Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 184: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Huyền Âm Cốc.
Sương trắng quanh quẩn, tiên khí mờ ảo.
Một đám thị nữ mặc bạch y nhẹ nhàng đi vào bên trong đình hóng gió, dịu dàng đặt mâm đựng trái cây trong tay lên trên bàn đá……
Bên trong đình hóng gió, nam tử bạch y quay đầu nhìn nữ tử tuyệt sắc ngồi ở bên cạnh mình, khẽ cong khóe môi, nói: “Vũ nhi, tổ tiên Huyền Âm Cốc chúng ta đã từng tiên đoán, hôm nay trên núi Huyền Âm sẽ xuất hiện một nam tử, sau này nam tử ấy sẽ trở thành nhân vật quản lý cả đại lục, bảo chúng ta phải lấy lòng hắn! Cho nên, vì Huyền Âm Cốc, phụ thân chuẩn bị để con hy sinh một chút.”
Nữ tử tuyệt sắc ngẩn ra, trong mắt đẹp chứa ánh sáng ảm đạm: “Phụ thân, hiện giờ vị công tử kia hôn mê bất tỉnh, nữ nhi nên làm như thế nào?”



Nam nhân cười cười: “Tiền bối đã có tiên đoán, sớm hay muộn thì vị nam tử đó cũng sẽ tỉnh lại, nếu hắn vẫn hôn mê bất tỉnh thì làm sao nắm giữ thiên hạ? Huống chi, ta tính toán cho các con thành thân trước, nếu gạo nấu thành cơm, sau này nam nhân kia thức tỉnh thì cũng không thể cự tuyệt con được……”
Vì toàn bộ Huyền Âm Cốc, hy sinh một nữ nhi thì như thế nào?
Với hắn mà nói, không có gì quan trọng bằng ích lợi của mình.
“Vâng, nữ nhi hiểu rõ.”
Hồn Vũ nâng khuôn mặt tuyệt sắc lên, vẻ mặt kiên định.


Nếu có thể trọng chấn Huyền Âm Cốc, bắt nàng gả cho một người xa lạ thì đã sao? Huống hồ, tên nam tử này chẳng những diện mạo tuấn mỹ, lại còn có được tiềm lực cực đại, cũng sẽ không vùi dập nàng.
“Nhưng mà, phụ thân,” Ánh mắt Hồn Vũ chuyển động, hỏi, “Vị công tử này hôn mê bất tỉnh, nữ nhi cũng không biết đã kết hôn hay chưa, nếu hắn có thê tử chính phòng, chẳng lẽ muốn nữ nhi đi làm tiểu tђเếק sao?”
Nam nhân nhìn Hồn Vũ, cười nhạt: “Vũ nhi, ta không rõ nam tử này có vị hôn thê hay không, nhưng mà, ta có thể nhìn ra, hắn vẫn là một người còn non, nếu con trở thành nữ nhân đầu tiên của hắn, sao hắn lại bạc đãi con được?”
Nghe được lời này, Hồn Vũ thả lỏng trong lòng, nàng hơi mỉm cười, đứng lên khỏi đình hóng gió: “Phụ thân, nữ nhi về phòng nghỉ ngơi trước.”
Dứt lời, nàng xoay người, chậm rãi đi về phía hậu viện……
Nam nhân nhìn hướng nàng tiến đến, khóe môi gợi lên một nụ cười.
Hồn Vũ cũng không trở về phòng nghỉ ngơi, ngược lại là thẳng đi vào một căn phòng xa hoa.
Trên giường lớn trong phòng, một nam tử đang an tĩnh nằm trên đó.
Chỉ thấy ấn đường của nam tử co chặt, dường như đang phải chịu thống khổ, nhưng ngay cả như vậy, cũng không thể che dấu khí thế đứng đầu thiên hạ toát ra trên người.
Nam nhân này, cho dù phải chịu đựng đau đớn, cũng không mất đi dáng vẻ vương giả! Cường đại làm tim nàng đập mạnh thình thịch.


Hồn Vũ bước chậm lại, nhẹ nhàng đi về phía nam nhân.
“Thật không biết chàng gặp chuyện gì, lại trở thành như thế này, ngay cả y sư của Huyền Âm Cốc chúng ta cũng không thể tra ra bệnh tình của chàng,” nàng cười, vẻ tươi cười thật dịu dàng, tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nam nhân, “Nhưng mà chàng yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách khiến chàng tỉnh lại, người như chàng, không nên hôn mê bất tỉnh cả đời.”
Tay nàng sắp sửa dừng trên gương mặt tuấn mỹ của nam nhân……
Cũng đúng lúc này, ầm ầm một tiếng, trên người nam nhân truyền ra một luồng linh khí cường đại, nháy mắt đã đánh cơ thể Hồn Vũ bay ra ngoài.
Phụt!
Hồn Vũ phun ra một ngụm máu tươi, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vốn tưởng rằng nam nhân đã thức tỉnh, lại phát hiện hắn vẫn nằm trên giường như cũ, không có bất luận động tĩnh gì.
“Vì cái gì, tại sao lại như vậy?”
Cho dù hôn mê bất tỉnh người nam nhân này cũng phản kháng nàng tiếp xúc……
Cho dù nàng chỉ muốn chạm vào mặt hắn cũng không được?
Cái loại cảm giác này thật giống như là một nữ tử trinh liệt thủ thân như ngọc cho trượng phu của mình.

“Tiểu thư, xảy ra chuyện gì?”
Có lẽ người bên ngoài nghe thấy động tĩnh, vội vàng phá cửa mà vào.
Hồn Vũ nhanh chóng lau chùi vết máu bên khóe miệng, từ trên mặt đất đứng lên, sắc mặt lại khôi phục vẻ vân đạm phong khinh.
“Không có gì, ta chỉ là không cẩn thận té ngã một cái, không có chuyện của các ngươi, đi xuống đi.”
“Dạ!”
Bọn thị vệ không dám nói thêm cái gì,ôm ôm quyền lập tức lui xuống.
Hồn Vũ cũng không ở lâu nữa, nàng quay đầu nhìn nam nhân hôn mê bất tỉnh trên giường, trong mắt đẹp hiện lên vẻ phức tạp.
Nàng không biết chính mình nghe theo lời phụ thân rốt cuộc là đúng hay sai!
Cũng không biết chính mình nhất kiến chung tình với nam nhân này có phạm phải sai lầm to lớn hay không……
Nếu thật sự sai rồi, vậy nàng cũng nguyện ý mắc thêm lỗi lầm nữa.


Nghĩ vậy, Hồn Vũ quay đầu xoay người, biến mất ở dưới ánh dương lộng lẫy……
……
Trong rừng, cách núi Huyền Âm không xa, Vân Lạc Phong dùng kiếm trong tay đẩy ra bụi cỏ hỗn loạn, cũng đúng lúc này, mùi máu tanh loáng thoáng truyền vào trong mũi nàng.
“Chủ nhân, ta đi xem.”
Hỏa Hỏa cũng phát hiện mùi máu tanh này, tung người nhảy một cái, nhanh chóng biến mất ở phương xa.
Một lúc sau, phía trước truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của nàng: “Chủ nhân, là Tần Nguyên, Tần Nguyên hắn bị thương.”
Tần Nguyên?
Vân Lạc Phong ngẩn ra, nhanh chóng lắc mình mà đi, liền phát hiện Tần Nguyên hôn mê không tỉnh ở trong một cái động trên núi.
Không biết Tần Nguyên đã nằm bao lâu ở chỗ này thế cho nên máu tươi dưới thân đều biến thành màu nâu, hô hấp nơi chóp mũi cũng thập phần suy yếu, yếu đến giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ biến mất.
Trông thấy Tần Nguyên như vậy, lòng Vân Lạc Phong lộp bộp một chút.


Chẳng lẽ Vân Tiêu thật sự đã xảy ra chuyện?
Trong lòng nàng ảo não vạn phần, lúc trước không nên bởi vì quá mức tin tưởng thực lực của hắn mà đồng ý với hắn.
“Hỏa Hỏa, ngươi tránh ra.”
Vẻ mặt Vân Lạc Phong trầm xuống, vội vàng bảo Hỏa Hỏa tránh qua một bên, lại lấy ra linh thảo từ trong nhẫn không gian đút cho Tần Nguyên ăn.
Có lẽ do thương thế của Tần Nguyên quá nặng, một gốc cây linh thảo không thể làm hắn nhanh chóng phục hồi như cũ.
Vào lúc này, Vân Lạc Phong cũng không lo được nhiều như vậy, lấy ra một cây linh thảo nữa lập tức nhét vào trong miệng hắn.
“Khụ khụ!”
Tần Nguyên bị chất lỏng của linh thảo làm sặc, đột nhiên ho khan hai tiếng, mơ mơ màng màng mở hai mắt.
Lọt vào trong tầm mắt là một khuôn mặt tuyệt mỹ mà quen thuộc, giờ phút này trong mắt thiếu nữ tràn đầy tức giận, làm hắn vô cùng hoảng sợ.
“Chủ…… Chủ mẫu, sao người lại ở đây?”
Thương thế của Tần Nguyên còn chưa có phục hồi như cũ, vì vậy giọng nói của hắn mang theo suy yếu, còn có vẻ kђเếק đảm.
“Vân Tiêu đâu?” Vân Lạc Phong nhíu mày, lạnh giọng hỏi.
Khuôn mặt Tần Nguyên trắng bệch, cười khổ nói: “Khoảng thời gian trước, chủ tử phát hiện tung tích của Bạch Túc, chúng ta liền đuổi theo hắn đi vào nơi này, hơn nữa, chủ tử còn thành công bắt được Bạch Túc, mắt thấy sắp ɢɨết được hắn, công pháp của chủ tử lại đột nhiên đột phá……”
Công pháp của Vân Tiêu có chút đặc thù, một khi đột phá liền sẽ làm hắn lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Ai có thể dự đoán được hắn sẽ đột phá đúng lúc chiến đấu với Bạch Túc, thế cho nên hắn mất đi tất cả sức chiến đấu!
“Chủ tử đột phá bị Bạch Túc đánh lén, bị thương không nhẹ, ta thật vất vả mới cứu được chủ tử, trốn vào núi Huyền Âm, lúc ấy ta và chủ tử đều thân chịu trọng thương, nhưng càng không nghĩ tới chính là lại gặp người của núi Huyền Âm……”
“Những người đó mang chủ tử đi, đuổi ta xuống, hiện giờ ta không phải đối thủ những người đó, lập tức muốn trở về báo cáo tình huống với người, nhưng khi ta đi đến nơi này thì rốt cuộc đi không nổi nữa……”
Nói đến đây, Tần Nguyên thật cẩn thận liếc mắt nhìn Vân Lạc Phong: “Còn nữa, tuy rằng ta thường xuyên hôn mê, nhưng lúc mơ mơ màng màng có nghe một vài người qua đường nghị luận, nói là đại tiểu thư Hồn Vũ của Huyền Âm cốc sắp sửa thành thân với một người nam nhân! Nam nhân đó do Huyền Âm cốc cứu được trên núi mấy ngày trước, nếu ta không có đoán sai thì người bọn họ nói chính là chủ tử.”
Sắc mặt Vân Lạc Phong trầm xuống, sát khí trong mắt tùy ý mà ra khiến cả người phát lạnh.
Thoáng nhìn thấy sắc mặt khó coi của thiếu nữ, Tần Nguyên sợ nàng sẽ hiểu lầm Vân Tiêu, vội vàng nói: “Chủ mẫu, chuyện này không có liên quan đến chủ tử, lúc ta đi chủ tử đã hôn mê bất tỉnh, không thể nào tỉnh lại nhanh như vậy, nhất định là bọn họ muốn bá vương ngạnh thượng cung, cưỡng gian chủ tử!”
Vốn dĩ Vân Lạc Phong đã lãnh trầm, sau khi nghe thấy lời này của Tần Nguyên thì sắc mặt càng thêm khó coi.
Tần Nguyên thấy chính mình nói sai, lại vội vội vàng vàng giải thích: “Không đúng, ta nói sai rồi, dù cho bọn họ muốn bá vương ngạnh thượng cung cũng không có cách nào, trừ phi tiểu thư Huyền Âm cốc đó muốn ૮ɦếƭ! Lúc trước chủ tử tự hạ chú ở trên người mình chính là vì đề phòng tình huống hôm nay.”
“Sao lại thế này?” Vân Lạc Phong trầm giọng hỏi.
Tần Nguyên gian nan nuốt ngụm nước miếng: “Chú kia chính là nếu có nữ nhân âm mưu muốn gây rối lúc hắn hôn mê thì linh lực trong cơ thể sẽ tự động phản kích, sẽ không để bất luận nữ nhân nào có cơ hội thừa nước ᴆục thả câu, đương nhiên làm như vậy cũng có một cái hậu quả nghiêm trọng, nếu bị nhiều lần thì linh lực trong thân thể hắn sẽ cuồng bạo, kết cục chính là tự bạo mà ૮ɦếƭ!”
Thà rằng ngọc nát đá tan cũng tuyệt đối không để người khác có cơ hội thừa nước ᴆục thả câu.
Nguyên nhân chính là vì Vân Tiêu biết tính đặc thù của công pháp cho nên mới sớm ngày hạ chú này để ngừa loại tình huống như hôm nay.
“Chủ mẫu, chủ tử vì người thật sự là một tấm tình si, thủ thân như ngọc.”
Sắc mặt Vân Lạc Phong lạnh nhạt: “Vì sao Vân Tiêu chưa từng nói chuyện này cho ta?”
“Chủ tử ngài không muốn làm người lo lắng, ngài chỉ muốn dốc hết sức lực bảo vệ người.”
Trái tim Vân Lạc Phong đột nhiên run lên.
Quả thật những năm qua, Vân Tiêu trước sau không rời không bỏ bảo vệ nàng.
Người nam nhân này rõ ràng cao cao tại thượng như thế lại cố tình ở trước mặt nàng cúi thấp tới trong bụi bậm……
“Tần Nguyên, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi một chút sẽ về.”
“Chủ mẫu.”
Mắt thấy Vân Lạc Phong sắp sửa rời khỏi, Tần Nguyên nôn nóng lên: “Người không thể đi, người không phải đối thủ những người đó, nếu người xảy ra chuyện gì, người bảo chủ tử làm sao sống nổi?”
Vân Lạc Phong dừng chân, cũng không quay đầu lại, nói: “Nhiều năm qua vẫn luôn là Vân Tiêu bảo vệ ta, là chàng đang vì ta mà hy sinh, ta cũng chưa từng vì chàng làm cái gì.”
“Cho nên…… Lúc này đây, để cho ta tới bảo vệ chàng! Cho dù trời tru đất diệt ta cũng muốn đoạt lại chàng!”
Huyết nhiễm núi non cũng sẽ không tiếc!
Vân Lạc Phong cất bước mà đi, không hề dừng lại, nàng nện bước kiên định mà quyết đoán, thật sự phong hoa tuyệt đại.
Huyền Âm cốc.
Giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng lan toả.
Bởi vì đây là ngày tốt của đại tiểu thư Huyền Âm cốc, bởi vậy vô số thế lực tiến đến chúc mừng, trên mặt mọi người đều nở nụ cười khách sáo dối trá.
Ầm!
Lúc này một tiếng vang thật lớn từ ngoài cửa cốc truyền vào, nháy mắt liền hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
“Là ai dám tới hôn lễ của tiểu nữ ta quấy rối?”
Khuôn mặt cốc chủ trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
Lời này cửa hắn vừa dứt, những thị vệ của Huyền Âm cốc đột nhiên từ ngoài cửa cốc bay vào, thi thể khắp nơi, máu tươi nhiễm đỏ khắp mặt đất……
Cùng lúc đó, một thiếu nữ tuyệt thế váy áo nhiễm máu nắm một tiểu nữ oa từ ngoài cửa tiến vào, ánh mắt nàng tà khí nghiêm nghị, sát khí tùy ý: “Ngươi là người phương nào, dám can đảm đến nơi này quấy rối?”
Thiếu nữ nhẹ nâng mặt mày, ánh mắt chậm rãi đảo qua liền dừng ở trên người Hồn Vũ mặc y phục tân nương màu đỏ rực.
“Vân Tiêu ở đâu?”
Vân Tiêu?
Mọi người sửng sốt, hai mặt nhìn nhau.
Sắc mặt cốc chủ càng thêm khó coi: “Vị cô nương này, hôm nay là ngày đại hỉ của tiểu nữ ta, nếu cô nương tới uống một ly rượu mừng, vậy bản cốc chủ hoan nghênh đến cực điểm, nhưng nếu cô nương là tới gây sự, đừng trách bản cốc chủ không khách khí! Còn nữa, Vân Tiêu trong miệng cô nương là ai bản cốc chủ căn bản không quen biết!”
Vân Lạc Phong mặt vô biểu tình: “Vân Tiêu là vị hôn phu của ta! Cũng là nam nhân bị Huyền Âm cốc các ngươi đưa về khoảng thời gian trước.”
Nghe được lời này, sắc mặt Hồn Vũ trắng bệch, một đôi mắt đẹp kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong.
Nàng…… Là vị hôn thê của công tử đó?
Con ngươi cốc chủ âm trầm: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì! Tuy rằng vị công tử đó hôn mê bất tỉnh bị ta đưa trở về, nhưng đêm qua hắn đã tỉnh, hơn nữa cũng đồng ý nghênh thú tiểu nữ, còn vị hôn thê gì đó, trước nay hắn đều không có nói qua.”
“Phải không?” Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại con ngươi, “Nếu hắn tỉnh lại vậy vì sao các ngươi không cho hắn ra? Chẳng lẽ hôn lễ chỉ có tân nương không có tân lang?”
Sắc mặt cốc chủ có chút xấu hổ, nam nhân kia vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, nếu như nâng hắn ra sẽ chỉ làm người khác cho rằng đại tiểu thư Huyền Âm cốc không gả ra được, lại muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Cho nên, hắn thanh thanh giọng nói, tiếp tục nói: “Cô nương, tuy rằng hắn đã tỉnh, nhưng là thân thể thật sự không tốt, không thể tiến đến hoàn thành nghi thức hôn lễ, chẳng qua hắn đã sớm nói với ta, hôm nay sẽ có một nữ nhân tới gây sự, hơn nữa, nữ nhân đó vẫn luôn mặt dày vô sỉ dây dưa hắn, làm hắn phiền không chịu nổi, nữ nhân mà hắn nói hẳn chính là ngươi?”
Đối với chúng khách khứa mà nói, danh dự của cốc chủ vẫn là rất được, dĩ nhiên họ cũng tin lời hắn nói, toàn là chỉ chỉ trỏ trỏ Vân Lạc Phong.
Trong mắt những người đó rõ ràng tràn ngập khinh bỉ.
Hỏa Hỏa nổi giận, vừa định phun hỏa, lại bị Vân Lạc Phong kiềm chế lại.
Nàng hơi hơi rũ mắt, dùng linh hồn truyền âm hỏi: “Tiểu Mạch, có biện pháp nào có thể làm ta nháy mắt đột phá đến tôn Linh Giả không?”
Tiểu Mạch trầm ngâm nửa ngày: “Có! Nhưng cái giá phải trả rất nghiêm trọng! Phương pháp này có thể làm người lập tức tới Tôn Linh Giả, hơn nữa không phải căn cơ phù phiếm giống như những người khác mượn dùng ngoại lực đột phá, nhưng người phải chuẩn bị gánh vác hậu quả.”
“Bất luận là hậu quả gì ta đều nguyện ý gánh vác!”
Vân Lạc Phong nâng mặt, ngưng trọng nói.
Nàng không hỏi Tiểu Mạch là hậu quả gì.
Bởi vì bất luận là hậu quả gì nàng cũng sẽ gánh vác.
“Vậy ta sẽ truyền đạo lực lượng đó cho người.”
Giọng nói của Tiểu Mạch mang theo bất đắc dĩ.
Hắn biết bất luận chính mình khuyên bảo nàng như thế nào nàng cũng sẽ không thay đổi ước nguyện ban đầu.
Một khi đã như vậy, hắn chỉ biết dùng hết toàn lực trợ giúp nàng.
Oanh!
Đột nhiên, một đạo lực lượng cường đại dũng mãnh nhập vào linh hồn của nàng, làm nàng nháy mắt đã đột phá.
Lực lượng của Tôn Linh Giả và Thiên Linh Giả cách biệt ngàn núi, chờ bước vào cái cảnh giới này mới biết Thiên Linh Giả nhỏ bé cỡ nào……
Nếu nói lực lượng của Tôn Linh Giả như hải dương thì Thiên Linh Giả chỉ là một cái đầm nhỏ! Cách biệt to lớn đó há có thể so sánh được?
Đây…… Đây đã xảy ra chuyện gì?
Các tân khách đều ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên ngóng nhìn Vân Lạc Phong, trên mặt tràn đầy kђเếק sợ.
Nàng như thế nào đột nhiên đột phá?
Hơn nữa —— còn là Tôn Linh Giả cường đại?
Tuổi còn trẻ như thế đã đạt đến Tôn Linh Giả, loại thiên phú này ngay cả đại tiểu thư Huyền Âm cốc cũng không thể sánh bằng.
“Ta hỏi lại một lần cuối, Vân Tiêu ở đâu!”
Vân Lạc Phong nâng cằm, sát ý càng thêm nồng đậm.
“Người tới, lên cho ta, ɢɨết ả!”
Sắc mặt cốc chủ trầm xuống, lạnh giọng ra lệnh.
Trong khoảnh khắc, người của Huyền Âm cốc sôi nổi rút νũ кнí ra xông về phía Vân Lạc Phong……
Vân Lạc Phong nắm chặt trường kiếm trong tay, thân hình giống như một tia chớp, sát nhập vào trong đám người.
Giơ tay chém xuống, một cái đầu người máu tươi đầm đìa lăn xuống dưới.
Nàng rõ ràng đã ɢɨết đỏ cả mắt rồi, trong đầu đều là những lời Tần Nguyên nói với nàng……
Nếu có nữ nhân mưu đồ gây rối Vân Tiêu thì linh lực trong cơ thể Vân Tiêu sẽ tự động phản kích, nếu số lần phản kích quá nhiều sẽ tự bạo mà ૮ɦếƭ……
Bốn chữ tự bạo mà ૮ɦếƭ này lại lần nữa khiến thần kinh nàng rối loạn, sát khí vô hình trên người nàng khuếch tán ở khắp không trung, thế cho nên phiến sân này đều tràn ngập hơi thở áp lực.
“Kẻ thương tổn Vân Tiêu đều đáng ૮ɦếƭ!”
Máu nhiễm đỏ khắp mặt đất, ngay cả không trung cũng biến thành một màu đỏ hoa mỹ tựa như lửa cháy.
Không biết khi nào, những thị vệ của Huyền Âm cốc đều ngã xuống trong vũng máu, rồi sau đó, ánh mắt đỏ bừng của nàng chuyển về phía cha con cốc chủ.
“Ngươi điên rồi.”
Những khách khứa tránh ở một bên rốt cuộc xem không nổi, trong đám người lập tức truyền ra một giọng nói phẫn nộ.
“Vì một người nam nhân ngươi ɢɨết nhiều sinh mạng vô tội như vậy, chọc đến thiên nộ nhân oán (*), sẽ không sợ vào địa ngục sao?”
(*): Ông trời phẫn nộ, mọi người oán hận.
Thiếu nữ đột nhiên nở nụ cười.
Giọng nói cuồng tiếu vang vọng dưới không trung.
“Địa ngục? Có gì đáng sợ?”
Đúng vậy, với nàng mà nói, địa ngục có gì đáng sợ?
Nàng một thân nghịch cốt, ngay cả ông trời đều không bỏ ở trong mắt, làm sao lại sợ địa ngục đó?
Mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm gương mặt cuồng ngạo của thiếu nữ, trợn mắt há hốc mồm.
Rốt cuộc phải có bao lớn dũng khí mới dám nói ra lời này? Đáng tiếc, dù nàng cường đại nhưng cũng chỉ là một người Tôn Linh Giả cấp thấp! Cốc chủ Huyền Âm cốc sớm đã tới cao cấp rồi, nàng sao có thể là đối thủ?
“Làm càn!”
Khuôn mặt cốc chủ xanh mét, vẫy vẫy ống tay áo, trong tay áo hắn bay ra một đạo linh lực, trực tiếp đánh về phía Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong thoáng nhìn động tác của cốc chủ, lách thân mình qua một bên, tránh thoát, linh lực đó đánh vào núi đá giả phía sau, trong phút chốc, núi đá giả bị đánh thành một cái động lớn……
“Chít chít!”
Lúc này, một con chuột nhỏ màu trắng không biết khi nào đã bò tới phía trên đầu cốc chủ, đứng ở đỉnh đầu hắn diễu võ dương oai, rồi sau đó, một ngụm cắn da đầu hắn ——
“A!”
Một tiếng kêu thê lương chợt vang lên, cốc chủ cảm giác được đầu mình bị hàm răng bén nhọn của chuột chọc thủng hai cái lỗ, hắn vội vàng phất tay chụp vào con chuột……
Trà Sữa linh hoạt né tránh, nhảy nhót trên mặt đất, khịt mũi coi thường nói với cốc chủ: “Chỉ bằng mặt hàng như ngươi cũng muốn bắt ta? Chậc.”
Sắc mặt cốc chủ đột nhiên đại biến.
Những người khác cũng kђเếק sợ mở to mắt……
Này…… Tầm Kim Thử nói chuyện?
Chẳng lẽ nó là linh thú Tôn Linh Giả?
Không phải đều nói Tầm Kim Thử rất yếu, sao có thể đột phá đến cấp bậc này?




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!