quay lại để chiếm hữu

Chương 3: Va Chạm Không Tránh Khỏi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Ly Thảo xuất hiện tại công ty để giải quyết một số công việc còn tồn đọng. Vẫn bộ váy thanh lịch, mái tóc buông tự nhiên, ánh mắt sáng ngời, cô đi lại giữa phòng họp với phong thái tự tin, khác hẳn hình ảnh người vợ cam chịu ngày xưa.

Bất ngờ, Huy Khang cũng xuất hiện tại công ty – anh vừa có cuộc họp với đối tác lớn. Nhìn thấy Ly Thảo, anh dừng lại một nhịp, ánh mắt sắc lạnh nhưng ẩn chứa sự khao khát khó giấu.

“Chúng ta lại gặp nhau,” anh nói, giọng trầm ấm nhưng mang sắc thái chiếm hữu.

Ly Thảo đáp, nửa nghiêm nghị nửa mỉm cười: “Đúng vậy. Nhưng lần này, tôi không phải là người sẽ dễ dàng khuất phục.”

Một tai nạn bất ngờ xảy ra – một chiếc khay giấy trượt khỏi tay nhân viên và lao thẳng tới Ly Thảo. Tr reflex nhanh, cô nhảy tránh, nhưng lại đụng vào Huy Khang. Cú va chạm khiến cả hai đứng sát nhau, khoảng cách đủ để cảm nhận hơi thở của nhau.

“Cẩn thận hơn đi,” Huy Khang nói, giọng trầm thấp, tay vô thức nắm nhẹ vào khuỷu tay cô, ánh mắt không rời.

Ly Thảo cảm thấy tim đập mạnh. Khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh như ngưng lại – chỉ còn hai người, thân nhiệt vừa gần vừa xa, khiến cảm giác vừa hồi hộp vừa kích thích.

“Anh vẫn thích kiểm soát mọi thứ như ngày xưa nhỉ?” cô mỉm cười, ánh mắt đầy thử thách.

Huy Khang bật cười khẽ, hơi nghiêng người, giọng mang sắc thái vừa đùa vừa nghiêm túc: “Không phải kiểm soát, mà là… tôi không thể để em rời xa tầm mắt tôi.”

Ly Thảo hít một hơi, cố trấn tĩnh. Cô biết rằng mình đang đứng trước một cuộc chiến cảm xúc: vừa muốn chống lại vừa muốn bị cuốn vào.

Sau khoảnh khắc ấy, Huy Khang rút tay ra, nhưng ánh mắt anh vẫn dõi theo cô từ đầu phòng họp. Ly Thảo quay lại nhìn anh, nụ cười vừa kiêu hãnh vừa gợi cảm, thầm nhủ: “Cuộc gặp này chỉ mới bắt đầu, và tôi biết sẽ còn nhiều va chạm không tránh khỏi…”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×