Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 170: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

“Để nó vào đi.”
Lúc này, trong tẩm cung, truyền đến giọng nói khàn khàn, giọng nói này mang theo tức giận, nhưng dường như đang chờ có thế nên Giang Mộng Dao không quan tâm nhiều, đẩy cửa đi vào tẩm cung.
“Phụ hoàng.”
Đi vào phòng ngủ, Giang Mộng Dao làm lễ, lúc nàng ngẩng, ánh mắt dừng ở trên người thiếu nữ mặc bạch y.
Vì thiếu nữ đưa lưng về phía nàng, vì vậy, nàng không thể thấy rõ dung mạo, nhưng chỉ là một bóng dáng như thế này, liền khiến người ta kinh diễm vạn phần.



“Mộng Dao, Hoàng Hậu bệnh nặng trên giường, ngươi bên ngoài hô to gọi nhỏ còn thể thống gì?” Ánh mắt Hoàng Đế trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
Giang Mộng Dao hừ một tiếng: “Phụ hoàng, người cũng biết Hoàng Hậu bệnh nặng, vậy vì sao người còn mang nữ nhân này đến trước giường Hoàng Hậu? Là muốn kích thích Hoàng Hậu, để người ૮ɦếƭ sớm hơn sao?”
“Làm càn!” Hoàng Đế giận tím mặt, một chưởng đập ở trên bàn, “Là ai cho phép ngươi hô to gọi nhỏ với trẫm? Còn nguyền rủa Hoàng Hậu? Giang Mộng Dao, trẫm vốn tưởng rằng ngươi là nữ nhi hiểu chuyện nhất của trẫm, không nghĩ tới ngươi cũng tùy hứng làm bậy như thế! Thật sự làm trẫm thất vọng đến cực điểm!”
Thất vọng?
Giang Mộng Dao lạnh lùng cười, mặt không sợ nhìn Hoàng Đế: “Phụ hoàng, những năm gần đây, người cùng Hoàng Hậu phu thê tình thâm, nhưng có nghĩ tới mẫu phi của ta mỗi ngày mỗi đêm phòng không gối chiếc? Còn nữa, bên trong hoàng thành ai có thể cùng Hoàng Hậu tranh sủng? Nhưng hiện giờ, Hoàng Hậu bệnh nặng, người lại muốn nạp phi! Người làm chuyện như thế, chẳng phải là ngu ngốc vô đạo?”


Đột nhiên sắc mặt Hoàng Đế biến đổi, tát Giang Mộng Dao một cái, tức giận quát lớn: “Ngươi lập tức xin lỗi nàng ấy!”
Khóe miệng Giang Mộng Dao cong lên cười trào phúng, nàng bước nhanh đến chỗ Vân Lạc Phong: “Ta muốn nhìn xem nữ nhân này là ai, có thể làm phụ hoàng ta tình thâm với Hoàng Hậu cũng sẽ mê luyến đến mức như thế!”
Ngay từ đầu, Hoàng Đế vì không cho người khác biết Vân Lạc Phong tới hoàng cung là để chữa bệnh cho Hoàng Hậu, thế nên cũng không có tuyên bố thân phận của nàng với bên ngoài.
Vì vậy, những người trong hoàng cung đều coi nàng như nữ nhân Hoàng Đế triệu tiến cung.
“Đứng lại!”
Mắt thấy Giang Mộng Dao sắp sửa đi đến bên người Vân Lạc Phong, đột nhiên, một thân thể cường tráng vọt đến phía sau nàng, gắt gao đè lại bờ vai của nàng ta, mặt mày âm trầm: “Lục công chúa, ngươi quá vô lễ, vị cô nương này không phải nữ nhân của bệ hạ, nàng là một vị y sư đến từ dân gian, là bệ hạ mời đến chữa bệnh cho Hoàng Hậu.”
Giản Thành Văn lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Mộng Dao, giọng nói lạnh lùng: “Mặt khác, vị cô nương này không thích người khác nhìn thấy dung nhan của nàng, nếu ngươi vi phạm ý nguyện của nàng, nàng giận không trị liệu cho Hoàng Hậu, ngươi gánh vác hậu quả được không?”
Làm sao hắn không rõ, cho dù Hoàng Hậu khang phục, bệ hạ cũng sẽ không công bố chuyện này với người ngoài, cho nên, hắn mới chưa từng tuyên bố thân phận của Vân Lạc Phong.
Nhưng mấy ngày nay, bệ hạ mời tới vô số vị y sư chẩn trị, cuối cùng đều bất lực trở về! Bởi vậy, chẳng sợ Vân Lạc Phong chữa khỏi cho Hoàng Hậu, bọn họ cũng có thể nói dối với người ngoài là nàng thất bại!
Còn không cho Giang Mộng Dao nhìn thấy Vân Lạc Phong, cũng là vì suy xét cho Vân Lạc Phong, sợ sẽ đưa tới phiền toái cho nàng ……


Quả nhiên, nghe thấy Giản Thành Văn nói, Giang Mộng Dao dừng bước chân, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Ngay cả như vậy, nàng vẫn cắn răng nói: “Trong hoàng cung nhiều y sư như vậy đều không thể chữa khỏi cho Hoàng Hậu, chỉ bằng tiểu nha đầu như nàng lại có thể nào thành công? Phụ hoàng, tướng quân, các người đừng bị người ta lừa!”
Trên thực tế, lúc trước Hoàng Đế cũng tìm không ít y sư đức cao vọng trọng tới từ bên ngoài. Ở trước mặt những y sư đó, thật ra Giang Mộng Dao không nói mấy lời xằng bậy như vậy.
Hiện giờ, nàng chỉ thấy bóng dáng của nữ nhân này, nhưng tất nhiên nhìn ra được tuổi nàng ta còn rất trẻ.
Mà Giang Mộng Dao vẫn luôn cho rằng, ai trẻ tuổi cũng không có khả năng y thuật vượt qua nàng!
Chính mình cũng làm không được, sao thiếu nữ này lại có thể làm được?
“Phụ hoàng, người tin tưởng con, con nắm chắc có thể trị cho Hoàng Hậu, người chỉ cần cho con thời gian, nhất định con sẽ làm được.”
“Đủ rồi!” Sắc mặt Hoàng Đế lạnh lùng, nói, “Nếu ngươi nói có thể trị được cho Hoàng Hậu,vậy trẫm hỏi ngươi, rốt cuộc Hoàng Hậu bệnh ra sao.”
Giang Mộng Dao cứng họng: “Con không biết…… Nhưng con còn trẻ, con có thể tiếp tục học tập, một ngày nào đó con sẽ……”
“Ngươi còn trẻ? Đúng là ngươi tuổi còn trẻ, nhưng Hoàng Hậu đã chờ không nổi!” Hoàng Đế lạnh lùng cười, phất tay, “Nếu ngươi không còn việc gì, liền đi xuống trước đi, đừng làm trở ngại Hoàng Hậu trị liệu!”

Giang Mộng Dao hơi rũ mắt xuống: “Vâng, phụ hoàng.”
Nói xong lời này, nàng xoay người muốn rời đi, trước khi đi lại dùng đôi mắt lạnh lùng kia nhìn Vân Lạc Phong……
Hơn hai mươi năm qua, y thuật là thứ khiến nàng lấy làm tự hào nhất, nàng tự nhận là thiên phú dị bẩm, ngay cả phụ hoàng cũng phải xem trọng nàng, nàng mới dám dùng miệng lưỡi như thế để nói chuyện.
Nhưng mà, giờ phút này, phụ hoàng thà rằng tin vào một cái kẻ lừa đảo, cũng không cho nàng một cơ hội……
Giang Mộng Dao cắn chặt răng, kiên định đẩy cửa đi ra, một ngày nào đó, phụ hoàng sẽ hiểu rõ, người cùng thế hệ với nàng, không ai có khả năng y thuật cao hơn nàng.
Bất luận người nào thổi phồng trình độ y sư của mình cao minh, đều là mấy tên lừa gạt hãm hại!
……
Giang Mộng Dao rời đi không bao lâu, liền thấy thái giám cầm bình sứ vội vàng đi vào, cung kính nói: “Bệ hạ, Long Huyết tới.”
“Để Long Huyết lạin, ngươi lui ra đi.”
Hoàng Đế khẽ gật đầu, đạm nhiên nói.


“Tuân chỉ!”
Thái giám khom người rời khỏi, trong toàn bộ tẩm cung, trừ bỏ Hoàng Đế Hoàng Hậu thì cũng chỉ có mấy người Vân Lạc Phong……
“Bắt đầu đi,” Vân Lạc Phong lấy bình sứ, thật cẩn thận mở ra.
Trong phút chốc, máu màu đỏ tươi lưu động bên trong bình sứ, giống như đá quý màu đỏ lộ ra ánh sáng trong suốt.
Vân Lạc Phong không có bất luận do dự nào, lấy ra một cây Linh Thảo từ nhẫn không gian, bỗng nhiên, nàng ngâm Linh Thảo vào bên trong Long Huyết.
Màu xanh đậm của Linh Thảo hoàn toàn chìm trong Long Huyết, nháy mắt bị nhiễm thành màu đỏ như máu, yêu dị mà sáng trong.
“Cho nàng ăn vào đi.”
Vân Lạc Phong đem đưa Linh Thảo nhiễm Long Huyết cho Giản Thành Văn, nói.
Giản Thành Văn gật gật đầu, tiếp nhận Linh Thảo đi tới trước mặt Hoàng Hậu, hắn vốn đang chần chừ nên giúp Hoàng hậu ăn vào như thế nào.
Ai ngờ, Linh Thảo mới vừa đưa tới bên môi Hoàng Hậu, liền trở nên linh hoạt, trong nháy mắt đã chui vào trong miệng nàng, khiến hắn hoảng sợ.


“Như vậy là đến nơi?” Giản Thành Văn chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong cười cười: “Tinh Thảo sau khi dính Long Huyết sẽ trở nên có linh tính, hơn nửa canh giờ, cổ độc của Hoàng Hậu sẽ được giải trừ, cháu đi trước một bước.”
“Được,” Giản Thành Văn hơi cong môi, “Tiểu Lạc Phong, những dược liệu cháu cần, ta sẽ sai người đưa tới cho cháu.”
Vân Lạc Phong hơi nheo mắt lại: “Dược liệu đó để cháu bảo Diệp Hi Mạch tới lấy, mặt khác…… Long Huyết này các người cũng không cần đâu, cứ tặng cho cháu đi.”
“Vân cô nương thích thì cầm đi đi, ha ha.”
Hiển nhiên tâm tình Hoàng Đế rất tốt, trên cơ bản là cầu gì được nấy, huống chi, chỉ bằng vào chuyện Vân Lạc Phong trị hết bệnh cho Hoàng Hậu, hắn sẽ không từ chối yêu cầu của nàng.
“Chẳng qua, Vân cô nương, nhất định khi Hoàng Hậu tỉnh lại muốn tự mình cảm ơn ngươi, ngươi không muốn chờ một chút sao?”
“Không được,” Vân Lạc Phong lắc lắc đầu, “Ta còn có việc, mặt khác, trước khi ta rời đi sẽ cho ngươi một phương thuốc, nhớ rõ sắc cho Hoàng Hậu dùng, lúc đó, màu da trong suốt cũng có thể chuyển biến tốt lên, hơn nữa, phương thuốc này có tác dụng dưỡng thân kiện thể*, ta thấy thể chất của Hoàng Hậu giống như không tốt lắm, nếu không bồi dưỡng tốt thì cả đời nàng cũng không thể sinh con.”
*chăm sóc, bảo vệ cơ thể, giúp cơ thể khỏe mạnh.
Hoàng Đế ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong, giọng nói của hắn mang theo lo lắng: “Ý của ngươi là, Hoàng Hậu còn có thể sinh con?”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu: “Cơ thể suy nhược nên mới không sinh con được, nếu điều trị, tốt thì còn có khả năng sinh dục.”
Hoàng Hậu không giống với Quân Phượng Linh.
Quân Phượng Linh là vì năm đó bị thương mà ra, còn Hoàng Hậu lại là do thân thể suy nhược, hơn nữa tinh thần ảm đạm làm cho không có thai! Thế nên hai phương pháp trị liệu cũng chẳng giống.
“Mặt khác……” Vân Lạc Phong dừng một chút, nói, “Phương pháp của ta chỉ là trị ngọn không trị gốc! Nếu người muốn khiến Hoàng Hậu hoàn toàn bình phục thì không thể lại khiến nàng ấy thương tâm! Thứ nhất chính là cần phải giải tán hậu cung này!”
Hoàng Đế im lặng, hắn nhìn nữ tử nằm ở trên giường, đáy mắt xuất hiện một tia đau lòng: “Trẫm hiểu rõ ý ngươi, chờ sau khi trẫm giải quyết nguy cơ lần này, liền giải tán hậu cung!”
Huyền Thiên ngẩn ra, vốn định khuyên bảo Hoàng Đế, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của đối phương thì đành nuốt xuống, bất đắc dĩ cười khổ.
“Ngươi nha đầu này, lại khuyên bảo bệ hạ giải tán hậu cung, lúc đó, mấy nữ tử trong hậu cung có thể bình yên rời đi sao?”
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn hắn: “Chỉ cần hắn muốn làm, khẳng định có thể làm được!”
Huyền Thiên cười khổ lắc lắc đầu: “Thôi, nếu bệ hạ thật sự muốn giải tán hậu cung, thần tử như ta cũng chỉ có thể trợ giúp hắn.”
Vân Lạc Phong hơi hơi mỉm cười, chậm rãi đi ra ngoài cửa.
Nhìn thấy nàng rời đi, Giản Thành Văn vội vàng ôm quyền về phía Hoàng Đế: “Bệ hạ, thần đi đưa tiểu Lạc Phong.”
Dứt lời, hắn cũng không đợi Hoàng Đế đồng ý, xoay người đi ra ngoài.
……
Ngoài tẩm cung, Giản Thành Văn chăm chú nhìn thiếu nữ trước mặt, cười khẽ nói: “Tiểu Lạc Phong, cảm ơn cháu……”
Vân Lạc Phong cong khóe môi: “Cháu lấy thù lao, cứu người đó là việc phải làm, cần gì nói cảm ơn?”
“Không, ta không phải nói cái này,” Giản Thành Văn lắc lắc đầu, “Ta nói chính là, cháu khuyên bảo bệ hạ giải tán hậu cung! Có lẽ những năm gần đây, muội muội kia của ta không nói gì, một câu oán giận cũng không có, nhưng chỉ có ta mới biết được, mỗi khi bệ hạ lâm hạnh người khác, muội ấy đều sẽ âm thầm rơi lệ đến bình minh, nguyên nhân chính là quá mức thương tâm, mới đưa đến việc muội ấy không thể sinh con.”
Vân Lạc Phong dừng chân, nàng cũng không có quay đầu lại, hơi nâng mắt nhìn không trung xanh thẳm ở trước mặt.
“Giản thúc, người là huynh đệ cha cháu đến ૮ɦếƭ đều nhắc mãi, Hoàng Hậu cũng đã từng giao hảo cùng mẫu thân cháu, cho nên, cháu mới có thể giúp các người.”
Vẻ mặt thiếu nữ lười biếng, ý cười trên khóe môi càng tà mị.
“Thời gian không còn sớm, cháu cũng nên rời đi, chờ thêm mấy hôm nữa có thời gian, sẽ đến vấn an Hoàng Hậu……”
Giản Thành Văn cười ha ha hai tiếng: “Được, ta đưa cháu đi ra ngoài!”
……
Đương Vân Lạc Phong trở về từ hoàng cung thì vào phòng, hơn nữa lệnh cho Trà Sữa trông coi ở bên ngoài, còn mình tiến vào không gian thần điển ……
“Tiểu Mạch, long huyết này có tác dụng gì, ngươi bảo ta phải đem nó về?”
Dưới không trung xám xịt, Tiểu Mạch ngẩng đầu lên, nhìn Vân Lạc Phong xuất hiện ở trước mặt hắn, khóe miệng bĩu ra, uất ức nói: “Chủ nhân, người tới liền hỏi chuyện Long Huyết, cũng không ôm ta một cái, ta muốn chủ nhân ôm một cái.”
Sắc mặt Vân Lạc Phong tối sầm: “Nam nữ khác nhau, đạo lý này ngươi không hiểu sao?”
“Nhưng ta chỉ là hài tử……”
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Tiểu Mạch, không lưu tình chút nào đả kích nói: “Ngươi xác thật là hài tử, là đại hài tử còn lớn hơn cả tổ tông của ta.”
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Mạch lập tức suy sụp xuống, đang lúc hắn muốn nói cái gì đó thì giọng nói của thiếu nữ lại vang lên lần nữa.
“Ta nghe nói, toàn thân trên dưới của Rồng đều là chí bảo, máu cũng là đồ bổ mà nhân loại tha thiết ước mơ, nhưng mà máu rồng lực lượng quá mức với bá đạo, nếu là trực tiếp uống như nước trà thì sẽ lập tức nổ tan xác mà ૮ɦếƭ.”
Nàng dùng Long Huyết trị liệu cho Hoàng Hậu, cũng dùng Linh Thảo trộn vào, không trực tiếp để nàng ta ăn vào.
Nếu trực tiếp uống Long Huyết, hậu quả chính là nổ tan xác bỏ mình!
“Đó là đối với người khác mà nói,” Trong mắt Tiểu Mạch hiện lên một tia sáng, “Ta có biện pháp có thể giúp chủ nhân dùng Long Huyết! Tuy rằng Long Huyết này không thể làm chủ nhân đột phá đến Tôn Linh Giả, nhưng cũng có thể khiến thực lực của người bước vào Thiên Linh Giả cao giai, mặt khác……”
Tiểu Mạch dừng một chút, nói: “Long Huyết có thể làm thân thể của người trở nên rất cường ngạnh, cho dù là đối mặt với công kích của Tôn Linh Giả, cũng có thể khiến lông tóc không tổn hao gì!”
Tôn Linh Giả!
Hô hấp của Vân Lạc Phong bỗng dưng cứng lại, ý Tiểu Mạch là, chỉ cần dùng long huyết này thì có thể làm khoảng cách tới Tôn Linh Giả ngắn lại?
“Tiểu Mạch, ta nên làm như thế nào mới có thể dùng long huyết này.”
Nghe được lời này, sắc mặt Tiểu Mạch dần dần ngưng trọng lên: “Chuyện này có ta ở bên phụ tá, có thể giúp người thành công ăn vào long huyết, chỉ là trong khoảng thời gian này, người không thể ra cửa……”
Vân Lạc Phong trầm ngâm lúc lâu: “Đại khái phải tốn bao lâu? Hai ngày sau, chính là nghi thức Vân Tiêu lấy máu nhận thân, ta cần phải rời đi thần điển không gian vào khi ấy.”
“Chủ nhân, người yên tâm đi, nhất định tới kịp, hơn nữa, cho dù không kịp, lúc ấy ta cũng sẽ đánh thức người.” Tiểu Mạch tràn đầy tươi cười, hưng phấn xoa quyền xoa chưởng.
Bởi vì, hắn có thể nhìn thấy tình cảnh Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu song tu.
Chỉ cần làm Vân Lạc Phong ăn long huyết vào, khoảng cách đến ngày này, cũng càng gần hơn……
……
Hai ngày sau.
Diệp gia tế tràng*, rất nhiều con cháu đệ tử Diệp gia được triệu tập tới, quay chung quanh tế tràng, nghị luận sôi nổi.
*chỗ cúng.
Diệp Cảnh Huyền cười lạnh nhìn vợ chồng Diệp Cảnh Thần, bên môi cong lên trào phúng: “Đại ca, như thế nào? Vì sao đứa con đó của ngươi còn không ra? Chẳng lẽ, hắn thật là con của đại tẩu cùng dã nam nhân sinh ra nên sợ hãi tới đây sẽ mất mặt xấu hổ, cho nên mới trốn tránh không ra?”
Diệp Cảnh Thần khẽ cau mày, lạnh lùng mắt liếc hắn một cái: “Nghi thức còn chưa bắt đầu, ngươi gấp cái gì? Về phần Tiêu nhi có phải nhi tử ta hay không, sau đó có thể biết rồi.”
“Ha ha,” sắc mặt Diệp Cảnh Huyền càng thêm trào phúng, “Đại ca, ta cũng là vì tốt cho ngươi, sợ ngươi mất mặt, huống chi, ta đã sớm nghe nói, Vân Tiêu này là phế vật, bằng không, năm đó cũng sẽ không bị gia tộc của dã nam nhân kia đuổi ra khỏi nhà!”
Đại lục Long Khiếu cùng đại lục Vô Hồi cách xa nhau một Vô Hồi chi sâm, bởi vậy, đối với chuyện của Vân Tiêu ở đại lục Long Khiếu, Diệp Cảnh Huyền căn bản không biết gì.
Về phần Vân Tiêu bị trục xuất gia môn, cũng là năm đó Quân Phượng Linh cùng Diệp Cảnh Thần nói chuyện riêng, bị hắn vô tình nghe được……
“Lục công chúa điện hạ giá lâm!”
Một giọng nói bén nhọn xé toạt không gian, làm đám người ầm ĩ chung quanh an tĩnh trong nháy mắt.
Mọi người quay đầu nhìn lại, liền trông thấy một chiếc kiệu được thị vệ nâng tới, trên kiệu là một vị nữ tử tuyệt mỹ, một thân váy màu vàng nhạt nho nhã cao quý, cao cao tại thượng coi rẻ mọi người phía dưới.
“Mộng Dao, nàng đã đến rồi?”
Con ngươi Diệp Thiên Vấn sáng ngời, bước nhanh về phía Giang Mộng Dao, hắn vươn tay, dung nhan anh tuấn gợi lên vẻ tươi cười.
So với Diệp Thiên Vấn âm trầm lúc trước, giờ phút này, hắn giống như một công tử nhanh nhẹn tốt đẹp, cả người tản ra sức quyến rũ mãnh liệt.
Sắc mặt Giang Mộng Dao dịu xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên trên tay Diệp Thiên Vấn, dùng sức của hắn để xuống kiệu, ổn định vững chắc dừng ở bên cạnh hắn.
“Tham kiến công chúa điện hạ.”
Trông thấy Giang Mộng Dao hiện thân, toàn bộ người trong sân nhanh chóng quỳ xuống, bởi vậy, Diệp Cảnh Thần cùng Quân Phượng Linh đứng thẳng giữa mọi người nên rất dễ dàng thấy được.
“Diệp ca ca!”
Đúng lúc này, một nữ tử trang điểm kiểu cung nữ điên cuồng vọt qua chỗ Diệp Cảnh Thần, giọng nói của nàng ta mang theo kích động không gì sánh kịp, nhanh chóng chạy đến trước mặt Diệp Cảnh Thần.
Nghe được tiếng nói bén nhọn của nữ tử kia, Diệp Cảnh Thần ngẩn ra, chợt thấy một gương mặt quen thuộc, nét mặt trầm xuống: “Trưởng công chúa, sao người lại ở chỗ này?”
Hắn đã sớm nghe nói trưởng công chúa bị bệ hạ đóng cửa cấm đoán, chưa từng dự đoán được, nàng ta sẽ lẫn trong đám cung nữ theo Giang Mộng Dao ra khỏi cung!
“Diệp ca ca, rốt cuộc chàng đã trở lại!” Hai mắt trưởng công chúa rưng rưng, “Chàng có biết, ta ở chỗ này đợi chàng bao lâu rồi không? Vì chàng, ta cự tuyệt yêu cầu thành thân của hoàng huynh, chỉ vì chờ chàng xuất hiện……”
Diệp Cảnh Thần lui về phía sau vài bước, sợ nước miếng của trưởng công chúa sẽ vẩy lên trên mặt mình, đôi mắt ôn nhuận như nước hiện lên một tia chán ghét.
“Trưởng công chúa, thỉnh tự trọng!”
“Tự trọng?”
Hai chữ này hoàn toàn chọc giận trưởng công chúa, sắc mặt nàng ta có vẻ phẫn nộ: “Chàng lại dám bảo ta tự trọng? Cho dù ta tuỳ tiện, cũng hơn nữ nhân bên cạnh chàng, trước công chúng mà dám nắm lấy tay chàng, sẽ không sợ bị miệng lưỡi người đời chửi mắng?”
Trưởng công chúa hung hăng trừng mắt nhìn Quân Phượng Linh, nghiến răng nghiến lợi nói.
Nếu không phải vì nữ nhân này, mình chính là thê tử của Diệp ca ca, là ả ta hoành đao đoạt ái, đoạt Diệp ca ca yêu quý của mình!
Đáng tiếc, lời này của trưởng công chúa quá mức lừa mình dối người!
Cho dù không có Quân Phượng Linh xuất hiện, Diệp Cảnh Thần cũng không có khả năng nghênh thú nàng ta!
“Trưởng công chúa, người đang nói chuyện cười?” Diệp Cảnh Thần cười lạnh một tiếng, “Quân nhi là thê tử của ta, baats luận nàng làm cái gì đều đúng, đâu ra mà tuỳ tiện? Nhưng thật ra trưởng công chúa ngươi! Một cô nương chưa lấy chồng, lại đuổi theo đàn ông có vợ, còn có liêm sỉ hay không?”
“Diệp ca ca, chàng mắng ta? Chàng vì nữ nhân này mà mắng ta?”
Trưởng công chúa chỉ vào Quân Phượng Linh, tức giận nói, “Bây giờ ta liền ɢɨết nữ nhân này, xem chàng còn che chở ả như thế nào! Người đâu, bắt lấy Quân Phượng Linh cho ta, bầm thây vạn đoạn!”
Nghe trưởng công chúa nói, chúng hộ vệ hai mặt nhìn nhau, nhưng mà, bọn họ thấy giang Mộng Dao chưa từng ngăn cản trưởng công chúa, cũng ỷ vào đó nên tiến lên.
Trưởng công chúa đắc ý nâng cằm lên: “Quân Phượng Linh, một ả tiện nhân ai cũng có thể làm chồng như ngươi, còn dám đoạt nam nhân của người khác! Nếu không phải ngươi quyến rũ Diệp ca ca, Diệp ca ca là không thể nào bỏ ta mà nghênh thú ngươi!”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!