"Đại thiếu gia, dù sao nhị thiếu gia cũng là gia chủ tương lai của Diệp gia ta, ngài ấy đã hạ lệnh bảo người phải rời khỏi Diệp thành, chẳng lẽ người lại dám kháng lệnh không nghe hay sao? Kỳ thật, chuyện này nếu muốn trách thì người cũng chỉ có thể tự trách chính mình! Nếu không phải người cưới một con gà mái không biết đẻ trứng, thì vị trí gia chủ tương lai của Diệp gia cũng không rơi vào trong tay nhị thiếu gia!"
Nam nhân trung niên kia ỷ vào quyền thế của nhị thiếu gia Diệp gia, nghiễm nhiên là không hề để Diệp Cảnh Thần vào mắt.
Luận thiên phú hay thực lực, Diệp Cảnh Thần quả thật xứng đáng với ba chữ đệ nhất nhân! Chỉ tiếc, ông ta lại bại trong tay một con gà mái không biết đẻ trứng.
Gia chủ tương lai của Diệp gia, sao lại có thể không có con nối dõi được?
Diệp Cảnh Thần cười lạnh: "Đuổi ta rời khỏi Diệp thành, lại sai ngươi đến tiếp quản cửa hàng Diệp gia, ngươi có dám nói hành vi này không phải là do tên đệ đệ kia của ta nhìn trúng Tụ Linh Dược đang được bán ở Hiệu thuốc Diệp gia không?"
Nam nhân trung niên kia cười cười, cũng không có tức giận vì bị nhìn thấu ý đồ: "đại thiếu gia, cũng chỉ có người ngu ngốc mới đem thứ đồ tốt như Tụ Linh Dược bán ra ngoài! Nếu như để ta chưởng quản Hiệu thuốc Diệp gia, ta sẽ dùng tất cả Tụ Linh Dược để tăng lên thực lực của Diệp gia ta! Hơn nữa, ta còn thu nạp luôn người cung cấp Tụ Linh Dược, để kẻ đó bán mạng cho ta!"
"Ha ha ha!"
Diệp Cảnh Thần lớn tiếng cười, trong giọng cười của ông có ẩn chứa một chút tức giận: "ngươi cho rằng, một cường giả có thể phối chế ra được Tụ Linh Dược, lại dễ dàng cam tâm tình nguyện bán mạng cho Diệp gia hay sao?"
"Đại thiếu gia, người không thể thu nạp được kẻ đó, thì chỉ có thể chứng minh rằng người không có bản lĩnh!" nam nhân trung niên chậm rãi đứng dậy, hơi hơi mỉm cười: "nói đến cùng, đại thiếu gia người cũng chỉ là một người đã bị Diệp gia chúng ta đuổi đi, lần này, nếu không phải nhờ có nhị thiếu gia rộng lượng nhân hậu, cho phép người trở về, thì cả đời này người cũng đừng hòng có thể bước chân vào Diệp gia! Còn Nhị thiếu gia thì lại khác, ngài ấy là gia chủ tương lai của Diệp gia ta, người khác nghe được đại danh của ngài ấy thì lo nịnh bợ còn không kịp, làm sao dám từ chối?"
Sắc mặt Diệp Cảnh Thần đột nhiên biến đổi, đôi mắt ôn nhuận bây giờ chỉ còn lại lửa giận ngùn ngụt, hai nắm đấm siết chặt cũng run lên không ngừng.
Ngay giữa không khí đang giương cung bạc kiếm, bỗng nhiên có một tiếng cười mang âm vị lười biếng từ bên ngoài đại sảnh vọng vào.
"Chẳng lẽ ngươi không biết, người mang Tụ Linh Dược tới bán là bởi vì nghe thấy danh tiếng của cha mẹ ta, cho nên mới nguyện ý cùng giao dịch hợp tác hay sao? Nếu đổi thành người khác, chỉ e Tụ Linh Dược kia sẽ lập tức biến mất ngay!"
Bên ngoài đại sánh, ánh mặt trời khuynh sái chiếu xuống.
Thiếu nữ một thân bạch y như tuyết, lười biếng mà tựa người vào cạnh cửa lớn, khóe môi khẩy nhẹ lên một độ cong tà khí, đôi tròng mắt chứa đầy ý cười ba phần xem nhẹ, bảy phần khinh thường mà nhìn vào nam nhân trung niên đang đứng giữa đại sảnh. Sâu trong con ngươi lại ẩn hiện hàn quang lạnh lẽo.
Vân Lạc Phong đến cũng đã được một khoảng thời gian ngắn, chẳng qua vì thấy Quân Phượng Linh đang tiếp khách nên không tiện đi vào, chỉ là, nghe rồi lại nghe, nghe riết thì không nhịn được nữa mà phải lên tiếng.
Đám người này nói mới thật hay làm sao! Triệu Diệp Cảnh Thần về Diệp gia là phá lệ khai ân, kỳ thực, chẳng qua là ôm lấy ý đồ muốn chiếm Tụ Linh Dược trong Hiệu thuốc Diệp gia làm của riêng mà thôi!
Ấy thế mà, lời nói ra còn đường đường chính chính thế kia, thật sự không biết có phải là do bản thân chúng ngu ngốc, cho nên mới nghĩ rằng ai cũng ngu ngốc giống chúng hay không?
"Ngươi là ai hả? Thật đúng là to gan!" sắc mặt nam nhân trung niên kia trầm xuống: "Là ai cho phép ngươi xuất hiện ở chỗ này? Đúng là không có gia giáo!"
Từ sau khi nam nhân trung niên bước chân vào đại sảnh, Quân Phượng Linh vẫn luôn im lặng không nói tiếng nào, bây giờ trông thấy hắn ta dám mắng Vân Lạc Phong, khuôn mặt của bà liền đen lại.
"Đây là con dâu của ta! Ngươi tốt nhất là nên khách khí một chút!"
"Con dâu?" Nam nhân trung niên khẽ nhíu mày, ánh mắt hiện rõ lên sự ghét bỏ: "nguyên lai đây là thê tử của đứa con hoang kia! Hừ, nói cho cùng cũng chỉ là một đứa con hoang mà thôi! Đại thiếu gia, dù người muốn cưới thê tử, thì cũng nên tìm một nữ nhân tốt một chút! Hạng nữ nhân lẳng lơ ngay cả con riêng cũng đã sinh, có tư cách gì mà trở thành thiếu phu nhân của Diệp gia?"
Trong lòng Quân Phượng Linh giận dữ, một chưởng đánh cái bàn thành hai đoạn, rồi sau đó, bà tung người nhảy lên, nhằm về phía nam tử trung niên, trong đôi mắt phượng xuất hiện sát ý dày đặc.
Nhưng mà, có một bóng dáng còn nhanh hơn bà một bước, bước hai bước đã đi tới trước mặt nam tử trung niên, bốp một tiếng, đá vào hạ thân của nam tử trung niên.
Hạ thân vô cùng đau đớn, nam tử trung niên thê lương kêu lên một tiếng.
“Dã chủng? Bây giờ ta làm cho ngươi ngay cả dã chủng cũng không sinh được.”
Trên mặt thiếu nữ vô cùng liều lĩnh, khóe môi nhếch lên. Không phải ngươi vũ nhục Vân Tiêu là dã chủng hay sao? Một khi đã như vậy, nàng sẽ khiến cho hắn ngay cả dã chủng cũng không sinh được.
“Nha đầu thúi, ngươi chờ đó cho ta!” Nam tử trung niên cắn chặt hàm răng, hung hăng trừng mắt nhìn Nhãn Vân Lạc Phong sau đó ánh mắt nhìn sang phu thê Diệp Cảnh Thần: “Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, chẳng lẽ các ngươi không nên cho ta một sự công bằng hay sao? Tốt xấu gì ta cũng là người mà nhị thiếu gia phái tới.”
Diệp Cảnh Thần ho khan hai tiếng, nói: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại không nhìn thấy? Tức phụ, nàng có nhìn thấy cái gì sao?”
Quân Phượng Linh đã thu hồi sát khí trên người, nghẹn cười: “Tђเếק nhìn thấy Diệp Nhiên tự mình đứng không vững, bị té một cái, ai biết vừa vặn ngã đúng vào cây cột, đâm vào trứng hắn đau!”
Nam tử trung niên được gọi là Diệp Nhiên thiếu chút nữa bị tức đến điên rồi.
Mấy người này thật sự là vô sỉ, quả thực chính là nhắm mắt nói dối!
“Tốt, rất tốt, ta sẽ báo chuyện này cho nhị thiếu gia!” Nam tử trung niên hung tợn cắn răng, tay của hắn luôn luôn che giữa háng, đau đến nỗi trên khuôn mặt ứa ra mồ hôi lạnh.
“Chậm đã!”
Nhìn thấy nam nhân trung niên sắp sửa xoay người rời đi, tiếng quát lười biếng của thiếu nữ đột nhiên vang lên, làm bước chân của hắn ngừng lại.
“Các ngươi còn muốn làm gì?” Nam nhân trung niên xoay người, hung hăng đối mặt với Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong mỉm cười tà khí: “Quy củ của Diệp gia chính cho phép một tên hạ nhân hô to gọi nhỏ với chủ tử hay sao?”
Nam nhân trung niên ngẩn ra. Những năm gần đây, hắn đi theo nhị thiếu gia tác oai tác quái đã quen, làm sao còn có thể nhớ tới thân phận của Diệp Cảnh Thần?
“Ta… Chủ tử của ta là nhị thiếu gia!” Mồ hôi lạnh trên đầu hắn ứa ra, cưỡng từ đoạt lí nói.
“Ngươi họ Diệp.” Thiếu nữ nhẹ ngẩng khuôn mặt cuồng ngạo không chịu trói buộc lên: “Nếu ngươi họ Diệp, vậy ngươi chính là một con chó của Diệp gia! Nhưng ngươi lại không hề để chủ nhân vào mắt!”
“Vậy… Vậy ngươi muốn làm gì?”
“Quỳ xuống nói xin lỗi!”
Thiếu nữ nói không lưu tình chút nào làm thân thể Diệp Nhiên bỗng nhiên run lên.
“Xin lỗi? Không có khả năng! Ta chỉ công nhận nhị thiếu gia, những người khác ta đều không thừa nhận!”
Bốp!
Sau khi Diệp Nhiên nói những lời này, chân của thiếu nữ đột nhiên đá tới, đá bay thân thể hắn ra ngoài, đập mạnh lên trên tường làm cho cả người của hắn đau đớn, ngay cả xương cốt cũng gãy mấy cây.
“Xin lỗi!”
Thiếu nữ đi gần đến chỗ Diệp Nhiên, gương mặt liều lĩnh, lạnh lùng nhìn xuống hắn.
“Ta không…”
Diệp Nhiên còn chưa kịp nói xong, thiếu nữ lại giơ chân lên lần nữa, từ trong không khí hung hăng đạp xuống, một chân lại một đạp trên иgự¢ hắn, thẳng đến khi hắn hộc máu mấy lần, sắc mặt tái nhợt.
Lần này, Vân Lạc Phong không nói lời vô nghĩa với hắn, xách vạt áo hắn lên rồi ấn mạnh lên mặt đất để hắn quỳ rạp xuống trước mặt phu thê Diệp Cảnh Thần.
Diệp Nhiên biết lần này nếu hắn không xin lỗi, sợ là không có cách nào dễ dàng rời đi, vội vàng dập đầu, giọng nói hoảng sợ: “Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, là tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân không nên ỷ thế ђเếק người, cầu các ngươi thả tiểu nhân, tiểu nhân sẽ cút trở về Diệp gia, cũng không dám mạo phạm đại thiếu gia và thiếu phu nhân nữa.”
Hắn dập đầu rất vang dội, không bao lâu, trên trán đã đỏ bừng, thái dương còn có máu tươi chậm rãi chảy ra.
“Nhớ kỹ, ngươi chỉ là một tên hạ nhân, hạ nhân vĩnh viễn không thể bất kính với chủ tử, lập tức cút cho ta!” Vân Lạc Phong buông lỏng tay ra, trên khuôn mặt tà khí là sự lạnh lẽo.
Nếu trong lòng nàng đã tiếp nhận phu thê Diệp Cảnh Thần thì sẽ quyết không cho phép bất cứ kẻ nào bất kính với bọn họ!
Cho dù là Diệp gia cũng không được!
Diệp Nhiên tè ra quần, vội vàng lăn ra phía ngoài cửa, có lẽ sợ mình hơi dừng lại một chút lập tức sẽ bị Vân Lạc Phong giữ lại nơi này…
“Haiz…!” Nhìn phương hướng Diệp Nhiên rời đi, Diệp Cảnh Thần chua xót cười: “Chuyện này truyền tới trong tai đệ đệ của ta chỉ sợ nó sẽ càng hận ta hơn.”
Vân Lạc Phong cười, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không làm như vậy hắn sẽ không hận người?”
Diệp Cảnh Thần bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần.
Không sai! Cho dù lúc nãy hăn không đánh cho Diệp Nhiên một trận thì đệ đệ vẫn sẽ hận ông như cũ! Một khi đã như vậy, có động thủ với Diệp Nhiên hay không có can hệ gì?
Nhiều lắm là tăng thêm hận ý với hắn mà thôi…
“Diệp ca.” Quân Phượng Linh nhẹ nhíu mày: “Trước kia, tђเếק và chàng ở Diệp gia, cho dù ta bị ủy khuất thế nào đi nữa ta đều có thể nhẫn, nhưng hiện tại ta đã tìm được nhi tử và tức phụ rồi. Nếu Diệp gia khi dễ bọn họ, đừng trách tђเếק trở mặt không nhận người!”
Diệp Cảnh Thần ôn nhuận cười, giơ tay ôm Quân Phượng Linh vào trong Ⱡồ₦g иgự¢.
“Quân nhi, nàng hiểu lầm rồi, lúc trước ta lo lắng không phải bởi vì ta còn để ý Diệp gia, ta chỉ sợ đệ đệ của ta sẽ ra tay thương tổn đến các ngươi. Nhưng mà Phong nhi nói không sai, cho dù không có chuyện này hắn cũng không có khả năng buông tha một nhà chúng ta.”
Nếu không có Quân Phượng Linh xuất hiện, vị trí đương gia Diệp gia khẳng định sẽ thuộc về Diệp Cảnh Thần! Căn bản không tới phiên hắn! Mà nếu Quân Phượng Linh mang thai, có lẽ vị trí đương gia sẽ lại đổi người một lần nữa.
Chuyện có tính nguy hiểm như vậy, hắn có thể nào không hận? Lại thế nào không sử dụng thủ đoạn đoạt mệnh Diệp Cảnh Thần? Cho nên, mặc dù Vân Lạc Phong chưa từng có hành động như vậy, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Diệp Cảnh Thần!
“Quân nhi, nàng yên tâm, thân nhân của ta cũng chỉ có các ngươi! Nếu Diệp gia thật sự muốn thương tổn các ngươi, cho dù mất đi tánh mạng, ta cũng muốn giữ cho các ngươi an toàn.”
Khuôn mặt Diệp Cảnh Thần vô cùng kiên định. Từ mấy năm trước khi Diệp gia đuổi bọn họ ra gia tộc, trong lòng ông cũng đã lạnh lẽo.
Cả đời này, người hắn để ý chỉ có Quân Phượng Linh, đối với Vân Tiêu và Vân Lạc Phong cũng chỉ là xuất phát từ yêu ai yêu cả đường đi lối về.
“Phụ thân, mẫu thân.” Vân Lạc Phong nhếch khóe môi lên: “Lần sau, nếu nhị thiếu gia Diệp gia lại muốn cửa hàng Diệp gia nữa, người hãy lừa hắn một khoản rồi giao cửa hàng Diệp gia cho hắn.”
Diệp Cảnh Thần sửng sốt một chút, nhẹ cau mày: “Chuyện này chỉ sợ không ổn, cho dù ta lừa gạt được vật phẩm trân quý, so ra cũng kém Tụ Linh Dược trong cửa hàng.”
Vân Lạc Phong nhướng mày, cười: “Yên tâm, cho hắn cửa hàng Diệp gia cũng chỉ là một cái vỏ rỗng mà thôi. Hơn nữa, những lời con nói với Diệp Nhiên cũng không phải là đe dọa, cửa hàng Diệp gia một khi đổi chủ sẽ không có Tụ Linh Dược Dịch xuất hiện nữa.”
“Vì sao?” Diệp Cảnh Thần càng thêm kinh ngạc.
Cửa hàng Diệp gia vẫn luôn do Diệp Hi Mạch quản lý cho nên tình huống cụ thể ông cũng không biết.
Ngay khi Diệp Cảnh Thần nghi hoặc, giọng nói sang sảng của Diệp Hi Mạch từ bên ngoài đại sảnh truyện tới.
“Nghĩa phụ, nghĩa mẫu, chuyện này rất đơn giản, bởi vì Tụ Linh Dược chính là do đệ muội cung cấp.”
Trái tim Diệp Cảnh Thần run lên, đôi mắt đã từ ngạc nhiên lúc ban đầu biến thành kђเếק sợ, hô hấp cũng hơi hơi dồn dập: “Con... Đại ca con nói chính là sự thật? Những vật phẩm Tụ Linh Dược đó là do con cung cấp?”
Đối mặt với nam nhân ôn nhuận như ngọc ngay trước mắt, Vân Lạc Phong khẽ gật đầu: "Do đó ta mới nói rằng, một khi hiệu buôn đổi chủ, Dược dịch Tụ Linh sẽ không còn xuất hiện nữa."
Diệp Cảnh Thần trợn to mắt một hồi lâu, hóa ra người bán Dược dịch Tụ Linh chính là Vân Lạc Phong ư? Buồn cười hơn, đệ đệ mình còn muốn ςướק hiệu buôn này?
So với Diệp Cảnh Thần, Quân Phượng Linh bình tĩnh hơn rất nhiều. Bà vỗ vai Vân Lạc Phong, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại hóa thành tiếng thở dài.
“Nhi tức của ta có bản lĩnh, mỗi lần đều khiến bà bà như ta đây phải nhìn bằng ánh mắt khác xưa. Nhưng Phong Nhi à, ta tự hào vì con đấy."
Quân Phượng Linh rất kiêu ngạo. Quả thật mà nói, trên đời này còn ai có thể so với bà chứ - có một nhi tức bản lĩnh như vậy?
Xem ra ánh mắt nhi tử nhà mình không tệ, chẳng giống đệ đệ của Diệp Cảnh Thần - Diệp Cảnh Huyền. Bởi vì nhi tử nhà hắn ta được công chúa ưu ái nên suốt ngày kiêu ngạo như chim công.
*Ở đây có thể giải thích theo tích Quạ và Công: Quạ giúp công có được bộ lông sặc sỡ, công vì quá kiêu ngạo khoe khoang nên quên mất sơn lông cho bạn mình.
Công chúa gì chứ, làm sao sánh bằng nhi tức nhà mình?
“Phong Nhi.” Diệp Cảnh Thần cười gượng, vuốt tóc Vân Lạc Phong và nói: "Con thật sự làm phụ thân sợ đấy, nhưng tuyệt đối không thể để những kẻ khác nhìn thấy con nắm mấy thứ đồ đó trong tay. Nếu không sẽ khó tránh khỏi việc bị người ta thăm dò."
Vân Lạc Phong khẽ nheo mắt, nở nụ cười tà ác: "Nếu mọi người đã biết Dược dịch Tụ Linh từ đâu mà có, đến lúc đấy chúng ta chơi chút trò lường gạt rồi mới giao hiệu buôn cho hắn ta; mặt khác, trước khi giao ra hiệu buôn, chúng ta lấy hết toàn bộ dược liệu quý giá trong đó, không chừa cho hắn ta một món nào."
Diệp Cảnh Thần trợn mắt há hốc mồm, ông vốn tưởng rằng tức phụ nhà mình đủ độc rồi, không ngờ núi này cao có núi khác cao hơn, Vân Lạc Phong lại độc địa tới mức này.
Đến khi đó, tên khốn Diệp Cảnh Huyền lấy được hiệu buôn rỗng tuếch rồi, chắc chắn ngay cả cõi lòng cũng muốn gào khóc.
“Diệp ca.” Quân Phượng Linh nhướng mày cười nhạt: “Trước kia, ta có thể không để bụng thân phận Diệp gia của chàng, nhưng hôm nay chúng ta đã có hài tử, ta phải cho hài tử một tương lai tốt đẹp. Do đó, ta muốn chàng trở về lấy lại những thứ thuộc về chàng."
“Hơn nữa…” Quân Phượng Linh ngừng lại một chút, khẽ nheo mắt: "Nếu Diệp Cảnh Huyền biết chúng ta có hài tử, hắn sẽ không dễ dàng buông tha! Chúng ta đành phải tiên hạ thủ vi cường*! Nếu chàng không muốn làm gia chủ Diệp gia, vậy thì đợi sau khi lấy lại quyền lực rồi sẽ chuyển giao cho những người khác! Ta quyết không cho phép hài tử của mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm!"
*Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước để giành thế mạnh
Đó cũng là nguyên nhân khiến bà muốn quay về đoạt quyền!
Bất kỳ kẻ nào cũng có thể làm gia chủ Diệp gia, chỉ duy Diệp Cảnh Huyền là không được! Nếu không, dựa theo tính cách âm hiểm của hắn ta, tất sẽ khiến cả nhà mình vĩnh viễn không có ngày lành!
“Được!” Diệp Cảnh Thần khẽ gật đầu: "Ta nghe theo nàng, vì con của chúng ta, ta sẽ trở về Diệp gia lấy lại quyền lực!"
Quân Phượng Linh cười cười, bàn tay vỗ nhẹ lên bụng, gương mặt tỏa sáng rạng rỡ.
Đó là ánh sáng chói lọi của tình mẹ!
Nhìn khuôn mặt nở nụ cười hạnh phúc của Quân Phượng Linh, trong lòng Vân Lạc Phong âm thầm hạ quyết tâm. Cho dù thế nào đi nữa, nàng cũng phải thay phu thê Diệp Cảnh Thần giải quyết mớ phiền toái tiềm ẩn kia.
Không biết từ lúc nào, Diệp Kỳ đã xuất hiện ở ngoài sảnh, nhưng cũng không thể trách được, nàng ta đã nghe hết tất cả những gì mà phu thê Diệp Cảnh Thần nói...
Nghĩ đến Dược dịch Tụ Linh do Vân Lạc Phong lấy ra, khuôn mặt nàng ta trở nên vô cùng xấu hổ, thảo nào ngày đó đại ca không đồng ý lấy Dược dịch Tụ Linh ra, thì ra là do Vân Lạc Phong.
Đổi lại là mình, nàng ta cũng sẽ không đưa dược dịch cho kẻ đối nghịch...
Diệp Kỳ cắn chặt môi, trải qua nhiều ngày suy nghĩ, nàng ta hiểu ra rất nhiều chuyện! Quả thật đúng như câu mà Vân Lạc Phong nói với mình.
Cả đời này, người thân vĩnh viễn sẽ không hãm hại nàng ta!
Nếu như lúc trước, Diệp Kỳ chịu nghe lời đại ca thì cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng ta càng không bị người ta che mắt lâu đến thế --
Nghĩ đến đây, Diệp Kỳ lại nhìn cả nhà hòa thuận vui vẻ trong đại sảnh, cô đơn xoay người đi, dần dần rời khỏi viện.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, Vân Lạc Phong chầm chậm quay đầu lại, nhìn chăm chú vào bóng dáng Diệp Kỳ càng lúc càng xa...
Con người kỳ lạ thế đấy; nếu không bị đả kích thì vĩnh viễn cũng không tỉnh ngộ.
Nếu không nhờ chuyện của Tiết Nhu Nhi, Diệp Kỳ vẫn sẽ là một cô nương tùy hứng, không biết bản thân mình sai ở chỗ nào!
……
Diệp gia.
Trong rừng sâu hun hút, cánh cửa phòng vốn đóng chặt bỗng từ từ mở ra. Không bao lâu sau, một lão già mặc y phục màu lục bước ra chầm chậm.
Sau khi nhìn thấy lão, tất cả những ai đang chờ ngoài cửa đều quỳ rạp xuống đất, cung kính nói: "Chúc mừng gia chủ xuất quan!"
Lão già khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua một vòng rồi dừng lại trước một nam nhân: "Huyền Nhi, trong mấy năm ta bế quan có chuyện gì xảy ra hay không?"
“Phụ thân.” Diệp Cảnh Huyền vâng vâng dạ dạ: "Kể từ khi người bế quan, các trưởng lão trong giao tộc đã nhất trí quyết định sung quân đại ca đến Diệp Thành!"
Ý nghĩa của việc sung quân chính là đuổi khỏi Diệp gia!
Đương nhiên, Diệp Cảnh Huyền muốn đổ toàn bộ trách nhiệm lên Diệp Cảnh Thần, nhưng hắn ta vẫn biết rằng cho dù mình nói dối thêm cũng sẽ bị nhìn thấu, không bằng nói thẳng sự thật.
May thay lão già chỉ nhíu mày, không vì vậy mà trách cứ Diệp Cảnh Huyền, chỉ cất tiếng thở dài bất đắc dĩ mà thôi.
“Bọn họ rời khỏi cũng tốt, sống ở Diệp Thành tốt hơn ở lại Diệp gia!"
Nếu không phải Quân Phượng Linh chẳng thể sinh nở, lão cũng không giao vị trí thiếu chủ cho Diệp Cảnh Huyền! Dù sao đi nữa, thân là gia chủ Diệp gia, làm sao có thể không con?
Nhưng thực tế, so với đứa con thứ hai này, lão vẫn thương Diệp Cảnh Thần thành thục ổn trọng hơn!
Đây cũng là lý do mà Diệp Cảnh Huyền ghen ghét Diệp Cảnh Thần!
Diệp Cảnh Huyền rũ mắt xuống, vẻ vâng vâng dạ dạ trước đó đã thay đổi, cái nhìn âm độc hiện lên nơi đáy mắt.
Rời khỏi Diệp gia, đối với đại ca mà nói, tức là có thể sống những ngày yên bình sao?
Không! Hắn ta tuyệt đối không bỏ ta! Chỉ cần đại ca còn sống, hắn ta không thể an tâm làm thiếu chủ Diệp gia!
“Phụ thân.” Diệp Cảnh Huyền ngẩng đầu, tiếp tục nói: “Còn có một việc, con muốn bẩm báo người. Hiện giờ Vấn Nhi và công chúa hoàng thất qua lại thân thiết, bệ hạ cũng đã đồng ý hôn sự này, chỉ chờ phụ thân xuất quan để chọn ngày đính hôn cho bọn chúng ạ."
Công chúa hoàng thất Giang Mộng Dao - đệ nhất mỹ nhân Hoàng Thành, dung mạo xinh đẹp có một không hai, thiên phú dị bẩm, ngay cả y thuật cũng cực kỳ xuất chúng! Có thể có một nhi tức hoàn mỹ như vậy, khó trách Diệp Cảnh Huyền kiêu ngạo đến thế.
“Ồ?”
Quả nhiên, nghe được mấy lời ấy, cõi lòng lão già chợt động: "Không tệ, việc này thật sự không tệ, được hoàng thất ưu ái còn quan trọng hơn Diệp gia mở rộng thế lực."
Trong lòng Diệp Cảnh Huyền vui vẻ, chỉ cần có thể bước lên cùng một chiếc thuyền với hoàng thất, cho dù năng lực Diệp Cảnh Thần mạnh tới đâu cũng không có khả năng đoạt quyền của hắn ta!
“Huyền Nhi, trong khoảng thời gian ta bế quan, có người nào đi qua sau núi không?" Lão già hơi nhíu mày, hỏi với vẻ vân đạm phong thanh.
Diệp Cảnh Huyền tất cung tất kính nói: “Phụ thân, người yên tâm, phía sau núi là cấm địa Diệp gia chúng ta, không kẻ nào có lá gan tới đó."
“Phải không? Ta đây lại muốn đến sau núi xem thử."
Lão già cảm thấy lòng mình không yên, do đó sau khi nói xong mấy câu kia, lão không hề chần chừ gì nữa, đi thẳng ra phía sau núi.