Buổi sáng hôm đó, quán cà phê yên ắng như thường lệ. Minh Anh đến sớm, mở cửa, bật nhạc, chuẩn bị những chiếc bánh mới vừa nướng xong. Hương cà phê trộn với mùi bánh thơm lan tỏa khắp quán, khiến không gian trở nên ấm áp và thân thuộc.
Hải Nam bước vào quán, áo khoác còn hơi ẩm do sương mai. Anh nở nụ cười nhẹ với Minh Anh, tiến tới góc quen thuộc. Ly cappuccino và chiếc bánh quế vẫn là lựa chọn quen thuộc của anh. Khi nhìn Minh Anh bận rộn sau quầy, ánh mắt anh trở nên dịu dàng, cảm giác bình yên lan tỏa trong lòng.
Nhưng hôm nay, bầu không khí lại có chút khác thường. Một vị khách quen khác bước vào quán – là một người bạn cũ của Hải Nam từ thời đại học. Anh ta trò chuyện vui vẻ với Hải Nam, cười nói thân thiết. Minh Anh đứng phía sau quầy, nhìn cảnh tượng đó, cảm giác lạ lùng len lỏi trong lòng.
– Anh Hải Nam, người này… là ai vậy? – Minh Anh hỏi khẽ, giọng ngập ngừng.
Hải Nam hơi bối rối, nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh:
– Chỉ là bạn cũ thôi, không có gì đâu.
Minh Anh gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy một chút bất an. Cô quyết định bận rộn với việc pha cà phê, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về Hải Nam.
Ngồi ở góc quen thuộc, Hải Nam nhìn Minh Anh, nhận thấy sự lo lắng thoáng qua trong mắt cô. Anh hiểu rằng cần phải làm rõ mọi chuyện, để không xuất hiện hiểu lầm.
– Minh Anh… anh xin lỗi nếu không giải thích sớm. Đây là bạn cũ từ thời đại học. Chúng ta chỉ gặp nhau vài lần tại quán và giữ liên lạc như bạn bè thôi. Hiện tại, trái tim anh chỉ có em. – Hải Nam nói, giọng dịu dàng nhưng chắc chắn.
Minh Anh nhìn vào mắt anh, thấy sự chân thành. Cô thở nhẹ, nụ cười trở lại, nhưng trong lòng vẫn còn chút lấn cấn.
– Em… em biết rồi… chỉ là… em hơi lo thôi. – Minh Anh nói khẽ.
Cơn mưa bất chợt từ ngoài cửa sổ rơi xuống, ánh nắng xuyên qua mưa tạo thành những vệt sáng lung linh. Hải Nam và Minh Anh đứng cạnh nhau, cùng nhau dọn bàn, trò chuyện nhẹ nhàng, để không gian quán vẫn giữ sự ấm áp, thân thuộc.
Nhưng thử thách hôm nay không chỉ dừng ở đó. Một khách hàng khác, người quen của Minh Anh từ thời đi học, bước vào quán. Họ chào hỏi Minh Anh nhiệt tình, và dường như cả khách hàng và Hải Nam vô tình nhìn nhau quá lâu. Minh Anh cảm thấy lòng mình dâng lên chút ghen tị, nhưng cố gắng kìm nén.
Hải Nam nhìn Minh Anh, nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của cô. Anh tiến đến gần, đặt tay lên vai cô:
– Minh Anh… em đừng lo. Anh hiểu em đang cảm thấy thế nào. Mọi chuyện chỉ là tình cờ thôi. Trái tim anh luôn dành cho em, không ai có thể thay thế.
Minh Anh nhìn anh, nước mắt lấp lánh, nhưng là nước mắt hạnh phúc. Cô mỉm cười, cảm giác gợn sóng trong lòng dần tan biến.
Buổi trưa, cơn mưa tạnh, ánh nắng vàng chiếu qua cửa sổ. Minh Anh và Hải Nam cùng nhau ra sân sau quán, nơi những chậu hoa đang nở rộ. Cô chỉ tay vào một bông hoa đỏ rực:
– Xem này, hôm nay hoa nở đúng như em mong!
Hải Nam nhìn theo, lòng tràn đầy cảm giác bình yên. Anh nhớ về những ngày tháng trước đây, khi anh từng mất đi một người quan trọng. Giờ đây, với Minh Anh bên cạnh, anh cảm thấy như tìm lại một phần của mình đã mất.
– Em… em luôn để ý những điều nhỏ nhặt mà người khác bỏ qua… – Hải Nam nói, ánh mắt dịu dàng nhìn Minh Anh.
– Vì em muốn ghi nhớ những khoảnh khắc đẹp, dù nhỏ bé… – Minh Anh đáp, ánh mắt đầy trìu mến.
Họ lặng yên, chỉ nghe tiếng mưa rơi và tiếng lá xào xạc trong gió. Hải Nam nhận ra rằng quán cà phê và Minh Anh chính là nơi anh tìm thấy bình yên.
Buổi chiều, khi quán vắng khách, Minh Anh kể cho Hải Nam nghe về những khó khăn của cô trong quá khứ: những đêm thức trắng, dự án thất bại, cảm giác chưa đủ tốt. Hải Nam lắng nghe, đôi khi gật đầu, ánh mắt đầy trân trọng.
– Anh biết không… – Minh Anh nói – Những lúc khó khăn, em từng nghĩ mình phải trải qua tất cả một mình. Nhưng từ khi gặp anh… em thấy mình không còn cô đơn nữa.
Hải Nam mỉm cười, cảm nhận sự tin tưởng và tình cảm cô dành cho anh chính là món quà quý giá nhất mà anh từng nhận.
Chiều tối, khi quán vắng khách, họ cùng nhau dọn dẹp. Minh Anh nhìn Hải Nam, giọng dịu dàng:
– Anh Hải Nam… em sẽ luôn ở đây, chờ anh mở lòng.
Hải Nam lặng im, cảm giác như một thứ gì đó tan chảy trong lòng. Anh nắm tay cô, hơi ấm lan tỏa, và lần đầu tiên cảm nhận rằng mình thực sự thuộc về nơi này – thuộc về cô, người mang ánh sáng và nắng đến cho đời anh.
Những ngày sau đó, họ cùng nhau trải qua nhiều khoảnh khắc đời thường nhưng đầy ý nghĩa: pha cà phê, thử món bánh mới, ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ, chia sẻ những câu chuyện thầm kín. Hải Nam dần mở lòng hoàn toàn, không còn giữ khoảng cách với Minh Anh nữa.
Một buổi chiều khác, Minh Anh bất ngờ kéo Hải Nam ra sân sau quán, nơi ánh sáng vàng chiếu qua những giọt mưa còn sót lại trên lá cây. Cô cười khẽ:
– Anh Hải Nam, em muốn tặng anh một thứ…
Hải Nam nhìn cô, ánh mắt tò mò. Minh Anh trao cho anh một bức tranh nhỏ, vẽ cảnh quán cà phê, những bông hoa, ánh nắng xuyên qua cửa sổ. Anh nhận lấy, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người.
– Em… em vẽ nó cho anh, vì… em muốn anh nhớ rằng, dù mưa hay nắng, quán cà phê này luôn là nơi chúng ta tìm thấy nhau… – Minh Anh nói, giọng xúc động.
Hải Nam lặng im, nhìn bức tranh, rồi nhìn Minh Anh. Anh nhận ra rằng tình cảm giữa họ không chỉ là quen thuộc hay thói quen, mà là một tình yêu dịu dàng, ấm áp, đầy bình yên và chữa lành. Anh nắm tay cô, nhẹ nhàng:
– Cảm ơn em… vì đã mang nắng đến cho anh.
Cơn mưa bên ngoài tạnh dần, ánh nắng vàng xuyên qua cửa sổ, phản chiếu lên những giọt nước còn sót lại trên sàn. Hai người đứng bên nhau, im lặng nhưng hạnh phúc tràn ngập. Không cần lời nói nhiều, chỉ cần sự hiện diện của nhau, họ đã tìm thấy bình yên và hạnh phúc giản dị nhưng trọn vẹn.