Chương 5: Không còn là nữ phụ
Sáng sớm chừng khoảng 5 h sáng, Hoàng Băng Tuệ thân một áo pull đơn giản kèm theo một chiếc quần thể dục màu lam. Cô chính là đang chạy bộ giảm cân a, ngoài ra cô còn suy nghĩ, thân thể này nếu như vậy, cô đương nhiên phải chỉnh lại một chút... thân người bắt đầu vả mồ hôi nhể nhãi, cô chạy cũng đã hơn 10 vòng công viên đấy chứ... ít ghê.
Quay trở lại nhà tắm rửa, cô đặt mục tiêu cho hôm nay là đi tìm công việc mới nha... bước xuống nhà thấy Diệp Lăng đang ngồi uống cà phê khiến cô không khỏi nhớ lại trước kia vào mỗi buổi sáng hay nói rõ là lúc 4 h cô phải dúi đầu vs công việc công ty a. Bây h bỗng chốc rảnh rỗi làm cô cảm thấy khó chịu...
- Buổi sáng tốt lành, con gái.
Diệp Lăng ôn nhu nhìn đứa con gái của mình, có lẽ ông chính thức xem Hoàng Băng Tuệ chính là nguyên chủ nhỉ ?
- Chúc ba buổi sáng tốt lành, à mà ba à, con sẽ kiếm một việc gì đó để làm.
Cô ngồi xuống đối diện với Diệp Lăng, người tỏa ra khí chất vương giả nhưng lại rất ấm áp đối. Ông cau mày... Cô nói tiếp:
- Chúng ta sẽ vay tiền ngân hàng để mở công ty trang sức với trụ sỡ ở Anh, và một tuần nữa con vs ba sẽ sang Anh định cư và phát triển... ba thấy thế nào ?
Diệp Lăng bất ngờ nhìn con gái, tuy ông biết HBT là thiên tài nhưng vội vậy liệu có quá nhanh để đạt đến thành công như họ mong đợi:
- Liệu có quá nhanh không ?
- Không
Cô trả lời ngắn gọn, ánh mắt màu xanh thẩm huyền ảo mà đẹp đẽ đến lạ thường như nói lên " Con sẽ thành công a"... Diệp Lăng thì như bị cuốn vào ánh mắt đó, ông tin tưởng cô:
- Ba tin con.
Cô nghe thế, hiện ý vẻ cười như báo hiệu cho một cuộc vui chính thức bắt đầu.
Cô chào tạm biệt ông rồi ra khỏi nhà... nói thật thì sáng nay cô khá vất vả với đống đồ sexy kia... cô trặc lưỡi, đời nào Hoàng Băng Tuệ lại đi mặc những thứ như thế... đấy chính là khoe hàng a. Loay hoay một tí cô đưa ra một chiếc áo cánh dơi có hai màu sọc đan xen và một chiếc váy ngắn tới đầu gối cũng có màu tương tự... cô đã tự may đấy ạ... lấy 2 bộ thành một bộ, cô là nhà thiết kế thiên tài, mấy việc cỏn con may vá này cô vốn thuần phục rồi, chỉ là may bằng kim cô hơi lận cận nên. tốn khá nhiều thời gian.
Thuật cũng khổ cho Băng Tuệ ghê, truyện người ta xuyên thường vào thiên kim đại tiểu thư, còn việc không thích quần áo củ thì bỏ đi, sau đó đến trung tâm mua sắm lướt thả thích còn cô xuyên ngay lúc sắp chết đã xui rồi lại không có tiền mất quá chế quần áo cũ thôi...
Cô đi một mình trên vỉa hè, ngó xung quanh kiếm việc làm, nhìn vào các tiệm cafe đang tuyển nhân viên cô trầm mặc suy nghĩ " không muốn làm nhân viên phục phục a" cũng đúng thôi, cô là Hoàng Băng Tuệ mà, người người kính phục h đây cô đi làm phục vụ mặt mũi để đâu đây...
Đi tiếp vào khu phố, cô bỗng thấy có một đám người đua nhau chen chít để nhìn cái gì đó, cô toan đi đến thì thấy một ông lão cũng ngoài 70 đang vẽ tranh chân dung bằng bút mực trên tấm gỗ, còn xung quanh thì khá nhiều người đang xếp hàng chờ để chờ ông vẽ, ông vẽ rất đẹp nha, nhìn rất giống người thật nữa bỗng cô chợt nảy ra ý, cô đi đến bên ông lão, cô gọi nhẹ:
- Ông ơi, ông có cần người thuê người giúp không?
Ông lão dừng bút, mắt dương lên nhìn cô gái phía trước tuy dáng dóc hơi mập không được cân đối nhưng đôi mắt của cô lại mang một tia gì đó khiến người khác không thể nào cưỡng lại:
- Cháu có thể vẽ được ư? Đây vẽ bút mực nếu sai thì không sửa được...
- Ông yên tâm nếu cháu làm hư thì cháu sẽ bồi thường...
- Được thôi!
Cô ngồi xuống gần đó, với lấy một miếng gỗ mỏng đã được gọt lán mịn, mời một người khách để vào làm mẫu...3 phút trôi qua, cô hạ bút xuống:
- Xong rồi...
Mọi người xung quanh nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, chỉ mới gần 3 phút thôi mà, sao cô có thể vẽ nhanh như vậy? Người ta là nhà thiết kế a, bao nhiêu mẫu trang sức cô vẽ đẹp khỏi chê, huống chi h vẽ người thì làm khó được cô sao?
Cô quay tấm gỗ lại cho mọi người xem, ai ai cũng trầm trồ khen gợi, cô vẽ quá đẹp ư? Từng sợi tóc được vẽ rất chi tiết, độ sáng tối thể hiện rất phù hợp, đặc biệt là đôi mắt cô vẻ rất có hồn. Đây chính là tuyệt phẩm a.
Thế là hôm nay cô cầm trong tay đc khoảng 1 triệu, nhìn ngắm tờ 500 nghìn đồng, đầu Băng Tuệ xuất hiện vài vạch hắc tuyến, trước kia tập đoàn cô thu bạc tỉ trong 10 phút a. Còn nay, cô ngồi vẽ mấy tiếng mới được 1 triệu, lão thiên nghịch cô quá nhỉ.
Năm ngày trôi qua lặng lẽ, mỗi sáng mỗi tối cô đều tập thể dục tới mấy tiếng mới ngừng khiến thân hình đầy mỡ giờ chỉ còn khoảng 45kg, tóc thì đã tẩy màu, sau đó nhộm lại màu trắng, cô cũng vận dụng vài công thức chăm sóc da bằng các thực phẩm tự nhiên khiến da cô phục hồi đc cỡ 7 phần, có lần cô đứng trước gương còn không nhận ra đây là Diệp Băng Tuệ a, người trong gương chính là thiên thần, mắt to xanh thẩm, hàng mi dài và dày, đôi chân mày lá liễu, mũi cao, da trắng nhưng vẫn chưa phục hồi hoàn toàn nên vẫn còn hơi thô, rõ ràng ngoại hình này còn đẹp hơn ngoại hình khi trước của cô.
Hôm nay là ngày cuối cùng, cô vẽ tranh chân dung. Từ xa ông lão thấy cô thì vui mừng, tuy mới quen biết cô mấy ngày nhưng ông rất khâm phục tài năng của cô. Băng Tuệ hôm nay mặc một chiếc sơ mi trắng, mang balo đen và chiếc váy jean do tay cô thiết kế, còn chân thì mang giày búp bê nhìn rất teen. Đa số mọi người tới đây vẽ tranh là để chiêm ngưỡng tài năng và ngoại hình của cô.
Cô chào ông rồi bắt đầu công việc của mình, mỗi khi hoàn thành tác phẩm cô thường để một chữ L hoa ở cuối góc là viết tắt cho chữ Lycoris.
Từ xa có một cặp nam nữ xinh đẹp, đang cười nói vui vẻ thu hút ánh mắt của nhiều người, họ đang tiến đến chổ vẽ tranh nha. Nam thì có mái tóc màu xanh đậm, mắt xám tro, mũi cao, body đẹp, cao khoảng 1m7, da trắng khiến con gái phải ghen tị nữa à. Còn nữ thì nét đẹp khá trang nhã, trong sáng và thanh khiết nhưng vốn không bằng Băng Tuệ a, da trắng nõn, mắt đen lay láy, môi hồng đỏ như quả sơ ry, tóc màu nâu hơi ngả xám, cô như thiên thần của mùa hạ, nét đẹp động lòng người, và không ai khác chính là Lãnh Hàn Quân và An Thần Hạ.
- Ông lão, có vẻ tranh đôi không?
Thần Hạ hỏi, trong khi ánh mắt lại nhìn đâm chiêu vào cô gái kế bên, cô chính là đang ghen tị với ngoại hình của Băng Tuệ.
- Tiểu Tuệ, con vẽ cho họ nha.
Ông lão dừng bút quay sang nhìn cô nói, còn cô nãy giờ chỉ lo vẽ hoàn toàn không liếc nhìn cặp nam nữ trước mắt.
- Dạ được.
Lúc này cô mới ngẩng đầu lên nhìn họ, đôi đồng tử co lại, cô trách thầm: “ nam nữ chính huyền thoại đây sao? Lý Nhã cũng tưởng tượng phong phú quá chứ… tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà”.
- Cậu là Diệp Băng Tuệ phải không?
Thần Hạ hỏi, tuy trong đầu không tin nhưng nhìn cô rất giống a.
- Lâu rồi không gặp.
Cô lạnh lùng trả lời, cô chính là không muốn như các nữ phụ trong truyện khác mà tức giận, rồi cãi lộn với nữ chính đâm ra nam chính chú ý đến mình… Băng Tuệ đây méo thèm, cô lãnh đạm thì hơn.
Hàn Quân từ khi vào đây đã chú ý đến cô, bởi cô có một nét đẹp rất cuốn hút, nghe cô nói mình là Diệp Băng Tuệ, anh bắt đầu đổi ánh mắt kinh miệt nhìn cô.
- Tôi tưởng cô chết dưới hồ bơi mất xác rồi chứ.
Anh lạnh lùng nói, thầm nghỉ cô sẽ nhanh chóng bổ nhào đến ôm mình rồi năn nỉ tùm lum.
- Lãnh thiếu gia quá quan tâm, tôi chính là nhớ dung cậu quá, nên vẫn chưa muốn chết.
Hoàng Băng Tuệ cô chính là như vậy ấy, trước kia luôn bị Lý Nhã trách móc bởi cái cách nói chuyện nữa câu nữa vời lại mang tính ẩn dụ, nhưng thật ra mỗi câu lại mang một ý trách móc, kinh miệt khác nhau.
Ba chữ “ lãnh thiếu gia” ăn sâu vào đầu óc của Hàn Quân, anh đang cảm thấy rất lạ với Diệp Băng Tuệ bây giờ, không phải trước kia cô luôn đeo bám theo anh gọi anh là “ anh Quân” rất thân thiết sao?, còn hiện tại anh hiểu câu nói của cô mang ý “ Lãnh thiếu gia quá quan tâm, tôi chính là hận cậu, nên vẫn muốn sống để trả thù”, nhưng một ý nghĩ khác chen vào tâm trí anh là cô chỉ đang chơi trò lạc buột mềm.
An Thần Hạ đương nhiên cũng hiểu câu nói của cô, nhưng đâu đó Thần Hạ cảm nhận được rằng, Diệp Băng Tuệ đã trở nên lợi hại và sẽ trở thành vật cản lớn nhất của cô.
Nhìn hai con người trước mắt, Băng Tuệ chán ghét họ nhưng một con chó hoang sủa bậy, cô đang cần địa vị trên thị trường thế giới a, nếu không chỉ với võ công của Lycoris Ice cũng đủ giết chết họ, Băng Tuệ bỏ bút xuống thu dọn vào balo, quay sang nói với ông lão:
- Ông à, từ nay trở về sau cháu phải trở về quê, nên không vẽ cho ông được nữa, còn bây giờ cháu cảm thấy hơi mệt nên về nhà trước, ông bảo trọng.
Băng Tuệ đứng lên rồi rời đi trong bao nhiêu đôi mắt khinh thường đang nhìn cô, từ lúc Thần Hạ nói cô chính là Diệp Băng Tuệ thì mọi người ai cũng ngỡ ngàng, cái người có gia đình bị phá sản, mê trai, không biết nhục đây sao? Hazz cô trở nên nổi tiếng từ khi nào vậy?
Bỗng Hàn Quân quay sang nhìn bóng lưng của cô, anh nói:
- Nếu cô cần tiền, tôi có thể cho cô.
Băng Tuệ nghe thế, cau mày, người tảo ra sát khí um ám khiến mọi người xung quanh ngay cả 2 nhân vật chính cũng cảm thấy lạnh sống lưng. Hoàng Băng Tuệ cần người khác cho tiền, cô là người giàu nhất thế giới a. Nghỉ đến đây, mặt cô đen như đít nồi, thầm trách tại sao lại xuyên vào thể xác này chứ…
- Tiền của người làm gia đình tôi phá sản ư? Nó quá sạch sẽ, tôi sợ mình sẽ làm bẩn mất.
An Thần Hạ hiểu được vụn ý, nhào tới nắm chặt tay Băng Tuệ đưa lên:
- Cậu nói thế có ý gì?
- Lãnh thiếu phu nhân tương lai nghe không hiểu sao? Bộ não IQ 250 của cô bị chó tha rồi sao?
Băng Tuệ tức giận nói, cô ghét nhất là bị người khác chạm vào ngoại trừ người thân của cô, lại thêm đây chính là kẻ hại cô ra nông nổi này a. Băng Tuệ nói tiếp:
- Bàn tay sạch sẽ của cô đang chạm vào tôi đấy, nó khiến tôi phải hao một bịt khăn giấy để lao cho chính mình rồi…
Lần này tới Thần Hạ mặt đen lại, ý nói tay cô quá dơ bẩn ư ?
- Cô nói tay bẩn ? Nhìn lại con người mình người đi, mặt cô dày lắm rồi còn không biết nhục sao?
Ây da, người mặt dày là Diệp Băng Tuệ mà, cô tại sao lại phải gánh chịu như thế chứ?
- Buông tay tôi ra
Băng Tuệ gằn giọng, người tỏa ra sát khí của vị nữ vương cường giả.
Thần Hạ tiếp tục siết chặt lấy tay cô không buông. Băng Tuệ tức giận đến cực điểm, cô muốn không quan tâm đến họ mà lão thiên lại đưa cô đến tình cảnh này a… không đáp trả sau đc.
- Không buông thì đừng trách tôi.
Nói rồi cô lấy tay còn lại đưa lên bóp chặt cổ Thần Hạ, treo người ả( sau này kêu thế luôn ha) lên không trung lơ lửng, cách mặt đất chừng 15 cm, Thần Hạ bất ngờ, tại sao cô lại có sức đến thế a, còn ả là ai chứ là bang chủ của bang Angel đứng thứ 4 trong giới hắc đạo, giỏi võ thuật nay bị người khác bóp cổ, thật thảm hại quá đê.
Hàn Quân thoát khỏi bất ngờ lao đến vạt tay Băng Tuệ ra, Thần Hạ ngã xuống trong vòng tay của Hàn Quân rồi ho sặt sụa, ả biết nếu Hàn Quân không cứu thì cái cổ nhỏ bé của ả đã gãy từ đời nào rồi. Hàn Quân tức giận, nhìn Băng Tuệ như một con mồi mà anh muốn xé xác cô ra (có ngon mi thử đi, không biết ai bị xé à nha):
- Cô làm cái quái gì vậy?
- Là do cô ta tự chuốt lấy, tôi đã cảnh cáo trước rồi.
- Cô dám…
- Sao nào? Anh sẽ làm tôi phá sản nữa ư? Hay sai đàn em đến xử tôi? Tôi rất mong chờ lắm đó.
Nói rồi, cô cười đểu nhìn hai người, như trở lại chính con người lúc trước của cô:
- Hai năm sau, vào sinh nhật của cô, hẹn tái ngộ.
Cô quay người khuất bóng đi mất dần, bỏ lại đám người cùng hai nhân vật chính của chúng ta đang ngơ ngác. Hàn Quân thì thầm nghỉ “ Cô là ai?”. Còn Thần Hạ vừa mới hoàn hồn lại thì thề nhất quyết một ngày nào đó sẽ bắt cô trả giá.