quán cà phê của nắng

Chương 2: Những khoảnh khắc nắng và mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng len qua tấm rèm cửa sổ quán cà phê, hắt lên sàn gỗ từng vệt vàng nhạt. Minh Anh đã đến sớm như thói quen, quét dọn, xếp ghế và bật máy pha cà phê. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy, tiếng cà phê xay và mùi bánh nướng thoang thoảng. Cô hít một hơi sâu, cảm nhận nhịp sống bình dị mà cô đã gắn bó suốt hai năm qua. Quán cà phê này không chỉ là nơi cô làm thêm, mà còn là thế giới riêng, nơi cô tìm thấy bình yên giữa bộn bề thành phố.

Hải Nam xuất hiện đúng giờ quen thuộc. Anh bước qua cánh cửa gỗ, tiếng chuông vang lên nhẹ, và ánh mắt anh lập tức tìm đến góc bàn quen. Minh Anh nở một nụ cười, giọng dịu dàng:

– Chào buổi sáng anh Hải Nam, ly cappuccino và bánh mì quế như hôm qua nhé?

Hải Nam gật đầu, lặng lẽ ngồi xuống. Anh chưa bao giờ là người thích nói nhiều, nhưng những ngày đến quán cà phê này, anh nhận ra rằng đôi khi sự hiện diện đơn giản cũng đủ. Anh đặt cặp sách xuống, lặng ngắm từng chi tiết trong quán: chiếc đồng hồ treo tường vẫn tích tắc đều đặn, ánh sáng chiếu qua những tấm rèm mỏng, tạo ra những vệt sáng nhảy múa trên mặt bàn.

Minh Anh đặt ly cà phê và chiếc bánh trước mặt anh, rồi quay đi, để lại một khoảng trống đủ cho Hải Nam cảm nhận được sự nhẹ nhàng trong từng cử chỉ của cô. Anh nhấp một ngụm, vị đắng của cà phê hòa với chút ngọt từ bánh khiến anh mỉm cười một cách vô thức. Không cần lời, không cần biểu hiện gì quá đặc biệt – chỉ cần khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy yên lòng.

Nhưng hôm nay, Hải Nam cảm thấy có gì đó khác thường. Cô gái đứng sau quầy – Minh Anh – thoáng nhìn anh lâu hơn bình thường, như muốn nói điều gì nhưng lại thôi. Anh cũng nhận ra, trái tim mình có một nhịp rung lạ, vừa quen vừa mới mẻ, khiến anh bối rối.

Buổi sáng trôi qua trong yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc nền du dương, tiếng cà phê rót và tiếng giấy lật. Hải Nam lấy từ trong cặp sách một cuốn sổ nhỏ, bắt đầu viết. Những dòng chữ nguệch ngoạc là những suy nghĩ, những cảm xúc mà anh chưa từng dám nói với ai. Hải Nam luôn sống kín đáo, giữ cho mình một thế giới riêng, nơi anh là người quan sát hơn là người tham gia. Nhưng Minh Anh, chỉ bằng vài cử chỉ nhẹ nhàng, đã khiến thế giới ấy trở nên sống động hơn.

Chiều đến, trời đổ một cơn mưa rào nhẹ. Những hạt mưa rơi trên mái tôn, tạo ra những âm thanh đều đều, như bản nhạc dịu dàng. Minh Anh bước ra cửa sổ, nhìn xuống con phố nhỏ, nơi những dòng người vội vã tìm chỗ trú. Cô nhớ về Hải Nam, người luôn xuất hiện ở góc bàn, dù trời nắng hay mưa, và tự hỏi rằng liệu anh có nhận ra rằng cô luôn lặng lẽ quan sát anh.

Hải Nam bước vào quán, ướt sũng một chút, mũ đội lệch trên đầu. Minh Anh nhanh chóng lấy khăn lau cho anh, giọng lo lắng:

– Anh… sao lại đi giữa trời mưa?

Hải Nam mỉm cười, nhưng nụ cười ấy mang một chút buồn:

– Không sao, mưa cũng đẹp mà…

Cô đưa khăn cho anh, lặng nhìn anh ngồi xuống, thấy mái tóc còn vương vài giọt nước mưa, và trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ – vừa muốn giữ, vừa muốn bước tới gần hơn. Minh Anh biết rằng, Hải Nam mang trong mình những điều chưa nói, những ký ức mà chỉ anh mới hiểu.

Sau một lát im lặng, Minh Anh phá vỡ không gian:

– Hôm nay em làm bánh chocolate tặng anh nhé, vừa mới nướng xong.

Hải Nam nhìn cô, ánh mắt dịu dàng. Anh chưa bao giờ nói nhiều, nhưng đôi khi chỉ cần một hành động nhỏ, anh đã hiểu được sự quan tâm của cô. Anh gật nhẹ, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực.

Những ngày tiếp theo, Hải Nam bắt đầu dành nhiều thời gian hơn ở quán cà phê. Không chỉ để uống cà phê hay ngồi một mình, mà còn để trò chuyện, để cười với Minh Anh. Những câu chuyện nhỏ, những tiếng cười bất chợt, những ánh mắt lặng nhìn… tất cả dần trở thành nhịp sống quen thuộc của anh. Anh nhận ra rằng, chính cô – Minh Anh – đã mang nắng vào những ngày mưa trong đời anh.

Một buổi chiều, sau giờ tan học, Minh Anh rủ Hải Nam ra sau quán, nơi có một khoảng sân nhỏ trồng vài chậu hoa. Cô chỉ tay vào những bông hoa mới nở, giọng háo hức:

– Xem này, hôm nay hoa nở đúng như em mong!

Hải Nam nhìn theo, cảm giác bình yên lan tỏa khắp cơ thể. Anh nhớ về những ngày tháng trước đây, khi anh từng đánh mất một người quan trọng, và nhận ra rằng, nỗi đau đó chưa từng rời đi hoàn toàn. Nhưng Minh Anh – bằng cách dịu dàng, bằng sự hiện diện của cô – khiến anh dần biết cách mở lòng.

Họ cùng ngồi xuống bậc thang nhỏ, mưa nhẹ còn vương trên lá cây, ánh nắng xuyên qua những tán cây tạo ra những đốm sáng lung linh. Hải Nam bất giác hỏi:

– Tại sao em luôn đến quán sớm như vậy?

Minh Anh cười, ánh mắt lấp lánh:

– Vì quán là nơi em cảm thấy bình yên… và có người luôn khiến em muốn ở lại.

Câu trả lời đơn giản nhưng đủ để Hải Nam cảm nhận được tình cảm cô dành cho mình. Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Những khoảnh khắc giản dị ấy, giữa nắng và mưa, giữa quán cà phê nhỏ và góc sân đầy hoa, chính là hạnh phúc mà anh từng tìm kiếm mà không biết.

Ngày qua ngày, Hải Nam và Minh Anh trở nên gắn bó hơn. Những câu chuyện của họ không ồn ào, không vội vã, nhưng đủ để khiến trái tim mỗi người rung động. Anh bắt đầu mở lòng, chia sẻ về quá khứ, về những mất mát và nỗi đau mà anh đã giấu kín. Minh Anh lắng nghe, không đánh giá, chỉ mỉm cười và đồng cảm. Cô biết rằng, đôi khi chỉ cần lắng nghe, chỉ cần ở bên, là đã chữa lành những vết thương mà lời nói chưa từng chạm tới.

Một buổi tối, khi quán cà phê vắng khách, Minh Anh và Hải Nam ngồi cạnh nhau, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi những giọt mưa cuối cùng rơi. Hải Nam bất ngờ nói:

– Anh cảm thấy… thật sự bình yên khi ở đây.

Minh Anh mỉm cười, đôi mắt lấp lánh như nắng cuối chiều:

– Em cũng vậy… quán cà phê này… không chỉ là nơi chúng ta gặp nhau, mà còn là nơi chúng ta tìm thấy chính mình.

Hải Nam im lặng, cảm nhận từng lời nói. Anh biết rằng, từ hôm nay, quán cà phê này không chỉ là nơi để anh tìm thấy bình yên, mà còn là nơi anh học cách mở lòng, học cách yêu thương, và học cách để nắng luôn chiếu rọi dù mưa vẫn rơi.

Những ngày sau đó, họ cùng nhau chăm sóc quán, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau cười đùa. Mỗi khoảnh khắc đều trở nên quý giá, mỗi cử chỉ đều đầy ý nghĩa. Hải Nam nhận ra rằng, hạnh phúc không cần phải to lớn, chỉ cần những giây phút giản dị, bên một người thấu hiểu và đồng hành.

Và Minh Anh, cô gái mang nụ cười dịu dàng, trở thành thiên sứ nhỏ trong cuộc đời Hải Nam, mang ánh sáng đến từng góc phố nhỏ, từng ly cà phê, từng khoảnh khắc mà họ cùng nhau trải qua.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×