Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 182: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

"Làm phiền Giản Tướng quân thay ta đa tạ bệ hạ."
Diệp Thiên chắp chắp tay.
Lúc trước lão còn cần long trọng tạ ơn, hiện giờ lão đã đột phá đến Thánh Linh Giả trung cấp, một câu đa tạ là đã đủ rồi...
Đây là chỗ tốt có được khi có thực lực trên đời này.
"Người tới, dẫn Giản Tướng quân vào chỗ ngồi!"



Dứt lời, Diệp Thiên lại nhìn Giản Tướng quân, khẽ cười nói: "Tướng quân, mời."
"Không cần phiền toái như vậy, ta ngồi ở bên người Tiểu Lạc Phong là được rồi," Giản Tướng quân cười ha ha hai tiếng, bước nhanh đến chỗ Vân Lạc Phong, "Tiểu Lạc Phong, gần đây thân thể Tuyết di ngươi có chút không khỏe, không thể đi đến, nàng để cho ta nói với ngươi, có rảnh thì có thể vào cung một lát."
Lúc này, khách nhân ở đây đều đã ngồi vào chỗ, Giản Thành Văn cũng không nói thêm cái gì, ngồi ở bên cạnh Vân Lạc Phong.
Chỉ là, sau khi Giản Thành Văn vừa mới ngồi xuống, khuôn mặt Vân Tiêu lãnh khốc liếc mắt nhìn Lâm Nhược Bạch ở bên cạnh Vân Lạc Phong...
Ban đầu Lâm Nhược Bạch không rõ là có ý gì, thật lâu sau nàng mới phản ứng kịp, giành trước một bước ngồi ở bên cạnh Giản Thành Văn, cười hề hề nhìn Vân Lạc Phong.


"Sư phụ, người không ngại ta chiếm lấy vị trí của người chứ?"
Sư công người này là bình dấm chua, rõ ràng cái người tướng quân đại nhân này là một lão nam nhân, đối với sư phụ cũng giống như thúc cháu, hắn lại cứ không vừa ý lão ngồi ở bên cạnh sư phụ.
Còn nghĩ đẩy mình ra làm tấm chắn...
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, tự tiếu phi tiếu nhìn Lâm Nhược Bạch rồi đưa mắt nhìn sang Vân Tiêu.
"Nàng ngồi trên đùi ta."
Giọng nói từ tính của Vân Tiêu chậm rãi vang lên.
"Vân Tiêu, chàng cố ý?" Nàng hơi hơi nheo mắt lại, đáy mắt xẹt qua một tia ánh sáng nguy hiểm.
"Đúng vậy."
Vân Tiêu là một nam nhân thành thực, không chút do dự đã thừa nhận rồi.
"Giản thúc là bằng hữu cũ của phụ thân ta!"


"Vậy cũng không được," Vân Tiêu khí phách ôm eo Vân Lạc Phong, "Chỉ cần là nam nhân, đều không được."
Vân Lạc Phong bất đắc dĩ, người này vĩnh viễn đều keo kiệt như vậy...
Nhưng mà nàng lại cứ thích loại tính cách này của hắn!
Nhìn thấy Vân Lạc Phong không hề phủ quyết lại mình, Vân Tiêu ôm nàng ngồi ở trên chân mình, cầm lấy quả nho trong chén bên cạnh, cẩn thận giúp nàng bóc lớp vỏ, lại dùng linh lực loại bỏ hạt nho ra ngoài, mới đưa đến bên bờ môi nàng.
"Cẩn thận kẻo nghẹn."
Động tác của hắn chăm chút cẩn thận, giống như thật sự lo lắng cho Vân Lạc Phong ăn quả nho bị nghẹn...
"Chậc chậc," Giản Thành Văn cười nói, "Người trẻ tuổi bây giờ, hoàn toàn khác xa với lứa tuổi trước kia của chúng ta, tú âи áι này ghen ૮ɦếƭ người ngoài."
Quả nhiên, những nữ nhân trong đại sảnh này đều hâm mộ ghen ghét nhìn Vân Lạc Phong.
Nhưng lại không ai dám đối với Vân Tiêu có suy nghĩ không an phận.
Thật sự là, thủ đoạn Vân Lạc Phong trừng trị Diệp Tiểu Nguyệt đã dọa một đám nữ tử, thế cho nên không dám có người lại mạo phạm nàng...

Ngoài ra còn có một ít nữ tử đã có gia đình u oán nhìn nam nhân bên người.
Vì sao nam nhân của các nàng, dựa vào thực lực tướng mạo thân phận đã không thể so sánh với Vân Tiêu, lại còn không ôn nhu bằng Vân Tiêu.
"Ha ha ha!"
Bỗng chốc, một giọng nói từ trong bóng đêm truyền tới, khiến cho nhà cửa Diệp gia bị lay động một chút...
Diệp Thiên chợt đứng lên, ánh mắt lão sắc bén như hai thanh kiếm, bắn về phía bầu trời dưới ánh trăng.
Ở trong ánh mắt của lão, bóng dáng hai lão giả mặc áo bào trắng chậm rãi xuất hiện, từ trên cao nhìn xuống mọi người trong phủ.
"Là sứ giả Lam Tường quốc."
Sắc mặt Diệp Thiên hết sức khó coi, khuôn mặt xanh mét nói.
Ở trong các nước của đại lục, Thiên Vân Quốc xếp hạng thấp nhất, bởi vì hôm nay Vân Quốc chỉ có hai Thánh Linh Giả! Vị Thánh Linh Giả cường đại kia cũng chỉ là trung cấp! Không thể so sánh với những nước có được Thánh Linh Giả cao cấp.
Vì vậy, các nước đại lục cực kỳ xem thường Thiên Vân Quốc!


Nhưng hôm nay, vì sao đột nhiên Lam Tường quốc lại ở chỗ này?
“Bệ hạ nước ta nghe nói gia chủ Diệp gia của Thiên Vân Quốc đột phá đến Thánh Linh Giả trung cấp, cố ý phái bổn sử tới chúc mừng Diệp gia chủ!” Sứ giả cười cười, giọng nói lộ ra trào phúng, “Đáng tiếc, Thiên Vân Quốc các ngươi có hơn nữa thì cũng cũng chỉ có hai Thánh Linh Giả, chung quy số lượng này ở các nước đại lục trung chỉ là sự tồn tại ở lớp dưới, mặc dù ngươi tới trung cấp, cũng không thay đổi được sự thật này.”
Mắt Diệp Thiên trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: “Các ngươi tới chúc mừng, hay là tới gây sự?”
“Đương nhiên là chúc mừng,” sứ giả cười cười, “Nếu ta tới gây sự thì sẽ không khách khí nói chuyện cùng ngươi như thế!”
Huống chi, tốt xấu gì Diệp gia chủ này cũng là Thánh Linh Giả, hắn còn không phải là đối thủ của ông ta.
Hiện giờ cũng chỉ tới chê cười lão một chút mà thôi……
“Hơn nữa, lần này Bệ hạ còn bảo ta mang đến hạ lễ.” Sứ giả phất phất tay.
Trong phút chốc, có mấy người đi ra từ phía sau hắn, những người đó nâng mấy cái cái rương, chậm rãi đáp xuống mặt đất rồi thả rương xuống dưới.
“Nghe nói đất đai Thiên Vân Quốc cằn cỗi, Bệ hạ ra lệnh cho ta mang đến đây vàng bạc tài bảo, nhân đây đưa cho Diệp gia chủ.”
Đúng là Thiên Vân Quốc không nhộn nhịp bằng Lam Tường quốc.


Chỉ là, loại đồ vật như vàng bạc tài bảo này, quốc gia nào lại không có? Hiện giờ Lam Tường quốc dâng hạ lễ, lại đưa tiền tài châu báu, đồng nghĩa với việc vũ nhục Thiên Vân Quốc.
“Thiên Vân Quốc chúng ta rất giàu có, không thiếu mấy thứ này, ngươi mang về đi!” Khuôn mặt Diệp Thiên xanh mét, gắt gao nắm chặt nắm tay.
Nếu không phải thế lực của Lam Tường quốc quá cường, ông đã sớm ra tay đánh sứ giả này một trận.
“Nào có đạo lý đưa ra rồi thu lại chứ? Diệp gia chủ, ngươi không cần quá cảm tạ Bệ hạ chúng ta,” sứ giả nâng mày lên, “Mặt khác, ta đã sớm nghe nói Thiếu phu nhân Diệp gia không thể sinh con, những y sư của Thiên Vân Quốc các ngươi lại không có cách nào chữa khỏi cho nàng, thật sự là vô dụng đến cực điểm, chứng bệnh không sinh con được, bất cứ một y sư hạng ba nào của Lam Tường quốc chúng ta cũng đều có thể chữa khỏi! Nếu ngươi mở miệng nói, nhất định ta sẽ để nhi tức ngươi đi Lam Tường quốc chữa bệnh……”
Tin tức Quân Phượng Linh mang thai truyền tới Lam Tường quốc, phải lâu tới mấy tháng, mà trước khi tên sứ giả này rời đi Lam Tường quốc cũng không nghe được tin tức này……
Hơn nữa hắn một đường lăng không phi hành*, chưa từng dừng lại nên cũng không thể biết được tin tức này từ trên phố.
*bay trên trời
Cũng khó trách hắn không biết Quân Phượng Linh đã mang thai.
Còn về phần dạ tiệc mà Diệp gia tổ chức ……
Hắn lại cho rằng tiệc này là để ăn mừng Diệp lão gia tử đột phá!
“Ha ha!” Diệp lão gia tử trào phúng cười hai tiếng, “Tin tức của ngươi quá cổ lỗ sĩ rồi, nhi tức ta đã sớm có thai, tối nay, người Thiên Vân Quốc chúng ta muốn chúc mừng đó.”
Cái gì?
Sứ giả ngây ngẩn cả người, hai tròng mắt híp lại đánh giá Quân Phượng Linh.
Nữ nhân này mang thai?
Không phải có tin tức bảo là Thiếu phu nhân Diệp gia mắc bệnh không thể có con?
Bằng vào mấy y sư của Thiên Vân Quốc, vậy mà có thể trị hết bệnh cho ả?
“Xem ra Thiếu phu nhân không mang thai, không phải thân thể có vấn đề, chỉ là thời cơ không tới mà thôi.”
Sứ giả dương môi cười, cao ngạo nói.
Nếu Quân Phượng Linh đã mang thai, liền chứng minh thân thể của nàng ta không có bất luận vấn đề gì! Chỉ là thời cơ chưa đến.
Dù sao, hắn sẽ tuyệt đối không thừa nhận, Thiên Vân Quốc có thể có y sư chữa khỏi bệnh của nàng!
Đối mặt với trào phúng của sứ giả, sắc mặt Diệp Thiên xanh mét, nắm tay không ngừng run rẩy.
Cả đời này, ông cũng chưa từng chịu tức giận lớn đến như vậy!
Đột nhiên, một tiếng cười lạnh truyền tới.
Mọi người chỉ thấy Quân Phượng Linh chậm rãi đi đến, y phục cả người màu đỏ, tư thế oai hùng, nâng mặt lên: “Xem ra đây là tính cách của sứ giả Lam Tường quốc, giống như một đám ếch ngồi đáy giếng, chỉ cần là việc các ngươi không tin thì đều là giả dối!”
“Làm càn!” Sắc mặt sứ giả trầm xuống, nổi giận nói, “Ta đang nói chuyện cùng Diệp Thiên, ngươi tính là thứ gì? Cũng có tư cách ngắt lời sao?”
Lần này, không đợi Quân Phượng Linh nói chuyện, hộ thê cuồng ma Diệp Cảnh Thần vội vàng di chuyển cơ thể, bảo vệ Quân Phượng Linh ở sau người.
“Nàng là thê tử của ta, cũng là đương gia chủ mẫu tương lai của Diệp gia, ngươi cảm thấy tư cách để nàng nói chuyện với ngươi không có sao?”
Sứ giả lạnh lùng nhìn Diệp Cảnh Thần: “Không chỉ có nàng không có tư cách nói chuyện cùng ta, ngay cả ngươi cũng không có! Ở đây, chỉ có Diệp Thiên mới có tư cách này!”
Khuôn mặt hắn kiêu căng, nghiễm nhiên không đăth hai người trước mặt ở trong mắt.
“Diệp ca,” Quân Phượng Linh đi ra từ phía sau Diệp Cảnh Thần, nàng nắm tay rồi cười với hắn, rồi chuyển ánh mắt nhìn về phía sứ giả, “Theo ta được biết, ngươi cũng mới là thiên Linh Giả cao cấp?”
Thiên Linh Giả cao cấp, tại đại lục này nói thấp không thấp, nói cao cũng không cao. Nhưng nguyên nhân khiến sứ giả cao ngạo như thế là bởi vì hắn đến từ Lam Tường quốc.
Tỷ như nói, trong Thiên Vân Quốc, gia chủ của thế lực hạng hai cũng không dám đắc tội với hạ nhân của Diệp gia!
Đây chính là dựa lưng vào cây to hưởng gió mát!
Mắt sứ giả trầm xuống: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Ý ta rất đơn giản, công công ta tốt xấu gì cũng là một trong những cường giả đứng đầu đại lục, một người cảnh giới Thiên Linh Giả như ngươi, cũng xứng nói chuyện cùng chàng?”
Quân Phượng Linh nâng mắt lên, giọng điệu phách lối cuồng ngạo.
Vừa rồi sứ giả này còn nói nàng không xứng nói chuyện với mình, kết quả, trong giây lát nàng đã trả lại những lời này cho sứ giả.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy nàng nói, sắc mặt sứ giả rất khó nhìn, đôi mắt lộ ra nồng đậm lửa giận.
“Quân Phượng Linh, ngươi thật to gan, ta là sứ giả Lam Tường quốc, ngươi dám không khách khí với ta như thế!”
Hắn lửa giận ngập trời, nghiến răng nghiến lợi.
“Chậc chậc.”
Cuối cùng Giản Thành Văn nhìn không được, cười nhạo hai tiếng đi ra, nét mặt anh tuấn lộ ra vẻ tươi cười khinh miệt.
“Lam Tường quốc sứ giả thật đúng là uy phong, người tới trong phủ làm khách, lại tác oai tác quái như thế! Đừng quên, các nước trong đại lục sớm có quy định, hai thế lực không thể lén chiến đấu!”
Trong đại lục Vô Hồi, có vài quốc gia chênh lệch rất lớn, nhưng lại không bị thâu tóm, đó là bởi vì các nước đã sớm có quy định.
Khi một quốc gia trong đó bị trời giận người oán, có thể để các nước bỏ phiếu biểu quyết, nếu như số người bỏ phiếu yêu cầu để quốc gia đó biến mất nhiều hơn thì tức sẽ phái cao thủ của các quốc gia tới chinh phạt.
Ngược lại thì không cho phép bất luận kẻ nào tự mình ra tay.
Nếu có quốc gia tự mình động thủ, ắc sẽ bị liên minh quốc tế hợp lại đánh dẹp!
Cho nên, tại Vô Hồi đại lục ào ào vũ bão này, quan hệ giữa các nước lại rất ôn hòa, đều lo trông coi một phương của mình, không hề phân tranh.
Sứ giả trào phúng cười: “Giản Tướng quân, khi nào thì ngươi thấy ta ra tay với người Thiên Vân Quốc các ngươi? Ta chỉ là tới tặng lễ, không còn ý khác.”
Hắn không có động thủ, chỉ là dùng cách nói châm chọc thôi.
Huống chi, Diệp gia này không chỉ có một mình Diệp Thiên, cường giả Tôn Linh Giả cũng có không ít, làm sao hắn dám động thủ ở chỗ này?
Đương nhiên, hắn cũng tin tưởng, Diệp gia sẽ không có người nào dám đả thương hắn! Ngay cả nữ tử Quân Phượng Linh tính tình cuồng ngạo, cũng không dám động thủ với người thân là sứ giả Lam Tường quốc như hắn……
Đây là nguyên nhân khiến hắn dám kiêu ngạo như vậy.
Đáng tiếc, hắn lại đểlọt mất một người……
Một người có tính khí còn hơn cả Quân Phượng Linh!
Đùng!
Ngay tại lúc sứ giả châm chọc mở miệng, đột nhiên có một bàn chân vươn tới từ sau lung hắn, mạnh mẽ đá lên đầu hắn.
Đùng một tiếng, đột nhiên thân mình hắn bay ngược ra ngoài, dừng ở bên trong đám người.
Những bọn thị vệ sứ giả Lam Tường quốc mang đến đều trợn tròn mắt, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng vây quanh thiếu nữ cả người mặc bạch y đứng dưới trăng.
“Ngươi……” Sứ giả chống đỡ đứng lên, tóc của hắn tán loạn ở sau người, bộ mặt dữ tợn, “Ngươi thật to gan, lại dám đánh lén ta, người đâu, bắt nữ nhân này lại cho ta!”
Xôn xao!
Bọn thị vệ mới vừa rút νũ кнí ra, muốn động thủ với Vân Lạc Phong thì lại cảm nhận được hơi thở lãnh khốc truyền đến từ phía sau, chờ bọn họ phản ứng lại thì luồng hơi thở kia đã tới gần, khiến cho tất cả bọn họ bay ngược ra xa.
Dưới bóng đêm, một thân hắc y tựa như hòa hợp cùng một thể với bóng đêm, ngay cả như vậy, vẫn không thể che giấu gương mặt tuấn mỹ lãnh khốc của nam nhân kia.
Hắn yên lặng đứng ở bên người bạch y thiếu nữ, giống như một người hộ vệ trung thành, bảo hộ người mà dù đến cuối đời hắn cũng phải bảo hộ.
Những người đó bị ánh mắt lãnh khốc của nam nhân bắn tới, đều cảm thấy cả người lạnh sống lưng, không dám nhìn hắn thêm cái nào.
Bạch y nữ tử lại chuyển động lần nữa ……
Không có bất luận dấu hiệu nào, nàng liền xuất hiện ở trước mặt sứ giả, bỗng nhiên chân phải đặng ở phía trên иgự¢ hắn, nháy mắt làm thân thể hắn bị đá bay đi ra ngoài.
“Diệp Thiên!” Sứ giả ôm иgự¢ đang đau dữ dội, nổi giận gầm lên một tiếng, “Người Diệp gia các ngươi thật to gan, dám đánh lén Lam Tường quốc sứ giả! Ta ra lệnh ngươi bắt hai người này lại! Nếu không, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Diệp Thiên liếc mắt nhìn, làm bộ không nghe được lời hắn nói.
Đang lúc hắn muốn tiếp tục mở miệng, lại thấy Vân Lạc Phong tùy tay vung lên, một cây ngân châm đâm vào thân thể hắn.
“A!”
Thân thể hắn, một khắc ấy giống như bị thiên đao vạn quả, đau đến mức hắn phải thê lương kêu to một tiếng, cả người đau run rẩy.
“Được! Được lắm, hình như các ngươi đã quên quy định giữa các nước! Ta lập tức trở về bẩm báo Bệ hạ, lại xin quyết định với Thiên Vân Quốc!”
Vốn dĩ sứ giả cho rằng mình nói ra lời này, nhất định Vân Lạc Phong sẽ cảm thấy kinh hoảng, ai ngờ, nàng vẫn tươi cười thích ý lười biếng như cũ, khóe môi cong lên mang theo tà khí.
“Các ngươi ai có thể chứng minh, vừa rồi ta động thủ với ngươi?” Vân Lạc Phong buông tay, “Rõ ràng là ngươi thấy ta dễ bắt nạt nên đưa ra lời khiêu chiến ta, ta không đồng ý, ngươi còn ra tay với ta, ta chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi.”
Nhìn khuôn mặt vô sỉ của thiếu nữ kia, sứ giả tức đến nóng ௱ôЛƓ.
Nàng ta lại có thể nói dối mà mặt không đỏ tim không đập như thế?
Khi nào thì mình khiêu chiến với nàng ta chứ?
Lại khi nào ra tay đánh nàng ta trước?
Loại chuyện đổi trắng thay đen này, nàng ta lại có thể nói ra khỏi miệng.
Những người ở đây sớm đã thấy khó chịu với sứ giả kia, vừa nghe lời này thì liền sôi nổi phối hợp nói theo.
“Không sai, chính là ngươi khiêu chiến Vân cô nương trước, chúng ta đều có thể làm chứng, Vân cô nương vô tội!”
“Ngươi còn không phải là thấy Vân cô nương thân là tiểu bối, cho nên muốn bắt nạt nàng? Ai biết đối phương cũng không phải quả hồng mềm mặc ngươi nắn Ϧóþ!”
“Hừ, sứ giả Lam Tường quốc thật không biết xấu hổ, rõ ràng là chính mình khi dễ một tiểu bối, kết quả còn có thể nói ra loại chuyện đổi trắng thay đen như vậy.”
Sứ giả thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Rốt cuộc ai không biết xấu hổ?
Rốt cuộc là ai đổi trắng thay đen?
Hắn run rẩy cả người, phẫn nộ chỉ hướng Vân Lạc Phong: “Mặc kệ ngươi thật hay giả, ngân châm trong cơ thể ta thật sự tồn tại! Thủ đoạn của ngươi tàn nhẫn như thế, nhất định sẽ bị các nước đuổi ɢɨết!”
Sứ giả cảm giác được ngân châm kia đang hoạt động ở trong thân thể của mình, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, khuôn mặt cũng vô cùng tái nhợt.
“Ngân châm?” Vân Lạc Phong nhướng mày nói, “Ngân châm gì, sao ta không biết?”
Chuyện rõ ràng như thế mà nữ nhân này lại không thừa nhận?
Sứ giả nghiến răng nghiến lợi đứng lên từ trên mặt đất: “Được, ngươi không thừa nhận cũng không sao, ta đi tìm y sư kiểm tra, cũng có thể kiểm tra ra thôi! Lúc đó, ngươi có nói bao nhiêu cũng không thể nào cứu được ngươi đâu!”
“Ngươi muốn chạy, ta không ngại đưa ngươi ra cửa.”
Vân Lạc Phong cười tà một tiếng, thân hình chợt lóe đã xuất hiện ở phía sau sứ giả, một chân nàng đá về phía ௱ôЛƓ sứ giả, tức khắc, thân thể tên sứ giả kia bay lên trên không, đùng một tiếng đã bay ra khỏi cửa……
Ngay sau đó, tất cả mọi người nghe được âm thanh va chạm cực lớn.
Thấy một màn này, mọi người ở Thiên Vân Quốc đều cảm giác vô cùng thống khoái.
Không phải vừa rồi ngươi còn kiêu căng ngạo mạn để Thiên Vân Quốc chúng ta vào mắt? Hiện tại mất mặt rồi chứ? Cũng là giáo huấn bọn người hay nhếch mũi lên trời các ngươi một chút!
“Phong nhi, ta cũng nhìn thấy con đâm ngân châm vào thân thể hắn, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Nhìn thấy người Lam Tường quốc rời đi, Diệp Cảnh Thần lo lắng nhìn Vân Lạc Phong.
Đương nhiên, hắn không phải ở lo lắng cho tên sứ giả nọ.
Mà là lo lắng có thể bị tra ra cái gì hay không, nếu vậy thì Vân Lạc Phong sẽ bị đặt vào nơi đầu sóng ngọn gió.
Đối mặt với vẻ sầu lo của Diệp Cảnh Thần, Vân Lạc Phong nhún vai: “Đương nhiên con xuống tay có chừng mực! Những ngân châm đó là con dùng linh lực ngưng tụ thành, mỗi ngày mỗi đêm đều sẽ khiến hắn đau xót, lại không có một người nào có thể tra ra chứng bệnh!”
Quả nhiên, sau khi rời khỏi Thiên Vân Quốc, sứ giả liền tìm vô số y sư chẩn bệnh thân thể cho hắn, nhưng kết quả là tất cả đều bình thường.
Cho nên, hắn hoàn toàn đau đớn nói không nên lời, chỉ có thể đè ép uất ức mình gánh chịu hôm nay xuống……
……
Có lẽ là bởi vì người Lam Tường quốc tiến đến quấy rầy, khiến mọi người đều không còn hứng thú như lúc trước.
Sau khi Vân Lạc Phong cùng cáo từ vợ chồng Quân Phượng Linh, liền cùng Vân Tiêu đi về phía hậu viện.
Lâm Nhược Bạch nhìn thấy Vân Lạc Phong đi xa, cũng vội vàng đuổi theo.
Nàng thật vất vả mới gặp được sư phụ, nhất định không thể bị người ném đi nữa……
“Ca, bọn họ đi rồi.”
Hạ Sơ trông thấy đám người Vân Lạc Phong đi xa, cắn cắn môi: “Chúng ta đi theo hay không?”
Hạ Văn gật gật đầu: “Trọng lượng của Vân cô nương ở Diệp gia rất nặng, nếu được nàng trợ giúp, nhất định Hạ gia chúng ta sẽ lên như diều gặp gió, bất luận như thế nào, ta cũng không thể từ bỏ cơ hội này.”
Một người mặt dày vô sỉ đến mức này, cũng coi như là một loại cảnh giới.
Bọn họ mới vừa khi dễ Lâm Nhược Bạch xong, liền muốn có được sự trợ giúp đến từ sư phụ của nàng ấy, chuyện này có khả năng sao?
Đáng tiếc, huynh muội Hạ Văn cũng không suy xét đến nhiều như vậy, vội vội vàng vàng đuổi tới.
……
Bóng đêm yên lặng.
Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu sóng vai đi trên con đường nhỏ ở hậu viện.
Xa xa nhìn lại, hai bóng dáng sóng vai mà đứng giống như một bức bích hoạ tuyệt mỹ, đẹp đến mức làm người ta hoảng hốt……
Lúc này, đột nhiên có hai bóng người vọt ra từ bên cạnh, chắn trước mặt Vân Lạc Phong, cũng khiến cho bọn họ dừng bước chân……




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!