Trong sương phòng sạch sẽ mà ấm áp, Quân Phượng Linh khẽ lắc lắc chén trà trong tay, lông mi anh khí hơi hơi nhíu lại, khuôn mặt mỉm cười: "Phong Nhi, là trà này của con thật không tệ, ta đã uống trà nhiều năm như vậy còn không có loại trà nào có thể so được với trà trong tay con."
"Nếu người thích thì nói, ta có thể đưa cho người một ít," Ngón tay Vân Lạc Phong nhẹ nhàng chạm lên cái bàn, ánh sáng hào quang trong mắt chợt lóe, "Mặt khác, nương, người và phụ thân cần phải đi làm một việc..."
"Chuyện gì?" Quân Phượng Linh kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong, hỏi.
Vân Lạc Phong trầm ngâm hồi lâu: "Chuyện trích máu nhận thân vào ba ngày sau, khẳng định Diệp gia sẽ giấu diếm đi! Mà đây không phải là mục đích chính của ta."
"Ý của con là..." Dường như Quân Phượng Linh hiểu ra điều gì, ánh mắt nhìn phía Vân Lạc Phong lộ ra ánh sáng khác thường.
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng cười: "Ta muốn các người dùng thế lực trong tay khuếch tán chuyện này ra ngoài, càng nhiều người biết càng tốt! Còn nữa, chuyện này cũng không thể để cho chúng ta chịu trách nhiệm, mà là muốn đẩy cho Diệp Thiên Lâm!"
Nghe vậy, Quân Phượng Linh trầm mặc lại, như là đang tự hỏi gì đó, một lúc sau bà mới ngẩng đầu lên, hỏi: "Con muốn ta làm như thế nào?"
"Rất đơn giản!" Vẻ mặt Vân Lạc Phong hiện lên nụ cười âm hiểm, "Hồ bằng cẩu hữu của Diệp Thiên Lâm khá nhiều, lát nữa người cho người dịch dung thành người quen của hắn, khiến cho hắn uống say!"
"Con muốn khiến cho hắn uống say nói ra sự thật? Mặc dù chuyện này có thể nhưng không nhất định Diệp Thiên Lâm có thể nói ra sự thật!"
"không!" Vân Lạc Phong khẽ lắc đầu, "Ta mới mặc kệ hắn uống say có nói sự thật hay không, nương chỉ cần để cho người của người phát tán chuyện này ra ngoài, nói cho thế nhân biết, là Diệp Thiên Lâm say rượu nói ra chuyện tình là đủ rồi, còn về phần thật giả những lời hắn nói ra, không có bất kỳ trở ngại nào với kế hoạch của ta."
Vốn là nàng chỉ muốn để cho Quân Phượng Linh tản tin tức này ra ngoài, cũng không định tính toán vu oan hãm hại, ai bảo Diệp Thiên Lâm ᴆụng vào họng súng chứ?
Một khi đã như vậy, nàng sẽ tặng cho hắn một phần đại lễ, thì đã sao?
Quá độc!
Chủ ý này quá âm hiểm rồi!
Nếu để cho những trưởng lão trong tộc biết được truyền bá tin tức này lại là Diệp Thiên Lâm, vậy thì sinh hoạt của hắn ở Diệp gia hẳn là không được tốt!
Quân Phượng Linh có chút cảm thán, may mắn Vân Lạc Phong là nhi tức của bà, nếu như trở thành địch nhân của bà! Vậy bản thân mình cũng sẽ chẳng biết lúc nào sẽ lọt vào tầm ngắm của nàng.
"Phong Nhi, ta sẽ dựa theo lời con nói đi làm," Quân Phượng Linh giương môi cười, "Năm đó, những người đó đuổi ta ra khỏi Diệp gia, hiện giờ lại muốn làm hại đến thân nhân của ta! Sao ta có thể tha thứ cho bọn hắn được?"
Đối với hành vi của Vân Lạc Phong, Quân Phượng Linh không hề cho rằng có cái gì sai cả.
Nếu không ngoan độc với địch nhân vậy bị thương chính là ngươi!
Nghĩ tới đây, Quân Phượng Linh mỉm cười: "Việc này ta sẽ xử lý tốt, con và Tiêu Nhi có thể an tâm hưởng thụ thế giới của hai đứa, nếu như con không muốn có người khác quấy rầy, ta sẽ phân phó người đừng đi làm phiền các ngươi."
Vân Lạc Phong hơi ngừng lại, gật gật đầu: "Được."
...
Sau khi nàng đi ra khỏi phòng của Quân Phượng Linh đã nhìn thấy Diệp Kỳ đang lo lắng bất an đứng ở cửa.
Có lẽ là Diệp Kỳ nhân thấy nàng xuất hiện, trên mặt hiện lên nét xấu hổ, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Hôm nay... Cảm ơn ngươi."
"Ngươi không cần cảm ơn ta," Giọng điệu Vân Lạc Phong cực kỳ lạnh nhạt, "Ta chỉ không quen nhìn có người nhục nhã mẫu thân mà thôi."
"Ta biết," Diệp Kỳ ngẩng đầu, trong đôi mắt xinh đẹp là sự kiên định, "Nhưng mà, ta vẫn muốn cảm ơn ngươi, dù sao thì lúc trước ta đã đối xử với ngươi như vậy..."
Cho dù Diệp Kỳ đã nhận lỗi, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc làm hành động của nàng vào ngày đó, trong lòng vẫn tràn đầy áy náy.
Nàng cảm thấy rằng dù mình có dùng hết cả đời cũng không thể bù lại những sai lầm đã làm...
"Ngươi đã làm ta bị thương sao?" Vân Lạc Phong tà tà liếc mặt nhìn Diệp Kỳ, hỏi.
Diệp Kỳ sửng sốt một chút: "Lúc ấy ta... Đã mắng ngươi."
"Nhưng ngươi không gây tổn thương đến ta," Nụ cười bên môi Vân Lạc Phong lười biếng mà tà mị, "Cho nên, ta không thích ngươi, cũng vậy, cũng không chán ghét ngươi."
Diệp Kỳ chợ ngẩn ra, trong lúc nàng đang ngẩn người, bóng dáng thiếu nữ đã đi lên phía trước, từ từ biến mất trong tầm mắt của nàng...
Cho đến giờ phút này Diệp Kỳ mới hiểu được, nguyên nhân Vân Lạc Phong không để cho nghĩa mẫu đuổi nàng ra khỏi gia tộc!
Bởi vì lúc đó mặc dù nàng bị Tiết Nhu Nhi lợi dụng nhưng mà trước giờ chưa từng ám hại đến nàng ấy, cho nên nàng ấy không thích nàng cũng giống vậy không chán ghét nàng...
Diệp Kỳ càng thêm xấu hổ, cúi đầu, không nói được một lời, cho đến khi cửa phòng ở sau người bị mở ra, nàng mới chậm rãi hoàn hồn.
"Kỳ Kỳ, con đừng thấy nha đầu Phong Nhi kia ứng xử không lưu tình, đó là do, nàng sẽ không cho bất luận kẻ nào có cơ hội hại nàng," Quân Phượng Linh vươn tay sờ sờ đầu Diệp Kỳ, nói, "Nếu như một người chưa từng tính toán muốn hại tính mạng nàng, nàng cũng sẽ không làm được chuyện tuyệt tình."
Thế nhân đều nói, Đại tiểu thư phủ Tướng quân ăn chơi thành tánh, tâm ngoan thủ lạt, cái đó là nàng muốn tự bảo vệ mình mà thôi!
Vì mạng sống mà ɢɨết người thì có gì sai đâu? Nếu không phải người khác trêu chọc nàng trước, thì làm sao nàng lại đuổi tận ɢɨết tuyệt được?
"Nghĩa mẫu..." Hốc mắt Diệp Kỳ đỏ lên, quay đầu nhìn Quân Phượng Linh.
"Con nên thấy may mắn, con đừng làm ra bất luận hành động gì muốn làm hại đến tính mạng nàng ấy, nếu không thì đừng nói là Phong Nhi, ta cũng sẽ không bỏ qua cho con, con có hiểu rõ không?" Ánh mắt Quân Phượng Linh đột nhiên sắc bén, giọng nói cũng không ôn hòa như lúc đầu.
Diệp Kỳ lại cúi đầu: "Ta hiểu..."
Một bên là nghĩa nữ, một bên là nhi tức ruột thịt, ai nặng ai nhẹ, làm sao mà không phân rõ?
"Con cũng mệt mỏi rồi, rở về nghỉ ngơi đi," Sắc mặt Quân Phượng Linh dịu lại, "Sau này, con hãy ở chung cho tốt với Phong Nhi, nàng là đứa bé ngoan, cho dù đối với địch nhân tàn nhẫn như thế nào, cũng sẽ không dùng tâm tư âm hiểm của mình để tổn thương thân nhân."
Chính là bởi vì điểm này, Quân Phượng Linh mới càng thêm thưởng thức Vân Lạc Phong.
Diệp Kỳ không nói thêm câu nào nữa, trong lòng vẫn cực kỳ tán thành với những lời Quân Phượng Linh mới nói, nàng có thể dùng hết tâm tư trên người địch nhân nhưng tuyệt đối không dùng những thứ này đến tổn thương thân nhân của mình...
...
Hôm sau, một mẩu tin tức truyền khắp cả Hoàng Thành.
Nghe nói, con tư sinh của Quân Phượng Linh ở bên ngoài lúc trước lại là nhi tử ruột thịt của Diệp Cảnh Thần! Những năm gần đây, sở dĩ sự tồn tại của hắn không được người biết đến, là do Diệp Cảnh Thần muốn bảo vệ hắn!
Mà lúc này, trong lời đồn nói con riêng này đã về Diệp gia, chuẩn bị cho mấy ngày sau tiến hành nghi thức trích máu nhận thân!
Còn về nơi phát tán ra tin tức...
Đó là bị Diệp Thiên Lâm say rượu nói ra, tính chân thực không cần nhiều lời nữa rồi.
Vì thế cả Hoàng Thành đểu bị tin tức này càn quét, từ hoàng tôn quý tộc cho đến dân chúng bình dân, không chỗ nào không biết!
Hậu quả của chuyện trích máu nhận thân bị truyền ra đó là, trưởng lão Diệp Tường tức giận, hung hăng đánh Diệp Thiên Lâm một trận!
Những trưởng lão lúc đầu cùng một phe với Diệp Cảnh Huyền cũng không dám mở miệng ra nói chuyện giúp hắn! Sợ sẽ chạm đến cái rủi ro này.
Vì vậy ngày đó, cả Diệp gia đều có thể nghe được âm thanh kêu rên thê lương của Diệp Thiên Lâm...
Trong cung điện hoàng thất xa hoa, trên một cái giường lớn đẹp đẽ quý giá, mỹ phụ (người đàn bà đẹp) khẽ nhắm hai mắt lại, an tĩnh mà yên bình.
Sắc mặt của nàng trắng bệch đến gần như trong suốt, nhìn giống như làm da của hài nhi, vô cùng mịn màng.
Nam nhân mặc long bào ngồi bên cạnh nàng, nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của nàng, mười ngón đan xen, vẻ mặt kiên định: "Hoàng hậu, nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ tìm được vị cô nương kia để giúp nàng chữa bệnh! Cho dù có trả nhiều đại giới!"
Lúc này, một bóng dáng già nua ở bên ngoài cung điện chạy bộ tới, vội vàng đi đến bên cạnh nam nhân mặc long bào, bẩm báo nói: "Bệ hạ, thần đã tìm được vị cô nương kia."
"Huyền Thiên, ngươi nói lời này là thật?" Nam nhân mặc long bào vội vã đứng lên, khuôn mặt tràn đầy vui sướng.
Lão giả khẽ gật đầu: "Ngày hôm qua, Diệp Hi Mạch và vị cô nương này cùng đi ra tửu lâu, có rất nhiều người chứng kiến tận mắt chuyện này, vì vậy thần thông qua tin tức này tiếp tục điều tra tiếp, biết được vị cô nương kia là nhi tức của thiếu phu nhân Diệp gia."
"Được! Vậy bây giờ ta muốn đi gặp vị cô nương này, tự mình thỉnh nàng tới giúp hoàng hậu chữa bệnh!" Đáy mắt nam nhân mặc long bào tràn đầy sự vui mừng.
Từ sau khi hoàng hậu bị bệnh, hắn đã lâm vào tuyệt vọng, hiện giờ rất không dễ dàng gì mới tìm được một cọng rơm cứu mạng, quyết không thể buông tha.
"Bệ hạ, y thuật của vị cô nương này còn cần khảo nghiệm thêm, cho nên thần đề nghị, dùng thần làm vật thí nghiệm, trước tiên mời nàng ấy trị liệu cho thần! Nếu nàng thành công trị tận gốc tật cũ năm xưa của thần, vậy mời nàng đến xem bệnh cho hoàng hậu."
Nam nhân mặc long bào trầm ngâm hồi lâu, nhẹ nhàng gật đầu: "Được! Theo ý ngươi! Chỉ là trẫm còn có một yêu cầu, ngươi muốn tìm nàng, không thể ở Diệp gia được!"
"Vì sao?" Lão giả sửng sốt, nhíu mày hỏi.
Nam nhân mặc long bào lạnh lùng nói: "Người mưu hại hoàng hậu còn chưa có tìm ra, cho nên trước đó không thể để cho người khác biết được trẫm tìm người đến giúp chữa bệnh cho hoàng hậu, nếu như bệnh tình của hoàng hậu chuyển biến tốt, cũng không thể để cho bất kỳ ai biết được!"
Nói tới đây, nam nhân mặc long bào than nhẹ một tiếng: "Huyền Thiên, ở trong hoàng cung này, người trẫm có thể tin tưởng cũng chỉ có ngươi! Ta không dám cam những người khác có muốn làm hại hoàng hậu hay không! Cũng không dám dùng mạng của hoàng hậu để mạo hiểm như vậy."
Huyền Thiên có chút cảm thán: "Bệ hạ, nếu hoàng hậu có thể nghe được những lời này cảu bệ hạ, vậy khẳng định người đã thỏa mãn rồi."
Nam nhân mặc long bào cười khổ lắc đầu: "Trẫm mắc nợ hoàng hậu quá nhiều! Cho nên, thế nhân đều nói hoàng hậu có thể gả cho trẫm, là hoàng hậu có phúc, nhưng thật ra chỉ có trẫm mới hiểu được, cưới hoàng hậu mới là trẫm có phúc."
Huyền Thiên vốn đang muốn nói gì đó, nhưng vào lúc này, một tên thái giám vội vàng chạy đến, cung kính hồi bẩm nói: "Bệ hạ, trưởng công chúa nghe nói đại thiếu gia Diệp gia trở lại, đang cáu kỉnh muốn xuất cung đi tìm Diệp đại thiếu gia."
Nam nhân mặc long bào nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Nàng muốn nháo thì nháo đi, mặc kệ nàng là được! Diệp Cảnh Thần đã sớm nói hắn sẽ không cưới nàng, nàng lại cứ vẫn cảm thấy hoàng tộc chưa đủ dọa người, mặt dày mày dạn muốn dính vào."
Huống chi, nhi tức của Quân Phượng Linh có thể cứu được tính mạng của hoàng hậu, sao hắn lại cho phép người hoàng thất đi tìm bà bà nhi tức các nàng gây phiền toái được?
Nghĩ nghĩ, hắn vẫn là có chút lo lắng, lại phân phó một câu: "Tạm giam giữ trưởng công chúa lại, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép rời khỏi cung điện một bước!"
"Tuân chỉ."
Thái giám hành lễ, rời khỏi cung điện.
"Huyền Thiên, người cũng có thể lui xuống rồi," nam nhân mặc long bào phất phất tay, sắc mặt có chút mệt mỏi, "Trẫm muốn một mình làm bạn với hoàng hậu, trước khi bệnh tình của hoàng hậu không có chuyển biến tốt lên, ai đến cũng không gặp, nhất là những phi tử đó!"
Huyền Thiên ôm quyền, trầm mặc thối lui ra ngoài, trong cả tòa cung điện chỉ còn lại mỗi hai người hoàng thượng và hoàng hậu...
Loảng xoảng!
Giang Mộng Dao mới vừa đi vào bên ngoài tẩm cuòa, liền nghe được trong nhà truyền đến âm thanh đồ vật rơi xuống đất, ngay sau đó, đó là tiếng gầm của một nữ tử phẫn nộ rít gào.
Nàng hơi hơi ngẩn ra, dơ tay đẩy cửa phòng ra, chậm rãi đi vào tẩm cung.
Lọt vào trong tầm mắt, là một mảnh hỗn độn, một nữ tử mặc cung trang xinh đẹp đôi tay chống nạnh, tức giận quát lớn cung nữ đang quỳ rạp xuống trước mặt.
Những cung nữ hiển nhiên bị dọa đến mơ hồ, cả người run bần bật.
“Một đám phế vật! Lập tức cút đi cho bản công chúa! Bản công chúa muốn xuất cung đi tìm tình lang của bản công chúa, là ai cho phép các ngươi ở chỗ này hạn chế tự do bản công chúa?”
Cung nữ run rẩy cúi đầu: “Trưởng công chúa, đây là mệnh lệnh của bệ hạ, nô tỳ cũng không có bất kỳ biện pháp gì.”
Trưởng công chúa càng thêm tức giận, một chân đá bay cung nữ đi ra ngoài, trong mắt nàng phun ra lửa giận, căm giận nói: “Bản công chúa mặc kệ là người nào mệnh lệnh! Nhất định phải để cho bản công chúa ra cung, các ngươi lại ngăn cản bản công chúa, bản công chúa lập tức liền tru vi cửu tộc các ngươi!”
Tuy nói trưởng công chúa được nuông chiều từ bé, nhưng thực lực cũng không yếu kém, một chân này, khiến cho cung nữ đau đến sắc mặt tái nhợt, mồ hôi từ trên trán lăn xuống dưới.
Nhưng vào lúc này, một cánh tay mềm mại như ngọc từ sau duỗi tới, nâng chế trụ thân thể cung nữ. Cung nữ ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, trông thấy một dung nhan tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành.
“Lục công chúa điện hạ.”
Cung nữ phục hồi tinh thần lại, vội vàng quỳ gối trước mặt Mộng Dao, trong lòng run sợ nói: “Không biết Lục công chúa giá lâm, nô tỳ không có tiếp đón từ xa, thỉnh công chúa thứ tội.”
Giang Mộng Dao lạnh nhạt phất phất tay, phân phó nói: “Ngươi trước đi xuống đi.”
“Vâng ạ.”
Cung nữ đứng lên, lòng có cảm thán.
Đều là công chúa hoàng tộc, trưởng công chúa điêu ngoa tùy hứng, ngang ngược kiêu căng, Lục công chúa trái lại tính tình rất ôn hòa, mặc dù là đối mặt hạ nhân, cũng không có bất kỳ làm khó dễ nào.
“Hoàng cô.” Giang Mộng Dao cười nhạt đi về phía trưởng công chúa, “Chuyện gì làm người tức giận như thế? Không tiếc động thủ với cung nữ vô tội?”
Trưởng công chúa cắn chặt răng, trên mặt không cam lòng: “Còn không phải bởi vì Diệp ca ca đã trở lại, ta muốn ra cung đi tìm hắn, cố tình hoàng huynh không cho ta rời khỏi tẩm cung, ta cũng chỉ có thể trút cơn giận dữ lên cung nữ.”
Trưởng công chúa này dù cho bảo dưỡng khéo léo, lại cũng che dấu không được nếp nhăn ở khóe mắt.
Ngươi có thể tưởng tượng một chút, một nữ nhân gần bốn mươi, dùng giọng nói nũng nịu xưng hô một tiếng Diệp ca ca, thật khiến cho người có cảm giác buồn nôn.
Giang Mộng Dao cũng nhăn mày lại: “Chuyện này ta đã biết, hơn nữa, hôm nay ta còn nghe nói một việc khác, Quân Phượng Linh bên nngoài sinh nhi tử, đó là nhi tử thân sinh của Diệp Cảnh Thần.”
“Cái gì?”
Lời này của Giang Mộng Dao hoàn toàn kích thích tới trưởng công chúa rồi, nàng lập tức nổi trận lôi đình: “Tiện nữ nhân kia lại có tthe63sinh nhi tử cho Diệp ca ca? Nàng dựa vào cái gì sinh nhi tử Diệp ca ca? Dựa vào gia thất và mỹ mạo, nàng có thể so sánh với ta?”
Mắt nhìn trưởng công chúa lâm vào điên cuồng, Giang Mộng Dao lắc lắc đầu.
Hôm qua, nàng ở cửa thành gặp phu thê Diệp Cảnh Thần, tự nhiên cũng liền gặp Quân Phượng Linh của bây giờ.
Không thể không nói, năm tháng không có lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên khuôn mặt cua nàng, nàng vẫn như cũ xinh đẹp như lúc ban đầu, đây là hoàng cô làm sao cũng so ra kém.
Nếu nói có thể khả nặng vượt qua Quân Phượng Linh, thì nàng cũng chỉ có thân phận là Trưởng công chúa hoàng thất này mà thôi.
“Hoàng cô.” Giang Mộng Dao trầm ngâm nửa ngày, nói, “Qúa hai ngày nữa, đó là nhi tử Quân Phượng Linh lấy nghi thức máu nhận thân, lúc đó, ta sẽ dẫn người đến Diệp gia! Nhưng người phải đáp ứng ta, cho dù như thế nào, đều không thể hành động thiếu suy nghĩ!”
Trưởng công chúa cắn cắn môi, rũ mắt xuống, đáy mắt hiện lên ngoan độc: “Dã loại kia, khẳng định không phải là nhi tử Diệp ca ca! Quân Phượng Linh chính là một gà mái không thể đẻ trứng! Cho nên, ta muốn xem nàng thất bại lúc sau khi xong việc thì như thế nào!”
Nếu là Quân Phượng Linh vì sinh hạ nhi tử cho Diệp ca ca? Lại làm sao nén giận nhiều năm như vậy? Bởi vậy, nghĩ cũng không cần nghĩ, đây là âm mưu của nữ nhân kia.
Mà nàng, lại nhanh chóng muốn nhìn thấy vẻ mặt của Quân Phượng Linh sau khi âm mưu tan biến!
……
Hoàng thành, đường phố trước sau nhộn nhịp như cũ, Vân Lạc Phong đi ở trên đường, bên tai thỉnh thoảng truyền âm thanh bàn luận của những người chung quanh.
Những người đó, nghị luận đơn giản là hai ngày sau Diệp gia làm nghi thức lấy máu nhận thân.
Đạt được kết quả, khóe môi Vân Lạc Phong không nhịn được vì mục đích bản thân đi về phía trước mà giơ lên một độ cong.
“Người muốn mua sắm dược liệu, trực tiếp để Diệp Cảnh Thần đi là đủ rồi, làm gì phải tự mình đi?” Hỏa Hỏa phiết phiết cái miệng nhỏ, nói.
Vân Lạc Phong nhìn mắt Hỏa Hỏa: “Ta làm bất kỳ chuyện gì, nhất định phải giữ bí mật! Nếu để hắn thay ta đi mua sắm dược liệu, sẽ dễ dàng sẽ bị những người đó của Diệp gia phát hiện.”
Tay nhỏ của Hỏa Hỏa sờ sờ môi, chớp đôi mắt tràn đầy nghi hoặc, nàng thật sự không rõ chủ nhân nhà mình rốt cuộc muốn làm gì.
Lúc này, một người hộ vệ đột nhiên xuất hiện, chắn trước mặt Vân Lạc Phong, cung kính cúi đầu ôm quyền: “Cô nương, đại nhân nhà của chúng ta thỉnh ngươi tiến đến ôn chuyện.”
Vân Lạc Phong dừng lại bước chân, nhẹ giương mắt: “Ta ở Thiên Vân Quốc không có người quen nào, tự nhiên cũng không có người mà có thể cho ta ôn chuyện.”
Khóe miệng hộ vệ giật giật, quả thực như lời đại nhân nói, muốn mời đến vị cô nương này, sợ là không có dễ dàng như thế.
“Cô nương, đại nhân nhà ta là thỉnh ngươi chữa bệnh, nàng nói, nếu là ngươi có thể chữa khỏi bệnh tình của nàng, sẽ dùng dược liệu ngàn năm làm thù lao.”
Dược liệu ngàn nắm?
Vân Lạc Phong giơ giơ lên lông mày tà khí: “Mười cây.”
“Chuyện này……” Hộ vệ sờ soạng mồ hôi trên trán, thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn lầu hai trên quán trà, sau khi nhìn thấy lão giả làm một thủ thế cho hắn, hắn mới cắn răng một cái, nói: “Được, cô nương mời đi theo ta.”
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu, đi theo phía sau hộ vệ.
Trên thực tế, sau khi để hộ vệ nói ra thỉnh nàng chữa bệnh, nàng liền đoán được lần này người tới tìm nàng là ai!
Trừ bỏ lúc trước ở tửu lầu ăn vạ lão giả, lại có gì người sẽ biết trình độ y sư của nàng?
Cho nên, sau khi Vân Lạc Phong trông thấy lão nhân ngồi ở trên ghế trong quán trà, cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ là nàng nhịn không được nhìn nam nhân trung niên bên cạnh lão giả.
Trung niên nam nhân này khí tràng rất mạnh, giống như một tướng quân có nhiều kinh nghiệm trên chiến trường, uy nghiêm nghiêm nghị, trên người quanh quẩn từng luồng sát khí.
Nếu là người bình thường, đứng ở trước mặt vị nam nhân trung niên này, đều không thể ngẩng đầu lên, nhưng mà, Vân Lạc Phong lại giống như người không có việc gì ngồi xuống, mặt không đổi sắc.
“Ha ha!” Đột nhiên, nam nhân trung niên phá lên cười, một thân khí thế hết sức nghiêm túc đều biến mất, vừa lòng nhìn về phía Vân Lạc Phong: “Nha đầu này không tồi, tính tình bình tĩnh, trái lại rất giống với một cố nhân ta từng quen biết……”
Vân Lạc Phong uống một ngụm trà, quét mắt nhìn nam nhân trung niên: “Các ngươi tới nơi này, phỏng chừng không chỉ đơn giản để ta chữa bệnh như vậy?”
“Ha ha” Huyền Thiên ha ha cười một tiếng: “Ta trước giới thiệu cho ngươi một chút, ta là y sư ngự dụng* Huyền Thiên của Thiên Vân Quốc, vị còn lại này là Trấn Quốc đại tướng quân Giản Thành Văn, cũng là huynh trưởng của Hoàng Hậu nương nương!
Ngự dụng*: chuyên để vua dùng.
Lần này chúng ta thỉnh ngươi tới, là muốn làm ngươi ra tay chữa bệnh vì Hoàng Hậu.”