Sáng hôm đó, quán cà phê vẫn giữ nguyên không khí quen thuộc, nhưng ngoài trời, bầu trời có vẻ u ám hơn. Minh Anh đến sớm, tay cầm chìa khóa, bước vào quán. Cô bật nhạc, lau bàn, sắp xếp những chiếc bánh mới nướng xong, hương cà phê và bánh hòa vào nhau, khiến không gian quán trở nên ấm áp, tràn đầy năng lượng.
Hải Nam bước vào quán, áo khoác vẫn còn hơi ẩm do sương mai. Anh mỉm cười với Minh Anh, tiến đến góc quen thuộc. Ly cappuccino và chiếc bánh quế vẫn là lựa chọn quen thuộc của anh. Anh ngắm Minh Anh bận rộn, từng cử chỉ nhỏ đều khiến anh cảm thấy trái tim mình mềm lại, tràn đầy trìu mến.
Buổi sáng trôi qua trong yên lặng, chỉ có tiếng nhạc du dương và tiếng cà phê xay. Hải Nam quan sát Minh Anh: cách cô đặt bánh lên đĩa, nhấc ly cà phê, thỉnh thoảng nhón chân để với tách trên kệ cao. Những chi tiết tưởng chừng bình thường ấy, với anh, trở thành những khoảnh khắc đáng nhớ.
Nhưng hôm nay, thử thách nhẹ đầu tiên xuất hiện. Một vị khách hàng nam, trông rất thân thiết với Minh Anh, bước vào quán. Anh ta trò chuyện vui vẻ với cô, cười nói, và Minh Anh cũng cười khẽ. Hải Nam nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt Minh Anh – ánh mắt dịu dàng, thân thiện với khách hàng.
Trong khoảnh khắc ấy, một cơn ghen nho nhỏ bùng lên trong lòng Hải Nam, dù anh biết đó chỉ là cảm xúc nhất thời. Anh hít sâu, cố kìm nén, nhưng Minh Anh nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt anh.
– Anh Hải Nam… sao trông khác thế? – Minh Anh hỏi khẽ, ánh mắt lo lắng.
– Không sao… chỉ là một chút bận tâm thôi… – Hải Nam đáp, giọng dịu dàng nhưng cố bình tĩnh.
Cơn gió mùa ngoài cửa sổ thổi vào, mang theo những hạt mưa lác đác. Minh Anh rót cho anh ly cappuccino, đặt bánh quế lên bàn, ánh mắt dịu dàng:
– Anh… em biết… nhưng em vẫn muốn anh thoải mái, đừng để những điều nhỏ làm ảnh hưởng tới anh.
Hải Nam nhìn cô, cảm giác ấm áp lan tỏa. Anh nắm tay cô, giọng trầm ấm:
– Minh Anh… cảm ơn em. Trái tim anh chỉ có em thôi.
Nhưng thử thách chưa dừng lại ở đó. Một cuộc gọi từ công việc khiến Hải Nam phải ra ngoài gấp. Anh nhìn Minh Anh, ánh mắt hối hận:
– Em… anh phải đi một chút.
– Ừ… em hiểu mà… – Minh Anh mỉm cười, giọng dịu dàng nhưng ánh mắt vẫn có chút lo lắng.
Hải Nam bước ra ngoài, quán cà phê lặng yên, chỉ còn tiếng nhạc du dương và mùi cà phê thơm lan tỏa. Minh Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trái tim cô nhói nhẹ vì nhớ anh.
Khi Hải Nam trở lại, quán đã yên tĩnh hơn. Anh thấy Minh Anh đang lau bàn, ánh mắt tràn đầy nụ cười dịu dàng. Anh bước đến gần, nắm tay cô:
– Xin lỗi vì đã khiến em lo lắng.
Minh Anh lắc đầu, mỉm cười:
– Không sao… em chỉ lo một chút thôi.
Hai người cùng nhau dọn dẹp quán, trò chuyện về những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống: những chiếc bánh mới, hạt cà phê thơm, và những câu chuyện về khách hàng. Hải Nam nhận ra rằng, dù là thử thách nhỏ, những khoảnh khắc này lại khiến tình cảm họ thêm sâu sắc.
Buổi chiều, khi quán vắng khách, Minh Anh kéo Hải Nam ra sân sau, nơi những chậu hoa đang nở rộ dưới ánh nắng vàng. Cô cười khẽ:
– Anh Hải Nam… em muốn tặng anh một điều bất ngờ.
Hải Nam nhìn cô, ánh mắt tò mò. Minh Anh trao cho anh một bức tranh nhỏ, vẽ cảnh quán cà phê, những bông hoa, ánh nắng xuyên qua cửa sổ. Anh nhận lấy, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người.
– Em… em vẽ nó cho anh, vì… em muốn anh nhớ rằng, dù mưa hay nắng, quán cà phê này luôn là nơi chúng ta tìm thấy nhau… – Minh Anh nói, giọng xúc động.
Hải Nam nhìn bức tranh, rồi nhìn Minh Anh. Anh nhận ra rằng tình cảm giữa họ không chỉ là quen thuộc hay thói quen, mà là một tình yêu dịu dàng, ấm áp, đầy bình yên và chữa lành. Anh nắm tay cô, nhẹ nhàng:
– Cảm ơn em… vì đã mang nắng đến cho anh.
Cơn gió mùa bên ngoài thổi qua, nhưng trong quán, không gian vẫn tràn ngập ánh sáng và tình cảm. Hai người đứng bên nhau, im lặng nhưng hạnh phúc tràn ngập. Không cần lời nói nhiều, chỉ cần sự hiện diện của nhau, họ đã tìm thấy bình yên và hạnh phúc giản dị nhưng trọn vẹn.
Những ngày tiếp theo, Hải Nam và Minh Anh cùng nhau trải qua nhiều khoảnh khắc đời thường nhưng đầy ý nghĩa: pha cà phê, thử món bánh mới, ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ, chia sẻ những câu chuyện thầm kín. Hải Nam dần mở lòng hoàn toàn, không còn giữ khoảng cách với Minh Anh nữa.
Một buổi chiều khác, Minh Anh kéo Hải Nam ra sân sau quán, ánh sáng vàng chiếu qua những giọt mưa còn sót lại trên lá cây. Cô cười khẽ:
– Anh Hải Nam… em muốn tặng anh một thứ…
Hải Nam nhìn cô, ánh mắt tò mò. Minh Anh trao cho anh một bức tranh nhỏ, vẽ cảnh quán cà phê, những bông hoa, ánh nắng xuyên qua cửa sổ. Anh nhận lấy, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người.
– Em… em vẽ nó cho anh, vì… em muốn anh nhớ rằng, dù mưa hay nắng, quán cà phê này luôn là nơi chúng ta tìm thấy nhau… – Minh Anh nói, giọng xúc động.
Hải Nam lặng im, nhìn bức tranh, rồi nhìn Minh Anh. Anh nhận ra rằng tình cảm giữa họ không chỉ là quen thuộc hay thói quen, mà là một tình yêu dịu dàng, ấm áp, đầy bình yên và chữa lành. Anh nắm tay cô, nhẹ nhàng:
– Cảm ơn em… vì đã mang nắng đến cho anh.
Chiều tối, cơn gió mùa tạm lắng, quán cà phê tỏa sáng dưới ánh nắng vàng cuối ngày. Hải Nam và Minh Anh đứng bên nhau, tay trong tay, tận hưởng khoảnh khắc yên bình. Họ đã vượt qua thử thách nhỏ đầu tiên trong mối quan hệ, và tình cảm giữa họ trở nên sâu sắc, bền chặt hơn.