Tần Qua không biết bác sĩ Lý Vân Cảnh tìm Ngô Đồng, Ngô Đồng cũng không nói cho anh biết, bởi vì dù bác sĩ Lý có gặp Ngô Đồng hay không, cô vẫn sẽ luôn ở bên anh. Thích là một cảm giác rất lạ, có khi chờ đợi cả đời người ta cũng chưa chắc thích một người nào đó, nhưng cũng có khi nó đến thật bất ngờ mà không báo trước, may mắn thay, Ngô Đồng đã có cảm tình với ông xã của mình.
“Cuối tuần này chúng ta mua một chiếc xe đi em.” Tần Qua đau lòng vì bà xã phải đón xe đi làm mỗi ngày.
“Nhưng mỗi lần không bắt được xe, anh sẽ đến đón em mà.” Ngô Đồng cười “Em thích như thế.”
“Vợ ơi …” Tần Đại thiếu nghe thế lại kích động muốn hôn vợ.
“Em bị muộn rồi, tối gặp lại nhé.” Ngô Đồng cố ý lùi lại sau hai bước, né tránh nụ hôn của anh. Thấy Tần Qua buồn bực, cô nén cười xoay người bước đi.
Cho đến khi bóng Ngô Đồng khuất khỏi con hẻm, Tần Qua mới thu hồi tầm mắt, trở về phòng nói với Phi Phi đang chơi ghép hình “Phi Phi, hôm nay ra ngoài với ba đi.”
Phi Phi nghi hoặc ngẩng đầu.
“Đi gặp đồng đội của ba.”
Tần Qua theo địa chỉ Đại Hữu đưa, lòng vòng hơn một giờ mới đến được thôn Thành Trung. Trong thôn, khắp nơi là bầu không khí ô nhiễm, đường xá thì chật hẹp, xe Tần Qua lách tránh một lúc mới đến trước phòng trọ của Đại Hữu.
Đó là một căn nhà cấp bốn, có bốn phòng, phòng ốc cũ kĩ, tối tăm, bị bao vây bởi các nhà cao tầng xung quanh, quanh năm không thấy ánh mặt trời. Tần Qua bế Phi Phi đứng trước cửa, sắc mặt vô cùng khó coi, anh nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nói với Phi Phi. “Nhắm mắt lại.”
Chờ Phi Phi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Tần Đại thiếu đạp một phát đá tung cánh cổng và chiếc bếp lò bên trong, còn chưa đã ghiền, anh giơ tay định dứt sợi dây thừng phơi quần áo cạnh đó.
“Ai đó?” Bỗng nhiên một giọng nói ồm ồm của một người đàn ông từ gian phòng giữa vọng ra, sau đó một người đàn ông có gương mặt tái nhợt đẩy cửa bước ra.
Công việc của Tiếu Tử là bảo vệ công trường bên cạnh, đi làm vào ban đêm còn ban ngày thì cậu ta ở nhà ngủ. Lúc đang mơ màng ngủ thì nghe trong sân có tiếng động, vốn chưa ngủ đủ giấc bị đánh thức nên tâm trạng hơi khó chịu, lúc đi ra thì thấy một người đàn ông cao lớn đang bế một đứa bé đứng.
Tiếu Tử thấy có trẻ con nên cố nén tâm trạng khó chịu lại, hỏi “Anh là ai?”
Tần Đại thiếu bình tĩnh quay người, nhưng trong mắt là lửa giận khó kìm chế.
“Đội trưởng?” Chút buồn ngủ của Tiếu Tử cũng bay mất.
“Các cậu đang ở cái nơi quái quỷ gì thế này?” Ngay trước mặt Tiếu Tử, Tần Đại thiếu lại đạp đổ một cái ghế trong sân, sau đó đi đến cái bàn ở gần đó.
Tiếu Tử phát hiện, theo như điệu bộ của Đội trưởng lúc này thì mấy cái đồ đạc Đại Hữu vất vả kiếm về chắc sẽ bị hủy dưới chân của anh. Dùng não của lính trinh sát tốt nhất ở đại đội suy nghĩ trong tích tắc, Tiếu Tử nói “Đội trưởng, coi chừng làm đứa nhỏ sợ.”
Tần Đại thiếu đã giơ chân lên, do dự hai giây, rồi quyết đoán hạ chân chém cái bàn làm hai nửa, thở hắt ra. Sau đó, anh trừng mắt liếc Tiếu Tử một cái rồi mới nhẹ giọng nói với Phi Phi “Con mở mắt ra được rồi.”
Phi Phi ngoan ngoãn mở mắt, yên tĩnh nhìn ba như đợi lời giải thích.
“Lúc nãy là sét đánh.”
Phi Phi ngẩng đầu nhìn trời rồi lại nhìn ba mình.
“Khụ khụ …” Dù sao đã cho lý do rồi, nhóc con có tin hay không cũng kệ. Vì muốn được tâm sự với đồng đội, thế là Tần Đại thiếu tìm trái tìm phải một cái ghế cho Phi Phi ngồi. Nhưng rồi phát hiện trong sân không còn cái ghế nào có thể ngồi, vì thế lại tức giận quát “Làm sao mà cái ghế ngồi cũng không có?”
Tiếu Tử không dám phản đối, chạy nhanh vào phòng bê một cái ghế ra.
Tần Đại thiếu cẩn thận để Phi Phi ngồi lên ghế, nói “Con ngồi đây chơi nha, ba với chú này nói chuyện chắc là lâu đó.”
Sau đó cho Tiếu Tử một ánh mắt hung dữ, Tiếu Tử lập tức ngoan ngoãn đi theo anh.
“Đội … Đội trưởng.” Trước kia đánh không lại Tần Qua, bây giờ bị thương mất cánh tay thì cậu càng không đánh lại. Nhưng mà Đội trưởng sao còn hung dữ hơn lúc trước nữa.
“Cậu có mắt hay không, đem một cái ghế đến đây.” Tần Đại thiếu nổi giận.
“Đội trưởng, tụi em chỉ có ba cái, anh đã đạp gãy hai cái rồi.” Tiếu Tử cẩn thận nói.
“Cậu …” Tần Đại thiếu chút nữa thì bùng phát “Cậu nói các cậu đang ở cái nơi rách nát gì thế này, nhà giam còn tử tế hơn chỗ này.”
“Có nơi để ngủ là tốt rồi anh, chúng em không kén chọn.”
“Chỗ này có thể cho người ngủ sao?” Tần Qua chỉ gian phòng dơ bẩn nói “Các cậu cống hiến sức trẻ để bảo vệ tổ quốc để đổi lấy những thứ này sao?”
“Đội trưởng …” Tiếu Tử nghe lời Tần Qua nói mà mũi cũng chua xót theo, các cậu không phải là không biết, chỉ là không muốn nghĩ đến. Trước kia đã từng kiêu ngạo như thế nào mà hiện giờ thì mất mát bao nhiêu.
Tiếu Tử gọi điện báo cho Đại Hữu và Tiểu Tống, hai người giữa trưa xin nghỉ hai giờ, mua một vài món ăn mang về. Bởi vì trừ cái ghế duy nhất Phi Phi đang ngồi những cái khác đều đã bị Tần Qua đá hỏng nên mọi người ngồi xếp bằng dưới sàn nhà để ăn. Vì buổi chiều còn làm việc nên cũng không có ai uống rượu.
Tần Qua cầm chén lấy đồ ăn rồi đưa cho Phi Phi rồi mới bắt đầu cùng mọi người nói chuyện phiếm.
“Các cậu đều xin nghỉ việc hết đi.” Tần Qua nói
“Đội trưởng.” Đại Hữu do dự một lúc rồi nói “Thật ra bọn em cũng không vất vả lắm.”
“Tôi sẽ tìm việc cho các cậu.” Tần Qua ở đây chưa đến hai tiếng đồng hồ đã không chịu nổi nơi này, không khí thì ô nhiễm không nói, lại còn u ám làm cho tâm tình người ta không thoải mái.
“Thật ra … Ở quen rồi thấy cũng được anh ạ.” Tiểu Tống nói “Chỉ là không nhìn thấy mặt trời mà thôi, em và Đại Hữu thường xuyên ở ngoài trời nắng nên thích hoàn cảnh mát mẻ như này, ha ha …”
Tiếng cười của Tiểu Tống dưới ánh nhìn khinh bỉ của đội trưởng Tần đã mất tăm mất tích, cúi đầu ra sức và cơm.
“Các cậu làm việc chạy bên ngoài được, còn Tiếu Tử thì thế nào?” Tần Qua nói “Cậu ta vốn làm việc ban đêm, ban ngày lại ở trong cái hoàn cảnh này.”
Tiếu Tử lén lút nhìn đội trưởng nhà mình nhưng không nói chuyện.
“Hơn nữa … chúng ta sau khi xuất ngũ, trên người ai mà không có vết thương.”
Câu nói cuối cùng của Tần Qua làm ba người đối diện đều im lặng.
Khi Tần Qua đi về, đặt Phi Phi vào trong xe, rồi quay lại nói với ba người đồng đội “Tôi biết tôi cho tiền thì các cậu đều không cần, nhưng mà tìm việc là cho các cậu đối với tôi không có khó khăn gì.”
“Đội trưởng …”
“Hôm nay đều xin nghỉ làm hết, nghe chưa?” Tần Qua nhìn Tiếu Tử, từ cánh tay trái buông thõng xuống đến khuôn mặt tái nhợt của cậu “Cậu xem bây giờ cậu có giống con gà luộc hay không, sau này phải tăng cường luyện tập cho tôi.”
“Rõ.” Tiếu Tử hô to.
Tần Qua im lặng lái xe về nhà, Phi Phi ngồi ghế phía sau ngạc nhiên thấy ba mình hôm nay lại không lảm nhảm, nhưng cậu nhóc cũng chỉ nhìn một chút rồi lại cúi đầu chơi rubic.
Xe rời thôn Thành Trung tiến ra đường lớn, Tần Qua tăng tốc, vun ✓út hướng về tòa cao ốc Tần thị. Đã hơn hai năm, đây là lần đầu tiên Tần Qua tới văn phòng Tần thị.
“Xin chào anh, cho hỏi anh cần gặp ai?”
Tần Qua không bởi vì nhân viên lễ tân không nhận ra mình mà nổi giận, chỉ thản nhiên nói “Tôi tìm Tần Hoài.”
Nhân viên lễ tân nghi ngờ, chăm chú nhìn Tần Qua, người đàn ông này thân hình thật to lớn, mặt lại có vết sẹo, vẻ mặt thì âm trầm, nếu không phải bên người còn có đứa nhỏ, cô nhân viên đã xém chút gọi cho bảo vệ.
“Dạ, anh muốn gặp Tổng giám đốc Tần thì phải hẹn trước ạ.” Nhân viên lễ tân nói.
“Thật là phiền phức.” Tần Qua không nhịn được nhíu mày làm cô nhân viên bị dọa phải lùi về sau một bước. Tần Qua lấy điện thoại ra gọi một cuộc “Anh ở dưới lầu.”
Ba phút sau, cô nhân viên lễ tân được thấy thần tượng của mình vội vã từ thang máy đi xuống, mừng rỡ nói với người đàn ông có sắc mặt khó coi “Anh, sao anh lại đến đây.”
Lạy trời, đây là Tần Đại thiếu??
Tôi ngay cả Tần Đại thiếu cũng không nhận ra, có phải là tôi chuẩn bị thất nghiệp rồi hay không?
Ba người đến văn phòng Tổng giám đốc, Tần Hoài dặn thư ký từ chối hết các lịch làm việc, mới quay người hỏi Phi Phi “Phi Phi, con muốn uống cái gì không? Nước trái cây được không con?”
Phi Phi ngoan ngoãn gật đầu.
Tần Hoài lập tức nhận ra sự khác biệt, ngạc nhiên nhìn anh cả nhà mình “Phi Phi so với trước hoạt bát hơn nhiều.”
“Lấy cho nhóc ít đồ ăn nữa, buổi trưa ăn không được nhiều.”
“Vâng.”
Rất nhanh chóng, thư ký đã đem đến hai ly trà, một ly nước trái cây và một đĩa bánh ngọt.
Tần Hoài mới bắt đầu nói chuyện “Anh cả, anh có việc muốn tìm em sao?”
“Có chút chuyện cần chú giúp đỡ đây.”
Tìm mình giúp đỡ? Tần Hoài đã mấy lần muốn giúp anh cả nhưng không có việc gì anh có thể giúp được. Khó có được một lần anh cả nhà mình nhờ giúp đỡ nên thái độ của anh nghiêm túc hẳn lên “Có việc gì vậy anh?”
Tần Qua nghĩ những đồng đội như Đại Hữu, Tiếu Tử, Tiểu Tống ở thành phố này không phải là ít cho nên tỉ mỉ nói hoàn cảnh của họ cho em trai mình nghe, ý của anh trước tiên nhờ Tần Hoài bố trí cho ba người này một công việc, sau đó nếu còn những trường hợp như vậy nữa thì cũng cần em trai mình giúp đỡ.
Nhưng Tần Hoài không sảng khoái đồng ý như Tần Qua nghĩ mà nhíu lông mày, trầm tư suy nghĩ.
“Thế nào? Việc này cũng không khó mà?”
“Bố trí mấy công việc không phải là việc lớn, nhưng mà …” Tần Hoài chăm chú nhìn anh cả nhà mình “Nếu như luôn phải nhận các thương binh xuất ngũ vào làm trong công ty, theo em không phải là kế hoạch lâu dài.”
“Vậy thì … Nhận được bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu đi.” Tần Qua hiển nhiên cũng chưa suy tính chuyện về lâu về dài.
“Anh …” Vẻ mặt Tần Hoài tràn đầy bất đắc dĩ “Anh không nghĩ đến việc tự anh giải quyết vấn đề này sao?”
“Anh? Anh giải quyết như thế nào?”
“Anh có nghĩ tự mình mở một công ty không?” Tần Hoài đề nghị “Như vậy anh muốn tiếp nhận bao nhiêu quân nhân xuất ngũ đều có thể giải quyết.”
“Anh tự mở công ty?” Tần Qua như nghe thấy câu chuyện cười “Chú không nhầm đấy chứ?”
“Anh cả, Tần thị là tập đoàn kinh doanh tài chính, địa ốc và giải trí, những điều này anh không hứng thú nên anh không tham gia quản lý tập đoàn, em và ba mẹ đều không ép buộc.” Tần Hoài thuyết phục “Nhưng mà quản lý các quân nhân, so với ai cũng không sánh bằng anh.”
“Anh bây giờ đã gần như là bình phục rồi, không thể suốt ngày ở trong nhà.” Tần Hoài nói “Trước kia anh không nghĩ đến, nhưng giờ anh có thể vì những … người đồng đội của anh, anh hãy suy nghĩ một chút đi.”
Tần Qua mơ hồ nhìn em trai nhà mình, luôn có cảm giác Tần Hoài đang lừa dối mình. Nhưng anh cũng không nhịn được tưởng tượng đến hình ảnh mình lập nghiệp, sau đó lại nghĩ đến hình ảnh mình mặc quần tây đeo cà vạt, đi giày đen suốt ngày họp họp họp và đấu đá lẫn nhau thì cảm thấy toàn thân nổi da gà, lắc đầu cự tuyệt “Anh không làm ông chủ được đâu.”
“Anh cả” Tần Hoài lại muốn khuyên.
“Dù sao việc này cũng nhờ chú giúp đỡ trước đã. Anh về đây, không quấy rầy chú làm việc nữa.” Tần Qua bế Phi Phi đi ra cửa.
“Anh, từ từ đã.” Tần Hoài tranh thủ nói “Em còn có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì vậy?” Tần Qua hơi mất kiên nhẫn.
“Sinh nhật ba sắp đến rồi, tối thứ ba tại khách sạn Đế Vương, chúng ta tổ chức một bữa tiệc nhỏ, anh và chị dâu nhớ sắp xếp đến.” Tần Hoài dặn dò.
“Đại thọ 60 của ba năm ngoái đã tổ chức rồi mà.”
“Thương trường mà, cũng phải tìm cớ để giữ mối quan hệ chứ.” Tần Hoài giải thích.
“Thật phiền phức mà.”
Tần Hoài đã biết là anh cả đã đồng ý đến rồi.
“Còn chuyện gì nữa không?”
“Đúng rồi.” Tần Hoài bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, trở lại bàn làm việc lấy ra một tập tài liệu đưa cho Tần Qua “Đây là bữa trước anh bảo em soạn thảo.”
Tần Qua cầm lấy tài liệu, ૮ɦếƭ cha, lúc ấy não mình bị rút gân nên bảo Tần Hoài chuẩn bị đơn thỏa thuận ly hôn, cái đồ quỷ này không thể giữ lại, phải ném đi ngay.
Tần Hoài trơ mắt nhìn tài liệu mình mới đưa cho anh trai nhà mình, đã bị anh trai ném đi không thương tiếc, chỉ có thể trầm mặc.
“Sao chú lại như vậy chứ, loại tài liệu này có thể tùy tiện chuẩn bị trước hay sao?” Tần Qua răn dạy em trai mình, nhanh chóng ôm Phi Phi rời đi.
Tần Hoài nhìn cửa văn phòng, rồi liếc mắt nhìn trời, nhặt lại bản thỏa thuận ly hôn rồi bỏ lại bên trong ngăn tủ đựng hồ sơ.
Người ta nói tâm tư phụ nữ khó đoán, nhưng còn không so được với tâm tư anh cả nhà mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Hoài: Không phải là anh bảo em chuẩn bị hay sao?
Tần Qua: Chú có chứng cứ gì không?
Ngô Đồng: Tôi không biết gì hết.