Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 180: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Diệp gia.
Trong đại sảnh truyền ra một tiếng gào khóc.
Chỉ thấy Diệp Phàn trưởng lão một phen nước mũi một phen nước mắt lên án nói: “Gia chủ, nhất định người phải làm chủ cho ta đó, nữ nhân Vân Lạc Phong kia thật quá đáng! Lại dám lột sạch đồ tôn nữ của ta cột vào cửa thành thị chúng! Đố phụ như thế, tất nhiên phải ɢɨết!”
Diệp Phàn trưởng lão hung tợn cắn răng, sát ý trong mắt hắn hiện ra rất rõ ràng.
Vân Lạc Phong làm ra loại chuyện người người oán trách, hắn cũng không tin có người có thể che chở nàng!



“Diệp Phàn trưởng lão, ngươi đưa tôn nữ của ngươi đến trước mặt Phong nhi, còn không phải khiến nó chịu ngược đãi sao?” Quân Phượng Linh cười lạnh một tiếng, trào phúng nói.
“Ngươi nói bậy gì đó!” Diệp Phàn tức giận đến hai mắt đỏ bừng, “Rõ ràng là nàng ta đáp ứng để Nguyệt nhi trở thành tiểu tђเếק của Vân Tiêu công tử rồi, thế mà lại lật lọng, ta đã biết, nhất định là bởi vì Vân Tiêu công tử coi trọng Nguyệt nhi, làm cho nàng ta sinh ra ghen ghét!”
Không sai!
Nhất định là như thế!
Vân Lạc Phong nữ nhân ác độc đó, tại sao không bị thiên lôi đánh xuống?


Lúc này, một giọng nói lãnh khốc truyền tới từ ngoài đại sảnh, khiến thân mình Diệp Phàn bỗng dưng cứng lại.
“Treo ả ở cửa thành để thị chúng là chủ ý của ta! Chẳng lẽ ngươi có ý kiến với mệnh lệnh của ta?”
Nghe giọng nói ấy, Quân Phượng Linh nhướng mày nhìn lại, tức khắc, một nam một nữ xuất hiện ở cửa đại sảnh.
Chỉ thấy nơi đó nữ tử bạch y như tuyết, tóc đen tung bay, trong đôi mắt đen thâm sâu chứa đầy ánh sáng tà khí.
Đứng ở bên cạnh nàng là một nam tử tuấn mỹ nhưng lãnh khốc, dáng vẻ khi hai người đứng sóng vai lại tuyệt phối như vậy, đẹp đến mức làm người ta không thể xem nhẹ……
Thân mình Diệp Phàn cứng lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
Vừa rồi Vân Tiêu công tử nói, người tuyên bố ra mệnh lệnh này chính là hắn?
Rốt cuộc tôn nữ của mình có chỗ nào không tốt? Vì sao hắn phải không lưu tình như thế?
“Hỏa Hỏa,” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, một tia ý cười xuất hiện ở trên khuôn mặt tuyệt mỹ, “Đánh hắn!”
“Vân Lạc Phong, ngươi đừng quá phận!”


Sắc mặt Diệp Phàn lại biến đổi lần nữa: “Ta không phạm sai lầm nào, ngươi có lý do gì đánh ta?”
“Xin lỗi,” lông mày Vân Lạc Phong nhẹ nâng lên, “Ta đánh người chưa bao giờ cần lý do, chỉ bằng vào việc thấy ngươi khó chịu là đủ rồi.”
Lần này, đừng nói là Diệp Phàn, ngay cả những người khác trong đại sảnh đều ngây ngẩn cả người, ánh mắt ngạc nhiên nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuyệt sắc kia.
Cho tới bây giờ, bọn họ mới cảm nhận được như thế nào kiêu ngạo!
Nữ nhân này, quả thực kiêu ngạo tới cực điểm rồi!
“Gia chủ!”
Diệp Phàn chuyển hướng về phía lão giả, căm giận nói: “Ngươi thật sự mặc kệ sao? Một nữ nhân tàn nhẫn độc ác, như thế nào có thể trở thành người Diệp gia chúng ta?”
Nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Phàn gần như vặn vẹo, Hỏa Hỏa nhịn không được nở nụ cười khanh khách: “Chỉ sợ là lão già này sẽ không quan tâm đến chuyện này! Ngươi muốn dùng hắn tới đè tỷ tỷ của ta, hoàn toàn là tìm lầm người rồi!”
Chuyện xảy ra ở trong Hoàng cung, một phần cho người ngoài biết, mà một phần khác, bị Hoàng đế cùng Diệp gia chủ đồng thời ra lệnh, thế cho nên không có người dám tung tin ra bên ngoài.
Mà một phần đó chính là về thân phận của Hỏa Hỏa ……

Bởi vậy, Diệp Phàn không biết, tiểu nữ hài trước mắt là nhân vật mà ngay cả Diệp Thiên cũng phải tôn kính!
“Một đứa trẻ con như ngươi còn không mau cút sang một bên cho ta!” Diệp Phàn lửa giận ngập trời, lạnh giọng quát.
Hỏa Hỏa nheo đôi mắt to tròn lại, ánh sáng nguy hiểm chợt lóe lên từ đáy mắt: “Ở chỗ này, còn không có ai dám làm càn với tổ tông như vậy!”
Diệp Phàn bị kiêu ngạo của Hỏa Hỏa làm cho tức giận, vừa muốn tiếp tục mắng thì đột nhiên, một cái rơi xuống, tiếng kêu vô cùng thanh thúy, khiến cả người hắn bị đánh đến ngây ngốc.
Không đợi hắn hoàn hồn, đột nhiên chân Hỏa Hỏa đạp đến, phịch một tiếng đá hắn bay xuống đất.
Diệp Phàn còn chưa phản ứng lại, đôi mắt vẩn ᴆục kinh ngạc nhìn nữ hài tới gần trước mắt ……
“Ngươi có biết, ở đại lục Long Khiếu, người khác gọi ta là gì không?”
Vân Lạc Phong cong khóe môi, cười như không cười đi tới chỗ Diệp Phàn: “Bọn họ gọi ta là đệ nhất ăn chơi trác táng của đại lục, ngươi cảm thấy, người như ta, có thể nói đạo lý gì?”
Ở đại lục Long Khiếu, Vân Lạc Phong cũng coi như là có tiếng xấu rất rõ ràng, trước nay đều một lời không hợp liền động thủ!
Cho nên, ở trước mặt nàng, quyết không thể giảng đạo lý!


“Người tới, kéo Diệp Phàn trưởng lão xuống, chờ xử trí.” Diệp Thiên lạnh nhạt nhìn Diệp Phàn, mặt không cảm tình nói.
“Vâng, gia chủ.”
Nghe vậy, lập tức có hai người tiến lên nâng Diệp Phàn trưởng lão còn đang ngây người lên, kéo thẳng hắn ra ngoài.
Cũng chẳng cho hắn cơ hội nói chuyện……
“Thần Nhi ở lại, những người khác cũng đi xuống đi.”
Diệp Thiên bất đắc dĩ thở ra một tiếng.
Trải qua biến cố trong khoảng thời gian này, dường như ông già thêm mấy chục tuổi……
Diệp Cảnh Thần nhăn mày lại, hắn không biết phụ thân bảo hắn ở lại là có chuyện gì quan trọng, nhưng cuối cùng vẫn ở lại trong đại sảnh.
Một lúc lâu, bên trong toàn bộ đại sảnh chỉ còn hai người Diệp Thiên cùng Diệp Cảnh Thần.
“Thần Nhi, hôm nay phụ thân muốn thương lượng cùng con, vị trí gia chủ Diệp gia để con kế thừa, những năm gần đây, ta cũng mệt mỏi rồi.” Diệp Thiên cười khổ một tiếng, vẻ mỏi mệt đầy mặt.


Xác thật, mấy năm nay, ông thật sự rất mệt……
Diệp Cảnh Thần nhíu mày: “Phụ thân, vị trí này, tạm thời con không thể tiếp nhận.”
“Vì cái gì?” Diệp Thiên kinh ngạc hỏi.
Diệp Cảnh Thần lắc đầu: “Thực lực của con còn chưa đủ nên không thể đảm nhiệm, hy vọng người có thể cho con thêm thời gian mấy năm.”
“Được,” Diệp Thiên gật gật đầu, “Ta đây lại cho con thêm ít thời gian để chuẩn bị.”
Nghe được lời này, Diệp Cảnh Thần mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà, hắn lại mang dáng vẻ muốn nói lại thôi, giống như muốn trình bày việc gì đó.
“Có chuyện cứ nói đừng ngại.”
Diệp Thiên nhìn ra hắn lúng túng, mỉm cười nói.
“Phụ thân,” Diệp Cảnh Thần hơi hít một hơi, “Có một việc, nhất định con phải nói thật với người, kỳ thật…… Tiêu nhi không phải nhi tử thân sinh của con.”
Diệp Cảnh Huyền đã bị trừ bỏ, hắn cũng không muốn lại lừa gạt lão cha nhà mình nữa.
Huống chi, Vân Tiêu có phải thân sinh của hắn hay không thì như thế nào? Hắn đã sớm xem đứa con ấy như nhi tử thân sinh!
Vốn dĩ, Diệp Cảnh Thần tự nói ra lời này, nhất định Diệp Thiên sẽ kђเếק sợ vô cùng, nhưng mà, từ đầu đến cuối, nét mặt lão giả cũng chỉ là vẻ bình tĩnh, trong ánh mắt không hề có gợn sóng.
“Ta biết.”
Ông thờ ơ mở miệng.
Lần này, đến phiên Diệp Cảnh Thần kinh ngạc.
Ông ấy…… sớm biết rồi?
Diệp Thiên nhìn Diệp Cảnh Thần: “Vân Tiêu có phải thân tôn tử của ta hay không, ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, hài tử kia không giống con một chút nào, huống chi, lúc con biết Quân nhi thì hắn cũng đã rất lớn rồi! Còn chuyện con đã sớm đi qua đại lục Long Khiếu, lý do này còn có thể lừa được những người khác, nhưng không lừa được ta……”
“Phụ thân, nếu người đã sớm biết, vậy vì sao……” Diệp Cảnh Thần đầy chấn động cùng nghi hoặc trong lòng.
Phụ thân sớm biết rằng Vân Tiêu không phải thân sinh của hắn, vì sao còn muốn che giấu chứ.
“Thần nhi, ta là gia chủ của Diệp gia, rất nhiều chuyện đều rất bất đắc dĩ,” Diệp Thiên thở dài một tiếng, “Con không có con, bởi vậy không thể đảm nhiệm vị trí gia chủ của Diệp gia được, chỉ sợ bằng vào thực lực của ta, cũng không giúp được con, đây là điều bất đắc dĩ của gia chủ một gia tộc, nếu con thật sự có hài tử, những trưởng lão kia cũng sẽ không chèn ép con như thế, ta cũng có thể danh chính ngôn thuận truyền lại vị trí cho con.”
Diệp Thiên dừng một chút, tiếp tục nói: "Còn về phần hài tử kia có phải là con ruột của ngươi hay không thì sao chứ? Phẩm chất của Quân Nhi không tệ, nhi tử của nàng cũng sẽ không quá kém..."
Cho nên, người đây là coi như cái gì cũng không biết? Thừa nhận Vân Tiêu?
Khó trách ngày đó, lão bằng lòng Vân Tiêu không theo họ của Diệp gia, là vì lão đã sớm biết Vân Tiêu không phải là con ruột của hắn...
Chính vì mình yêu Quân Nhi nên mới yêu ai yêu cả đường đi.
Phụ thân cũng là vì hắn mới đón nhận toàn bộ chuyện này...
Buồn cười nhất chính là, hắn vẫn không biết, còn đã từng oán giận phụ thân!
Đáy lòng Diệp Cảnh Thần hơi chua xót: "Phụ thân, nhi tử bất hiếu, khiến cho một mình người yên lặng chấp nhận tất cả! Chỉ là, Quân Nhi là người duy nhất mà cả đời này ta động tâm, cho dù như thế nào ta cũng sẽ không buông tay nàng ra."
"Thần Nhi, nếu như lúc còn trẻ vi phụ cũng có một nửa kiên định như ngươi thì có lẽ đã không có Diệp Cảnh Huyền sinh ra," Diệp Thiên cảm thán nói, "Vi phụ cũng hiểu rõ tình cảm của ngươi đối với Quân Nhi, cho nên nhiều năm qua lòng của vi phụ vẫn đứng ở bên các ngươi, đáng tiếc chuyện bất đắc dĩ của ta quá nhiều, không thể danh chính ngôn thuận che chở các ngươi! Nhưng mà, bây giờ đã có Vân Tiêu sẽ không còn cò ai làm khó dễ các ngươi nữa! Thân phận của nó, sẽ được chôn sâu vĩnh viễn trong lòng!"
Diệp Cảnh Thần cười cười: "Phụ thân, lúc trước ta hỏi qua Tiêu Nhi, ý nguyện của Tiêu Nhi là không tiếp nhận Diệp gia, nó từ chối rồi! Tâm cảnh của đứa nhỏ này rất cao, ta không thể dùng Diệp gia để gây trở ngại cho nó..."
Hai người này, nên bay đến nơi rộng lớn hơn.
Vô Hồi đại lục này cũng không phải là nơi dừng chân cuối cùng của bọn nó...
Diệp Thiên nhíu mày: "Vân Tiêu không muốn tiếp nhận Diệp gia? Vậy sau này kế tục con, chẳng phải là không có người thừa kế rồi hả?"
"Phụ thân," Trên mặt Diệp Cảnh Thần mang theo ý cười, "Ta còn có một tin tức tốt muốn nói với người, Quân Nhi đã mang thai, hơn nữa còn là một đôi song bào thai!"
Trái tim Diệp Thiên bỗng nhảy dựng lên, thật lâu sau, lão mới ngăn chặn được cuồng phong trong lòng, cười khổ nói: "Thần Nhi, ngươi dùng lời nói này để lừa gạt vi phụ còn có ý nghĩa sao? Lúc trước ta cũng đã tìm rất nhiều danh y xem bệnh cho Quân Nhi, đều nói là không thuốc chữa được."
"Phụ thân, ta nói chính là sự thật, Quân Nhi thật sự mang thai, là Phong Nhi đã chữa cho nàng, còn nữa, chuyện tình lần này, cũng là Phong Nhi thiết kế ra, nàng sợ hài tử trong bụng sẽ bị Diệp Cảnh Huyền hãm hại, cố ý cùng Vân Tiêu đứng ra, thay thế hài tử chưa ra đời này chống đỡ tất cả nguy hiểm."
Hô hấp của Diệp Thiên bị kìm hãm, lão vội vàng đứng lên từ trên ghế, bởi vì kích động mà dẫn đến giọng nói có chút run rẩy.
"Chuyện này... Là sự thật? Ngươi không phải đang gạt ta?"
"Phụ thân, người đừng quên, bệnh của hoàng hậu cũng là do Phong Nhi trị lạnh."
Lời nói của Diệp Cảnh Thần không thể nghi ngờ khiến cho tim của Diệp Thiên vừa mới nhấc lên hạ xuống, sắc mặt của lão từ lúc ban đầu đờ đẫn biến thành vui mừng khôn xiết, chợt lão điên cuồng cười hai tiếng.
Tiếng cười vui sướng này trên khắp cả bầu trời trên Diệp gia...
"Tốt, thật sự là quá tốt! Rốt cuộc ta không cần lo lắng Diệp gia không người kế thừa rồi! Ha ha ha! Thần Nhi, chúng ta nhất định phải cảm tạ Vân cô nương thật tốt! Còn nữa, nha đầu này còn giúp hài tử chưa ra đời của Quân Nhi ngăn lại nguy hiểm, nếu không phải có hành động của nàng, nói không chừng không đợi được ta bế quan ra ngoài, hài tử Quân Nhi sẽ gặp phải độc thủ..."
Diệp Thiên kích động nước mắt đã theo dòng chảy xuống, đã bao lâu rồi lão không hưng phấn như vậy?
Từ sau khi kết luận Quân Phượng Linh không thể nào sinh dục, lão vẫn luôn luôn ưu sầu vì tương lai của Diệp gia...
"Thần Nhi, hiện tại ngươi liền đi thông báo với thiên hạ, thiếu phu nhân Diệp gia ta có thai rồi! Còn nữa ta muốn mở tiệc chiêu đãi khách khứa mọi nơi, để cho mọi người tới chúc mừng Quân Nhi!"
Diệp Thiên lại cười ha ha hai tiếng, bước ra ngoài đại sảnh.
Không bao lâu sau, mọi người trong cả Hoàng Thành sẽ biết tin tức Quân Phượng Linh có thai, ngay cả người hoàng tộc sau khi nhận được tin tức này xong. Lập tức phái người đến chúc mừng.
Lục tục mỗi thế lực lớn nhỏ ở Thiên Vân quốc cũng nhận được thiệp mời, nhộn nhịp khởi hành đi đến Hoàng Thành, mục đích chính là vì chúc mừng Quân Phượng Linh!
Dù sao đối với những thế lực này mà nói, đây là một cơ hội duy nhất có thể đặt giao tình với Diệp gia...
Giờ phút này ở trong địa hình phức tạp trong rừng rậm, hai người nam nữ trẻ tuổi đang dẫn theo một đám hộ vệ đi trên một con dốc.
Trong hai người này, nam diện mạo tuấn tú, nữ xinh đẹp dễ thương, bọn họ không giống như một đôi phu thê, ngược lại giống huynh muội hơn.
"Sơ Nhi, lần này Hạ gia chúng ta có thể có được thiệp mời đến Diệp gia chúc mừng rất không dễ dàng , nếu có thể dựng lên quan hệ với Diệp gia, Hạ gia chúng ta đã có lối thoát rồi!"
Vẻ mặt của người trẻ tuổi kia phấn khởi, hiển nhiên là nhìn thấy cảnh gia tộc đi lên như diều gặp gió.
"Ta hiểu rõ, ca ca." Thiếu nữ khẽ cười.
"Đúng rồi, Sơ Nhi, ta nghe nói, ở Diệp gia có một người có thân phận đặc biệt, nàng ấy không chỉ chữa trị được bệnh của thiếu phu nhân Diệp gia mà đến cả hoàng hậu nương nương cũng là bệnh nhân của nàng, nếu chúng ta có thể lấy lòng nàng ấy, huy hoàng của Hạ gia chúng ta lại càng thêm gần rồi."
Lúc nói ra lời này, hai mắt thanh niên tỏa sáng, đây chính là nhiệm vụ tối trọng yếu mà phụ thân giao cho hắn, hắn quyết không thể xuất hiện sai lầm.
"Bùm!"
Bỗng nhiên, Hạ Sơ không nhìn thấy có một bóng dáng ở trên cây ngã xuống nên bị đè phải, đau đớn khiến cho nàng kêu lên một tiếng, sắc mặt có vẻ trắng xanh...
"Trời đã sáng rồi?"
Giọng nói thanh thúy và ngây thơ, nháy mắt hấp dẫn lực chú ý của thanh niên.
Đó là một thiếu nữ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp động lòng người, trong đôi mắt ngập nước của nàng bao trùm một tầng sương mù, tựa hồ như vừa mới tỉnh ngủ.
Thanh niên nhìn ngây người, cho nên quên mất chính muội muội của mình bị thiếu nữ này ngồi ở trên người, si ngốc nhìn nàng.
"Ngươi... Ngươi cút ngay cho ta!"
Mãi đến khi một giọng nói đầy phẫn nộ truyền tới, người thanh niên mới phụ hồi lại tinh thần, hắn có chút xấu hổ nhìn thiếu nữ: "Vị cô nương này, xấu hổ, ngươi đè phải muội muội của ta rồi..."
"Hả?" Thiếu nữ ngây người một cái, lúc này nàng mới cảm nhận được có người ở dưới ௱ôЛƓ mình, vội vàng từ trên người đối phương ngồi dậy, áy náy nói, "Thật có lỗi, vừa rồi ta ngủ tђเếק đi, không cẩn thận rớt xuống, không chú ý đến phía dưới có người..."
Hạ Sơ lau lau nước mắt ở khóe mắt, từ trên mặt đất bò dậy, một gương mặt bị tức đến đỏ bừng, căm giận trừng mắt nhìn thiếu nữ: "Ngươi là heo hả? Nặng như vậy, ruột của ta cũng bị ngươi đè bẹp đến lòi ra ngoài rồi!"
Nặng?
Lời này của Hạ Sơ triệt để chọc giận thiếu nữ, nàng trừng to mắt, sắc mặt tức giận: "Ngươi nói người nào hả? Cô nãi nãi ta chỉ có một trăm cân mà thôi! Một trăm cân!"
"Ta nói chính là ngươi, ngươi nặng như vậy, còn không nhanh chóng mà giảm béo đi!"
Nàng khinh bỉ nhìn thiếu nữ, khinh miệt nói.
Toàn thân thiếu nữ phát run, nếu không phải nàng mới đến Vô Hồi đại lục này thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cái xú nha đầu này!
Lại dám vũ nhục nàng!
"Sơ Nhi, không được vô lễ," Thanh niên trừng mắt nhìn Hạ Sơ, mới chuyển mắt nhìn thiếu nữ, mỉm cười mở miệng, "Tính tình của muội muội ta có chút kém, cô nương đừng so đo, đúng rồi, cô nương, sao ngươi lại ngủ tђเếק đi ở trên cây vậy?"
Vừa nghe thấy lời này, thiếu nữ lập tức uể oải hẳn: "Ta đi tìm sư phụ ta, nhưng lại lạc đường ở đây, cũng chỉ có thể nghỉ tạm ở trên cây một đêm..."
Suy nghĩ đến sư phụ nhà mình, hai mắt thiếu nữ đỏ lên, đáy mắt ánh lên nước mắt ủy khuất.
"Cô nương, không biết ngươi có nguyện ý đồng hành cùng với chúng ta hay không?" Thanh niên cười tít mắt nhìn thiếu nữ, hỏi.
Thiếu nữ nghiêng đầu, chớp chớp mắt: "Ngươi có thể giúp ta tìm sư phụ hả?"
"Có thể, sư phụ ngươi tên là..."
"Cái này..."
Nghe nói vậy, thiếu nữ lại chần chừ rồi.
Sư phụ là người thích gây chuyện thị phi, khẳng định là ở Vô Hồi đại lục trêu chọc đến vô số địch nhân, nếu như mình nói ra đại danh của sư phụ, vạn nhất những người đó lợi dụng mình uy ђเếק sư phụ thì làm sao bây giờ?
Nghĩ tới đây, thiếu nữ phất phất tay, nói: "Ta tự mình tìm sư phụ, chỉ là ta không quen thuộc nơi này, nghĩ muốn các người dẫn đường giúp ta."
Nếu như lúc mới vừa theo Vân Lạc Phong ra ngoài đại lục, có thể nàng sẽ cực kỳ không có đầu óc nói ra đại danh của sư phụ, nhưng mà ở trong khoảng thời gian này, nàng đã học không ít kiến thức, sẽ không giống như lúc đầu cái gì cũng không hiểu.
"Ta không đồng ý!"
Hạ Sơ tức giận: "Ca, ta không muốn nữ nhân này đi theo chúng ta ! Lần này chúng ta phải đến Diệp gia chúc mừng thiếu phu nhân, nha đầu này thân phận gì cũng không có, đi theo chúng ta lẫn vào Diệp gia, vạn nhất chọc giận người Diệp gia thì làm sao bây giờ?"
Thanh niên ngẩn ra, chần chừ hồi lâu: "Cô nương này hình như là chỉ một người ở trong này, nếu ra rừng rậm liền bỏ nàng lại đây ta rất lo lắng! Không bằng mang theo đi, đến Diệp gia... Đến lúc đó nàng giả mạo làm nha hoàn Diệp gia ta là được, nói vậy sẽ không có người đến truy hỏi."
Hạ Sơ hừ một tiếng, nàng biết rõ huynh trưởng của mình đã ra quyết định thì không ai có thể ngăn cản, chỉ có thể phẫn nộ trừng mắt nhìn thiếu nữ.
"Cô nương," thanh niên chuyển hướng nhìn Lâm Nhược Bạch, "Ta gọi là Hạ Văn, đây là muội muội của ta Hạ Sơ, không biết đại danh của cô nương là?"
"Lâm Nhược Bạch."
Lâm Nhược Bạch bĩu môi, không cho là đúng nói.
"Lâm cô nương, ngươi là một người đi tìm sư phụ sao? Người nhà của ngươi đâu?"
Hình như Lâm Nhược Bạch cực kỳ khó chịu khi bị người truy hỏi tận gốc, lập tức tức giận trả lời: "Phụ thân ta ở trong núi làm ruộng!"
Nhà nàng quả thật là ở ngọn núi, chẳng qua là có vô số người đến núi Linh Thần...
Khi phụ thân nàng nhàn hạ cũng sẽ trồng ruộng, câu cá, cho nên lời này nàng nói cũng không có sai.
"Thì ra là nhà của ngươi ở trong núi?"
Thanh niên có chút thất vọng, Hạ gia lấy thê, nhất định phải tìm một người môn đăng hộ đối, cho dù mình có cảm tình với cô nương này, phụ mẫu nhất định sẽ không cho phép.
Hạ Sơ cười nhạo một tiếng, châm chọc nói: "Ca ca, ta cảm thấy chúng ta nên dạy nàng ta một chút quy củ của nhà giàu, miễn cho nàng theo chúng ta vào Diệp gia vì nguyên nhân không hiểu quy củ mà bị mất mặt xấu hổ."
"Sơ Nhi, muội im miệng!" Hạ Văn biến sắc, lạnh lùng quát nói, hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Nhược Bạch, khẽ cười nói, "Cô nương, muội muội ta còn nhỏ tuổi, ngươi đừng chấp nhặt với nàng."
Cho dù hắn không thể cưới Lâm Nhược Bạch làm thê, cũng không muốn cuộc gặp gỡ lúc này trở nên không tốt đẹp.
Sau khi hắn giúp nàng tìm được sư phụ, sẽ tiễn nàng rời đi.
Nghĩ đến đây, Hạ Văn càng thêm tiếc hận, nếu cô nương này có một gia cảnh không tồi, mình nhất định sẽ lấy nàng làm thê tử.
Lâm Nhược Bạch không chịu bộ dáng này của Hạ Văn, hừ một tiếng: "Sao mà ta cảm giác thấy muội muội người còn lớn tuổi hơn ta?"
"Ngươi..."
Hạ Sơ tức giận chỉ vào Lâm Nhược Bạch, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, căm giận dậm chân: "Ca ca, huynh nhìn nàng đi, khi dễ ta!"




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!