Ngô Đồng vừa từ phòng bệnh đi ra thì thấy Ngô Khải đang đứng phía ngoài phòng nhìn mình mỉm cười.
“Tiểu Khải, sao em lại ở đây?” Ngô Đồng hỏi
“Vừa nãy làm kiểm tra xong nên bây giờ mới có thời gian, em đến thăm Tiểu Nguyên một chút.” Ngô Khải nhìn vào phòng bệnh “Tiểu Nguyên đang ngủ hả chị?”
“Ừ, nó vừa chợp mắt được một chút.”
“Vậy mai em lại đến thăm nó.” Ngô Khải từ bỏ ý định tìm Tiểu Nguyên trò chuyện.
“Hôm nay Tiểu Nguyên cũng phải làm rất nhiều kiểm tra nên chị cũng không có thời gian hỏi thăm em. Có vất vả lắm không em?”
“Em không sao. Bận rộn đều là bác sĩ và y tá, mẹ thì làm chân chạy vặt, em chỉ phụ trách nằm hay ngồi phục vụ kiểm tra.” Ngô Khải cười cười, bỗng nhiên nhớ tới điều gì “Đúng rồi, chị họ, hôm qua chị đến gặp ba mẹ em có chuyện gì không?”
“Không có gì” Ngô Đồng cười nhạt, đáp.
“Em còn lạ gì tính khí ba mẹ em, chắc chắn lại yêu cầu này nọ với chị.” Ngô Khải nói “Tiểu Nguyên cũng là em của em, chắc chắn em sẽ cứu nó.”
“Cám ơn em!” Nụ cười Ngô Đồng đã có vài phần ấm áp “Thực sự là không có việc gì đâu. Em cũng về nghỉ ngơi đi, chị phải về nhà một chút.”
“Vậy thì tốt, em về đây, tạm biệt.”
Ngô Đồng nhìn bóng lưng Ngô Khải chậm rãi rời đi, mặc dù có phải thực sự Ngô Khải không biết tính toán của chú thím Hai hay không, nhưng nhờ có những lời nói của Ngô Khải mà cuộc giao dịch lạnh lùng đó rốt cuộc cũng có một chút ấm áp.
Đảo mắt, thứ tư đã đến, từ sáng, thím Hai nhà họ Ngô đã dẫn Ngô Đồng đi chọn quần áo, trang điểm. Đối với hành động của thím Hai, Ngô Đồng cũng chỉ cười nhạt, không phản đối. Nhìn cô gái trang điểm xinh đẹp trong gương, Ngô Đồng bỗng có chút hoảng hốt, dường như thật lâu rồi mình chưa chú ý trang điểm bản thân mình như vậy.
“Phụ nữ ấy à, phải biết tự làm đẹp cho chính bản thân mình.” Người thợ trang điểm bỏ cây cọ đánh má hồng xuống, nhìn lần cuối tác phẩm của mình, hài lòng nói.
“Đúng vậy đấy.” Thím Hai nhà họ Ngô cũng gật đầu tán thành.
“Xong chưa cô?” Thím Hai vừa xem đồng hồ vừa hỏi.
“Dạ, xong rồi.” Người thợ trang điểm xoay chiếc ghế, đưa mặt Ngô Đồng quay về phía thím Hai “Cô Ngô quả thực rất xinh đẹp.”
“Quả nhiên là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân” Thím Hai soi mói một lúc, dù giọng điệu có phần kì quái nhưng cũng bộc lộ phần lớn là hài lòng.
(nguyên gốc: người dựa vào ăn mặc, ngựa dựa vào cái yên).
“Chúng ta đi được rồi chứ ạ?” Ngô Đồng đứng lên hỏi.
“Đi thôi, xe chú Hai của cháu điều đến đã chờ trước cửa.” Thím Hai nói xong, quay đầu đi trước.
Ngô Đồng cười lễ phép, tạm biệt với người thợ trang điểm rồi mới đi theo thím Hai.
Nhân viên trợ lý nhìn hai người đi ra cửa, chạy đến tám chuyện “Nghe nói Tần thị và Ngô thị chuẩn bị liên hôn, chắc chắn là cô gái này. Nhưng mà … sao vẻ mặt cô ấy chẳng có một chút vui vẻ.”
“Gả cho người con trai lớn không phải là người con thứ hai đâu.” Một trợ lý khác góp lời.
“Ôi, làm con gái của nhà giàu cũng chẳng sung sướng gì. Nhưng mà cô Ngô này quả thật là một cô gái xinh đẹp, đáng tiếc phải gả cho một anh lính thô lỗ, khô cằn.”
Nhân viên trợ lý vẻ mặt tiếc rẻ nói.
“Quan điểm của em như vậy là xưa rồi Diễm.” Thợ trang điểm cũng đi ra, nói “Thời nay, phụ nữ phải làm đẹp vì chính bản thân mình, phụ nữ làm đẹp vì đàn ông là người nhu nhược và quá phụ thuộc.”
7 giờ tối tại biệt thự nhà họ Tần
Trên bàn ăn lớn hình chữ nhật, hai nhà Tần, Ngô phân ra ngồi hai bên. Ngô Đồng ngồi đối diện với Tần Qua, ngồi bên cạnh Tần Qua chính là người có tiếng tăm lừng lẫy - Tần Hoài.
Có lẽ vì con trai lớn cuối cùng đã muốn kết hôn nên ông bà Tần rất vui vẻ, mà vợ chồng chú thím Hai lại tích cực lấy lòng nên bữa ăn trôi qua khá hài hòa.
“Ngô Đồng, nghe nói cha mẹ cháu đều là người trí thức hả?” Lần trước gặp mặt ở khách sạn, mẹ Tần chưa nhìn kĩ Ngô Đồng nên buổi tối hôm nay mẹ Tần đã âm thầm quan sát hồi lâu. Dáng dấp Ngô Đồng tươi tắn, đáng yêu, tính tình cũng tự nhiên, thoải mái, mẹ Tần rất hài lòng.
“Vâng, cha mẹ cháu đều là giáo sư đại học.” Ngô Đồng bỏ nĩa xuống, mỉm cười.
“Vậy cháu là nhà dòng dõi Nho học rồi.” Mẹ Tần kinh ngạc nói.
“Bà Tần không biết đâu, không phải tôi nói khoác chứ, Ngô Đồng từ nhỏ thành tích học tập rất tốt, là gương cho mấy đứa nhỏ nhà khác, còn biết thổi sáo nữa.” Thím Hai cười, tiếp lời.
Ngô Đồng nhìn thím Hai khoe khoang, cười nhẹ nhưng không phản đối.
“Vậy hiện giờ cháu còn đi học không?” Ba Tần cũng hỏi.
“Dạ không ạ, cháu đã đi làm được 2-3 năm nay.” Ngô Đồng lễ phép trả lời.
“Đúng vậy, Ngô Đồng nhà chúng ta hiện là nhà thiết kế thời trang.” Thím Hai bổ sung “Tự mình mở một phòng thiết kế, cũng rất có tiềm năng.”
“Ô, đúng là tuổi trẻ tài cao.” Ba Tần không nhịn được, tán thưởng.
“Chủ tịch Tần quá khen rồi ạ. Cháu chỉ mở phòng thiết kế ở nhà, chưa có lập văn phòng riêng.” Không để thím Hai khen mình quá mức, Ngô Đồng vội vàng giải thích.
Nãy giờ vẫn yên lặng ăn cơm, thuận tiện quan sát ba người ngồi đối diện, Tần Qua bỗng nhiên bật cười nhẹ.
“Con cười cái gì?” Ba Tần cảm thấy con trai nhà mình có chút không lịch sự.
“Không có gì. Con chỉ đang vui vẻ. Không nghĩ vợ tương lai của con lại là một người tài giỏi như vậy.” Tần Qua nhìn Ngô Đồng, nhướng mày.
Ngô Đồng không hiểu ý cười trong mắt Tần Qua nên chỉ yên lặng mỉm cười.
Kết thúc bữa ăn tối, bỗng nhiên Tần Qua chủ động đề nghị được đưa Ngô Đồng về nhà. Mọi người trong nhà họ Tần ngạc nhiên muốn rớt con mắt, đồng thời cũng rất vui mừng, mà chú Hai cũng không phản đối. Thế là Ngô Đồng ngồi lên xe Jeep của Tần Qua.
Bộ váy thanh nhã cùng sự bụi bặm của chiếc xe Jeep có vẻ không hài hòa, Ngô Đồng không biết vị công tử này vì sao chợt có ý định đưa mình về nhà, cô nói địa chỉ nhà, sau đó yên lặng ngồi vào vị trí bên cạnh tài xế.
Chiếc xe Jeep lao nhanh trong màn đêm, đi qua nửa thành phố, dừng lại trước khu chung cư nhà Ngô Đồng.
“Cám ơn anh đã đưa tôi về.” Ngô Đồng lễ phép nói cám ơn, tự mình mở cửa xe bước xuống.
“Cô Ngô.”
Ngô Đồng xoay người, thấy không biết khi nào Tần Qua đã xuống xe, đang đứng dựa vào đầu xe, nhìn mình mang vẻ mặt nghiền ngẫm.
“Anh gọi tôi là Ngô Đồng cũng được.” Nếu như nhất định phải lấy nhau, vậy thì phải bắt đầu từ việc xưng hô cho gần gũi.
“Ngô Đồng?” Ngón tay Tần Qua lơ đãng gõ nhẹ lên thân xe, nói “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta sẽ nhanh chóng kết hôn.”
“Cho nên?” Ngô Đồng không hiểu hỏi.
“Cho nên … Cô đối với tôi … Chồng tương lai của cô … hiểu được bao nhiêu?”
“Tôi cần phải đặc biệt hiểu cái gì sao?”
“Tất nhiên.” Tần Qua bỗng nhiên cười vui vẻ “Ví dụ như … Tôi có bị bệnh gì không?”
“Anh thoạt nhìn rất khỏe mạnh.” Ngô Đồng nhíu mày một cái, nói.
“Người khỏe mạnh khi bị bệnh mới là bị bệnh nặng.” Tần Qua nháy mắt mấy cái.
“…” Ngô Đồng cúi đầu suy nghĩ một lát mới nghiêm túc nói “Mặc kệ anh có bị bệnh hay không bị bệnh, tôi đều sẽ gả cho anh.”
“Vì năm trăm triệu sao?”
“Vì người nhà của tôi.” Ngô Đồng cũng không quan tâm việc mình liên hôn thương mại sẽ đem đến lợi ích gì cho nhà chú Hai. Cô chỉ biết rằng cho dù có nhiều tiền như thế nào đi nữa cũng không thể mua được tính mạng của em trai.
“Những người có học vấn như các cô nói chuyện dễ nghe hơn so với những người thô lỗ như chúng tôi.” Tần Qua bội phục nói.
Vì tiền cũng là vì người nhà, cảm giác có văn vẻ hơn.
Đã nói đến như vậy, Ngô Đồng hiếu kì hỏi ngược lại một câu “Ngô thị và Tần thị liên hôn thương mại là do yêu cầu bắt buộc, còn anh là vì sao?”
“Tôi?” Tần Qua chỉ vào đầu mình, mỉm cười kỳ lạ “Bởi vì …Tôi bị bệnh.”
Vẻ mặt bình tĩnh của Ngô Đồng có chút không kiềm được, có lẽ người đàn ông này thực sự bị bệnh – bệnh tâm thần.
Tần Qua nói dứt lời, cũng không nhìn phản ứng của Ngô Đồng, tìm kiếm xung quanh người, lấy ra một danh tђเếק đưa cho Ngô Đồng “Nếu có thời gian, tôi đề nghị cô đến gặp người trên danh tђเếק, đó là bác sĩ điều trị của tôi. Sau đó … mới suy nghĩ thật kĩ xem có còn muốn gả cho tôi hay không.”
Nói xong, Tần Qua cũng không chờ Ngô Đồng trả lời, ngồi vào xe, nhanh chóng rời đi.
Ngô Đồng nhìn tấm danh tђเếק màu trắng trên tay, dưới ánh đèn đường mờ mờ của khu chung cư, nhìn thấy dòng chữ: Phòng tâm lý trị liệu Lam Hải – Lý Vân Cảnh.
Bác sĩ tâm lý?
Thực sự là bị bệnh tâm thần?!
-----------
Mọi người nhà họ Tần thấy Tần Qua chủ động đưa Ngô Đồng về nhà, mẹ Tần kinh ngạc đến suýt đỏ cả vành mắt, nắm tay chồng nói “Ông xem, ông xem, tôi đã nói giới thiệu đối tượng cho Tần Qua là chuyện tốt mà, ngay cả việc nói chuyện yêu đương đưa đối tượng về nhà đều biết luôn rồi.”
“Tần Hoài, có phải con mách nước cho anh con không?” Ba Tần cũng có chút không thể tin được, hỏi.
“Không ạ.” Tần Hoài lắc đầu, chính anh cũng bị giật cả mình “Có lẽ, anh cả thực sự thích cô gái này.”
“Chắc chắn rồi.” Mẹ Tần kích động kêu lên “Chờ tụi nhỏ kết hôn, có chính gia đình của mình, những di chứng của Tần Qua chắc chắn sẽ hết hoàn toàn.”
“Hy vọng là như vậy …” Ba Tần có chút lo lắng nói “Chỉ là không biết cô Ngô này có cùng Tần Qua sống hòa thuận được hay không.”
“Cũng đúng …” Mẹ Tần cũng lo lắng “Thoạt nhìn đó là một cô gái rất ưu tú.”
“Cha mẹ, đừng lo lắng quá.” Tần Hoài nói “Đừng quên chúng tá là liên hôn thương mại.”
Ông bà Tần nhìn đứa con trai khôn khéo, có năng lực của mình, cũng hiểu ý tứ trong lời nói của con. Mặc dù có chút không đành lòng, nhưng trong lòng vẫn nghiêng về con trai nhà mình.
Tần Qua lái xe về nhà, thấy Tần Hoài đang ngồi một mình uống rượu, ngắm trăng trong chòi nghỉ mát.
“Nếu có chuyện muốn nói thì gọi điện thoại cho anh là được, không cần mỗi ngày đều ngồi ở đây uống rượu.” Tần Qua cười ngồi xuống, rót cho mình một ly.
“Anh cả, anh cùng cô Ngô nói chuyện gì?” Tần Hoài hỏi thẳng
“Sao lại nhạy cảm như vậy? Chẳng lẽ em thích cô Ngô?” Tần Qua cười trêu chọc em trai.
“Anh cả!” Tần Hoài thực sự không thích nói đùa kiểu này.
“Được rồi, anh không ưa điểm này của chú, nhỏ nhặt quá!” Tần Qua cũng không giấu giếm, dứt khoát nói “Anh đưa danh tђเếק của bác sĩ Lý cho cô ấy.”
“Anh cả, anh …”
“Nếu thực sự kết hôn, thì việc này sớm muộn gì cô ấy cũng biết.” Tần Qua lắc lắc ly rượu, uống nốt ngụm rượu vang, nói “Em uống ít thôi, anh vào xem Phi Phi thế nào.”
Tần Hoài nhìn anh trên đi lên lầu, ngẫm nghĩ một lát rồi gọi điện thoại cho trợ lý đặc biệt Lâm Vĩ “Ngày mai đến Ngô thị … Nhớ ép sát một chút.”
“Vâng, Tổng Giám đốc Tần.”
Tần Hoài là một thương nhân thành công, nhưng anh cũng biết là không phải cái gì trên đời này cũng mua được bằng tiền, chỉ là có đôi lúc con người sẽ bị rất nhiều chuyện ảnh hưởng, gặp phải hoàn cảnh không còn đường lui. Mà anh cũng chỉ có dự trù hết các tình huống, làm đối phương không thể tùy tiện đổi ý. Giao dịch ở trường hợp như vậy thường là tốt nhất.
Qua một đêm suy nghĩ, sáng sớm ngày hôm sau, Ngô Đồng tìm đến phòng tâm lý trị liệu Lam Hải.
Cùng thời gian, trợ lý đặc biệt Lâm Vĩ cùng với cố vấn pháp lý của Tần thị đã ngồi trong phòng họp của Ngô thị.
Chú Hai nhìn bản hợp đồng luật sư đối phương đưa cho mình, trong đó kèm theo điều khoản đặc biệt
(Trong thời gian Tần thị và Ngô thị hợp tác, cô Ngô không có quyền yêu cầu ly hôn. Nếu cô Ngô kiên quyết ly hôn, hoặc có những hành vi gây tổn hại đến quan hệ hôn nhân, Tần thị sẽ lập tức rút vốn và có quyền yêu cầu Ngô thị bồi thường toàn bộ tổn thất kinh tế.)