Cả người Diệp Linh chấn động, hắn đau khổ nhắm cả hai mắt lại.
Mấy năm trước, mẫu thân hắn là Dịch Hoàng hậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Dung Quý phi được phong làm Hoàng hậu. Vì muốn để con trai mình có thể kế vị mà bà ta xúi giục phụ hoàng của hắn, để hắn đến Long Nguyên Quốc làm con tin. Phụ hoàng vì muốn tự bảo vệ mình mà lập tức đồng ý đề nghị của bà ta.
Cho nên việc hắn là con tin ở Long Nguyên Quốc không thoát khỏi quan hệ với hai người bọn họ.
"Ngươi nói không sai! Đúng là bản thân ta hiểu rõ nguyên nhân thật sự ta trở thành con tin." Diệp Linh mở mắt ra, ánh mắt tang thương nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Hơn nữa, nếu không phải ta trở thành con tin nơi đất khách, sợ rằng nữ nhân kia khó mà tha cho ta."
Vân Lạc Phong nhướng mi, bên môi kéo lên nụ cười tà khí: "Nói như vậy... Gia gia ta cũng xem như là ân nhân cứu mạng của ngươi? Nếu đã như vậy, ngươi còn chưa chịu nói cho ta biết rốt cuộc tên cẩu Hoàng đến kia phái ngươi đến có mục đích gì?"
Nàng cũng không tin hôn quân kia phái Diệp Linh đến chỉ là muốn giám sát bọn họ.
Thân thể Diệp Linh cứng đờ, im lặng mãi một lúc lâu mới thành thật trả lời câu hỏi của Vân Lạc Phong: "Cẩu Hoàng đế kia muốn ta đến giám sát phủ Tướng quân. Còn muốn... còn muốn ta quyến rũ ngươi, làm cho ngươi... làm cho ngươi mang thai con của ta."
Khi nói lời này, gương mặt Diệp Linh đỏ lên, ngay cả ánh mắt cũng không biết nên nhìn nơi nào mới đúng.
Trong mắt Vân Lạc Phong xẹt qua một tia sáng lạnh, cong môi hỏi: "Mục đích là gì?"
Diệp Linh nhìn mắt Vân Lạc Phong: "Nếu ngươi thật sự mang thai con của ta, cẩu Hoàng đế có thể gán cho phủ Tướng quân tội danh thông địch bán nước. Dù ta chỉ là một con tin, nhưng cái thân phận tam Hoàng tử Lưu Kim Quốc vẫn còn đó."
Cao Đồ phái Diệp Linh đến giám sát phủ Tướng quân chỉ là thứ yếu. Mục đích chân chính là muốn vu oan hãm hại, đảm bảo hoàn toàn diệt trừ phủ Tướng quân, cái gai trong lòng của Cao Đồ.
Thương thay cho Vân lão tướng quân, vì quốc gia chinh chiến bao năm, nhi tử lại ૮ɦếƭ ở sa trường. Thế mà bây giờ phải rơi vào kết cục như vậy."Đúng là cẩu Hoàng đế đi nước cờ này rất hay." Vân Lạc Phong tà mị nở nụ cười, trong mắt là thần thái cuồng vọng: "Đáng tiếc, hắn quá xem thường tướng quân phủ, càng quá xem thường ta."
Đúng thật là Cao Đồ quá xem thường Vân Lạc Phong, hắn ta luôn nhận định Vân Lạc Phong là nữ nhân ham mê mỹ sắc, nhất định sẽ trúng gian kế của hắn. Nhưng hắn không ngờ rằng hiện tại Vân Lạc Phong không phải là Vân Lạc Phong si mê thái tử của mấy tháng trước.
Huống chi bên cạnh nàng còn có một nam nhân cực phẩm như Vân Tiêu, sao tam hoàng tử Diệp Linh có thể lọt vào mắt nàng được.
"Diệp Linh." Biểu cảm của Vân Lạc Phong cười như không cười, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Linh, cho dù ý cười trên mặt Vân Lạc Phong chưa hề biến mất nhưng cũng vẫn mang lại một cảm lạnh thấu tim với những kẻ đối diện: "Ngươi giúp cẩu Hoàng đế ám toán ta, đã từng nghĩ sẽ gánh hậu quả như thế nào chưa?"
Gương mặt Diệp Linh càng trắng bệch, hắn cười khổ nói: "Ta thân là con tin, có thể lựa chọn sao? Cũng chỉ có thể thân bất do kỷ nghe theo mệnh lệnh của Hoàng đế."
"Ta mặc kệ ngươi có khổ tâm gì. Cũng mặc kệ ngươi có thân phận như thế nào. Ta chỉ cần biết, ngươi! Muốn tính kế ta!" Ánh mắt Vân Lạc Phong lộ ra sự nghiêm nghị, gương mặt cũng rất nghiêm túc: "Chỉ điểm này, là đủ!"
Trong lòng Diệp Linh chấn động, hắn biết, bất kể hắn có bao nhiêu lý do để ngụy biện rằng bản thân là thân bất do kỷ, nhưng chỉ cần hắn giúp Cao Đồ giăng bẫy hại Vân Lạc Phong thì không có khả năng nàng ta sẽ tha cho hắn.
Xoạt!
Trong khoảng thời gian ngắn Diệp Linh im lặng, bỗng nhiên thân hình Vân Lạc Phong giống như một ảo ảnh, xuất hiện ngay cạnh Diệp Linh.
Cánh tay mảnh khảnh của Vân Lạc Phong túm chặt lấy cổ tay Diệp Linh, dùng sức vặn một cái, Diệp Linh lập tức cảm nhận được cơn đau từ cánh tay truyền đến, khiến hắn không nhịn được hét lên một tiếng.
Phịch!
Vân Lạc Phong quăng cả người Diệp Linh ngã xuống mặt đất, một chân đạp lên иgự¢ Diệp Linh, thừa diệp hắn chưa kịp khép miệng, nhanh tay lấy một lọ sứ trong tay áo ra, trút nước thuốc trong bình vào miệng Diệp Linh.
Ực ực!
Vẻ mặt Diệp Linh tràn đầy thống khổ, sự tang thương trong mắt bây giờ đều bị sự hoảng sợ lấn áp.
Diệp Linh cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bị lửa thiêu đốt vậy, đau đớn vô cùng, thật sự hận không được ૮ɦếƭ ngay lập tức.
"Ngươi... ngươi cho ta uống cái gì?"
Diệp Linh ôm chặt lấy cổ mình, thái dương nổi lên gân xanh, hai mắt như muốn lồi ra ngoài, bởi vì quá đau đớn mà diện mạo tuấn mỹ bắt đầu vặn vẹo, giọng nói cũng biểu lộ sự tuyệt vọng trong đó.
"Đây là độc dược ta mới nghiên cứu từ vài loại cỏ độc, đặc biệt chuẩn bị cho ngươi. Diệp Linh! Ngươi đã có can đảm đến phủ Tướng quân ám toán ta, nhất định ta đây cũng sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị đau đớn suốt đời khó quên."
Vân Lạc Phong nhìn xuống thiếu niên đang lăn lộn dưới đất từ trên cao, khóe môi lại nở một nụ cười, tiếp tục nói: "Loại người ta ghét nhất chính là kẻ phản bội. Phàm là kẻ có gan phản bội ta, ta đều sẽ khiến cho bọn chúng sống không bằng ૮ɦếƭ."
Trong không gian thần điển, Tiểu Mạch nghe vậy nhịn không được mà trợn tròn mắt. Hắn biết chủ nhân nhà mình đây là muốn lập uy! Dùng một câu khái quát chính là ɢɨết gà dọa khỉ. Mục đích chính là để cho những kẻ ở đây nhìn thấy được, phản bội chủ nhân sẽ không có kết cục tốt.
Hiển nhiên, việc nàng lập uy đã có hiệu quả ngay lập tức. Mọi người nhìn thấy Diệp Linh kêu gào đau đớn như vậy đều rùng mình một cái. Cảm thấy thật may mắn vì họ vẫn chưa phản bội nàng.
"ɢɨết ta! Cầu xin ngươi, ɢɨết ta!"
Diệp Linh vì chịu đựng đau đớn mà giọng nói cũng khàn đi. Hắn khẩn cầu nhìn Vân Lạc Phong đang đứng trên cao, hai hàng nước mắt từ trong hốc mắt chảy xuống.So với việc phải chịu đựng cảm giác ngũ tạng lục phủ giống như bị lửa đốt này, còn không bằng được ૮ɦếƭ một cách dễ chịu.
"Kẻ phản bội ta, ta sẽ không để hắn ૮ɦếƭ dễ dàng như vậy. Ta sẽ từ từ tra tấn hắn." Khóe môi Vân Lạc Phong gợi lên một nụ cười tà: "Diệp Linh! Ta không chỉ không để cho ngươi ૮ɦếƭ, còn muốn ngươi phải tình nguyện trung thành với ta cả đời. Hiện tại, chỉ có ta mới có thể giúp ngươi giảm bớt đau đớn, cho nên, bắt đầu từ bây giờ, mạng của ngươi là của ta!"
Diệp Linh không cần suy nghĩ đã gật đầu ngay, hắn đau đớn nói: "Ta đồng ý... trung thành với ngươi, cả đời. Xin ngươi, tha cho ta!"
Vân Lạc Phong từ từ khom lưng, lấy một cây ngân châm ra châm vào vị trí trái tim của Diệp Linh. Ngay khi ngân châm đâm vào da thịt Diệp Linh, một dòng khí ấm áp chậm rãi theo ngân châm hòa nhập vào cơ thể hắn, cảm giác bỏng rát của ngũ tạng lục phủ từ từ biến mất.
"Ngân châm chỉ tạm thời ngừng cơn đau của ngươi. Mỗi tháng ta sẽ cho ngươi thuốc giải, chỉ cần ngươi pha thành nước tắm thì sẽ không sao. Nếu không, cảm giác đau đớn này sẽ theo ngươi đến khi vào quan tài."
Vân Lạc Phong không tin Diệp Linh cho nên sẽ không giải hết độc trong người hắn ta. Chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn khống chế được hắn.
Thân thể Diệp Linh xụi lơ trên mặt đất, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán. Hắn đã suy yếu đến mức không thể nói nổi một câu, chỉ có thể nằm trên đất há miệng thở hổn hển.
Vân Lạc Phong quét ánh mắt tà mị về phía những người còn lại, từ thần thái đến giọng điệu bên ngoài đều rất tùy tiện.
"Cái giá của việc phản bội, các ngươi đều đã thấy. Vân Lạc Phong ta, đời này kiếp này không thể chấp nhận nhất chính là sự phản bội. Đối với kẻ phản bội, ta có trăm ngàn biện pháp làm cho hắn sống không bằng ૮ɦếƭ. Tất nhiên, các ngươi đừng hy vọng vào may mắn. Diệp Linh che giấu sâu như thế, cuối cùng vẫn bị ta phát hiện."
Tất cả mọi người đều im lặng, dưới khí thế cuồng ngạo của Vân Lạc Phong, bọn họ thở mạnh cũng không dám.
Vân Lạc Phong lại đảo mắt qua từng người bọn họ, rồi tiếp tục nói: "Kẻ phản bội ta dù trốn đến chân trời góc biển thì ta cũng truy bắt bằng được. Nhưng nếu các ngươi một lòng một dạ với ta, đương nhiên ta sẽ cho các ngươi một tiền đồ cẩm tú. Ta biết thiên phú của các ngươi đều rất thấp nên luôn bị người khác coi thường, bị người người ức ђเếק. Nếu các ngươi dâng lòng trung thành của mình cho ta, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội đi lên đỉnh cao cường giả. Còn có thể nắm chắc cơ hội này hay không thì phải xem bản thân các ngươi."
Giọng nói chứa đầy sự tự tin của Vân Lạc Phong giống như là một cây gậy sắt đánh mạnh vào lòng những người ở đây.
Tất cả mọi người ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm người thiếu nữ xinh đẹp như từ trong bức tranh bước ra.
Đây là vị đại tiểu thư phế vật của Vân gia mà mọi người vẫn luôn khinh thường đó sao? Tại sao bây giờ nàng ấy lại có thể phong hoa tuyệt đại đến như thế, hào quang tỏa sáng khắp bốn phía? Thật sự làm người khác không có cách nào gộp chung làm một với nữ tử luôn bám sống bám ૮ɦếƭ thái tử đến độ thể diện cũng không cần của mấy tháng trước.
"Đại tiểu thư, tại sao cô lại chọn chúng tôi?"
Một người trong số đám người phía dưới hỏi nghi vấn trong lòng tất cả mọi người.
Bằng vào thế lực của phủ Tướng quân, nếu thật sự có dã tâm thành lập một đội quân, thì chẳng phải nên tuyển mộ những nhân tài ưu tú hay sao? Tại sao lại chọn trúng bọn họ?
Vân Lạc Phong nhìn thẳng về phía người vừa mới đặt câu hỏi: "Câu trả lời rất đơn giản! Vân Lạc Phong ta nhìn người, trước nay chưa từng nhìn vào thiên phú. Cái ta xem trọng là nghị lực. Ai nói phải là thiên tài mới có thể đứng trên đỉnh cao? Cho dù thiên phú của ngươi có tầm thường, nhưng nếu ngươi chịu nỗ lực gấp mười, gấp trăm, thậm chí gấp ngàn lần hơn người thường thì dù có là thiên tài cũng chưa chắc gì có thể so với ngươi. Trước giờ ta chưa từng thừa nhận hai chữ phế vật, không có ai trời sinh ra đã là phế vật, chỉ xem ngươi có chịu cố gắng hay không thôi."
Lời nói này của Vân Lạc Phong đã tạo ra tác động rất lớn, làm nhiệt huyết của những người này không ngừng sôi trào.
Không sai! Trên đời này làm gì có ai trời sinh đã là phế vật? Dù thiên phú của họ bình thường thì như thế nào? Chỉ cần họ chịu trả giá, chịu nỗ lực hơn người khác trăm ngàn lần, bọn họ cũng có thể dẫm đạp những kẻ được gọi là thiên tài dưới lòng bàn chân.
Vân Lạc Phong thấy mình đã thu được hiệu quả mong muốn rồi. Ánh mắt nhìn những người kia cũng dần dần bình thản trở lại.
"Cho nên, tiếp theo đây có thể ở lại phủ Tướng quân hay không là hoàn toàn dựa vào nghị lực của bản thân các ngươi. Ta không cần một người có thiên phú, nhưng lại càng không cần một kẻ không chịu nỗ lực cầu tiến hơn. Nếu các ngươi dám lười biếng trong lúc huấn luyện, ta sẽ lập tức trục xuất các ngươi khỏi tướng quân phủ. Cứ tin ta! Rời khỏi tướng quân phủ, nhất định các ngươi sẽ hối hận vì không nắm chắc cơ hội này."Nhìn gương mặt tà mị của Vân Lạc Phong, trong lòng Diệp Linh có chút cảm thán.
Nếu mấy năm trước, thống lãnh đại quân giao chiến cùng Lưu Kim Quốc không phải Vân Lạc mà là Vân Lạc Phong, không chừng Lưu Kim Quốc sẽ phải chiến bại chỉ trong một đêm.
Thực lực của Vân Lạc Phong bây giờ vẫn chưa phải là cường đại, nhưng lời nàng ấy nói trong nháy mắt đã có thể làm chủ cảm xúc của mọi người. Nhất định cũng có thể làm cho các tướng sĩ tin phục! Điều này đừng nói là Vân Lạc tướng quân, sợ là dù có đổi thành đệ nhất thiên tài Long Nguyên Quốc Vân Thanh Nhã cũng chưa chắc làm được.
"Những gì cần nói, ta đã nói xong. Làm thế nào dể nắm chắc cơ hội lần này không cần ta phải dạy các ngươi chứ? Ta biết trong khoảng thời gian này các ngươi ở mãi trong phòng cũng rất nghẹn khuất rồi, nhưng ta cũng không còn biện pháp nào, bởi vì các ngươi quá đông người, phủ Tướng quân thật sự không chứa hết."
Vân Lạc Phong nhìn lướt qua mọi người, nhẹ nhàng cong môi: "Cũng may là hiện giờ nơi ta chuẩn bị cho các ngươi xây xong rồi. Chỉ là trước khi đến đó, ta phải cảnh cáo các ngươi, sau này phàm là những chuyện có liên quan tới việc huấn luyện dù lớn hay nhỏ đều không thể tiết lộ ra ngoài. Nếu có người vi phạm, kết cục của Diêp Linh vừa rồi chính là tương lai của kẻ đó."
Toàn thân mọi người ở đây đều chấn động, tiếp theo lại nhanh chóng đứng thẳng lưng.
"Xin tuân theo lời dặn của Đại tiểu thư!"
"Tốt!" Vân Lạc Phong nhún vai một cái, đôi mắt đen tà mị nhìn về phía Diệp Linh: "Diệp Linh! Lát nữa ta sẽ chỉ cho ngươi một con đường có thể rời khỏi phủ Tướng quân. Ngươi cứ theo đường đó ra ngoài gặp người trong hoàng cung để mật báo, còn nội dung mật báo.... nên nói thế nào chắc tự ngươi nên biết nhỉ?"
Diệp Linh cười khổ: "Uổng cho Cao Đồ ngàn tính vạn tính, lại không tính ra mấy năm nay ngươi luôn giả heo ăn thịt hổ. Mấy kẻ trong cung kia đã định sẵn không phải là đối thủ của ngươi rồi."
Bất luận nghĩ thế nào thì Diệp Linh cũng không nghĩ ra rằng Vân Lạc Phong bây giờ không phải là Vân Lạc Phong trước kia. Hắn chỉ cho rằng Vân Lạc Phong giả heo ăn hổ, ẩn nấp dưới cái danh phế vật để che mắt người đời.
Vân Lạc Phong cũng không giải thích nhiều, nàng lười biếng duỗi thẳng eo, cười tủm tỉm nói: "Đi thôi! Bây giờ ta đưa các ngươi đến sân huấn luyện ngầm."
Sân huấn luyện ngầm trải dài mười dặm. Đập vào mắt mọi người ngoại trừ mấy cái đài luận võ thì còn có ba cái hố rất to.
Mọi người nhìn thấy ba cái hố kia thì đều cảm thấy khó hiểu, không biết ba cái hố lớn này dùng để làm gì?
Vân Lạc Phong làm ra vẻ như chưa hề phát hiện ra nghi vấn trong đầu của bọn họ, chậm rãi xoay người, ánh mắt nghiêm túc đảo qua từng gương mặt ở phía đối diện. Lớn giọng nói để tất cả người ở đó đều có thể nghe được.
"Các ngươi tổng cộng có hai trăm người. Một trăm là nam nhân, một trăm là nữ nhân. Cho nên từ bây giờ, phân chia theo giới tính mà lập thành hai đội quân. Thân là nam nhân, thể xác và tinh thần của các ngươi cần phải kiên định như sắt thép. Cho nên, từ bây giờ đội quân nam nhân lấy tên là Cương Thiết!"
Một trăm nam nhân lập tức đứng thẳng người. Rõ ràng bọn họ chưa từng được huấn luyện, nhưng hiện tại thể xác và tinh thần của bọn họ lại có đến mấy phần kiên định như quân nhân.
"Đội quân Cương Thiết từ nay nguyện trung thành với Đại tiểu thư, dầu sôi lửa bỏng, quyết không chối từ!!!"
Vân Lạc Phong cong môi cười nhạt, mắt đen tà khí nhìn Diệp Linh.
"Diệp Linh, ngươi là tam hoàng tử của Lưu Kim Quốc, nhất định những chuyện huấn luyện trong quân đội hiểu rõ hơn những người ở đây. Vì vậy, chức phó đội trưởng của quân đoàn Cương Thiết giao cho ngươi đảm nhiệm. Hy vọng ngươi không làm cho ta thất vọng."
Cơ thể Diệp Linh cứng đờ, ánh mắt mở to đầy kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong.
Lúc trước hắn cấu kết với Cao Đồ tính kế hãm hại nàng ấy, vậy mà bây giờ nàng ấy lại để hắn làm phó đội trưởng? Diệp Linh vốn nghĩ có thể nhặt về một mạng xem như là không tệ rồi. Không ngờ Vân Lạc Phong chẳng những không so đo hiềm khích trước đó mà còn trọng dụng hắn.
Không biết tại sao, trong lòng Diệp Linh đột nhiên cảm thấy bình lặng khác thường, rồi lại dần dần hướng về Vân Lạc Phong."Diệp Linh, dù ngươi và Cao Đồ muốn hãm hại ta, nhưng ta vẫn phải thừa nhận đúng là bản lĩnh của ngươi không tệ. Từ giờ trở đi chỉ cần ngươi một lòng một dạ trung thành với ta, tất nhiên tiền đồ cẩm tú mà ta đã hứa cũng không thiếu phần của ngươi."
Vân Lạc Phong nhìn vẻ mặt đang ngẩn ngơ của Diệp Linh, tiếp tục nói: "Nhưng nếu để ta phát hiện ngươi lại phản bội ta lần nữa, thì tiếp theo sẽ không đơn giản là dùng độc dược để khống chế ngươi nữa đâu, ta sẽ thật sự làm cho ngươi muốn sống không được, muốn ૮ɦếƭ không xong."
Trong lòng Diệp Linh run lên, xem như hắn đã hiểu một trong những tính cách của Vân Lạc Phong... Nói được, làm được!
Diệp Linh mấp máy môi, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Vân Lạc Phong: "Sau này mạng của Diệp Linh ta là của cô nương!"
"Nhớ kỹ lời ngươi nói!" Vân Lạc Phong nâng tầm mắt, chuyển sang những người khác trong quân đoàn Cương Thiết, trên mặt tăng thêm một chút thần sắc khí phách cuồng vọng: "Các ngươi cũng phải nhớ thật kỹ cho ta, Vân Lạc Phong ta không cho phép bất cứ kẻ nào phản bội. Ai dám thì ta tuyệt đối không dung tha! Ngược lại, các ngươi giaosự trung thành của mình cho ta, thì chính là người của ta! Vân Lạc Phong ta trời sinh luôn thích bênh vực người mình, vì vậy, kẻ thù của các ngươi là kẻ thù của ta, người thân của các ngươi, sẽ là người thân của tất cả chúng ta."
Mọi người chợt im lặng, không có ai lên tiếng. Tuy nhiên, sự cảm động trong nháy mắt bỗng dưng sôi trào trong đôi mắt bọn họ đều đang hướng về phía Vân Lạc Phong.
Còn có gì có thể khiến ngươi cảm động hơn việc một chủ tử có thể xem kẻ thù của ngươi như kẻ thù của mình, xem thân nhân của ngươi như thân nhân của mình kia chứ.
Tuy rất nhiều chủ tử cũng dùng lời lẽ như vậy để có được sự trung thành của thuộc hạ. Thế nhưng có mấy chủ tử lại thật sự làm được điều này. Vân Lạc Phong thì khác, Vân Lạc Phong khiến họ tin tưởng một cách chắc chắn rằng nàng ấy làm được!
Chỉ một câu nói đã làm cho lòng của những người này, từng người từng người một đều thật lòng muốn phục vụ cho Vân Lạc Phong.
"Đại tiểu thư!" Một thiếu niên thanh tú khoảng mười sáu mười bảy tuổi giơ tay lên, hơi hơi nhỏ giọng hỏi: "Tam hoàng tử làm phó đội trưởng, vậy đội trưởng của chúng ta là ai?"
Vân Lạc Phong cong môi cười: "Đội trưởng của các ngươi tạm thời là một bí mật. Qua vài ngày nữa ta sẽ để người đó đến gặp mặt các ngươi. Chỉ là thân phận của đội trưởng quân đoàn Cương Thiết tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài. Kẻ nào vi phạm, theo tội phản bội mà xử trí."
Về vị trí đội trưởng đội quân Cương Thiết thì không có ai thích hợp hơn nhị thúc. Hiện tại gia gia đã lớn tuổi, không nên vì thế sự mà vất vả, hơn nữa vì chuyện năm xưa mà ý chí và tinh thần của nhị thúc có phần sa sút. Để nhị thúc làm đội trưởng huấn luyện quân đoàn Cương Thiết cũng có thể giúp đỡ việc chữa trị tinh thần cho nhị thúc.
"Còn các ngươi....." Vân Lạc Phong nhìn sang phía một trăm nữ nhân còn lại: "Tên của các ngươi sẽ là quân đoàn Liệt Diễm, ý nghĩa trên mặt chữ, ta muốn các ngươi cũng giống như ngọn lửa đang cháy, lửa đi đến đâu, nơi đó không có sự sống!"
"Xin nghe theo căn dặn của Đại tiểu thư!"
Tất cả nữ nhân của quân đoàn Liệt Diễm cùng nhau chấp nắm tay cúi đầu, đồng thanh hô lớn.
"Nhớ kỹ! Các ngươi không phải binh sĩ, không cần chịu các quy tắc cứng nhắc trong quân đội." Thái độ Vân Lạc Phong cuồng ngạo giống như chằng thèm để ai vào mắt: "Cái gì mà bảo vệ thần dân bách tính gì đó, không phải trách nhiệm của các ngươi. Thứ các ngươi cần bảo vệ chỉ có Vân gia và người thân của các ngươi. Nếu các ngươi muốn cứu người thân của mình, ta sẽ dốc toàn lực tương trợ. Còn nếu các ngươi muốn cứu kẻ xa lạ, thì phải tự dựa vào khả năng của bản thân. Ta không muốn vì một ít người râu ria mà kéo toàn bộ quân đoàn xuống nước. Trừ những điều này, mọi chuyện các người đều có thể tùy hứng mà làm. Ta không quản!"
Vân Lạc Phong không phải là khinh thường quân nhân. Bất luận là quân nhân thế nào đều đáng nhận một phần tôn trọng của nàng.
Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, tôn trọng không có nghĩa nàng sẽ tùy tiện làm bừa. Trong lòng nàng không có gì quan trọng hơn người thân và bằng hữu. Nàng dựa vào cái gì mà vì một đám người râu ria không thân thích để liên lụy người nhà."
Hay cho một câu tùy ý mà làm!
Diệp Linh cười khổ một tiếng, ánh mắt nhìn Vân Lạc Phong càng thêm phức tạp. Nhưng hắn biết trong lòng hắn hiện tại có một hạt giống đã bắt đầu mọc rễ, nẩy mầm. Rồi từ từ sẽ trưởng thành, trở thành một cây đại thụ che trời.
Hạt giống ấy tên là trung thành!
"Đại tiểu thư, vị trí đội trưởng và phó đội trưởng của quân đoàn Cương Thiết đã có người đảm nhiệm. Vậy còn Liệt Diễm của chúng ta thì sao đây?"
Trong quân đoàn Liệt Diễm, một thiếu nữ hoạt bát đáng yêu chớp chớp đôi mắt, hỏi.
"Ngươi tên gì?" Vân Lạc Phong nhìn vào thiếu nữ kia, khẽ nhướng mày hỏi.
Thiếu nữ kia thấy Vân Lạc Phong hỏi tên của mình, trong lòng có chút kích động: "Ta tên là Chung Linh Nhi."
"Chung Linh Nhi?"
Vân Lạc Phong cười quyến rũ: "Tên không tệ. Sau này ngươi là phó đội trưởng quân đoàn Liệt Diễm. Tất nhiên, giữ vị trí càng cao thì càng phải nỗ lực hơn người. Nếu ngươi để người khác đuổi kịp ngươi, vậy ngươi cũng chỉ có thể nhường vị trí này lại cho người khác."
Chung Linh Nhi vui đến suýt chút nữa thì nhảy lên, nàng ta sợ Vân Lạc Phong thật sự sẽ đem vị trí phó đội trưởng giao cho người khác nên vội vàng đảm bảo: "Đại tiểu thư yên tâm, nhất định ta sẽ không làm người thất vọng."
Vân Lạc Phong hơi hơi gật đầu: "Hy vọng là thế. Còn vị trí đội trưởng quân đoàn Liệt Diễm, ta cũng đã chọn được người. Chờ sau khi nàng ấy đến, các ngươi cần phải nghe theo mệnh lệnh của nàng ấy."
Các thiếu nữ khác nhìn Chung Linh Nhi chiếm mất tiên cơ mà trong lòng hối hận. Sao vừa rồi mình không lên tiếng trước kia chứ? Nếu không đại tiểu thư đã có thể chú ý đến mình rồi.
Nhưng mà nghe được câu nói phía sau của Vân Lạc Phong, sự hối hận và thất vọng nhanh chóng biến thành mong đợi.
Bọn họ vẫn còn cơ hội!
Chỉ cần bọn họ cố gắng nỗ lực để thực lực của mình cao hơn Chung Linh Nhi thì vị trí phó đội trưởng sẽ là của bọn họ rồi.
Trong nháy mắt ý chí chiến đấu của chúng thiếu nữ bừng bừng dâng cao. Hận không thể ngay lập tức bắt đầu huấn luyện.
"Diệp Linh! Chung Linh Nhi!" Vân Lạc Phong ngáp một cái, lười biếng nói: "Cho các ngươi một nhiệm vụ, dẫn theo mọi người trong quân đoàn của mình đổ nước đầy ba cái hố này. Ngày mai chính thức bắt đầu huấn luyện."
"Dạ!"
Diệp Linh và Chung Linh Nhi cung kính trả lời.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ có mấy khắc thôi mà Vân Lạc Phong đã hoàn toàn thu phục được tâm của tất cả những người này.