quái vật chiếm hữu

Chương 1: Nhiệm vụ đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cốc...cốc...cốc

"Tiểu thư à! Cô chưa dậy sao". Bà giúp việc liền đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy cô đang chải tóc. Với một mái tóc bạch kim dài óng mượt cùng với gương mặt xinh đẹp khiến cho bà luôn ghen ghét. Cô liền cất giọng lên: "Có chuyện gì không bà?". Người giúp việc liền nói: "Ngài Rostat Kiltans bảo cô đến phòng làm việc của ngài ấy".

Via bất ngờ vì đây là lần đầu cô được cha gọi đến đó. Cô từng nghĩ rằng cha đã quên mất cô rồi. Nhưng hiện giờ trong lòng cô luôn có chút bất an. Trên đường đi đến phòng làm việc của cha mình, cô luôn có cảm giác lo lắng không tự tin bước đi.

Đến trước cửa cô lấy dũng khí gõ cửa thật mạnh: "Cha con đến rồi. Con vào được chứ?".

Một thời gian không thấy phản ứng cô liền tự ý mở cửa thì thấy người cha đang xem sổ sách rồi ngước lên nhìn cô : "Đến rồi à. Ngồi đi!"

Cô liền ngồi xuống và nói: "Cha gọi con có chuyện gì vậy?"

Ông không quan tâm cô chỉ nhìn vào đống sổ sách và mệt mỏi nói: "Ta có chuyện cần con giúp một chuyện. Ta cần con đưa tấm thư này cho 1 người. Ta đã chuẩn bị xe ngựa mai có thể xuất phát".

Trong lòng cô thực sự rất nặng nề vì cha chưa hề hỏi ý kiến của cô mà đã quyết định. Cô chỉ có thể tuyệt đối tuân theo " D...ạ".

Bước ra khỏi phòng làm việc của cha, trong lòng cô có hàng ngàn câu hỏi.

Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì có một người đàn ông lên tiếng: "Này đồ vô dụng, cha gọi mày đến đó làm gì? Kẻ như mày cha gọi đến thì làm được việc gì chứ? ".

Đó chính là anh trai ruột của cô Rostat Riuos, người mà luôn trêu trọc và bắt nạt cô. Hắn chỉ lớn hơn cô có 4 tuổi. Hắn có một gương mặt rất gian xảo, chỉ cao hơn cô một chút. Hắn là người chỉ biết ăn chơi, luôn kiêu ngạo trước mặt cô . Cô lạnh lùng đáp:" Đó không phải là chuyện của anh, xin anh đừng làm phiền tôi".

Hắn thực sự tức giận: " Mày vẫn còn không chịu nghe lời tao sao? Mày phải biết rằng tao sẽ là chủ nhân của căn nhà này và cũng sẽ trở thành chủ nhân của mày ha..ha..ha" gương mặt hắn thoả mãn cười khoái lên. Cô thực sự rất khinh bỉ hắn, nhìn hắn thôi cũng thấy cô buồn nôn. Cô lấy can đảm chạy thật nhanh về phía trước. Giờ cô chỉ muốn thoát khỏi hắn.

Thấy vậy hắn nhăn nhó tức giận hét lớn: "Rồi mày sẽ phải quỳ dưới chân tao mà thôi!"

Nước mắt đã lăn dài trên má, cô cảm thấy buồn nôn khi phải chạm mặt hắn. Cô luôn hỏi liệu hắn có phải anh trai ruột của cô không nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×