Chiến dịch marketing cho bộ sưu tập "Vũ Điệu Phượng Hoàng" thành công rực rỡ, mang về cho An Thịnh một khoản lợi nhuận khổng lồ và củng cố lại vị thế của họ trên thị trường. Thành công này đã đưa tên tuổi của Trần Khánh An lên một tầm cao mới. Cha cô vô cùng tự hào, và các cổ đông trong hội đồng quản trị cũng bắt đầu nhìn cô bằng một ánh mắt khác.
Lương Vỹ và Đan Tâm tức đến sôi máu, nhưng không thể làm gì được. Dưới vỏ bọc "khiêm tốn", Khánh An đã giành hết mọi công lao cho vị hôn phu và cô bạn thân của mình.
"Tất cả là nhờ có anh Vỹ đã chỉ dạy và có Tâm đã hỗ trợ em ạ." Cô nói trong cuộc họp tổng kết.
Sự "ngoan ngoãn" này của cô càng khiến chúng mất cảnh giác, và cũng càng khiến cha cô thêm tin tưởng vào con gái mình.
Khánh An biết, đã đến lúc thực hiện nước cờ tiếp theo, một nước cờ lớn hơn, nhắm thẳng vào nền tảng quyền lực của Lương Vỹ ở An Thịnh.
Quyền lực của Lương Vỹ đến từ phòng Cung ứng Nguyên vật liệu. Hắn ta đã nắm giữ phòng này suốt mấy năm qua. Khánh An biết, hắn ta đã cấu kết với một nhà cung cấp đá quý ở nước ngoài tên là "Blue Stone", cố tình khai khống giá trị các lô hàng để ăn chặn một khoản tiền hoa hồng khổng lồ. Đây chính là nguồn tiền để hắn ta xây dựng thế lực riêng của mình.
Cô cần phải chặt đứt cánh tay này của hắn. Nhưng để làm được điều đó, cô cần bằng chứng không thể chối cãi.
Cô lại một lần nữa tìm đến Hoàng Thế Bảo.
"Tôi cần anh giúp một việc," cô nói trong một buổi gặp mặt. "Điều tra toàn bộ giao dịch giữa An Thịnh và công ty Blue Stone trong vòng ba năm qua."
"Em muốn động đến Lương Vỹ?" Anh nhướng mày.
"Không chỉ vậy," cô mỉm cười, một nụ cười đầy nguy hiểm. "Em muốn biến hắn ta thành một con rối trong tay em."
Thế Bảo thích thú trước kế hoạch của cô. Anh huy động mạng lưới tình báo của mình. Chỉ trong vòng một tuần, một tập hồ sơ dày cộp đã được đặt lên bàn của Khánh An. Bên trong là đầy đủ bằng chứng về việc Lương Vỹ và giám đốc của Blue Stone đã bắt tay nhau rút ruột An Thịnh như thế nào.
Nhưng Khánh An không vạch mặt hắn ngay. Làm vậy quá đơn giản, và sẽ khiến mọi người nghi ngờ về nguồn tin của cô. Cô cần một cái bẫy.
Cô bắt đầu "vô tình" than thở với Đan Tâm. "Tồn kho đá Topaz xanh của mình sắp cạn rồi. Mà công ty Blue Stone lại vừa tăng giá, khó khăn quá. Phải chi tìm được một nhà cung cấp mới vừa rẻ vừa tốt thì hay biết mấy."
Đan Tâm, con cá ngây thơ, lập tức nuốt mồi. Ả vội vàng đi báo lại cho Lương Vỹ.
Lương Vỹ, sau thất bại lần trước, đang rất muốn lập công để lấy lại thể diện. Hắn ta xem đây là một cơ hội. Nếu hắn tìm được một nhà cung cấp mới với giá tốt hơn, hắn không chỉ chứng tỏ được năng lực của mình, mà còn có thể kiếm được một khoản hoa hồng còn lớn hơn từ một đối tác mới.
Đúng lúc đó, một "nhà cung cấp" mới có tên "Crystal Gem" từ Thái Lan đã "tình cờ" liên hệ với hắn. Họ chào một lô đá Topaz xanh với chất lượng thượng hạng, nhưng giá lại chỉ bằng một nửa so với Blue Stone.
Lòng tham đã làm mờ mắt Lương Vỹ. Hắn ta vội vàng bay sang Thái Lan để xem hàng. Hàng mẫu mà Crystal Gem đưa ra vô cùng hoàn hảo. Không một chút do dự, hắn ta đã dùng một khoản tiền lớn của công ty để ký một hợp đồng độc quyền, đặt cọc trước 50%.
Hắn ta không hề biết rằng, Crystal Gem chỉ là một công ty vỏ bọc do chính Hoàng Thế Bảo dựng nên. Lô hàng mẫu kia là hàng thật, nhưng lô hàng sắp được giao về Việt Nam thì lại là một mớ đá ve chai không hơn không kém.
Một tuần sau, lô hàng cập cảng. Lương Vỹ hí hửng cho người đi nhận, chuẩn bị cho màn ra mắt bộ sưu tập mới.
Và rồi, bi kịch xảy ra.
Khi các chuyên gia giám định của An Thịnh mở các thùng hàng ra, họ đã chết lặng. Toàn bộ lô đá quý trị giá hàng chục tỷ đồng chỉ là một đống đá màu rẻ tiền, có giá trị không bằng một viên sỏi.
Tin tức gây chấn động cả công ty. Lương Vỹ, người chịu trách nhiệm chính cho thương vụ này, mặt mày trắng bệch như xác chết. Hắn ta vội vàng liên lạc lại với Crystal Gem, nhưng mọi thông tin đều đã bốc hơi. Hắn ta biết mình đã bị lừa.
Một cuộc họp hội đồng quản trị khẩn cấp được triệu tập. Cha của Khánh An, ông Toàn, tức giận đến mức đập bàn. Vụ việc này không chỉ gây tổn thất nặng nề về tài chính, mà còn là một cú đánh vào uy tín của An Thịnh.
Mọi mũi dùi đều chĩa vào Lương Vỹ.
Đúng lúc hắn ta đang bị dồn vào chân tường, không biết phải giải thích thế nào, thì Khánh An, người đã ngồi im từ đầu đến giờ, đột nhiên lên tiếng.
Cô đứng dậy, vẻ mặt đầy vẻ ngây thơ và lo lắng. "Thưa ba, thưa các chú. Con nghĩ chuyện này chắc chắn có uẩn khúc. Anh Vỹ trước giờ làm việc luôn rất cẩn thận. Chắc chắn anh ấy đã bị ai đó gài bẫy. Chúng ta nên điều tra kỹ hơn trước khi kết tội cho anh ấy."
Cô đang ra vẻ bảo vệ cho hắn. Lời nói của cô khiến Lương Vỹ như vớ được cọc cứu sinh, nhìn cô với ánh mắt cảm kích. Hắn ta không hề biết rằng, cô gái mà hắn đang xem là vị cứu tinh, lại chính là người đã giăng ra cái bẫy hoàn hảo này, và bây giờ, đang từ từ siết chặt lại sợi dây thòng lọng trên cổ hắn. Con rối đã hoàn toàn nằm trong tay người điều khiển.