Chương 18: Kẻ đứng sau
Tại bệnh viện của tỉnh Lâm Đồng- thành phố Đà Lạt…
Trong căn phòng trắng nồng nạt toàn mùi sát trùng, Tư Phong hôn mê cũng đã hơn 4 tiếng đồng hồ và chỉ mới tỉnh lại cách đây vài phút, theo chuẩn đoán của bác sĩ thì các vết thương của anh không nghiêm trọng lắm, đa số là các vết thương ngoài da thôi. Còn vết dao cắt bên vai phải thì bị mất máu quá nhiều nên cần tránh các hoạt động mạnh nhằm không gây ra khả năng da bị hoại tử.
- Phong, mày nói lại cho tao nghe tất cả mọi chuyện, nhanh._ Hàn Quân nhìn thẳng vào con ngươi xám tro của Phong, Hàn Quân bây giờ rất là nghiêm túc a.
- Đúng, mày mau nói nhanh đi._ Kenji.
Tư Phong im lặng không trả lời, dùng cánh tay còn lại với lấy chiếc sam sung để trên một cái bàn gần đấy, rồi tiếp tục mở dòng tin nhắn đưa cho bọn họ xem.
-“ Tôi có một vài thông tin về thân thế Chủ tịch của tập đoàn Hoàng thị, nếu muốn biết thì hẹn ở vực đèo sau khu tiểu viện, không cần nhiều người chỉ một mình cậu là đủ.”_ Kenji đọc với tần số đủ cho cả nhóm nghe.
- Mày đi đến đó… không moi được thông tin gì lại còn bị ám sát._ Trương Dương suy diễn tiếp.
- Ừm._ Phong nói và kèm theo một cái gật đầu nhẹ.
- Vậy là do một tay Hoàng thị làm nên._ Ả căm phẫn.
- Tên sát thủ nói, người kêu hắn đến là Lycoris Ice, ngoài ra hắn còn để lại một mẫu vật là hoa bỉ ngạn._ Tư Phong.
- Thế thì có khác gì… không phải Angel Lycoris cũng là bang hắc đạo của Hoàng thị sau._ Kenji.
- Điều đó vẫn chưa được xác thực, chúng ta không nên quá chắc chắn._ Hàn Quân.
- Mà Phong, võ công thần sầu, thâm hậu của mày bị chó ăn à? Tên sát thủ đó lợi hại lắm sao mà mày bèo nhèo như tấm giẻ rách ấy? Thân tàn ma dại… hazz_ Thừa Thiên có ý trêu.
- Thuốc ngủ._ Khi nhắc đến đây, Phong có vẻ hơi tức giận.
- Khi nào?_ Thừa Thiên.
- Không biết._ Tư Phong.
- Mày có uống cái…
- Cũng tại anh không chịu thông báo về vụ tin nhắn với mấy em, nên bây giờ mới thành ra như thế đấy._ Thần Hạ ngắt ngang lời của Thừa Thiên, ả nói với khuôn mặt lo lắng.
- Anh xin lỗi._ Tư Phong ôn nhu.
- Hừ… hên cho mày là tên sát thủ đó không giết mày đấy._ Hàn Quân.
- Không phải tụi mày… cứu tao sao?_ Tư Phong nghi vấn vì từ khi mở mắt ra thấy mình đang trong phòng hồi sức, xung quanh có bạn bè quay quanh nên anh cứ nghĩ, trước khi tên sát thủ ra tay thì anh đã được họ cứu rồi chứ?
- Lúc tụi tao đến thì chỉ thấy mày ngục bên tảng đá, bên cạnh là một cành hoa bỉ ngạn, còn tên sát thủ thì vốn không thấy bóng dáng đâu._ Thừa Thiên thuật lại cho anh nghe.
- Hắn không giết tao?_ Tư Phong vẫn giở ra cái giọng băng ngàn năm đó.
- Có lẽ Ice chỉ trêu đùa hoặc khiêu khích gì đó._ Thần Hạ.
- Khiêu khích ư? Được thôi anh sẽ chơi với hắn._ Tư Phong dường như đã thấu hiểu lời ả nói.
- Ý mày là…_ Hàn Quân đa nghi.
- Đúng… tao sẽ hợp tác với tụi mày, để đáp trả lại quà cho Hoàng thị cũng như Lycoris Ice, đụng đến Trần Vũ Tư Phong thì chỉ có cái chết mới rửa hết tội_ Tư Phong nhếch môi cười trông rất đểu.
Tư Phong không chết, lời tiên tri là sai lầm ư? Thế hoa bỉ ngạn là điềm báo cho ai?
11 giờ tối tại nhà của Băng Tuệ, nơi trú ngụ tạm thời của Sting…
- “Cốc! Cốc! Cốc! Băng Tuệ, Sting yêu quý của đây… Tớ vào nhé!”_ Cậu đứng ngoài kêu cửa phòng cô.
- Ừm._ Cô nói rồi nâng ly rượu vang lên nhấp môi.
Sting được sự đồng ý của cô thì đi vào tự nhiên như chính phòng của mình rồi ngồi xuống chiếc ngế sofa đối diện với cô:
- Chắc cậu biết tớ muốn hỏi điều gì rồi phải không?_ Sting nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô, nói với khuôn mặt lạnh lùng.
- Không_ Cô dời mắt sang hướng cửa sổ, lơ cậu.
- Là cậu cho người hại Tư Phong? _ Cậu biết Băng Tuệ hận tụi Thần Hạ, cuối cùng gì thì cũng phải có kẻ vui người buồn, nhưng hiện tại, nếu cô là người đứng sau vụ ám sát anh, Sting có chút không đồng lòng.
- Cậu đoán đi._ Cô mỉm cười ngây thơ.
- Tớ biết không phải cậu làm vì Hoàng Băng Tuệ không bao giờ chơi đểu như thế._ Sting thẳng thắn.
- Thế cậu còn hỏi tớ để làm gì?_ Cô vẫn giữ nguyên bộ mặt trẻ trâu ấy.
- Tớ chỉ muốn chắc chắn rằng cậu không có làm…_ Cậu ngưng lời không nói, nhằm chờ đợi câu trả lời từ cô.
Băng Tuệ nhìn dáng vẻ ngiêm túc của cậu thì phì cười, cái con người này muốn dấu cũng khó mà… Thấy cô cứ nhìn mình rồi cười làm cậu chẳng hiểu cái huần hòe gì hết, lấy tay gãi đầu ngượng ngạo, cậu nói lí nhí:
- Tớ có nói sai gì sao?_ Sting.
- Không có gì... nhưng thôi được rồi tớ sẽ tiết lộ cho cậu một tí thông tin._ Cô.
Quay ngược thời gian...
- Loại con cờ mất giá trị sao? Vui rồi đây!_ Cô nhìn bóng dáng An Thần Hạ khuất dần, miệng nhếch lên một nụ cười, rồi nói thầm:
- Tôi còn chưa ra tay, vậy mà đã có người đi trước rồi ư?.
Thì ra chính An Thần Hạ mới là kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện, việc giết chết người yêu thương mình để chiếm lấy tài sản, lại còn gán tên Lycoris Ice lên nữa chứ... hừ quyền lực tiền tài, tại sao nó lại có thể chi phối con người một cách đơn giản như thế chứ?
Băng Tuệ quay lại chỗ Sting, trong đầu cứ miên man suy nghĩ về âm mưu của An Thần Hạ, cô lãnh đạm vì cô biết Tư Phong không phải là một con mèo ngoan hiền mà ai muốn làm gì làm. Nhưng chợt nghĩ tới, tại sao ả lại khẳng định chắc rằng Tư Phong sẽ chết, rồi mà ném xác? Xử lí sạch sẽ? Phải chăng có cái gì đó mờ ám...
Thế là cô lén lút đánh lạc tầm nhìn của Sting rồi chốn mất vì cô không muốn cậu đi theo, chuyện này một mình cô giải quyêt là đủ.
Trở lại với cốt truyện chính giữa tên sát thủ và Tư Phong, Băng Tuệ sau khi đi đến được địa điểm hẹn mà An Thần Hạ và tên sát thủ đã tiết lộ trong quá trình trao đổi tình cảm với nhau, à không trao đổi thông tin, cô nép người vào một gốc đá gần đó, ánh mắt xanh thẩm theo dõi chi tiết từng cái đánh gay gắt của hắn dành cho anh. Cho đến khi hắn hướng thẳng con dao vào tim anh thì cô mới nhẹ nhàng đi đến gần hắn, sao cho không thu hút tầm nhìn. Rồi một tay cầm chặt cán dao mà tên sát thủ đang nắm, quay 180 độ, đảo mũi về phía hắn, cắm thẳng vào tim với lực khá đẩy khá lớn. Tên sát thủ quá bất ngờ không biết chuyện gì chảy ra, tay hắn ghì chặt con dao còn đang đính chặt trên cơ thể, xung quanh vết thương thì loan loãng những dòng máu thi nhau chảy như nước đổ xuống thác. Chưa kịp quay lại nhìn kẻ ngoan độc phía sau, lại tiếp tục bị cô cho một đá vào đầu khiến hắn ngã nhào về phía đèo, kết thúc mạng sống của một con cờ dưới sự điều khiển của An Thần Hạ.
Trong khi đó, tâm trạng Băng Tuệ vẫn không biến sắc, khuôn mặt vẫn giữ nguyên bộ dáng lạnh lùng cùng cái nụ cười đểu chết người ấy... giống như một kẻ biến thái thèm khát những cơn giết người thịnh nộ ư? Muốn giết anh thì chỉ có mình cô mới đủ tư cách, huống chi anh lại là một nhân vật quan trọng trong trò chơi của cô... nên nếu anh thật sự chết đi thì trò chơi đó có lẽ sẽ rất nhàm chán đấy!
- Hoa bỉ ngạn là điềm báo cho cái chết của ngươi._ Cô dõi mắt theo bóng tên sát thủ đang rơi xuống vực.
Nhặt cành hoa bỉ ngạn đỏ mà hắn để lại, toan đi đến chổ Tư Phong, cô vuốt nhẹ khuôn mặt đẹp đẽ của anh rồi để cành hoa xuống, ánh mắt cô lúc này trong như vô hồn, vì sao ư ? Vì cô đang tiếc thương cho số phận của một con cờ hư bại, đúng vậy dù cho Trần Vũ Tư Phong trong truyện có tài giỏi đến đâu, có kiêu ngạo, lạnh lùng đến cỡ nào đi nữa nhưng thời khắc hiện tại bây giờ thì anh cũng chỉ là một bước cờ không đáng giá của An Thần Hạ. Thật nực cười...
Quay lại hiện tại...
- Thật sự là An Thần Hạ sao? Ả dám…_ Sting sau khi nghe cô kể lại mọi chuyện rành mạch thì rất tức giận, nhất thời không kìm được bình tĩnh mà quát tháo lên.
- Cậu không nên đánh giá thấp kẻ thù._ Cô đặt ly rượu xuống bàn, mỉm cười nhìn cậu.
- Hừ… tuy kế hoạch đã thất bại nhưng mặt khác người gánh danh vụ ám sát lần này lại chính là cậu, cho dù bên truyền thông không biết thì trong nhóm của ả chắc hẳn cũng phải có tính toán riêng. Lại thêm lần trước cậu kêu tớ tiết lộ cho chúng biết việc Ice và Hoàng chủ tịch có mối quan hệ mật thiết, thế nào chúng cũng nghĩ Hoàng thị thật sự có liên quan._ Sting thở dài.
- Đúng vậy, mà An Thần Hạ muốn Tư Phong chết để chiếm đoạt tài sản. Nhưng giờ cậu ta không chết… cậu nghĩ xem kết quả sẽ thế nào?_ Băng Tuệ.
- Vậy không phải mục đích của cậu sẽ thành công sao? Cậu ta nhất định sẽ hợp tác lại với 5 tập đoàn lớn mạnh nhất nhì thế giới để đối phó Hoàng thị vì Hoàng thị đã dám sai người đến ám sát cậu ta._ Sting phấn khởi.
- Ừ… chính vì thế tớ nghĩ mình phải nên cảm ơn An Thần Hạ rồi._ Cô nói với giọng điệu rất khó hiểu.
- Cảm ơn? _ Sting nhắc lại.
- Thì chỉ vài ngày nữa thôi… sinh nhật của An Thần Hạ sẽ đến, tới lúc đó tớ sẽ dành cho cô ta một bất ngờ lớn._ Cô cười ranh mãnh.
- Hạ nhi, con thật vô dụng._ An Kiến Tông ném thẳng xấp tài liệu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của An Thần Hạ.
* An Kiến Tông: ba của Thần Hạ, chủ tịch tập đoàn An thị, người đã gây ra tai nạn, hại chết mẹ của Diệp Băng Tuệ cách đây sáu năm. Là người có dã tâm rất lớn, lợi dụng chính con gái ruột của mình để đạt được thứ mà mình muốn.
- Ba… con… con xin lỗi._ Thần Hạ run sợ, cuối cùng, khóe mắt cay cay bắt đầu rỉ nước.
- Chỉ có giết chết một người cũng không làm được… con muốn ta tha lỗi cho con cái gì đây? _ Ông tức giận quát thẳng vào ả.
- Rõ ràng… con… chính con đã bỏ thuốc vào nước… nước uống của Tư Phong, cũng đã sai tên đàn em xử lí gọn gàng… nhưng không biết tại sao anh ta chỉ bị thương ngoài da… còn tên kia… tên kia thì biến đâu mất, con xin… xin lỗi. Nhưng Tư Phong đã nói sẽ hợp tác với chúng…
- Hợp tác? Con nghĩ xem, nếu hắn hợp tác với chúng ta thì liệu cái tập đoàn này có phát triển nhanh bằng việc nắm chọn Trần thị trong tay không?_ Ông mạnh bạo phân tích.
- Nhưng…_ Thần Hạ nói không lên tiếng, nước mắt rơi đầm đìa.
- Thôi được rồi, cứ để tình hình tiếp diễn, đợi sau khi hạ được Hoàng thị thì sẽ tới lượt của chúng…_ Ông cố gắng bình tĩnh trấn an cô.
- Dạ… thưa ba._ Ả nói, sau đó trở về phòng của mình với một tâm trạng không thể nào tốt hơn được, trong đầu ả cứ lẩn huẩn cái câu hỏi hóc búa: “ Là ai đã cứu Tư Phong?... Nhưng cứ để chuyện đó qua một bên… sắp tới sinh nhật của mình rồi… phải vui lên chứ”. Thần Hạ tự trấn tĩnh mình bằng ngày sinh thần vui vẻ sắp diễn ra ở tương lai nhưng ả lại không biết món quà mà Hoàng Băng Tuệ mang đến cho ả sẽ thú vị đến chừng nào…
… ……….. ………. ……..
Trong cuộc chiến sinh tồn của những kẻ quyền lực thì tiền tài, chức trách, danh vọng chính là khiêu điểm của những cuộc chiến tranh vô bổ. Và con người có thể giết chết bất kì sinh vật gì, cho dù đó là đồng loại, người thân của mình.
Âm mưu không ngừng nổi dậy là dẫn chứng khoa học nhất cho những lòng tham vô đáy.
Đừng nghĩ bản thân quá tài giỏi trong khi mình chưa được một phần một nghìn của một hạt cát trên sa mạc.
Sống vì người, hỏi người có sống vì mình? Đừng đặt quá nhiều niềm tin vào ai đó để rồi thất vọng càng nhiều, ngay cả người đó là chính là bạn.
Mỗi ngày đều sống với những hành động như: hô hấp, ăn, ngủ, nghĩ, giải trí,… thì chẳng khác gì một phế vật cả… hãy đặt mục tiêu cho cuộc sống và biến nó trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết.
Mỗi giây… mỗi phút… mỗi giờ đều đang trôi… ngoảnh mặt lại xem, bạn đang bỏ lỡ điều gì ?
Hãy dành một ít thời gian để suy nghĩ lại… có khi chính bản thân lại ngộ ra điều gì đó.
…… ………. ………. ………..