Ngay sau khi nhìn thấy Quân Phượng Linh cầm ngọc bội ra, Diệp Cảnh Thần và Diệp Kỳ đều hơi sửng sốt, trong ánh mắt xuất hiện sự kђเếק sợ.
Tuy rằng bọn họ không biết lai lịch của ngọc bội này nhưng mà lại biết Quân Phượng Linh vẫn luôn coi ngọc bội này như bảo bối!
Bây giờ ngay cả mắt bà cũng không nháy mắt một cái đã lập tức đưa cho Vân Lạc Phong?
Phải biết rằng bình thường người khác chạm vào ngọc bội của bà một chút cũng không được càng miễn bàn đến chuyện tặng người! Vì vậy có thể thấy được phân lượng của Vân Lạc Phong trong lòng bà.
“Ngọc bội này đối với con mà nói không có tác dụng gì khác nhưng mà nguyên liệu chế tác ngọc bội này có chút đặc biệt, nó có thể ngăn cản ba lần thương tổn trí mạng cho con! Nhưng mà chỉ được ba lần mà thôi, sau ba lần nó lập tức sẽ biến thành một khối ngọc bội bình thường.”
Vân Lạc Phong ngẩn người: “Ngọc bội đối với ngươi mà nói có phải còn có ý nghĩa đặc biệt gì hay không? Người tặng cho con như vậy không tốt lắm đâu?”
Quân Phượng Linh mỉm cười: “Ngọc bội là phụ thân của ta cũng chính là ngoại tổ phụ của con cho ta lúc trước, đã làm bạn với ta rất nhiều năm nhưng mà nó ở trong tay ta ngoại trừ để làm kỷ niệm cũng không có tác dụng nào khác nhưng còn con thường xuyên chọc phải một số cường địch, nếu mà không vật gì phòng thân, ta thật sự không yên tâm.”
Rõ ràng Quân Phượng Linh đã sớm biết rõ tính cách của Vân Lạc Phong.
Gia hỏa này luôn là một lời không hợp trực tiếp động thủ! Tới bất cứ chỗ nào cuối cùng cũng tạo được một đống địch nhân! Vì vậy, bà mới có thể đưa ngọc bội mình luôn yêu thích ra.
Trong lòng Vân Lạc Phong có chút cảm động.
Không nói đến công hiệu ngọc bội, chỉ bằng việc Quân Phượng Linh đưa vật kỷ niệm của phụ thân bà cho nàng cũng đã gián tiếp chứng minh bà coi nàng trở thành người nhà.
Đặc biệt là giọng nói của bà vô cùng dung túng giống như cũng không để ý việc Vân Lạc Phong tạo ra một đống địch nhân! Chỉ có lo lắng cho sự an toàn của nàng.
Quân Phượng Linh cười, nhìn về phía Vân Tiêu, dò hỏi: “Con thì sao? Nhiều năm không gặp mặt như vậy, có cái gì muốn nói với mẫu thân không?”
Trên khuôn mặt lãnh khốc Vân Tiêu có hơi thay đổi nhưng một câu mẫu thân kia đối hắn mà nói, luôn không có cách nào gọi ra.
Hắn nghĩ rồi hỏi: “Người định thân cho con với Lăng gia?”
Nghe câu nói đó, Quân Phượng Linh nhíu mày: “Hình như có một chuyện như vậy, thời gian lâu lắm rồi, ta thiếu chút nữa đã quên mất.”
“Tín vật đính ước đâu?” Giọng nói Vân Tiêu trầm thấp khàn khàn.
“Ném rồi.”
Quân Phượng Linh cong môi.
Ném rồi?
Sắc mặt Vân Tiêu lập tức tối sầm.
Chính bởi vì bà ném tín vật đính ước kia đi làm hại hắn muốn lui hôn cũng phiền toái như thế?
“Làm sao vậy? Người Lăng gia đi tìm con? Muốn thành thân với con?” Quân Phượng Linh nhướng mày lên, hỏi.
Tuy nói Diệp Cảnh Thần ở đại lục Long Khiếu có người quen hơn nữa nhờ người quen kia nên có được tin tức của Vân Tiêu cùng Vân Lạc Phong những năm gần đây.
Nhưng mà…
Chỗ của Tiêu gia, người bình thường không có cách nào đi vào! Bởi vậy, những chuyện ngày ấy đã phát sinh ở Tiêu gia, Quân Phượng Linh cũng không hề hay biết!
“Bọn họ muốn từ hôn, con đáp ứng rồi.” Vân Tiêu lạnh nhạt nhìn Quân Phượng Linh: “Nhưng mà bọn họ nhận định, miệng con đáp ứng nhưng thật ra trong lòng không muốn từ hôn nên giấu tín vật đính ước đi.”
“Cái gì?”
Vừa nghe xong lời này, Quân Phượng Linh giận tím mặt, oán hận nói: “Những người đó trục xuất con khỏi Tiêu gia còn chưa đủ! Thế mà lại còn tìm con, còn nói nhi tử ta không muốn từ hôn với tiểu nha đầu Lăng gia? Năm đó hôn sự là do những người Tiêu gia đó làm chủ, còn ta luôn luôn cho rằng tiểu nha đầu Lăng gia không thể xứng đôi với con!”
Giọng nói trầm thấp của Vân Tiêu lại vang lên: “Người của Tiêu gia còn nói, người bị một người thần bí mang đi, người thần bí đó chính là người Diệp gia?”
Quân Phượng Linh ngẩn ra, lắc đầu: “Người mang ta đi không phải Diệp gia, sau đó ta ở trong Vô Hồi chi sâm mới quen biết nhau.”
Bà quay đầu, trong đôi mắt phượng hàm chứa tình nghĩa nồng đậm, mỉm cười nhìn về phía Diệp Cảnh Thần.
“Năm đó, sau khi kẻ thần bí kia mang ta ra ngoài lập tức rời đi, sau đó trong lúc vô tình ta biết được tin tức nữ nhân Tiêu gia ném con vào Vô Hồi chi sâm, ta lập tức đến nơi đó tìm con! Ai biết chẳng những không tìm được con còn bị trọng thương, là Diệp ca đi ngang qua đã cứu ta, hơn nữa mang ta về Diệp gia…”
Quân Phượng Linh cười, nụ cười của bà thật đẹp, đẹp đến mức loá cả mắt.
“Tiêu nhi, mấy năm nay ta không ở cạnh con nhưng mà những chuyện đã xảy ra với con và Phong nhi trên cơ bản ta đều rất rõ ràng, ta rất vinh hạnh khi có nhi tử và tức phụ ưu tú như thế.”
Bà thu hồi ánh mắt, cầm tay Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, lại đặt tay bọn họ ở cùng nhau.
“Cả đời này, ta không có mong ước nào khác, chỉ hy vọng hai cái các con có thể nâng đỡ nhau vượt qua quãng đời còn lại.”
Diệp Cảnh Thần yên lặng đi tới bên cạnh Quân Phượng Linh, khóe môi hơi nhếch tạo thành một nụ cười ôn nhuận.
Những năm gần đây, chỉ có ông biết Quân Phượng Linh bị tra tấn bao nhiêu! Nếu không phải dựa vào những tin tức từ bên kia đại lục truyền tới để chống đỡ, nói không chừng bà cũng không thể chống đỡ được…
“Nếu người đã cho con lễ gặp mặt, con cũng chuẩn bị lễ vật cho người.” Vân Lạc Phong thu ngọc bội vào, cười khẽ, từ trong nhẫn không gian lấy ra hai quả trái cây, phân biệt đưa tới trước mặt Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần: “Hai quả này chính là lễ gặp mặt con tặng cho hai người.”
Diệp Kỳ trợn tròn mắt, nghĩa mẫu của mình tặng cho nàng ngọc bội trân quý lễ như thế làm lễ gặp mặt, kết quả nàng chỉ lấy hai quả trái cây ra cho có lệ?
Làm người sao lại có thể keo kiệt đến trình độ như thế?
Quân Phượng Linh thật ra cũng không ngại, bà vui mừng nhận lấy trái cây, nói: “Không phải có một câu gọi là lễ nhẹ tình nặng hay sao? Trái cây mà tức phụ của ta đưa, khẳng định sẽ càng thơm ngon hơn trái cây bên ngoài.”
Trái cây Vân Lạc Phong lấy ra chính là từ linh quả từ cây hồng phác quả kết thành nhưng sau khi đã được chăm sóc thì bề ngoài có xảy ra một chút biến hóa khiến cho Quân Phượng Linh không nhận ra trái cây này chính là hồng phác quả.
Bà đưa trái cây đến bên môi, nhẹ cắn một miếng, ngay lập tức một dòng nước có mùi thơm mát len lỏi giữa răng môi làm cho cả người bà sảng khoái không thôi.
“Oanh!”
Bỗng nhiên, thân thể Quân Phượng Linh bỗng dưng run lên, một cỗ linh lực cường hãn từ trong thân thể của nàng ầm ầm toát ra, phá vỡ bình cảnh ngăn cản việc thăng cấp kia…
Phía trên đỉnh đầu, linh khí thiên địa vẫn quanh quẩn không dứt như cũ, giống như đang tuyên cáo bà đã thăng cấp thành công.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Hi Mạch vội vàng từ hậu viện chạy vào, lúc hắn bước vào lập tức nhìn thấy phụ mẫu và muội muội của mình đều đang ngốc lăng tại chỗ, trên mặt thoáng qua sự nghi hoặc.
Nhưng mà rất nhanh hắn cũng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn về phía linh khí đang xoay quanh đỉnh đầu của Quân Phượng Linh, ngơ ngác hỏi: “Nghĩa mẫu… Người đột phá rồi?”
Nghĩa mẫu dừng chân ở bình cảnh đã mấy năm, mấy năm gần đây không có bất cứ dấu hiệu đột phá nào nhưng hôm nay vì sao lại đột nhiên đột phá?
Quân Phượng Linh là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần, bà hiểu rõ mình có thể đột phá là bởi vì Vân Lạc Phong cho bà quả kia, đáy mắt nhịn không được thoáng qua sự khác thường.
“Phong nhi, con có thể nói cho ta biết đây là chuyện gì?”
Trong nháy mắt, ánh mắt của mấy người tề tụ trên người Vân Lạc Phong, đều đang đợi nàng cho biết đáp án.
Vân Lạc Phong nhún vai: "Vận khí của người tương đối tốt, vừa hay chạm tới Bình cảnh, cho nên mới có thể mượn Linh quả mà đột phá!"
Đương nhiên, Quân Phượng Linh có thể đột phá còn một nguyên nhân khác.
Nguyên nhân này, mấy ngày hôm trước ý tưởng nàng đột phát dẫn theo phụ thân của Lâm Nhược Bạch sử dụng bình Thanh Thủy trong tay tưới lên cây ăn quả Hồng Phác. Tuy nhiên, nàng còn chưa biết sau khi sử dụng bình Thánh Thủy sẽ có hiệu quả gì, vừa vặn thừa dịp này có cơ hội này lấy ra thí nghiệm một chút.
Không nghĩ tới, tác dụng của Linh quả này rất lớn, có thể khiến cho Tôn Linh Giả đột phá, đúng thật là ngoài dự kiến của nàng!
Nghĩ vậy, Vân Lạc Phong không khỏi vì mục đích của bản thân mà nhìn về phía Vân Tiêu.
"Mấy thứ này vô dung với ta!"
Vân Tiêu nhìn ra suy nghĩ trong lòng Vân Lạc Phong, liền lên tiếng giải thích.
Hắn học tập công pháp có vẻ đặc biệt, cho nên những vật phẩm mượn ngoại lực đột phá này, với hắn mà nói, không có một chút tác dụng.
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, đáy mắt trái lại không có thất vọng, chỉ cần chính mình đột phá đến Tôn Linh Giả , thì sẽ có thể song tu với Vân Tiêu!
Lúc đó, thực lực của cả hai đều có thể tăng tiến.
"Đệ muội, không nghĩ tới trong tay muội lại có thứ tốt như vậy!" Diệp Hi Mạch ai oán nhìn Vân Lạc Phong: "Muội làm sao lại không biết cho ca ca ta lễ vật gặp mặt?"
Vân Lạc Phong liếc nhìn Diệp Hi Mạch: "Đợi sau này khi huynh đột phá đến Tôn Linh Giả, gặp lại ở Bình cảnh, đến lúc đó, ta sẽ bán cho huynh một quả linh quả!"
Khóe môi Diệp Hi Mạch đột nhiên căng lên, ánh mắt càng thêm buồn bã.
"Đệ muội, muội bất công! Trong tay nghĩa phụ nghĩa mẫu đều là của muội đưa, vì sao ta muốn xài phải bỏ tiền ra mua?"
Vân Lạc Phong tán thành gật gật đầu: "Ta đúng thật là cực kỳ bất công! Nhưng không có biện pháp! Ai bảo đó là bản tính trời sinh của ta."
Diệp Hi Mạch ủy khuất đến sắp khóc. Đôi mắt tràn đầy oán giận, dáng vẻ kia giống như là bị người vứt bỏ!
"Diệp đại ca!" Vân Lạc Phong có chút dở khóc dở cười, nàng vỗ vỗ bả vai Diệp Hi Mạch, cong môi nói: " Thôi, ta không đùa huynh! Linh quả này, chờ sau khi huynh đột phá đến Tôn Linh Giả, ta sẽ tặng cho huynh một quả."
Lúc này trên mặt của Diệp Hi Mạch mới nở nụ cười, có Vân Lạc Phong đảm bảo, còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Diệp Kỳ cũng muốn Linh quả của Vân Lạc Phong, có thể tưởng tượng được những hành vi lúc trước của mình đối với nàng, những lời này nàng làm sao cũng không mở miệng được.
Vân Lạc Phong khẽ nghiêng đầu nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía Quân Phượng Linh.
"Con nghe nói, người không thể sinh con?"
Quân Phượng Linh gật gật đầu, thở dài, nói: "Năm đó có bệnh không thể nói ra, hiện giờ lại không có cách nào sinh con, tìm vô số danh y cũng không có biện pháp điều trị!"
Cũng chính vì nguyên nhân này, cho nên bọn họ mới bị đuổi khỏi Diệp gia.
"Để con nhìn thử xem!" Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày, nói.
"Được!"
Quân Phượng Linh biết được thực lực của Vân Lạc Phong, cho nên bà không hề cự tuyệt, bà mỉm cười: "Nhưng mà, con không cần phải có bất kỳ tâm lý gánh vác gì, cơ thể của ta không điều trị được cũng không có gì, chỉ là có chút tiếc nuối không thể sinh cho Diệp ca một đứa con!"
Bà đã có Vân Tiêu, tự nhiên là không thèm để ý, cho nên, bà tiếc nuối là không có cách nào lưu lại huyết mạch cho Diệp Cảnh Thần.
"Cần bắt mạch sao?" Quân Phượng Linh ngước mắt lên, duỗi cổ tay của mình ra, hỏi.
"Con chữa bệnh không bắt mạch!"
Đối với Vân Lạc Phong mà nói, chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được bệnh tình của bà.
Cho nên, thời điểm lần đầu nhìn thấy Quân Phượng Linh, nàng liền biết tình trạng thân thể của bà, nhưng đó chỉ là đánh giá sơ lược, muốn hiểu biết càng triệt để, thì phải dùng tâm quan sát
Thật lâu sau, Vân Lạc Phong mới thu hồi tầm mắt: "Bệnh tình của người con đã hiểu rõ, cũng không phải vấn đề gì lớn, con có thể trị được!"
Con có thể trị được.....
Âm thanh của Vân Lạc Phong nhẹ nhàng, làm như 乃úa tạ hung hăng đánh vào trong lòng mọi người ở đây, làm cho trong lòng bọn họ đều run lên.
Quân Phượng Linh ngơ ngác nhìn Vân Lạc Phong, hiển nhiên là còn chưa phản ứng kịp theo câu nói này.
"Con... Con đang nói thật sao?"
Nàng thật sự có thể trị liệu cho bà?
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: "Con còn thiếu một ít dược liệu, chờ sau khi người cho người ta mang những dược liệu này đến, từ hôm nay bắt đầu, con liền batt81 đầu chữa bệnh cho người!"
Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần nhìn nhau, đều thấy được kích động trong mắt đối phương.
Nếu như bà thật sự có thể mang thai, những người Diệp gia sẽ không còn tư cách trục xuất bọn họ khỏi gia tộc.
"Được!" Diệp Cảnh Thần kiềm chế lại kích động torng lòng, nói: "Con cần những dược liệu nào, ta lập tức phái người đưa đến những dược liệu đó cho con!"
Y thuật của Vân Lạc Phong bà đã sớm nghe nói qua, cho nên, nếu bọn ta có thể khẳng định năng lực trị liệu cho bà, bà tin tưởng, nàng tuyệt đối có thực lực này.
"Diệp ca, chuyện này giao lại cho chàng, bây giờ ta còn có rất nhiều lời muốn nói với Tiêu nhi và Phong nhi, trước bữa tối, chàng đừng đến quấy rầy chúng ta!"
Quân Phượng Linh chớp mắt nhìn Diệp Cảnh Thần, chợt lôi kéo tay Vân Lạc Phong, đi về phía hậu viện.
Vân Tiêu nhìn thấy Vân Lạc Phong bị bà kéo đi, tự nhiên cũng đi theo.
"Diệp Kỳ!" Diệp Hi Mạch thu ánh mắt từ trên người Vân Lạc Phong trở về, chuyển sang nhìn sắc mặt trằng xanh của Diệp Kỳ, hơi hơi nhíu nhíu mày: "Bọn hắn là ca ca tẩu tẩu của muội, sao này muội khách khí với họ một chút, đừng bị những người khác lợi dụng!"
Diệp Kỳ ngẩn ra, cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Nhu Nhi cũng bị người lừa, nàng là vô tội!"
Cho dù nàng một câu này nói cực kỳ nhẹ, lại vẫn lại là bị Diệp Hi Mạch nghe được..
Hắn cười lạnh một tiếng: "Ta mặc kệ muội đối với Tiết Nhu Nhi kia có bao nhiêu tin tưởng, ta chỉ biết, hai người bọn họ là người thân của nghĩa phụ nghĩa mẫu! Những năm gần đây, không có nghĩa phụ cùng nghĩa mẫu, liền không có sự tồn tại của hai người chúng ta! Cho dù như thế nào, ta đều sẽ không cho muôi làm ra chuyện tổn thương đệ đệ và đệ muôi!"
Nói đến đây, hắn dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Nếu muội là người khác, ta đã chẳng nói nhiều như vậy cùng muội làm gì cho hao hơi, ta sẽ không nói nhiều câu vô nghĩa với muội, ta nguyện nói nhiều với muội như vậy, cũng là nhìn thân phận ngươi là muội muội ta! Ta không hy vọng một nhà chúng ta vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh!"
Trước đó hắn không có gặp qua Vân Tiêu, nhưng cũng biết đệ đệ ở bên ngoài chịu không ít cực khổ.
Hiện giờ hắn và đệ muội trở về rất không dễ dàng, sao hắn ta có thể cho phép có người tổn thương đến bọn họ?
Diệp Kỳ ngẩng mặt lên: “Ta thật sự không thích Vân Lạc Phong kia! Ai cho huynh vì những người đó mà tức giận mắng ta ? Đúng là, ta thích nghĩa phụ và nghĩa mẫu!! Vì nghĩa phụ nghĩa mẫu, ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì xúc phạm đến bọn họ, huynh cứ yên tâm!"
Diệp Hi Mạch không nói thêm gì nữa, hắn thờ ơ đảo nhìn Diệp kỳ, rồi xoay người đi về phía hậu viện.
Nếu đã biết muội muội không phải quá mức ngu xuẩn, thì có lẽ nàng sẽ rất tốt....
Đáng tiếc, sự ngu ngốc của nàng, hắn lại không thích!
Diệp Kỳ hơi hơi rũ mắt xuống, đáy mắt hiện lên vùng vẫy, cuối cùng vẫn lựa chọn rời khỏi cửa Diệp trạch.
Trong tửu lầu xa hoa rộng lớn, Diệp Kỳ chỉ vừa mới bước vào, liền đâm đầu vào một vị nữ tử áo đỏ.
Diện mạo của nàng hết sức xinh đẹp kiều diễm, giống như một đóa Hồng Mẫu Đơn, tươi đẹp mà đẹp đẽ quý giá.
"Chờ một chút!"
Mắt thấy Diệp Kỳ nghiêng người đi qua, nữ tử áo đỏ kia đột nhiên lên tiếng, ngăn chặn bước chân của nàng.
"Lại là ngươi?" Diệp Kỳ hơi nhíu đôi mi thanh tú lại, không kiên nhẫn ngắm nhìn nữ tử áo đỏ: "Vì sao ngươi luôn dây dưa với ta?"
Nữ nhân này, sau khi từ mấy ngày trước tới tìm nàng, liền luôn luôn ở trước mặt nàng nói Vân Tiêu tốt trong lòng nàng đã có Diệp Hi Mạch, cho dù nam nhân khác có tốt, nàng cũng sẽ không thích.
"Diệp cô nương, ta cũng không có ác ý gì! Ta chẳng qua là chỉ muốn nói chuyện mà ta hiểu được nói cho ngươi thôi! Nghe nói người kia là nhị ca mất tích đã lâu, là người nam nhân tốt si tình tuyệt thế, nếu ngươi có thể đoạt được hắn, hắn nhất định toàn tâm toàn ý với ngươi, cho nên ta muốn giúp ngươi mà thôi...."
" Thật có lỗi, ta không có hứng thú!" Sắc mặt Diệp Kỳ trầm xuống: "Nếu ngươi không có chuyện gì thì đừng tìm ta, lời nói kia của ngươi nếu bị nghĩa phụ nghĩa mẫu ta nghe được, bọn họ khẳng định sẽ không tha cho ta!"
Nghe vậy, Cẩm Dục hơi hơi nhướng mày: "Nếu ngươi thật là không có hứng thú với Vân Tiêu, tuy nhiên, ta cũng hiểu được người trong lòng ngươi thích là ai!"
Thân thể của Diệp Kỳ bỗng nhiên cứng đờ, nàng xoay người lại, trong mắt hàm chứa hàn băng.
"Lời này của ngươi có ý gì?"
Vẻ mặt của Cẩm Dục vẫn lạnh lùng: "Ý của ta ngươi còn không rõ? Chẳng lẽ muốn ta ở trước mặt mọi người nói nguười trong lòng ngươi là Diệp Hi Mạch? Chẳng qua, ta đúng là nghe nói Vân Lạc Phong và Vân Tiêu đã đến đây nơi này, hơn nữa, người trong lòng của ngươi còn ở mọi nơi che chở cho họ mà đối nghịch với ngươi, chẳng lẽ ngươi không hận sao?"
Cẩm Dục thành công thấy được sắc mặt của Diệp Kỳ thay đổi, tiếp theo, Cẩm Dục liền chậm rãi tới gần nàng.
"Vì thế, chúng ta trái lại có khả năng hợp tác. Chỉ cần ngươi nguyện ý....."
"Đủ rồi!" Thân thể Diệp Kỳ khẽ run lên, tức giận quát: " Mạng của ta là nghĩa phụ nghĩa mẫu cho được, ngươi muốn để cho ta lấy oán trả ơn? Mặc dù ta chán ghét bọn hắn thì như thế nào? Ta sẽ không làm ra chuyện khiến cho nghĩa phụ nghĩa mẫu đau lòng!"
Cẩm Dục ngẩn ra, trong lúc nàng còn muốn mở miệng kích thích Diệp Kỳ lần nữa thì bóng dáng xinh đẹp kia đã bước vào lầu hai, biến mất trong tầm mắt của nàng.
Nhìn Diệp Kỳ rời đi, trong lòng Cẩm Dục trầm xuống, dung nha xinh đẹp giơ lên mọt nụ cười lạnh, xoay người muốn rời khỏi tửu lâu.
Lại vào lúc này, một âm thanh mềm mại vang lên từ bên tai: "Ngươi quen biết Vân Lạc Phong?"
Cẩm Dục nhíu mày, nhìn về phía giọng nói kia, trong mắt nàng phản chiếu khuôn mặt ôn nhu.
Nữ tử toàn thân bạch y, dáng vẻ kệch cỡm, cho dù đấy mắt có che dấu hận ý chợt lóe lên kia, vẫn bị Cẩm Dục dễ dàng bắt được.
"Ngươi là..." Cẩm Dục nhíu mày hỏi.
Tiết Nhu Nhi gắt gao nắm chặt hai bàn tay trắng như phấn của mình: "Ta là bằng hữu của Diệp Kỳ, cũng có quan hệ không tầm thường với Diệp gia!"
"Ngươi biết Vân Lạc Phong?" Cẩm Dục giơ giơ lên khóe môi, hỏi: "Nàng có thù oán với ngươi?"
"Đúng vậy, chúng ta là kẻ thù, không đội trời chung!"
Tiết Nhu Nhi tận lực đè thấp âm thanh, hai mắt nàng phát ra hận ý nồng đậm, nếu để người không biết đến nhìn thấy, còn tưởng rằng đối phương đã đào phần mộ tổ tiên của nảng.
" Nói nghe một chút!" Cẩm Dục rất có hứng thú.
Vân Lạc Phong tới Đại Lục này không có bao lâu liền kết bạn với một kẻ địch? Chính là kẻ địch không đội trời chung?
Chặc chặc, xem ra chủ tử nhà mình nói không sai, Vân Lạc Phong này thật sự là một mầm tai họa!! Không có người nào mà nàng không trêu chọc.
Tiết Nhu Nhi che đi ngoan độc trong đáy mắt: "Nàng đoạt nam nhân của ta! Đây có được tính là không đội trời chung không?"
Cẩm Dục ngẩn ra.
Khóe môi của nàng giơ kên một nụ cười châm chọc: "Nam nhân của ngươi? Ngươi đang nói Vân Tiêu sao?"