Buổi sáng hôm ấy, Lâm Tử Nhi đến văn phòng dự án sớm hơn thường lệ, tay cầm các hồ sơ dược liệu mới. Không khí trong phòng vẫn giữ sự yên tĩnh, nhưng trái tim cô lại như đang rộn ràng, nhịp đập nhanh hơn thường ngày.
Chưa kịp ổn định chỗ ngồi, Hàn Vũ đã bước vào, vẻ mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt sâu thẳm đầy dịu dàng. Anh cầm một số mẫu dược liệu mới, đi thẳng đến bàn cô:
“Tử Nhi, hôm nay chúng ta thử nghiệm một loại phối hợp mới. Tôi cần cô trực tiếp hỗ trợ,” giọng anh trầm, pha chút hứng khởi.
Cô gật đầu, cố giấu sự bối rối: “Được thôi. Nhưng anh phải đảm bảo lần này không gặp sự cố như hôm trước.”
Anh nhếch môi, ánh mắt tinh nghịch: “Yên tâm. Tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng.”
Buổi sáng trôi qua với nhịp làm việc hối hả, nhưng không khí giữa họ khác hẳn. Mỗi khi họ trao đổi về cách phối hợp dược liệu, đôi tay chạm nhau, ánh mắt lướt qua nhau đều khiến tim cả hai nhói nhẹ.
Khi một số mẫu không đạt chuẩn, Hàn Vũ hơi bối rối, ánh mắt nhìn cô cầu cứu. Lâm Tử Nhi nắm tay anh, giọng dịu dàng:
“Đừng lo, tôi ở đây. Chúng ta sẽ làm lại, chỉ cần theo đúng quy trình.”
Anh nhìn cô, trái tim rung lên một nhịp, ánh mắt trầm: “Cảm ơn cô… Tử Nhi. Tôi không biết phải làm sao nếu không có cô bên cạnh.”
Cô đỏ mặt, kéo tay ra, nhưng ánh mắt dịu dàng: “Chỉ là công việc thôi, đừng nghĩ quá nhiều.”
Buổi trưa, họ ăn nhẹ cùng nhau trong phòng dự án. Hàn Vũ mang hộp cơm nhỏ đặt trước mặt cô:
“Tôi muốn cô ăn trước, có năng lượng làm việc. Tôi sẽ ăn sau,” giọng anh trầm ấm, dịu dàng.
Cô nhìn anh, vừa bối rối vừa cảm động: “Anh quan tâm quá mức rồi đấy.”
Anh cười khẽ, ánh mắt dịu dàng: “Quan tâm là điều tự nhiên. Tôi không muốn cô mệt mỏi.”
Buổi chiều, khi đang kiểm tra các mẫu dược liệu, Hàn Vũ vô tình để một lọ dược liệu rơi, suýt làm hỏng toàn bộ công việc. Lâm Tử Nhi nhanh chóng đỡ lấy, ánh mắt tràn đầy lo lắng:
“Anh cẩn thận hơn chút! Nếu hỏng mất, chúng ta phải làm lại từ đầu.”
Anh nhìn cô, nụ cười nhẹ nở trên môi: “Cảm ơn cô… Tử Nhi. Thật may mắn khi có cô.”
Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ gần như biến mất. Họ cùng nhau dọn dẹp, bàn tay đôi lần chạm nhau, ánh mắt giao nhau đầy ý tứ. Một cảm giác ấm áp tràn ngập trái tim cả hai.
Ngay lúc đó, Trần Dương xuất hiện, hỏi Hàn Vũ về một số chi tiết phối hợp. Ánh mắt Tử Nhi thoáng chút ghen nhẹ, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Hàn Vũ nhận ra, bước lại gần cô, giọng trầm: “Tử Nhi… đừng lo lắng. Cô biết trái tim tôi chỉ hướng về cô mà.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu, nhưng lòng dịu lại: “Tôi biết… nhưng không tránh khỏi cảm giác ghen.”
Anh nhếch môi, ánh mắt dịu dàng: “Ghen cũng được. Tôi thích thấy cô quan tâm. Nhưng hãy tin tôi, tôi chỉ có một trái tim thôi.”
Buổi tối, khi kết thúc công việc, họ cùng nhau thu dọn phòng dự án. Hàn Vũ bất ngờ dừng lại, nắm tay cô, ánh mắt sâu thẳm:
“Tử Nhi… hôm nay, tôi muốn nói… tôi… thích cô. Không chỉ vì cô giỏi giang mà còn vì cách cô quan tâm, cẩn thận và tinh tế.”
Cô đỏ mặt, trái tim nhói lên, nhưng cố giữ bình tĩnh: “Anh… đừng nói thế trước mặt người khác. Tôi… cũng… có cảm giác đặc biệt với anh.”
Anh cười, nắm chặt tay cô hơn: “Vậy thì… từ hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau, không chỉ trong công việc, mà còn… trong cảm xúc.”
Cô nhìn anh, ánh mắt đầy quyết tâm: “Được thôi. Nhưng… nếu anh làm rắc rối, tôi sẽ không tha đâu.”
Chiếc xe đưa cô trở về phòng thuốc, nhưng trong lòng cô vẫn còn vương vấn ánh mắt, nụ cười và giọng trầm ấm của Hàn Vũ. Tình cảm giữa họ đã chính thức nảy nở, nhưng vẫn còn những thử thách, hiểu lầm nhỏ, và drama nhẹ đang chờ phía trước.
Và như vậy, tình cảm giữa Hàn Vũ và Lâm Tử Nhi chính thức bùng nổ, nhưng nhịp truyện vẫn duy trì sự kịch tính, mở đường cho các cao trào tiếp theo.