Nước Hoa

Chương 5: Nước Hoa


trước sau

lại muốn chơi tôi?"

 

 

Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần

 

 

Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!

 

 

Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!

 

Trong lúc tôi còn đang hoang mang suy nghĩ thì tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên.

 

“Chu Độ đến nhanh vậy cơ à?” Tôi ngạc nhiên.

 

Khi mở cửa, người đứng trước mặt tôi lại là Phong Hào vừa tạm biệt không lâu. Trên gương mặt đẹp trai của anh ấy thấp thoáng nụ cười.

 

“Anh Phong?” Tôi tỏ vẻ khó hiểu: “Em để quên gì sao?”

 

Anh ấy nhướng mày cười: “Không, anh chỉ muốn hỏi em đã suy nghĩ xong chuyện làm bạn gái anh chưa.”

 

“Hả?! Không phải nói để em cân nhắc vài ngày sao?” Tôi tròn mắt ngạc nhiên.

 

“Anh đổi ý rồi. Em…”

 

“Xin lỗi, cậu ấy có bạn trai rồi.”

 

Một bàn tay lớn bất ngờ kéo tôi vào lòng, tôi theo phản xạ chống tay lên ngực người đó, tôi ngẩng đầu thì đối diện với gương mặt cười như không cười của Chu Độ.

 

Ánh mắt cậu nhìn Phong Hào như một con sói đang đề phòng kẻ xâm phạm lãnh thổ.

 

Phong Hào vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng lời nói lại khiến tôi bàng hoàng: “Chi Chi, em không phiền nếu có thêm một bạn trai chứ?”

 

Trong mắt tôi như có động đất cấp độ 10.

 

 

Minh Hoa Thường mơ thấy mình là thiên kim giả, liền nỗ lực lấy lòng huynh trưởng trên danh nghĩa của mình

 

 

Lâm Khê xuyên về 30 năm trước trong 1 tiểu viện ọp ẹp, bỗng dưng có thêm 1 người chồng, thân mặc quân trang, ánh mắt nhìn cô chứa sự ghét bỏ...

 

 

Thứ trưởng nữ Ôn gia ác độc trèo được lên giường của Thái Tử, nhưng mà không ngờ được hắn càng ngủ càng hăng

 

 

Noãn Tâm rơi vào vòng xoáy yêu, hận, dây dưa không dứt giữa thiên đàng và địa cùng Hoắc Thiên Kình

 

“Không, không, không…”

 

“Không phiền?”

 

Bên hông tôi bị véo một cái như một lời cảnh cáo, tôi lập tức sửa lại: “Không cần! Không cần đâu! Một là đủ, một là đủ rồi.”

 

Quá đủ rồi!

 

Phong Hào tỏ vẻ tiếc nuối, ánh mắt lướt qua tôi và Chu Độ: “Lần sau nếu đổi ý cứ tìm anh. Anh luôn chào đón Muse của anh.”

 

“Đừng mơ hão nữa.” Chu Độ cười lạnh kéo tôi vào trong nhà rồi đóng sập cửa lại.

 

Tôi bỗng thấy sống lưng lạnh toát, cố vùng ra khỏi tay cậu nhưng lại bị giữ chặt hơn.

 

“Anh ta là ai? Không chỉ gọi cậu thân mật như vậy mà còn không biết xấu hổ đòi làm người thứ ba?” Cậu cúi đầu, giọng nói như rít qua kẽ răng.

 

“Người thứ ba gì chứ! Anh Phong chỉ hay đùa vậy thôi, cậu đừng để bụng.” Tôi cười gượng hai tiếng: “Hơn nữa, tôi đâu phải bạn gái cậu thật.”

 

Không ngờ câu nói này lại chạm trúng chỗ cấm của cậu, sắc mặt cậu tối sầm lại.

 

Cậu ghé sát mặt tôi, ánh mắt lạnh lùng: “Anh Phong, cậu gọi thân mật nhỉ? Sao chưa từng thấy cậu gọi tôi là “anh”? Xem ra lần này tôi đến không đúng lúc, cản trở vận đào hoa của cậu rồi. Hay là cậu thích làm bạn gái của người hôn đến sưng cả môi cậu kia hơn?”

 

Khi Chu Độ tiến sát lại gần, hương bạc hà từ người cậu bao trùm lấy tôi. Tim tôi đập loạn, hàng mi cũng không ngừng run rẩy.

 

Quả nhiên cậu không tin lý do tôi viện ra là do nóng trong người, nhưng tôi có linh cảm rằng nếu thú nhận sự thật, Chu Độ sẽ càng giận dữ hơn.

 

Vì vậy tôi cắn răng phủ nhận: “Không ai hôn tôi cả, chỉ có… cậu.”

 

Câu nói này kỳ diệu thay lại khiến biểu cảm của cậu dịu đi, khí thế áp bức quanh cậu cũng dần tan biến.

 

“Thật sao?”

 

Tôi vội vàng gật đầu, cố gắng ép bản thân đè nén cảm giác tội lỗi vì nói dối.

 

Cuối cùng Chu Độ cũng mỉm cười.

 

Tôi nhân cơ hội đề nghị: “Vậy cậu thả tôi ra được không, cậu ôm chặt quá.”

 

“Không.” Cậu từ chối dứt khoát.

 

Rồi cậu cúi đầu, hít sâu một hơi ở bên cổ tôi, khẽ thở dài: “Hôm nay cậu thật sự rất thơm, khiến tôi muốn…”

 

 

Hôn cậu.

 

Tôi ngửa đầu ra sau, cố gắng giữ khoảng cách với cậu.

 

Ánh mắt Chu Độ nhìn tôi nóng bỏng đến mức khiến tôi đỏ mặt tía tai. Nhất là khi cậu cứ chăm chú nhìn vào môi tôi, vừa khiến tim tôi loạn nhịp vừa làm tôi thấy bất an.

 

“Không phải cậu nhắn tin bảo sẽ đến đón tôi đi ăn và có chuyện muốn nói sao? Mau đi thôi.” Tôi vỗ nhẹ lên cơ bụng của cậu để nhắc nhở.

 

Ý thức được hành động mất kiểm soát của mình, tôi giật tay lại như vừa bị điện giật.

 

Cậu nhướn mày, nụ cười đầy vẻ mờ ám: “Hửm? Nhưng hình như tay cậu đang nói là nó không muốn đi.”

 

“Khụ… Tay tôi có suy nghĩ riêng của nó.” Tôi vội vàng đánh trống lảng: “Tôi đói rồi, mau đi thôi!”

 

May mắn thay Chu Độ không cãi lại mà thuận theo sức tôi đẩy ra khỏi cửa.

 

Truyện tranh đang HOT

 

Hắn xuyên qua và bước vào thế giới 10.000 năm sau, nhân loại diệt vong, võ học lên đến đỉnh cao, mà hắn là tia lửa duy nhất!

 

 

Một đại ma hoàng đầy thủ đoạn tàn độc, sẽ làm thế nào để khiến cho một gia tộc nhỏ bé trở mình thành một gia tộc đứng trên tất cả?

 

 

Thể chất bình thường? Thần thông khó luyện? Đốn ngộ liền xong việc!

 

 

Phế vật? Rác rưởi? Chỉ cần đi theo bản tọa, tất cả sẽ trở thành anh hùng thế gian!

 

11

 

Tôi không ngờ cậu lại đưa tôi đến quán mì mà chúng tôi thường ghé thời cấp ba.

 

Cả đại học lẫn cấp ba chúng tôi đều học ở trong thành phố nhưng quán này cách căn hộ tôi đang thuê khá xa.

 

Đã mấy năm rồi tôi không quay lại đây nhưng có vẻ cậu vẫn là khách quen.

 

Bà chủ quán vẫn thân thiện như trong ký ức, vừa nhìn thấy Chu Độ đã niềm nở chào hỏi: “Tiểu Chu lại đến rồi à!”

 

Cậu mỉm cười gật đầu.

 

Ánh mắt bà chủ nhanh chóng hướng về phía tôi, sau đó còn nháy mắt với cậu: “Cuối cùng cũng đưa cô bé này về bên mình rồi hả?”

 

Tôi nghe xong lập tức đỏ bừng mặt.

 

Gì chứ?! Nói như thể Chu Độ đã để ý tôi từ rất lâu, thậm chí còn kể chuyện đó với bà chủ vậy.

 

Chu Độ không trả lời, chỉ cười nhẹ rồi nói: “Dì Từ, cho cháu hai bát mì bò đặc biệt, một bát thêm rau mùi, một bát không hành không rau mùi và thêm thật nhiều ớt.”

 

“Được rồi, hai đứa chọn chỗ ngồi đi nhé.” Bà chủ cười tươi rồi quay vào bếp.

 

Chu Độ nắm tay tôi dẫn đến một chỗ cạnh cửa sổ, đúng vị trí chúng tôi hay ngồi hồi cấp ba.

 

Những ký ức quen thuộc ùa về.

 

Hết chương 05!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!