khi màn khói tan đi.
Trong những ngày căng thẳng đó, khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi giữa Linh Nhi và Hạo Thiên trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Một tối sau cuộc họp kéo dài tới khuya, Hạo Thiên đến văn phòng cô, mang theo hai ly nước nóng. Anh nhìn thấy trên mặt cô những dấu mệt mỏi — nhưng ánh mắt vẫn sáng như thép. “Ngủ đi một chút,” anh nói, không hề cầu kỳ. “Ngày mai còn dài.”
Linh Nhi nhận lấy ly nước, cười nhạt: “Anh chưa từng hỏi tôi nghỉ ngơi bao giờ.” Giọng cô vừa mỉa mai vừa vui vẻ. Hạo Thiên nheo mắt, đôi môi khẽ mím: “Có lẽ tôi nên bắt đầu.” Anh không hỏi thêm, chỉ ngồi xuống đối diện, im lặng nhưng hiện diện. Sự im lặng ấy cũng là trao gửi, là chỗ dựa nhỏ bé trong cơn bão.
Có lúc, đối mặt với thành công bước đầu, Linh Nhi bất ngờ thấy lòng mình run rẩy vì một cảm xúc khác — không phải hận thù, mà là sự trống trải. Khi mọi thứ xoay quanh là toan tính, cô chợt nhận ra giá mà mình trả để có được sức mạnh này: là những đêm không ngủ, là niềm tin bị xói mòn, là các mối quan hệ bị gỡ bỏ. Hạo Thiên, bằng cách im lặng và ở đó, cho cô phép được yếu mềm một khoảnh khắc. Anh không ép cô phải chia sẻ, nhưng chỉ cần sự hiện diện đủ để cô biết mình không hoàn toàn đơn độc.
Một biến cố nhỏ xảy ra giữa lúc đó: một nhà đầu tư lớn, người mà Khang rất cần, đột ngột chuyển hướng ủng hộ. Tin đồn lan nhanh, và dù có phần bất ngờ, nó làm thay đổi cán cân tạm thời. Khang nhìn thấy hy vọng, gắng gượng nắm lấy mọi cơ hội. Nhưng thay vì hoảng loạn, Linh Nhi tỏ ra bình tĩnh đến lạnh lùng. Cô biết rằng phép thử lớn hơn còn đang chờ — khi đối thủ biết dùng mưu, cô phải trả lời bằng chiến lược sắc bén hơn.
Ngày cuối tuần, công ty Khang tổ chức một cuộc họp báo để trấn an đối tác và công chúng. Khang đứng trên bục, khuôn mặt điềm tĩnh, phát biểu về kế hoạch tái cơ cấu và cam kết minh bạch. Máy quay lia chậm, ống kính nắm bắt từng biểu cảm; một số phóng viên đặt câu hỏi sắc bén. Dù có vẻ chuyên nghiệp, Khang không thể làm lu mờ một điều: những con số và email nội bộ đang chờ được phân tích độc lập, và đó là thứ có thể làm lung lay lời nói chuyên nghiệp nhất.
Cuộc họp báo kết thúc, và cả hai bên nhận ra rằng ván cờ này chưa có người thắng tuyệt đối. Khang lấy lại được phần nào thế chủ động bằng các hành động kịp thời; Linh Nhi thì củng cố vị thế bằng bằng chứng và các mũi tấn công tiếp theo mà cô đã ấp ủ. Mỗi bên lùi một bước, nhưng đồng thời đặt sẵn lực để nhảy lên khi cần.
Đêm về, khi thành phố chìm trong tĩnh lặng, Linh Nhi nhìn qua cửa kính văn phòng, thấy ánh đèn phản chiếu trên mặt nước, thấy những con chữ trên màn hình laptop vẫn nhấp nháy. Cô mỉm cười lạnh lùng: phản công đầu tiên của Khang không hạ gục được cô; nó chỉ hé lộ bản chất của một kẻ không muốn chịu trách nhiệm. Và điều đó càng làm cô quyết tâm hơn.
Cô bật điện thoại, gửi một tin nhắn ngắn cho Hạo Thiên: “Hôm nay họ chơi khá mượt, nhưng chưa đủ. Chuẩn bị cho bước tiếp theo nhé.” Không lâu sau, anh trả lời: “Luôn sẵn sàng. Và… nếu cần, lần này để tôi làm một chút cho cô nghỉ ngơi.” Dòng chữ đơn giản khiến cô cảm thấy ấm lòng — không phải bởi sự giúp đỡ, mà vì có người hiểu và chọn cách ở bên cạnh cô trong im lặng.
Kết thúc ngày, cô nhắm mắt lại, để tiếng thở đều dần. Trận chiến vẫn còn dài, những nước đi tiếp theo cần khôn ngoan và lạnh lùng hơn. Nhưng ở khoảnh khắc này, cô biết mình không còn là cô gái yếu đuối của ngày xưa. Cô đã sẵn sàng đương đầu với bất cứ phản công nào — bằng trí tuệ, bằng can đảm, và nếu cần, bằng tình yêu tinh tế nhen nhúm trong lòng mà cô chưa dám thừa nhận.