“Tiểu cô nương, ngươi ᴆụng lão nhân này khiến ông ấy hôn mê là ngươi sai, hiện giờ ngươi không xin lỗi mà còn cãi lại, đây cũng là do ngươi được nuôi dạy sao?”
Khuôn mặt nhỏ của Hỏa Hỏa đỏ bừng, vừa muốn phát tiết thì đột nhiên Vân Lạc Phong duỗi tay túm chặt nàng, khóe môi gợi lên một độ cong lười biếng.
“Ngươi tin hay không, ta có thể khiến ông ấy lập tức tỉnh lại.”
Hộ vệ hừ lạnh một tiếng, dù cho hắn không nói một lời, lại từ trong mắt nhìn ra là hắn không tin.
“Hỏa Hỏa, ngươi tránh ra.”
Vân Lạc Phong nói xong lời này thì đi thẳng hướng lão giả ngã xuống đất không dậy nổi.
“Đứng lại!”
Hai gã hộ vệ đổi sắc mặt, vừa định động thủ với Vân Lạc Phong thì vào lúc này, nam tử lãnh khốc luôn im lặng không nói đột nhiên ra tay.
Không có bất luận dấu hiệu gì, lực lượng cường đại xuyên vào thân thể, làm bọn hắn không thể chống cự, bị công kích nên bay ra ngoài, hộc máu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Lạc Phong đi về phía lão giả.
Thiếu nữ đi đến trước mặt lão giả, bỗng nhiên trong tay xuất hiện ba cây ngân châm, nhanh chóng đâm lên huyệt vị ở đỉnh đầu của lão giả, rồi sau đó, theo ngón tay nàng chuyển động, một tia linh lực chậm rãi tiến vào thân thể.
Không tới mấy giây sau, lão giả hôn mê bất tỉnh mở mắt ra, ánh mắt ông ta tràn đầy mê mang, hiển nhiên còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Đại nhân!”
Hộ vệ kia nhìn thấy lão giả thức tỉnh, sắc mặt vui vẻ, hung hăng trừng mắt nhìn Hỏa Hỏa một cái.
“Vừa rồi nha đầu này đánh lén người, làm cho đại nhân ngài chịu trọng thương, thuộc hạ……”
“Làm càn!”
Rốt cuộc lão giả phục hồi tinh thần lại, ném một cái tát về phía hộ vệ, cắt ngang lời hắn: “Xin lỗi vị cô nương này!”
Hộ vệ hoàn toàn ngây ngốc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lão giả không liếc hắn một cái nào nữa, đứng lên khỏi mặt đất, cung kính nắm tay lại bái Vân Lạc Phong: “Vị cô nương này, vừa rồi là ngươi cứu lão phu?”
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn ông ấy: “Ta chỉ là muốn chứng minh chuyện người té xỉu không liên quan đến muội muội của ta! Hỏa Hỏa, chúng ta đi thôi.”
Lão giả còn muốn nói gì, nhưng Vân Lạc Phong căn bản không cho ông cơ hội này, một lát liền biến mất ở trước mắt ông.
Ông ta hít sâu một hơi, nói: “Đi tra thân phận cô nương này cho ta.”
“Vâng, đại nhân.”
Hai gã hộ vệ chắp tay, tôn kính đáp.
Hoàng cung.
Ngự thư phòng, bóng dáng mặc y phục vàng đang phê duyệt tấu chương, có lẽ là mấy ngày nay quá mức mệt nhọc, lúc này, trên mặt nam nhân mang theo một chút mỏi mệt, sắc mặt cũng hơi vàng như nến.
“Bệ hạ.”
Thái giám vội vàng đi tới, bẩm báo nói: “Huyền Thiên đại nhân tới.”
Nam nhân giật mình, nói: “Để ông ấy tiến vào.”
“Vâng, bệ hạ!”
Sau khi thái giám nói xong, liền vội vàng lui ra, một lúc sau một lão giả mặc trường bào màu sợi đay tiến vào ngự thư phòng.
Nếu Vân Lạc Phong ở chỗ này, khẳng định có thể nhận ra vị Huyền Thiên đại nhân này, đó là lão giả ăn vạ ở tửu lầu.
“Huyền Thiên, có tìm được biện pháp chẩn trị cho Hoàng Hậu?” Giọng nói của nam nhân có chút mệt mỏi, nhàn nhạt hỏi.
Từ sau khi Hoàng Hậu gả cho bệ hạ thì đều luôn phu thê tình thâm, đáng tiếc, thân là Hoàng đế bệ hạ có quá nhiều bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể thiếu tam cung lục viện.
Hoàng Hậu vì bệ hạ, rang nhịn xuống nữ nhân khác.
Có lẽ là xuất phát từ áy náy với Hoàng Hậu, cho tới nay bệ hạ đều đối xử với nàng rất tốt.
Nhưng mà, làm việc tốt thường gian nan, không biết nguyên nhân ra sao, Hoàng Hậu cùng Đại phu nhân của Diệp gia là Quân Phượng Linh đều không thể có thai, thân là vua của một nước, bệ hạ vì thế nên bị áp lực rất lớn.
Càng làm cho bệ hạ suy sụp chính là, trước đó không lâu Hoàng Hậu bị bệnh nan y, thời gian đã không ít, vì cứu Hoàng Hậu, hắn mới tuyên bố một mệnh lệnh, bất luận là hoàng tử hay là công chúa, chỉ cần có thể cứu Hoàng Hậu, liền phong làm Thái Tử.
Có thể thấy được bệ hạ một lòng say mê đối với Hoàng Hậu kia.
“Bệ hạ, người cũng biết thần mang bệnh cũ, nếu không chữa trị tốt thì thần sẽ ngất xỉu mọi lúc mọi nơi, hơn nữa không thể trị liệu, cũng không thể đánh thức thần khỏi cơn hôn mê.”
Trước kia ông đều tính toán thời gian, vào canh giờ hôn mê thì tuyệt đối không ra cửa, vì vậy, người biết bệnh cũ của ông cũng không nhiều, ai biết đột nhiên hôm nay lại phát bệnh.
“Sau đó thì sao?” Nam nhân nhíu mày, hỏi.
Huyền Thiên hơi hơi mỉm cười: “Sau đó, thần ngẫu nhiên gặp được một nữ tử, nàng chỉ cắm mấy châm cho vi thần, thần liền tỉnh lại, bởi vậy, thần cho rằng, y thuật của nữ tử kia cực cao, ngự y trong viện không người nào có thể so sánh, nếu có thể mời nàng đến, có lẽ có thể trị tận gốc bệnh cũ của thần, ngay cả bệnh của Hoàng Hậu nương nương ……”
Nam nhân vừa nghe lời này, nháy mắt đã đứng lên, trong mắt chứa kích động, hô hấp cũng dồn dập hơn vài phần.
“Vị cô nương kia ở nơi nào? Trẫm lập tức phái người đi thỉnh nàng tiến đến! Không! Trẫm muốn đích thân đi thỉnh nàng, chỉ cần có thể trị cho Hoàng Hậu, điều kiện gì cũng tùy nàng!”
“Bệ hạ, thần đã sai người đi tra vị thân phận của cô nương kia, chắc chắn sẽ mau chóng có tin tức, chỉ là thần thấy vị cô nương đó tính tình lạnh nhạt, vinh hoa phú quý chưa chắc có thể hấp dẫn đến nàng.”
“Nàng thân là y sư cường đại như thế, tất nhiên không có hứng thú đối với vinh hoa phú quý, nhưng chắc nàng có hứng thú với dược liệu chứ? Nếu nàng có thể trị cho Hoàng Hậu nương nương, dược liệu trong quốc khố đều cho nàng!”
Huyền Thiên ngẩn ra, kinh ngạc nhìn vẻ mặt kích động của nam nhân kia, có lẽ là không nghĩ tới bệ hạ sẽ tung ra dụ hoặc to lớn như thế.
“Huyền Thiên, những năm gần đây, trẫm nợ Hoàng Hậu quá nhiều, nếu không phải trẫm thường xuyên làm nàng ấy âm thầm thương tâm, cũng sẽ không khiến nàng không có con,” nam nhân cười khổ một tiếng, “Cho nên, nếu có thể trị cho Hoàng Hậu, trẫm có thể vứt bỏ mọi thứ, ngay cả quốc gia này!”
“Bệ hạ!”
Huyền Thiên rất kђเếק sợ, căn bản không nghĩ tới bệ hạ sẽ vì Hoàng Hậu làm đến mức này.
“Ngươi không cần khuyên bảo trẫm cái gì, nhiều năm qua, trẫm sớm đã hối hận, có nhiều phi tử như vậy có tác dụng gì? Phân lượng những nữ nhân đó trong lòng ta, cũng không thắng nổi một mình Hoàng Hậu, đặc biệt là lần này Hoàng Hậu bệnh nặng, làm trẫm càng thêm hiểu rõ mình không thể mất nàng.”
Huyền Thiên cúi đầu: “Thần tôn trọng ý nguyện của bệ hạ, hơn nữa, sẽ dốc hết sức lực đi tìm vị cô nương kia!”
“Đi xuống đi,” nam nhân phất tay, lại mệt mỏi ngồi xuống lần nữa, “Nếu có tin tức của nàng, nhất định phải báo cho trẫm, trẫm muốn đích thân đi thỉnh nàng đến chẩn bệnh cho Hoàng Hậu.”
“Tuân chỉ.”
Huyền Thiên bái xong rồi lui xuống.
Ông ta mới vừa đi ra khỏi cửa ngự thư phòng, liền trông thấy Giang Mộng Dao tiến đến.
Ở trong Thiên Vân Quốc, y sư có địa vị rất cao, đặc biệt thân là ngự y đứng đầu huyền thiên, trừ Hoàng đế, đối mặt bất luận kẻ nào ông cũng đều không cần hành lễ.
Vì vậy, nhìn thấy Giang Mộng Dao đi tới, ông chỉ gật đầu chào.
“Huyền thiên đại sư,” Giang Mộng Dao dừng bước chân, hơi mỉm cười, “Ta có vấn đề về phương diện y thuật không rõ, có thể thỉnh giáo đại sư được không?”
Huyền Thiên nhăn mày lại: “Xin lỗi, lục công chúa, ta còn có việc, sợ là không có thời gian chỉ bảo cho công chúa.”
Giang Mộng Dao ngẩn ra nhưng nhanh chóng hồi thần, mỉm cười nói: “Không sao, chờ đại sư có thời gian, Mộng Dao lại đi lãnh giáo vài phần.”
Nói xong, nàng đẩy cửa ngự thư phòng ra, đi thẳng vào……
"Đệ muội, vừa rồi các ngươi ở tửu lâu có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Trên đường phố nhộn nhịp, Diệp Hi Mạch sờ sờ cái ót, nghi ngờ hỏi.
"Không có chuyện gì," Vân Lạc Phong nhếch môi lên, "Thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải trở về rồi."
"Không xảy ra chuyện gì sao? Vậy vì sao trước khi chúng ta rời đi, những người ở tửu lâu dùng cơm lại nhìn lén muội? Đệ muội, nếu muội đã tới Hoàng thành này, ta đây làm ca ca khẳng định phải bảo vệ muội không thể để cho muội bị bất luận kẻ nào khi dễ."
Diệp Hi Mạch vỗ vỗ иgự¢, nói ra lời thề son sắt.
Hình như Vân Tiêu không quen nhìn Diệp Hi Mạch ở trước mặt Vân Lạc Phong bày ra tư thái anh hùng, lạnh lẽo liếc mắt nhìn hắn: "Nàng đã có ta bảo vệ, không cần đến huynh."
Một câu này, không thể đả kích đến Diệp Hi Mạch, cho nên Vân Tiêu lại nói một câu: "Dựa vào thực lực của huynh cũng không bảo vệ được nàng."
Lập tức Diệp Hi Mạch im bặt, ai nói Vân Tiêu đã nói đến chỗ đau của mình?
Tuy hắn tự nhận thiên phú của mình không kém, nhưng vẫn không thể so sánh với Vân Tiêu!
"Diệp Kỳ, ngươi con cẩu được Diệp gia chúng ta thu dưỡng này, cũng dám kêu gào với người Diệp gia ta hả! Có phải ngươi đã quên thân phận là cẩu của mình rồi hay không?"
Đột nhiên, trên đường cái nhộn nhịp, một giọng nói hung hãn bất ngờ truyền đến, nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của Vân Lạc Phong.
Chỉ thấy một chỗ không xa ở phía trước, Diệp Kỳ bị một đám người bao vây ở giữa, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta đỏ bừng, ánh mắt oán giận.
"Diệp Thiên Lâm, nếu không phải do ngươi nói bật về nghĩa mẫu của ta, ta cũng sẽ không chửi lại! Là do các ngươi đã sai trước, ta đây không có sai!"
Diệp Kỳ gắt gao cắn chặt môi:" Còn nữa, cho dù ta là cẩu được thu dưỡng thì cũng là cẩu của nghĩa phụ, nghĩa mẫu, có quan hệ gì với các ngươi chứ?"
"A a, thật đúng là một con cẩu hộ chủ!" Diệp Thiên Lâm nở một nụ cười, "Đừng quên, những năm gần đây, chi phí ăn uống của ngươi đều là từ Diệp gia ta! Ta nói ngươi làm gì ngươi nhất định phải làm cái đó! Bây giờ ngay lập tức bò qua dưới háng ta, nếu không thì ta sẽ khiến cho ngươi và Diệp Hi Mạch đều không có ngày lành!"
Diệp Kỳ nắm chặt quả đấm, cuối cùng nàng không thể nhịn xuống lửa giận trong lòng được nữa, ầm một quyền đánh lên trên mặt Diệp Thiên Lâm.
Lập tức, trong lỗ mũi Diệp Thiên Lâm chảy ra hai vệt máu, cũng khiến cho sắc mặt của hắn trầm xuống.
"Xú nha đầu, ngươi dám động thủ với bản thiếu gia! Ngươi cho là nghĩa phụ nghĩa mẫu mà ngươi dựa vào có thể bảo hộ được ngươi sao? Đừng quên, công chúa hoàng thất sẽ là tẩu tử tương lai của bản thiếu gia! Người tới, lên cho ta, đánh ૮ɦếƭ xú nha đầu này cho ta!"
Sau khi Diệp Kỳ đánh ra một quyền kia liền hối hận, bước chân nhịn không được lui về phía sau, nhưng nàng vẫn không cam lòng bị Diệp Thiên Lâm so sánh, cường ngạnh nói: "Công chúa hoàng thất thì có gì lợi hại? Tẩu tử của ta còn lợi hại hơn nàng ta nhiều!"
"Ha ha," Diệp Thiên Lâm châm chọc cười, "Tẩu tử của ngươi? Ngươi nói là thê tử của dã chủng mà Quân Phượng Linh mang về sao? Nàng ta có thể so sánh với công chúa hoàng thất sao? Chuyện cười! Là y thuật của nàng ta lợi hại hơn công chúa hay là gia thế mạnh hơn người? Ta nói cho ngươi biết, sư phụ của Mộng Dao công chúa là Thiên Vân Quốc chỉ đứng sau đại y sư Huyền Thiên! Ngươi cho rằng cái gì của nàng ta có thể so với Mộng Dao công chúa?"
Đương nhiên là y thuật!
Ngay từ đầu, vào thời điểm Diệp Kỳ không biết thân phận của Vân Lạc Phong, cũng giống như người khác khinh thường nàng, lại thêm bị Tiết Nhu Nhi lợi dụng, càng thêm cho rằng Vân Lạc Phong không có bản sự gì.
Nhưng về sau, biết được nàng chính là Vân Lạc Phong, cũng chưa từng xem thường nàng.
Huống chi, Vân Lạc Phong lại giúp nghĩa phụ nghĩa mẫu trị chứng vô sinh, có y thuật mạnh mẽ này, Mộng Dao công chúa có thể so sánh được sao?
Nhưng mà, Diệp Kỳ biết lời này nàng không thể nói ra, vì vậy chỉ có thể cắn môi không hé răng.
Nhìn thấy thân hình Diệp Kỳ thối lui ra phía sau, Diệp Thiên Lâm càng thêm đắc ý, cả khuôn mặt đều ngẩng lên trời: "Diệp Kỳ, ngươi nhớ kỹ cho bản thiếu gia, ở Diệp gia này, ngươi cũng chỉ là một con cẩu mà thôi, lúc chủ nhân cho ngươi đồ ăn, ngươi chỉ cần vẫy đuôi mừng chủ là được, đừng có nghĩ phản kháng!"
Diệp Kỳ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thiên Lâm.
Ai ngờ, nàng trừng mắt triệt để chọc giận Diệp Thiên Lâm.
"Xú nha đầu, đến bây giờ vẫn còn dám cuồng vọng như thế, người đến, hung hăng đánh nha đầu này một trận cho bản thiếu gia!"
Diệp Thiên Lâm nắm chặt quả đấm, gương mặt tuấn tú bình tĩnh, lạnh giọng hạ lệnh.
Nha đầu này không chỉ dám động thủ với hắn mà lại còn không biết hối cải như vậy, hôm nay, hắn sẽ dạy cho nàng cách ứng xử!
"Vâng, Thiên Lâm thiếu gia."
Ngay lập tức, một đám hộ vệ sau người Diệp Thiên Lâm nhanh chóng tiến lên chỗ Diệp Kỳ, trong đó có một người hộ vệ túm chặt lấy cánh tay của Diệp Kỳ, còn một gã hộ vệ khác đánh ra một quyền, lập tức khuôn mặt của Diệp Kỳ sưng lên giống như đầu heo.
Hai con mắt nàng rưng rưng, mặc cho nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nhưng vẫn quật cường không cho nó rơi xuống, một đôi mắt xinh đẹp phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Thiên Lâm.
"Xú nha đầu, là ai cho phép ngươi dùng ánh mắt như vậy nhìn bản thiếu gia?" Diệp Thiên Lâm kiêu căng ngạo mạn đi đến bên cạnh Diệp Kỳ, ngón tay hung hăng Ϧóþ chặt cằm của nàng, cười âm u, nói, "Một con cẩu dám làm phản chủ nhân, muốn có tác dụng gì chứ?"
Diệp Thiên Lâm giơ tay lên, bàn tay to hung hăng tát lên mặt Diệp Kỳ.
Diệp Kỳ sợ tới mức nhắm hai mắt lại, lông mi hơi run rẩy.
Nhưng mà, sự đau đớn khi bàn tay hạ xuống vẫn không truyền đến, mí mắt nàng run lên, chậm rãi mở hai mắt ra...
Nam nhân đưa lưng về phía Diệp Kỳ, tay áo nhẹ bay, thắt lưng của hắn cực kỳ rắn chắc, giống như một ngọn núi lớn khiến người khác vạn phần an tâm.
Trong khoảnh khắc này, tim Diệp Kỳ đập lỡ một nhịp, ngơ ngẩn nhìn nam nhân đứng chắn trước mặt mình, một nỗi cảm xúc khó nói lên lời mạnh mẽ tiến nhập vào trong lòng nàng...
"Diệp Thiên Lâm!"
Khóe môi nam nhân nổi lên một nụ cười lạnh, khuôn mặt anh tuấn thoáng qua nét trào phúng: "Xem ra ngươi đã quên tình cảnh vài năm trước bị ta đuổi theo đánh, như thế nào? Bây giờ ngươi lại muốn mộng cũ tái hiện hả?"
Đáy mắt Diệp Thiên Lâm hiện lên sự kinh hoảng, lại mạnh mẽ ổn định nỗi lòng của mình lại, cắn răng nói: "Năm đó, đại bá ở Diệp gia có địa vị rất cao, cho nên ta không dám động thủ với các ngươi, nhưng hôm nay, phụ thân ta mới là đương gia làm chủ Diệp gia, ngươi có tư cách gì đối nghịch với ta?"
Quả nhiên là phong thủy luân chuyển, Diệp Cảnh Thần đã từng có địa vị chí cao vô thượng ở Diệp gia, nhưng mà lại cưới về một nữ nhân không biết đẻ trứng.
Hơn nữa, qua nhiều năm như vậy, vì một nữ nhân đến cả một hài tử cũng không được đến ngay cả tђเếק cũng không muốn nạp.
Vì vậy, những trưởng lão Diệp gia đó mới có thể ngày càng mất hy vọng, quyết định chuyển quyền thế cấp cho phụ thân nhà mình.
Diệp Hi Mạch nhướng nhướng mày, cười lạnh nói: "Vài năm trước, ta mới tới Diệp gia đã có thể đánh ngươi không dám xuất hiện trước mặt ta, vài năm sau, ta cũng có thể làm được như vậy! Nếu như không tin, ngươi có thể thử xem!"
Diệp Thiên Lâm biến sắc, đối mặt với Diệp Kỳ, hắn sẽ không kinh hoảng như vậy, dù sao thì thiên phú của Diệp Kỳ cũng không phải là rất mạnh.
Nhưng mà, ở trước mặt Diệp Hi Mạch, hắn lại cảm giác được chính mình yếu đi một ít.
"Chúng ta đi!"
Diệp Thiên Lâm cắn răng phất tay, xoay người nghĩ muốn dẫn hộ vệ Diệp gia rời đi.
Lúc này, một luồng linh lực cường đại từ phía sau người hắn đánh tới, bất ngờ không kịp đề phòng, ầm một tiếng, thân thể Diệp Thiên Lâm lập tức bị đánh bay lên phía trước, chật vật ngã nhào trên đất.
"Ai? Là ai đánh lén bản thiếu gia?"
Diệp Thiên Lâm gian nan bò lên từ trên mặt đất, sắc mặt đại biến, phẫn nộ quát.
Ngay tại lúc hắn đang tìm kiếm người đánh lén mình, đột nhiên, một giọng nói lười biếng từ phía trước truyền đến, mang theo ý cười a dua.
"Không phải là ta đánh lén, mà là quang minh chính đại đánh, ngươi không cảm nhận được công kích của ta, vậy chứng tỏ ngươi quá mức ngu xuẩn."
Trời chiều bao phủ đường phố, yên lặng mà an bình, lúc đầu người đi lại trên đường, sau khi chú ý tới có chuyện xảy ra ở chỗ này đều chuyển mắt nhìn thiếu nữ đang đón gió mà đứng.
Cho đến giờ phút này, mọi người mới có thể cảm nhận được như thế nào là áo trắng hơn tuyết, như thế nào là khuynh quốc khuynh thành!
Bọn họ vốn tưởng rằng Mộng Dao công chúa đã đủ tuyệt thế, nhưng so sánh với vị thiếu nữ áo trắng này lại kém cỏi hơn không chỉ một cấp bậc...
Nàng ấy mới đúng là hoàn toàn xứng với danh thiên hẹ đệ nhất mỹ nhân.
"Vừa rồi là ngươi đánh lén ta?" Diệp Thiên Lâm hoàn hồn từ trong kinh diễm, trầm mặt xuống hỏi.
Thiếu nữ giương khóe môi, ý cười lười biếng nhưng khí tức lại thẫm đẫm khiến người không rét mà run.
"Ta đã nói qua, đây không phải là ta đánh lén mà là quang minh chính đại công kích ngươi!"
Nói xong, thiếu nữ hơi hơi chuyển hướng nhìn Diệp Kỳ, hỏi: "Nói cho ta nghe một chút những lời nói mà vừa rồi hắn đã nói ra nhục nhã mẫu thân."
Diệp Kỳ sửng sốt: "Hắn nói nghĩa mẫu là con gà mái không biết đẻ trứng, còn mắng nghĩa mẫu là tiện nhân lẳng lơ, quyến rũ nghĩa phụ, hơn nữa còn để cho nghĩa phụ đội nón xanh, lại còn nói Nhị ca là dã chủng nghĩa mẫu cùng với dã nam nhân sinh ra."
Tầm mắt Vân Lạc Phong từ trên người Diệp Kỳ chậm rãi thu hồi lại, nụ cười quỷ dị nhìn về phía Diệp Thiên Lâm: "Như vậy đi, ngươi mắng nương ta một câu vậy tự đánh mình mười cái tát, hai câu là hai mươi cái tát... Bản thân ta từ trước đến nay đều công bằng, còn nữa, chỉ để ngươi tự tát mình ta còn cảm thấy nương ta bị thiệt thòi rồi."
Trên đường phố, không ít người đi đường dừng chân lại, những người này nghe được lời Vân Lạc Phong nói đều trợn mắt há hốc mồm.
Người khác chỉ là vũ nhục Quân Phượng Linh một câu, nàng liền muốn hắn tự tát chính mình sao? Cuối cùng còn nói một câu, làm như thế nhưng Quân Phượng Linh lại vẫn phải chịu thiệt thòi hả?
"Ngươi..." Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Thiên Lâm tức đến đỏ bừng, "Ngươi làm càn quá rồi! Phụ thân ta là thiếu chủ Diệp gia, huynh trưởng của ta là Phò mã gia tương lai, ngươi dám đối xử với ta như vậy, nhất định sẽ bị tru di cửu tộc!"
Vân Lạc Phong hơi hơi híp mắt, đáy mắt xẹt qua một tia ánh sáng nguy hiểm: "Nếu như ngươi không muốn tự tát mình vậy để ta giúp ngươi một lần."
Diệp Thiên Lâm sửng sốt một cái, vẫn chưa lấy lại tinh thần đã nhìn thấy Vân Lạc Phong đi đến trước mặt hắn.
Rồi sau đó, không biết Vân Lạc Phong lấy từ chỗ nào đưa ra mấy cây kim, đâm vào thân thể hắn. Ngay sau đó hắn liền cảm thấy bàn tay mình không thể khống chế, hung hăng đánh lên mặt mình.
Bốp!
Một cái tát này hạ xuống, một bên mà của Diệp Thiên Lâm trở nên đỏ bừng, dấu năm ngón tay lại càng rõ ràng, có thể thấy được hắn dùng lực mạnh bao nhiêu.
Mọi người đều sợ ngây người, ngay cả hộ vệ phía sau Diệp Thiên Lâm cũng đưa mắt nhìn nhau, không biết có nên đi lên kéo thiếu gia nhà mình hay không.
"Xem ra, ngươi cũng đã biết lỗi lầm của mình rồi," Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, "Nhưng mà cho dù ngươi có tát đủ, ta cũng sẽ không nhận sự xin lỗi của ngươi."
Ngụ ý chính là hành động của Diệp Thiên Lâm là để xin lỗi.
Tội nghiệp cho Diệp Thiên Lâm, muốn mở miệng biện giải cho mình nhưng mà trong cổ họng hắn không thể phát ra một chút âm thanh nào, chỉ có thể mặc cho tay mình từng cái từng cái đánh lên má.
Bởi vì lúc Vân Lạc Phong hạ châm hắn quá mức bí ẩn, vì vậy không ai thấy động tác của nàng, lại thêm Diệp Thiên Lâm có miệng mà khó nói, lại càng cho rằng là hắn cam chịu lời nói của Vân Lạc Phong.