Sáng sớm, ánh nắng len qua tán lá, chiếu xuống sân tập của học viện, tạo nên những vệt sáng lung linh trên nền gạch đỏ. Tâm Ly cảm thấy tinh thần vừa háo hức vừa lo lắng. Hôm nay, thử thách mới được Nhiễm Lam gọi là “mê cung kỳ ảo”, một thử thách nổi tiếng với những câu đố ma thuật, chướng ngại vật bất ngờ và cả những tình huống khiến học viên không kìm nổi cười.
Nhiễm Lam đứng từ sớm, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch:
“Chào buổi sáng, Tâm Ly! Hôm nay sẽ là thử thách đầy bất ngờ: mê cung kỳ ảo. Ngươi sẽ phải đi một mình, sử dụng quả cầu pha lê để mở đường, nhưng… mỗi bước đi đều có thể tạo ra tình huống hài hước hoặc ngạc nhiên. Hãy nhớ, ngoài kỹ năng, ngươi còn cần trực giác và sự can đảm. Ai vượt qua sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.”
Tâm Ly nhíu mày, vừa lo lắng vừa phấn khích: “Mê cung kỳ ảo… tôi… tôi hy vọng mình không làm sai.”
Nhiễm Lam cười: “Đừng lo! Đây là cơ hội để cô học cách ứng biến, quan sát, và… ai biết được, sẽ có những khoảnh khắc bất ngờ với Lăng Thần.”
Khi cô bước đến mê cung, nhìn thấy bức tường pha lê cao và lấp lánh, ánh sáng xuyên qua tạo thành những vệt sáng rực rỡ. Mỗi lối đi đều đầy vật phẩm ma thuật di chuyển và các cơ chế kỳ lạ. Không gian vừa huyền bí vừa đẹp mê hồn, khiến cô vừa háo hức vừa căng thẳng.
Chưa kịp bước vào, Lăng Thần xuất hiện, đứng gần cửa, ánh mắt sắc bén dõi theo từng động tác của cô. Tim Tâm Ly loạn nhịp, vừa lo lắng vừa hứng thú khi anh đứng gần.
Cô đặt tay lên quả cầu pha lê, cảm giác năng lượng dịu dàng lan truyền khắp lòng bàn tay. Khi quả cầu phát sáng, một lối đi ánh sáng lập lòe hiện ra, hé lộ câu đố đầu tiên: một bàn ghép hình ba chiều với nhiều mảnh ghép xoay chuyển liên tục, yêu cầu cô phải quan sát kỹ và giải đố chính xác.
Tâm Ly nhíu mày, thầm nghĩ: “Nếu đặt sai mảnh ghép, quả cầu sẽ phát ra ánh sáng đỏ và chắc chắn sẽ có tình huống bất ngờ… tôi phải tập trung.”
Cô bắt đầu di chuyển quả cầu, đặt mảnh ghép đầu tiên vào đúng vị trí. Ngay lập tức, một luồng khói tím bốc lên, khiến cô giật mình và bật cười. Lăng Thần đứng gần, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa khó nhận ra là đang mỉm cười.
“Cẩn thận… từng bước một…” – anh nói, giọng trầm ấm.
Tâm Ly đỏ mặt: “Vâng… tôi sẽ chú ý.”
Đi tiếp, cô gặp cầu treo xoay tròn, dưới là hồ nước trong xanh. Quả cầu pha lê phát sáng, nhưng cầu treo lắc lư, mỗi bước đi đều cần phối hợp khéo léo. Trong lúc đi, một vật phẩm ma thuật bất ngờ rơi xuống, suýt trúng cô. Tâm Ly giật mình, bước hụt, nhưng Lăng Thần nhanh chóng nắm lấy tay cô, kéo cô vào an toàn.
Khoảnh khắc tay họ chạm nhau, tim cô rung lên mạnh mẽ. Ánh mắt anh trầm ấm nhưng dịu dàng, khiến cô đỏ mặt.
“Bình tĩnh… chúng ta sẽ vượt qua.” – giọng anh trầm ấm, dịu dàng nhưng đầy sức mạnh.
Tâm Ly hít sâu, tập trung, điều khiển quả cầu và bước đi từng bước. Khi vượt qua cầu, ánh sáng từ quả cầu chiếu rọi khắp khu vực, tạo nên không gian kỳ ảo, lung linh như mơ.
Chướng ngại vật tiếp theo là một mê cung nhỏ với các tia sáng ma thuật di chuyển liên tục. Tâm Ly vừa giải câu đố, vừa phải né tránh các tia sáng, phản xạ và trí tuệ cùng lúc được kiểm tra. Một lần, quả cầu chạm phải tia sáng, phát ra âm thanh vui nhộn và khói xanh bốc lên. Cô bật cười, Lăng Thần đứng cạnh, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa lấp lánh vẻ thích thú khó nhận ra.
Tiếp tục di chuyển, Tâm Ly gặp cột ánh sáng xoay tròn, mỗi lần bước qua, phải tính toán tốc độ và hướng đi chính xác. Cô mất thăng bằng một chút, nhưng kịp thời nắm lấy tay Lăng Thần, và khoảnh khắc ấy tim cô rung lên mạnh mẽ.
“Cố lên… không còn xa nữa…” – anh nói, giọng dịu dàng nhưng chắc chắn.
Tâm Ly tập trung tối đa, kết hợp trực giác, logic và sức phản xạ, điều khiển quả cầu qua cột ánh sáng. Khi qua khỏi, một ánh sáng rực rỡ bao phủ khu vực, phản chiếu trên mặt hồ trong xanh, tạo nên cảnh tượng kỳ ảo, khiến cô cảm giác như đang lạc vào thế giới khác.
Chướng ngại vật cuối cùng là bàn ghép hình ánh sáng ba chiều, yêu cầu cô vừa giải đố, vừa điều khiển cơ thể và quả cầu qua các chướng ngại vật. Một lần nữa, quả cầu bật ra ngoài, tạo ra làn khói tím và âm thanh vui nhộn. Tâm Ly bật cười, nhờ đó giảm căng thẳng, đồng thời tập trung tinh thần giải câu đố.
Cuối cùng, cô đặt mảnh ghép cuối cùng vào đúng vị trí, quả cầu phát sáng rực rỡ, ánh sáng xanh chiếu khắp mê cung, tạo ra không gian huyền ảo, lung linh đẹp mê hồn.
Lăng Thần tiến đến gần, ánh mắt nhìn cô nghiêm nghị nhưng có vẻ hài lòng: “Ngươi đã hoàn thành thử thách mê cung kỳ ảo. Ngươi không chỉ dựa vào trí tuệ mà còn biết phối hợp cơ thể và trực giác. Đây là bước quan trọng để hòa nhập vào thế giới này.”
Tâm Ly đỏ mặt, cúi đầu: “Cảm ơn… tôi… tôi sẽ cố gắng hơn nữa…”
Nhiễm Lam vỗ tay, nhảy cẫng lên: “Tuyệt vời! Nhìn kìa… ánh mắt Lăng Thần… không còn lạnh lùng nữa! Thật thú vị!”
Tâm Ly thầm nghĩ: “Mỗi khi anh ấy đứng gần, tim tôi lại loạn nhịp… nhưng… có lẽ… mình thích cảm giác này…”
Buổi chiều kết thúc, ánh hoàng hôn chiếu qua tán lá, phản chiếu trên hồ trong vắt. Tâm Ly cảm giác vừa mệt mỏi vừa hạnh phúc. Cô biết rằng mỗi ngày tại học viện là một hành trình mới, đầy thử thách, hài hước và những khoảnh khắc lãng mạn bên Lăng Thần.
Trên đường về phòng, Lăng Thần đi sát bên cô, ánh mắt thỉnh thoảng dừng lại nhìn cô, và Tâm Ly cảm nhận được sự quan tâm âm thầm nhưng ấm áp.
Cô tự nhủ: “Được rồi… từ giờ trở đi, mình sẽ học cách ứng biến, thích nghi với những tình huống bất ngờ, và… ai biết được, sẽ còn nhiều khoảnh khắc ngọt ngào bên anh ấy hơn nữa.”
Buổi tối, khi ngồi dưới ánh trăng, Tâm Ly cầm quả cầu pha lê, ánh sáng xanh nhẹ nhàng phản chiếu trên gương mặt cô. Cô nhớ lại khoảnh khắc tay chạm tay Lăng Thần, tim vẫn còn rung rinh.
“Thế giới này… vừa thử thách, vừa đẹp, và có cả những điều khiến trái tim mình xao xuyến…” – cô thầm nghĩ, nụ cười nhẹ nhàng hiện trên môi.