quán cà phê của nắng

Chương 7: Khi mưa ngừng rơi, nắng lại lên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm đó, trời vẫn còn âm u sau cơn mưa đêm qua. Những giọt nước trên mái tôn nhỏ xuống nhịp nhàng, tạo thành âm thanh nhẹ nhàng như bản nhạc ru người. Minh Anh đã có mặt từ sớm, bật nhạc nhẹ, chuẩn bị những tách cà phê và bánh mì nướng vừa ra lò. Hương cà phê trộn lẫn với mùi bánh thơm lan tỏa khắp quán, khiến không gian trở nên ấm áp và thân thuộc.

Hải Nam bước vào quán, tay cầm cặp sách, áo khoác vẫn còn vương vài hạt mưa. Anh nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở Minh Anh đang bận rộn sau quầy. Cô nở nụ cười dịu dàng khi nhìn thấy anh, ánh mắt lấp lánh như tia nắng xuyên qua mây mù.

– Chào buổi sáng anh Hải Nam, ly cappuccino và bánh quế như mọi ngày nhé? – Minh Anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chứa đầy trìu mến.

Hải Nam gật đầu, bước tới góc bàn quen. Anh nhấp một ngụm cà phê, hương vị quen thuộc khiến lòng anh dịu lại. Trong vài giây, anh chỉ nhìn Minh Anh làm việc, từng cử chỉ nhỏ đều khiến anh cảm thấy bình yên.

Buổi sáng trôi qua trong yên lặng, chỉ có tiếng nhạc piano và tiếng cà phê xay. Hải Nam quan sát những cử chỉ nhỏ của Minh Anh: cách cô đặt bánh lên đĩa, nhấc ly cà phê hay thỉnh thoảng nhón chân để với chiếc tách trên kệ cao. Những chi tiết tưởng chừng bình thường ấy, với anh, trở thành những khoảnh khắc đáng nhớ, khiến anh không muốn bỏ lỡ.

Chiều đến, trời bắt đầu đổ mưa rào bất chợt. Những hạt mưa nhỏ rơi trên mái tôn, ánh đèn vàng trong quán phản chiếu những vệt sáng lung linh. Hải Nam vẫn ngồi ở góc quen, tay cầm cuốn sổ ghi lại vài dòng suy nghĩ. Minh Anh bước đến, tay cầm khăn mềm:

– Anh… sao lại ra ngoài giữa trời mưa hôm nay? – Cô hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.

– Không sao… mưa cũng đẹp mà… – Hải Nam đáp, giọng trầm ấm, hơi lạc đi một chút.

Minh Anh nắm tay anh, một cử chỉ nhẹ nhàng nhưng chứa đầy ý nghĩa. Hải Nam cảm nhận được hơi ấm lan tỏa trong lòng, như lời nhắn nhủ rằng cô sẽ luôn ở bên anh, dù anh có cô đơn hay buồn bã đến đâu.

Những ngày tiếp theo, tình cảm của họ phát triển mạnh mẽ hơn. Họ cùng nhau chăm sóc quán, thử những món bánh mới, kể cho nhau nghe những câu chuyện đời thường. Mỗi câu chuyện, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười đều trở thành nhịp cầu nối hai trái tim. Hải Nam dần mở lòng, không còn giữ khoảng cách với Minh Anh nữa.

Một buổi chiều khác, Minh Anh dẫn Hải Nam ra sân sau quán, nơi những chậu hoa đang nở rộ dưới ánh nắng vàng. Cô chỉ tay vào một bông hoa đỏ rực:

– Xem này, hôm nay hoa nở đúng như em mong!

Hải Nam nhìn theo, lòng tràn đầy cảm giác bình yên. Anh nhớ về những ngày tháng trước đây, khi anh từng mất đi một người quan trọng. Nhưng giờ đây, với Minh Anh bên cạnh, anh cảm thấy như tìm lại một phần của mình đã mất.

– Em… em luôn để ý những điều nhỏ nhặt mà người khác bỏ qua… – Hải Nam nói, ánh mắt dịu dàng nhìn Minh Anh.

– Vì em muốn ghi nhớ những khoảnh khắc đẹp, dù nhỏ bé… – Minh Anh đáp, ánh mắt đầy trìu mến.

Họ im lặng, chỉ nghe tiếng mưa rơi và tiếng lá xào xạc trong gió. Hải Nam nhận ra rằng, quán cà phê và Minh Anh chính là nơi anh tìm thấy bình yên.

Một ngày, khi quán vắng khách, Minh Anh quyết định kể cho Hải Nam nghe về quá khứ của cô: những đêm thức trắng làm bài tập, những dự án thất bại, những lần cảm thấy bản thân chưa đủ tốt. Hải Nam lặng im lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, ánh mắt đầy trân trọng.

– Anh biết không… – Minh Anh nói – Những lúc khó khăn, em từng nghĩ rằng mình sẽ phải trải qua tất cả một mình. Nhưng từ khi gặp anh… em thấy mình không còn cô đơn nữa.

Hải Nam mỉm cười, trong lòng tràn đầy ấm áp. Anh nhận ra rằng sự tin tưởng và tình cảm cô dành cho anh chính là món quà quý giá nhất mà anh từng nhận được.

Chiều tối, khi quán vắng khách, Minh Anh và Hải Nam cùng nhau dọn dẹp. Minh Anh nhìn anh, giọng dịu dàng:

– Anh Hải Nam, em biết anh luôn giữ khoảng cách với người khác… nhưng em muốn anh biết rằng, em sẽ luôn ở đây, chờ anh mở lòng.

Hải Nam lặng im, cảm giác như một thứ gì đó tan chảy trong lòng. Anh nắm tay cô, cảm nhận hơi ấm lan tỏa, và lần đầu tiên, anh thực sự thấy mình thuộc về nơi này – thuộc về cô, người mang ánh sáng và nắng đến cho cuộc đời anh.

Những ngày sau đó, họ tạo ra những khoảnh khắc nhỏ nhưng đầy ý nghĩa: cùng nhau pha cà phê, thử món bánh mới, ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ, chia sẻ những câu chuyện thầm kín. Hải Nam dần mở lòng, không còn giữ khoảng cách với Minh Anh nữa. Cả hai nhận ra rằng, hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là sự hiện diện của nhau, sự quan tâm từ những cử chỉ nhỏ, và cảm giác bình yên khi được bên nhau.

Một buổi chiều mưa nhẹ, Minh Anh bất ngờ kéo Hải Nam ra sân sau quán, nơi ánh sáng vàng chiếu qua những giọt mưa còn sót lại trên lá cây. Cô giọng cười khẽ:

– Anh Hải Nam, em muốn tặng anh một thứ…

Hải Nam nhìn cô, ánh mắt tò mò. Minh Anh trao cho anh một bức tranh nhỏ, vẽ cảnh quán cà phê, những bông hoa, ánh nắng xuyên qua cửa sổ. Anh nhận lấy, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người.

– Em… em vẽ nó cho anh, vì… em muốn anh nhớ rằng, dù mưa hay nắng, quán cà phê này luôn là nơi chúng ta tìm thấy nhau… – Minh Anh nói, giọng xúc động.

Hải Nam lặng im, nhìn bức tranh, rồi nhìn Minh Anh. Anh nhận ra rằng, tình cảm giữa họ không chỉ là quen thuộc hay thói quen, mà là một tình yêu dịu dàng, ấm áp, đầy bình yên và chữa lành. Anh nắm tay cô, nhẹ nhàng:

– Cảm ơn em… vì đã mang nắng đến cho anh.

Minh Anh mỉm cười, ánh mắt long lanh như nắng chiều. Họ đứng bên nhau, lặng nhìn mưa rơi, cảm nhận từng khoảnh khắc quý giá. Không cần lời nói nhiều, chỉ cần sự hiện diện của nhau, cả hai đã tìm thấy hạnh phúc giản dị nhưng trọn vẹn.

Từ đó, quán cà phê trở thành nơi lưu giữ những kỷ niệm đẹp, nơi tình yêu của họ nảy nở, và nơi mà mỗi khoảnh khắc – dù nắng hay mưa – đều trở nên đáng nhớ. Hải Nam nhận ra rằng, Minh Anh không chỉ là thiên sứ mang ánh sáng đến đời anh, mà còn là người đồng hành, là nơi anh tìm thấy niềm tin, bình yên và tình yêu thật sự.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×