quay lại để chiếm hữu

Chương 8: H+ Ngoài Công Việc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối hôm đó, Ly Thảo vừa rời công ty, trời đã ngả màu tím, ánh đèn đường phản chiếu lên làn tóc mượt mà của cô, tạo nên một khung cảnh vừa lãng mạn vừa gợi cảm. Cô vừa bước ra bãi đỗ xe thì Huy Khang đã đứng chờ, ánh mắt sắc lạnh nhưng ánh lên chút mềm mại dành riêng cho cô.

“Đi cùng tôi,” anh nói, giọng trầm ấm, vừa mang uy lực vừa gợi cảm.

Ly Thảo nhíu mày nhưng không thể từ chối. Cô bước lên xe, tim đập mạnh, cảm giác vừa hồi hộp vừa kích thích khi ngồi cạnh Huy Khang. Không gian trong xe yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở và nhịp tim hai người dường như hòa cùng nhau.

“Ngày hôm nay, em làm việc rất tốt,” anh bắt đầu, giọng trầm hẳn nhưng ánh mắt không rời cô. “Nhưng anh muốn em… biết, rằng trong mắt anh, em luôn là người quan trọng nhất.”

Ly Thảo cúi đầu, vừa muốn chống lại vừa cảm nhận sự ấm áp và chiếm hữu từ Huy Khang. “Anh vẫn thích kiểm soát mọi thứ, đúng không?” cô cười khẽ, ánh mắt đầy tinh nghịch nhưng gợi cảm.

“Không phải kiểm soát… mà là anh không muốn mất em.” Anh cúi sát, môi chạm nhẹ vào cổ cô – mềm mại nhưng đầy chiếm hữu. Cảm giác nóng bỏng lan tỏa khắp cơ thể Ly Thảo, khiến cô không thể kìm nén.

Chiếc xe dừng lại trước một quán cà phê vắng người. Huy Khang dẫn cô vào một góc riêng tư, ánh đèn vàng dịu chiếu lên gương mặt cô, làm nổi bật mọi đường nét thanh tú và quyến rũ.

Anh tiến gần, áp tay vào vai cô, kéo cô sát người. “Em biết không… mỗi lần gần anh, anh đều muốn chiếm trọn em.”

Ly Thảo cảm nhận cơ thể mình phản ứng mà lý trí khó kiểm soát. Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng gợi cảm, bắt đầu từ môi anh áp vào môi cô, rồi kéo dài xuống cổ và vai. Cô vừa chống lại vừa nhường, cảm nhận sự chiếm hữu mạnh mẽ xen lẫn ngọt ngào.

“Anh…” cô khẽ rên, tim đập loạn nhịp, vừa xao xuyến vừa hồi hộp.

“Đừng sợ… anh chỉ muốn bên em,” Huy Khang thì thầm, tay vòng qua eo cô, kéo cô sát hơn. Cảm giác ấm áp, ngọt ngào, xen chút gợi cảm khiến Ly Thảo rùng mình.

Một lát sau, cả hai rút ra, nhìn nhau, ánh mắt đầy chiếm hữu và khao khát. Ly Thảo cảm nhận nhịp tim mình như bị trói chặt bởi Huy Khang, vừa sợ vừa thèm khát.

Khi bước ra ngoài quán, Huy Khang nắm tay cô, kéo sát lại: “Ngày mai… chúng ta còn nhiều giờ làm việc gần nhau nữa. Nhưng tối nay, em đã thuộc về anh một phần.”

Ly Thảo cười khẽ, ánh mắt vừa thách thức vừa ngượng ngùng: “Anh nghĩ vậy thôi. Tôi không còn là người dễ dàng khuất phục đâu.”

Huy Khang hôn nhẹ lên trán cô, đôi mắt ánh lên sắc chiếm hữu: “Anh biết… và anh thích thế.”

Cô bước đi, lòng vừa lo lắng vừa hạnh phúc. Cô nhận ra rằng, mỗi lần gặp anh, ranh giới giữa kiêu hãnh và ham muốn ngày càng mờ nhạt. Những phút giây H+ này không chỉ là sự chiếm hữu, mà còn là sự sủng ngọt dày dặn, khiến cô vừa hồi hộp vừa thèm khát.

Trên đường về, Ly Thảo tự nhủ: “Cuộc chiến giữa kiêu hãnh, ham muốn và cảm xúc này… tôi sẵn sàng tham gia, dù biết rằng nó sẽ rối rắm và đầy cám dỗ.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×