Sau khi nghe ba chữ Thiên Vân Quốc này, lão giả rõ ràng ngẩn ra một chút, bất quá hắn không có bất cứ sự chần chờ nào, lập tức nhớ kỹ tên Vân Lạc Phong.
Rồi sau đó, khuôn mặt già nua nở một nụ cười hiền lành, nói: “Được rồi, ngươi có thể đi xuống.”
Ở phía sau Vân Lạc Phong đã không có người nào khác báo danh, vì vậy ngay sau khi viết xuống nét 乃út cuối cùng, lão giả cũng đã thu giấy lại.
…
“Ha, Vân Lạc Phong này thật đúng là báo danh thuần thú.”
“Ha ha, thật ra ta cũng rất hâm mộ nàng, nhanh như vậy đã có thể báo danh xong, các ngươi nói xem có phải không nàng muốn xếp hàng nên tùy tiện báo danh một môn hay không?”
“Ai, các ngươi mau xem, Vân Lạc Phong đi tới môn chiến đấu kìa.”
Giọng nói kinh ngạc của người đó vừa dứt, những người khác đã nhìn thấy Vân Lạc Phong đã đi tới một chỗ báo danh khác, an tĩnh xếp hàng phía sau đội ngũ đó để chờ đợi.
Trong đầu mọi người nổ vang, ngạc nhiên nhìn thiếu nữ mặc bạch y kia, trong mắt chứa đầy kђเếק sợ.
“Nàng… Nàng muốn báo danh cả hai môn?”
“Chuyện này không có khả năng chứ? Tuy rằng thời gian các môn tỷ thí đều tách ra thi nhưng mà sau khi tỷ thí một môn nhất định sẽ bị kiệt sức, hoàn toàn không có cách nào dùng trạng thái tốt nhất để ngênh đón trận tỷ thí tiếp theo, cho nên sẽ không có người đồng thời báo danh hai môn như thế.”
“Không phải, hôm nay những người khác của Thiên Vân Quốc vẫn chưa có báo danh đâu, Vân Lạc Phong khẳng định cùng đi báo danh với bọn họ!”
Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý.
Báo danh hai môn? Sao có thể! Cho dù là những thiên tài của những quốc gia xếp ba hạng đầu kia cũng không dám mạo hiểm như thế!
Hơn nữa tỷ thí thất bại một môn sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với xếp hạng.
Mặt trời đã lên cao.
Rốt cuộc người ở chỗ báo danh đã dần dần giảm bớt nhưng bọn họ cũng không tránh ra, ngược lại ở một bên nhạo báng nhìn về phía đội ngũ Thiên Vân Quốc.
Mỗi thiên tài lựa chọn báo danh, đều yêu cầu báo thực lực của bản thân, cho nên bọn họ mới có thể đứng ở một bên chế giễu.
“Người tiếp theo.”
So với lão nhân hiền lành ở chỗ báo danh thuần thú, sắc mặt người này thật ra có chút kiêu căng, mặt không cảm xúc nói.
“Thiên Vân Quốc, Vân Lạc Phong, thực lực đến…” Vân Lạc Phong dừng một chút, đáy mắt hiện lên một ánh sáng: “Thiên Linh Giả cao cấp.”
Những khuôn mặt mang theo sự trào phúng của mọi người, bỗng nhiên nghe được giọng nói đạm mạc của thiếu nữ kia, giống như thiên lôi ầm ầm, làm cho bọn họ đều ngốc lăng tại chỗ.
Nàng… Báo danh?
Hơn nữa, nữ nhân này lại có thể là Thiên Linh Giả cao cấp?
Giờ phút này, sắc mặt mọi người vô cùng đặc sắc, giống như đang dùng thuốc nhuộm, không ngừng nhuộm tới nhuộm lui.
Kế tiếp, từng giọng nói vang dội vang lên, truyền khắp ở toàn bộ đường phố.
“Thiên Vân Quốc, Diệp Hi Mạch, Thiên Linh Giả cao cấp!”
“Thiên Vân Quốc, Diệp Lãnh, Thiên Linh Giả trung cấp.”
“Thiên Vân Quốc, Khinh Yên, Thiên Linh Giả sơ cấp.”
“Thiên Vân Quốc, Chung Linh Nhi, Thiên Linh Giả sơ cấp.”
“Thiên Vân quốc, Cẩu Đản, địa linh giả…”
Thiên Linh Giả!
Lại là Thiên Linh Giả!
Khi nào thì Thiên Vân Quốc xuất hiện nhiều Thiên Linh Giả như vậy?
Bọn họ có biết Diệp Hi Mạch, ở trong Thiên Vân Quốc, ngoại trừ công chúa Giang Mộng Dao, cũng chỉ có Diệp Hi Mạch này đã đạt tới Thiên Linh Giả! Nhưng mà những người khác của Thiên Vân Quốc quá yếu, cho dù hai người bọn họ tương đối cường đại, cũng dẫn dắt không nổi nhiều phế vật như vậy.
Nhưng hôm nay một đám người này đều là Thiên Linh Giả?
Lúc trước thiên tài Khâu Phi Hoa của Lam Tường Quốc tuyên bố muốn đối phó với Vân Lạc Phong, sau khi nhìn thấy người Thiên Vân Quốc sở báo thực lực, sắc mặt hết sức khó coi, hắn lạnh lùng liếc Vân Lạc Phong, hừ một tiếng.
“Nếu ngươi chỉ báo danh một môn chiến đấu, nói không chừng Thiên Vân Quốc sẽ có thể thoát khỏi vị trí cuối cùng, đáng tiếc ngươi quá mức ngu xuẩn, lại còn đi báo danh thuần thú! Chẳng lẽ ngươi không biết, nếu trong cuộc tỷ thí lựa chọn nhiều mônthì sẽ dựa theo thành tích của môn kém nhất để tính xếp hạng?”
Đây cũng là nguyên nhân vì sao phần đông các thiên tài không dám báo hai môn.
Vạn nhất sức lực không đủ, không phát huy tốt nhất chẳng phải là hại nước mình hay sao?
Một lúc lâu sau, những người khác của Thiên Vân Quốc cũng đều đã báo danh, Vân Lạc Phong để những người khác đứng tại chỗ chờ mình, dẫn theo Chung Linh Nhi đi tới chỗ báo danh y thuật…
Nhìn thấy hành động của nàng, đám người đã an tĩnh lại một lần nữa vang lên phản ứng mãnh liệt.
“Ông trời của ta, không phải nữ nhân này đã báo danh xong hai môn, ngay cả môn cuối cùng là y thuật cũng muốn báo danh đó chứ?”
“Báo danh cả ba môn? Nàng cho rằng mình là thần thánh hay sao? Còn muốn lập tức tham dự tỷ thí của cả ba môn? Nếu nàng thật sự báo danh, vậy nàng chính là một kẻ ngu ngốc, không có đầu óc chỉ biết thể hiện!”
Không khiến cho những người miệng phun lời dơ bẩn này thất vọng, Vân Lạc Phong đã đứng ở chỗ báo danh y thuật.
Giọng nói lười biếng của nàng giống như 乃úa tạ, hung hăng gõ vào trong lòng mọi người.
“Thiên Vân Quốc, Vân Lạc Phong.”
Ầm!
Trong đầu óc mọi người nổ vang, trước mắt trống rỗng, bọn họ ngốc ngốc nhìn Vân Lạc Phong, nói không ra lời.
Từ xưa đến này, kể cả người báo danh hai môn cũng không tồn tại.
Nhưng nàng… Lập tức đều ôm hết ba môn?
Trời ạ, rốt cuộc cô nương này là ngu xuẩn đến mức nào mới có thể làm ra chuyện như vậy?
“Ngu ngốc.”
Khâu Phi Hoa trào phúng nhìn Vân Lạc Phong: “Loại người ngu xuẩn như thế này không thể thành công, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.”
“Ta có hối hận hay không thì ta không biết nhưng ta biết Lam Tường Quốc các ngươi nhất định sẽ hối hận!” Vân Lạc Phong nhếch môi, khuôn mặt tà khí lạnh nhạt liếc qua khuôn mặt xanh mét của Khâu Phi Hoa, lời nói cuồng vọng lại kiêu ngạo.
Khâu Phi Hoa hừ lạnh: “Chúng ta chờ xem!”
Dứt lời, hắn từ bên cạnh Vân Lạc Phong rời đi, vốn dĩ muốn lúc đi đến trước mặt nàng lại tính kế nàng một phen, chợt nghĩ tới thủ đoạn âm hiểm thiếu nữ kia, chỉ có thể cứng rắn nghẹn lửa giận trong lòng trở về.
Tiếp đó Chung Linh Nhi cũng báo danh xong, an tĩnh đi tới bên cạnh Vân Lạc Phong.
“Đi thôi, chúng ta trở về nghỉ ngơi.”
Vân Lạc Phong nhún vai, thẳng đi vào trạm dịch.
Giờ phút này, nàng cũng không nhìn thấy, trong đám người kia có một đôi mắt thanh lãnh luôn luôn nhìn nàng chăm chú, cho đến nàng rời đi cũng không có cách nào thu hồi ánh mắt…
Tiêu Ngọc Thanh mặc một bộ trường bào màu xanh đen, đối lập với đám người, trên khuôn mặt tuấn mỹ thanh lãnh của hắn hơi lộ ra sự phức tạp, trong ánh mắt hiện ra sự ảm đạm.
Mẫu thân ૮ɦếƭ, nguyên bản hắn phải hận nữ tử đã hại ૮ɦếƭ mẫu thân nhưng vì sao khi nhìn thấy nàng lần nữa, hắn lại không cách nào hận được…
…
“Chủ nhân, vì sao lúc nãy người không báo thực lực chân thật của bản thân”
Vân Lạc Phong chậm rãi đi trong sân trạm dịch, trong linh hồn của nàng truyền ra giọng nói nghi hoặc khó hiểu của Hỏa Hỏa.
Lần này, không đợi nàng trả lời, Tiểu Mạch đã thay thế nàng trả lời vấn đề này.
“Ngu ngốc, thật không biết ngươi làm thế nào có thể sống nhiều năm ở đại lục như vậy mà vẫn chưa bị người lừa đi? Đây là chủ nhân lấy yếu khinh địch, để những đối thủ dự thi thiếu cảnh giác! Huống chi, một người có thực lực Thiên Linh Giả cao cấp cũng đã làm người khác không có cách nào xem thường chủ nhân, nàng tự nhiên không cần phải báo ra thực lực chân thật của mình.”
Tiểu Mạch hừ hừ, rõ ràng đối với Hỏa Hỏa ngu xuẩn khinh thường nhìn lại.
“Tiểu Mạch, Tiểu Thụ thế nào rồi?”
Kể từ sau ngày đó, Vân Lạc Phong cũng chưa từng vào không gian thần điển, chỉ ném Tiểu Thụ cho Tiểu Mạch.
Tiểu Mạch im lặng một lúc lâu: “Dược liệu trong không gian thần điển đã bị hắn ăn gần hết rồi.”
Nghe vậy, Vân Lạc Phong đau đầu đỡ trán, xem ra nàng phải nhanh chóng thu mua dược liệu.
“Ta nghe nói, lần này phần thưởng của tỷ thí y thuật là dược liệu vô cùng trân quý,” ánh mắt Vân Lạc Phong chợt lóe, “Cho nên, nhất định ta phải lấy được dược liệu đó để nuôi Tiểu Thụ.”
“Ha ha ha.”
Tiểu Thụ làm như nghe được lời Vân Lạc Phong nói, phát ra tiếng cười thanh thúy.
Tiếng cười của hắn có vẻ rất vui mừng, xuyên thấu qua linh hồn truyền tới bên trong đầu Vân Lạc Phong……
Vân Lạc Phong hơi mỉm cười, không nói thêm cái gì nữa, đi thẳng vào trong phòng mình.
……
Trận thi đấu đầu tiên giữa các nước là tỷ thí y thuật, hội trường tỷ thí nằm ở bên trong Hoàng cung của Thiên Hồi đế quốc.
Giờ phút này dòng người trong hội trường chen chúc xô đẩy, bắt đầu nghị luận.
Trừ khoảng trống để cho người tỷ thí dự thi, còn lại sẽ có cung nhân chuyên môn quan sát khán đài .
Vân Lạc Phong đi đến bên người Chung Linh Nhi, vỗ vỗ bả vai nàng, nói: “Ngươi không cần bị áp lực quá lớn, thua cũng không sao, mọi việc có ta.”
Chung Linh Nhi gật gật đầu, trong đôi mắt linh động lại tràn đầy kiên định.
Nếu tham gia tỷ thí, nàng nhất định phải dùng hết toàn lực, quyết không chủ tử thất vọng!
“Bệ hạ giá lâm, Lăng Quý phi giá lâm!”
Giọng nói the thé truyền khắp toàn bộ hội trường, một lát sau, một bóng dáng mặc y phục vàng ở giữa đám thái giám cung nữ nhanh chóng bước tới.
Bên cạnh nam tử mặc long bào còn có một nữ tử mặc cung trang cười nhạt đi theo.
Nữ tử đó chẳng những mĩ mạo khuynh thành mà khí chất trên người lại dịu dàng động lòng người, cũng khó trách Hoàng đế Thiên Hồi đế quốc sẽ mê muội nàng như thế.
“Chư vị, hôm nay, trẫm tự mình đảm nhận việc làm trọng tài của lần thi y thuật này,” Long Nguyên nhẹ nâng mặt lên, nhìn xuống đông đảo thiên tài trẻ tuổi ở dưới từ trên cao, “Trần đầu của tỷ thí y thuật là vòng loại, trẫm sẽ bảo người lấy dược liệu tới, hai vị thiên tài tiến lên, viết ra tên dược liệu cùng công hiệu của chúng.”
Nhìn thấy những người đó mang vẻ mặt kinh ngạc, giọng nói của Long Nguyên dừng lại một chút, nói: “Trẫm biết bằng vào thiên phú của các ngươi, viết ra công hiệu của dược liệu cũng không phải việc gì khó, bởi vậy, chỉ có trước người nộp bài thi trước, mới có tư cách vào vòng sau! Hơn nữa, mỗi một lần đổi đội thì dược liệu cũng không giống nhau, các ngươi không thể nào gian lận.”
Ngụ ý, mỗi một lần đổi người thì sẽ lấy ra phần dược liệu khác, điều này cũng khiến mọi người không biết mình đối mặt với dược liệu gì.
Như thế thì có thể phòng bị chuyện gian lận.
Sau khi nói xong lời này, Long Nguyên lại vung tay lên, hào khí nói: “Hơn nữa, trẫm cũng thay đổi phần thưởng của tỷ thí! Nếu là người xuất sắc thì tất cả dược liệu hôm nay lấy ra đều thuộc về người đó.”
Vân Lạc Phong hơi hơi nâng mày lên, hiện tại thứ nàng thiếu chính là dược liệu.
Cho nên, danh hiệu đệ nhất, nàng sẽ lấy!
“Không nói nhiều nữa, hiện tại tỷ thí bắt đầu.”
Lời hắn vừa nói ra, lập tức có thái giám chuyển dược liệu đến, hơn nữa rút ra hai tờ giấy rồi đọc tên được viết trên hai tờ giấy đó.
“Trương Minh, Triệu Vũ!”
Nháy mắt, hai người được gọi tên đi ra, tranh thủ từng phút xông về phía những dược liệu kia, viết thật nhanh lên giấy……
“Bệ hạ.”
Lăng Quý Phi nhìn Vân Lạc Phong, mặt mày hơi trầm xuống, nhỏ giọng nói bên tai Long Nguyên: “Vị tiểu cô nương kia chính là Vân Lạc Phong.”
“Sao?” Long Nguyên nâng mày, “Nàng ta chính là người xem thường Lam Tường quốc?”
Theo lý thuyết, với thân phận địa vị của Long Nguyên thì không cần thiết đặt Lam Tường quốc ở trong lòng.
Nhưng mà công chúa của Lam Tường quốc là nữ nhân hắn sủng ái nhất, đương nhiên cũng muốn giúp đỡ vài phần.
“Ái phi,” Long Nguyên nhéo nhéo khuôn mặt lăng trơn mềm của Quý Phi, cười hỏi: “Nàng muốn trẫm làm thế nào để hết giận?”
Sắc mặt Lăng Quý Phi đỏ lên: “Bệ hạ, lúc trước người không nói trong lúc tỷ thí có được động thủ hay không, cho nên, tђเếק đã động tay động chân , khiến ả phải thi đấu người người Lam Tường quốc, hơn nữa cũng đã phân phó với hắn, quấy nhiễu Vân Lạc Phong tỷ thí.”
“Ha ha,” Long Nguyên cười to hai tiếng, cánh tay ôm chặt lấy eo Lăng Quý Phi, “Ái phi thích làm như thế nào, trẫm đều sẽ giúp nàng thành công.”
Long Nguyên thật lòng yêu Lăng Quý Phi i, từ sau khi có Lăng Quý Phi, hắn cũng không còn lâm hạnh phi tử khác, tất nhiên là dung túng hành vi của nàng ta.
“Tạ ơn bệ hạ.”
Lăng Quý Phi vui vẻ trong lòng, khóe môi khẽ cong lên.
Nàng nhìn Vân Lạc Phong, trong ánh mắt hiện lên một tia âm hiểm, độ cong bên môi cũng càng sâu.
Vân Lạc Phong, ngày đó, ngươi khiến người Lam Tường quốc ta mất hết mặt mũi, hôm nay, ta sẽ bắt ngươi phải nhận lại nghìn lần!
……
Vân Lạc Phong đứng bên trong đám người đã nhận ra ánh mắt ngoan độc kia, chậm rãi nâng đầu, đối diện với đôi mắt tràn ngập tức giận của Lăng Quý Phi.
Đôi mắt ấy ngoài lửa giận thì còn có ý cười đắc ý, không hề dịu dàng linh động như lúc trước.
Đúng lúc này, giọng nói của thái giám kéo suy nghĩ của Vân Lạc Phong quay về.
“Cặp tiếp theo, Thiên Tề, Chung Linh Nhi!”
Chung Linh Nhi hơi ngẩn ra, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi đi lên đài tỷ thí.
Trên đài đã có thái giám mang dược liệu ra, bày biện ở trên mặt bàn.
“Ô, kia không phải là thị nữ bên người Vân Lạc Phong sao?”
“Ta biết Thiên Tề kia, hắn là người Phong Nguyệt quốc, lại bái một người y sư cường đại ở Phong Nguyệt quốc làm thầy, Chung Linh Nhi chỉ là một thị nữ mà thôi, nhất định không có bản lĩnh gì.”
“Không sai, nếu y thuật của nàng ta thật sự cao minh, sao có thể cam tâm tình nguyện đi theo bên người Vân Lạc Phong làm thị nữ? Bởi vậy có thể thấy được, nhất định Thiên Tề thắng rồi!”
Mọi người đều không xem trọng Chung Linh Nhi, theo cái nhìn của bọn họ, nếu Chung Linh Nhi có y thuật cao minh thì không thể là người mang thân phận thị nữ.
Có lẽ, ngay cả những dược liệu kia là gì nàng cũng không biết……
Chung Linh Nhi làm như không nghe thấy mấy giọng nói trào phúng đó, nàng cầm lấy 乃út lông, nhanh chóng miêu tả lên mặt giấy trắng tinh trước mặt.
Nhìn thấy cử chỉ của nàng, quần chúng vây xem lại ngẩn ra lần nữa.
“Nàng thật sự viết được công hiệu của những dược liệu đó?”
“Không! Ta cảm thấy nàng ta chỉ sĩ diện, tùy tiện viết loạn mà thôi, sau đó Thiên Tề nộp bài thi trước, cho dù nàng ta có nộp bài thi thì cũng thua, nhưng sẽ không có ai biết nàng ta viết bậy vẽ bạ cái gì……”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, dáng vẻ của Chung Linh Nhi vẫn luôn bình tĩnh như thường, múa 乃út như bay, vô cùng thành thạo.
So sánh mà nói, trên trán Thiên Tề lại toát ra một trận mồ hôi lạnh, mỗi lần hắn viết về một dược liệu thì đều phải trầm tư một lúc lâu mới có thể viết tiếp một loại khác……
“Các ngươi có nhìn thấy không? Chung Linh Nhi kia chẳng dừng 乃út một giây nào, nói cách khác, nàng ta không cần nghĩ ngợi, chuyện này hoàn toàn không bình thường, nàng ta không phải thần y thành danh đã lâu, sao có thể không cần nghĩ là có thể viết ra công hiệu của dược liệu chứ?”
Thấy vậy, vẻ châm chọc trên mặt mọi người càng sâu, nhận định là Chung Linh Nhi đang viết bừa bãi.
Thời gian trôi đi.
Dưới ánh mắt tràn đầy trào phúng của những người đó, Chung Linh Nhi dừng 乃út, bình tĩnh đi về phía nam nhân trung niên trên đài cao.
Toàn bộ hội trường an tĩnh xuống.
Long Nguyên nhíu mày lại, phân phó thái giám tiếp nhận giấy thi của Chung Linh Nhi.
Thái giám lĩnh mệnh đi ra phía trước, thật cẩn thận nâng tờ giấy còn chưa khô mực lên, đi tới trước mặt vài tên lão giả.
Ở trong hội trường, trừ hai người có thân phận tôn quý nhất là Hoàng đế và Quý Phi, còn có các ngự y đế quốc lập thành nhóm đánh giá. Ngự y đó đều có thanh danh truyền xa, nhờ bọn họ tới đánh giá thì không thể nào tốt hơn.
Một lão giả trong đó tiếp nhận tờ giấy, hơi nhìn lướt qua, chỉ một chút thôi mà trong mắt ông ta toát ra kђเếק sợ.
“Các ngươi mau xem đi.”
Vẻ mặt lão giả kia trông như rất hoảng loạn.
Nghe được lời này, những lão nhân khác cũng nhìn lại, lúc trông thấy nội dung trên giấy thì trên mặt không khác gì lão giả kia`.
“Có chuyện gì vậy?”
“Chẳng lẽ là Chung Linh Nhi viết bậy bạ quá nên khiến các ngự y tức giận?”
Mọi người ở phía dưới thì thầm to nhỏ, nghị luận sôi nổi.
Thân phận của Chung Linh Nhi bày ra đó, một thị nữ thay thiên tài Thiên Vân Quốc tới đây chịu nhục nhã mà thôi, lại có bản lĩnh gì? Nếu thực sự có năng lực khiến mấy vị ngự y kia chân động thì tất nhiên không phải là thị nữ.
Chỉ là kế tiếp, hiện thực giống như là một cái tát, mạnh mẽ ném lên mặt mấy người tự cho là hiểu biết kia.
“Hoàn mỹ! Đáp án này quá hoàn mỹ! Một chữ cũng không sai, viết rất kỹ càng tỉ mỉ!”
Chúng ngự y gật đầu tán thưởng, cho dù thiên tài tới đây đông đảo, nhưng nếu muốn viết kỹ càng tỉ mỉ như thế ở trong khoảng thời gian ngắn, sợ là hiếm có người nào có thể làm được.
Cũng khó trách trước đó bọn họ kђเếק sợ thế kia.
Thiên Tề uể oải ném 乃út trong tay xuống, ánh mắt phức tạp nhìn Chung Linh Nhi, hỏi: “Chắc hẳn ngươi không chỉ là một cái thị nữ đúng không?”
Thân là thị nữ, sao có thể có thể có được thực lực như thế?
Chung Linh Nhi nâng cằm: “Thân phận của ta đúng là thị nữ, không thể nghi ngờ.”
“Cô nương,” trên đài, lão giả khẽ cười nói, “Lão hủ không biết ngươi học được từ người nào?”
Vừa nghe lời này, khuôn mặt Chung Linh Nhi mang theo một tia đắc ý, giọng nói đầy kiêu ngạo: “Sư phụ ta, chính là chủ tử Vân Lạc Phong của ta!”
Nàng kiêu ngạo.
Bởi vì nàng có một chủ tử như Vân Lạc Phong……
Từ năm đó khi quyết định nguyện trung thành, nàng cũng đã quyết định đi trên một con đường không tầm thường.
Giờ khắc này, thật ra Chung Linh Nhi cảm kích Thái Tử Cao Lăng của Long Nguyên Quốc, nếu như ngày đó hoàng thất không phòng bị với phủ Tướng quân thì cũng sẽ không tuyển nàng vào đội ngũ vô dụng kia.
Đám người ồ lên, ầm ĩ không thôi.
Khó trách, một người có thể làm ngự y khen ngợi lại là một thị nữ! Nếu Vân Lạc Phong thật sự có y thuật cường đại, bọn họ cũng cam tâm tình nguyện làm người hầu cho nàng.
Đương nhiên, điều kiện trước tiên là, nàng cần phải có thực lực này!
Khắp thiên hạ, người tài giỏi nhiều như lông trâu, cho dù thị nữ này được khen ngợi như vậy thì thế nào? Nhớ dược liệu cũng không đại diện cho thực lực của nàng ta.
Hôm nay thiên tài tụ họp về, nàng cũng không có bao nhiêu phần thắng.
Chung Linh Nhi ngẩng đầu ưỡn иgự¢ trước những ánh mắt kinh ngạc, nghi ngờ, hoặc khinh thường, giống như một con khổng tước kiêu ngạo bước ta khỏi đài tỷ thí, đi đến bên người Vân Lạc Phong.
“Chủ tử, ta sẽ không để người thất vọng.”
Cho dù dùng hết toàn lực, nàng cũng sẽ thắng được đối thủ.
“Vất vả rồi.” Vân Lạc Phong hơi mỉm cười, sau đó lại đặt ánh mắt vào sân tỷ thí.
Sau khi Chung Linh Nhi kết thúc phần thi, tuyển thủ dự thi còn lại cũng lần lượt đi lên mỗi lần thái giám gọi tên mình……