Sáng hôm sau, Ly Thảo bước vào văn phòng với tinh thần tập trung cao độ. Cô biết Huy Khang sẽ xuất hiện, nhưng không ngờ rằng anh đã chuẩn bị một cuộc “bất ngờ” – cô được phân công làm trợ lý riêng cho dự án quan trọng, nơi anh cũng trực tiếp quản lý.
“Chúng ta sẽ làm việc cùng nhau,” Huy Khang nói, giọng trầm nhưng mang sắc thái chiếm hữu. “Em có thể làm được không?”
Ly Thảo mỉm cười, vừa tự tin vừa thách thức: “Tất nhiên. Nhưng đừng quên, tôi là Ly Thảo bây giờ, không còn là người vợ ngoan ngày xưa.”
Cả ngày, họ cùng nhau bàn bạc dự án, nhưng mọi cuộc trao đổi đều chứa những khoảng cách vừa gần vừa xa. Mỗi lần Huy Khang đứng sát cô để chỉ tay vào tài liệu, Ly Thảo cảm nhận hơi thở anh phả vào gáy, khiến tim cô nhảy loạn nhịp.
Khi nghỉ giải lao, Huy Khang đưa Ly Thảo ra ngoài ban công nhỏ của văn phòng. Gió thổi, mái tóc cô bay nhẹ, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa gợi cảm. Anh tiến gần, cúi xuống thì thầm: “Em… vẫn làm tim anh rung động như ngày xưa.”
Ly Thảo thở hổn hển, cố gắng giữ khoảng cách: “Đừng quên, bây giờ tôi không phải là của anh.”
Anh mỉm cười, nắm tay cô, kéo nhẹ vào lòng. Cảm giác ấm áp, gần gũi, vừa sủng ngọt vừa gợi cảm khiến Ly Thảo không thể kìm nén. Một nụ hôn nhẹ, đủ để làm tim cô run rẩy, nhưng vẫn đủ tế nhị để không bị người khác thấy.
Suốt cả buổi chiều, họ làm việc bên nhau, những cử chỉ gần gũi, ánh mắt chiếm hữu và nụ cười gợi cảm cứ liên tục “ám ảnh” nhau. Ly Thảo nhận ra rằng, dù cô đã thay đổi, Huy Khang vẫn là người đàn ông duy nhất khiến cô vừa sợ vừa thèm khát.
Khi tan ca, Huy Khang đưa cô ra cửa: “Ngày mai… chúng ta còn nhiều giờ làm việc gần nhau nữa. Em đã chuẩn bị tinh thần chưa?”
Ly Thảo cười khẽ, ánh mắt vừa thách thức vừa ngượng ngùng: “Chuẩn bị rồi. Nhưng anh cũng chuẩn bị tinh thần đi, vì tôi không còn là người dễ dàng khuất phục.”
Huy Khang lặng im một giây, đôi mắt ánh lên sắc chiếm hữu: “Anh biết… và anh thích thế.”