Ly Thảo bước ra khỏi thang máy, ánh mắt nhanh chóng quét qua căn phòng tổ chức tiệc. Không còn là cô vợ ngoan, cam chịu ngày nào, giờ đây Ly Thảo khoác trên mình bộ váy đỏ rực, mái tóc xõa nhẹ, làn da mịn màng, gương mặt thanh tú tỏa sáng dưới ánh đèn vàng dịu. Mỗi bước đi của cô đều toát ra một sức hút khó cưỡng, khiến bao ánh mắt đổ dồn về phía cô.
“Ly Thảo… vẫn rạng rỡ như ngày nào.” Một giọng nam vang lên bên tai, trầm thấp, hơi lạnh nhưng đầy uy lực.
Ly Thảo khẽ nhíu mày, chưa quay đầu thì đã nhận ra dáng người quen thuộc – Huy Khang. Chồng cũ, người đàn ông đã từng chiếm trọn trái tim cô, người mà cô từng yêu thương đến mù quáng.
Anh đứng đó, trong bộ vest đen tinh tế, ánh mắt sắc lạnh nhưng không giấu nổi chút bối rối. Một nụ cười nửa miệng, vừa tự tin vừa kiềm chế, nhưng với Ly Thảo, nó vẫn đủ khiến tim cô lỡ nhịp.
Cô hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Chẳng lẽ số phận cứ thích để chúng ta gặp lại nhau sao?” cô tự nhủ trong lòng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đủ để mọi người gần đó nghe thấy.
Huy Khang tiến đến gần, khoảng cách chỉ còn đủ để hai người cảm nhận hơi thở của nhau. Một tai nạn nhỏ xảy ra – Ly Thảo vội tránh va vào bàn trưng bày rượu, nhưng tay cô chạm vào cánh tay anh. Cú chạm không dài, nhưng điện chạm như tia sét, khiến cả hai hơi giật mình.
“Xin lỗi…” Ly Thảo lắp bắp, mặt nóng lên.
“Không sao.” Giọng anh trầm hẳn, nhưng ánh mắt không rời cô. Mọi chi tiết nhỏ nhất đều bị anh ghi nhớ – dáng đi, nụ cười, ánh mắt, từng cử chỉ.
Cô cố rút tay lại, nhưng Huy Khang nhẹ nhàng giữ, vừa đủ để kéo cô lại gần. “Anh thấy em… khác trước quá,” anh nói, giọng trầm thấp, mang theo một chút ghen tuông mà cô khó nhận ra.
Ly Thảo nhìn thẳng vào mắt anh, không còn là cô gái cam chịu ngày xưa. “Khác là đúng rồi. Tôi không còn là vợ ngoan ngày nào của anh.” Câu nói vừa dứt, Ly Thảo lùi lại một bước, vừa khéo léo giữ khoảng cách, vừa khiến anh không thể rời mắt.
Không gian xung quanh như lặng đi, chỉ còn hai người nhìn nhau. Ánh đèn vàng làm nổi bật mọi đường nét trên khuôn mặt Ly Thảo, khiến Huy Khang cảm giác muốn chiếm hữu ngay lập tức – vừa ghen tuông vừa khao khát.
“Em… vẫn đẹp.” Anh nói, giọng trầm hẳn.
“Cám ơn… nhưng bây giờ tôi là Ly Thảo của chính tôi, không phải của anh.” Câu trả lời vừa kiên định, vừa gợi cảm, khiến Huy Khang cứng người. Anh chưa từng thấy Ly Thảo kiêu hãnh như thế, quyến rũ mà không cần dựa dẫm vào anh.
Một cơn gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào, xốc mái tóc cô, khiến Huy Khang muốn bước tới nhưng lại bị chính sự kiêu hãnh của cô kìm lại.
Ly Thảo nhìn quanh, nhận ra ánh mắt mọi người đang dõi theo, cô mỉm cười, vừa tự tin vừa gợi cảm, “Tôi phải đi gặp vài người bạn cũ trước khi sự kiện bắt đầu. Chúng ta… nói chuyện sau.”
Huy Khang nhìn cô khuất dạng trong đám người, trái tim dường như bị kéo lại, vừa giận vừa thương. Anh biết, lần gặp này chỉ mới là khởi đầu.
Và trong ánh mắt ấy, một lời hứa chưa nói ra: “Em sẽ không thể trốn tránh anh mãi.”