"Được vậy thì còn gì bằng!" da mặt của Thanh Mộc trước giờ luôn dày hơn cả tường thành, tự nhiên là sẽ đồng ý ngay lập tức, ông cười tủm tỉm mà nói: "Như vậy, lão hủ xin phép được quấy rầy Diệp gia vài ngày."
Đối với việc Thanh Mộc và Cát Dương lưu lại, Vân Lạc Phong không có phản đối, sau khi cô cùng với hai vị lão nhân gia hàn huyên vài câu, thì liền trở về phòng tranh thủ từng giây mà tu luyện.
Chỉ có trở nên mạnh hơn, cô mới có thể mau chóng đi đến một phiếm đại lục khác, tìm người yêu bên nhau cả đời của mình!
______
Cho dù người của Diệp gia không có rêu rao tin tức này ra bên ngoài, thì những việc làm của Vân Lạc Phong ở Thiên Hồi Đế Quốc cũng đã nhanh chóng truyền lại Thiên Vân Quốc.
Tức thì liền tạo nên một trận oanh động không nhỏ trong toàn bộ Thiên Vân Quốc.
Đặc biệt là những kẻ đã luôn miệng nói rằng Vân Lạc Phong đã thua trong đại hội tranh tài trước đó, lúc này đã bị sự thật tát cho một cái thật vang vào mặt, bọn họ đều cảm thấy xấu hổ đến mức không còn mặt mũi gặp người khác.
Thì ra Vân Lạc Phong không phải vì thua cuộc trong đại hội tranh tài cho nên mới ngậm miệng không nói về chuyện ở Thiên Hồi Đế Quốc, mà là do người ta khinh thường không thèm nhắc đến mà thôi. Nực cười là bọn họ cứ luôn tự cho mình là đúng, nghĩ rằng là do Vân Lạc Phong quá hổ thẹn cho nên mới không đứng ra đính chính một lời nào cho bản thân.
Báo danh cả ba hạng mục, đây là chuyện mà từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện trong đại hội tranh tài chư quốc. Hiện tại, lại vì sự có mặt của Vân Lạc Phong mà tạo ra tiền lệ đầu tiên trong lịch sử.
Huống hồ gì, cả ba hạng mục Vân Lạc Phong đều toàn thắng hết cả ba. Các ngự y của Thiên Hồi Đế Quốc cũng phải luôn miệng khen Vân Lạc Phong không ngớt.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Thiên Vân Quốc đều sôi nổi không thôi, vốn dĩ tình hình của Diệp gia đã là khách đến đầy nhà, hiện tại lại càng thêm náo nhiệt....
____
Lúc này, tại ngự thư phòng trong hoàng cung, sau khi hoàng đế nhìn thấy Vân Lạc Phong đi vào, liền vội vàng buông 乃út trong tay xuống mà tiến lên nghênh đón, trên khuôn mặt anh tuấn ngập tràn tươi cười.
"Vân cô nương, lần này trẫm truyền cô nương vào cung là có một chuyện muốn cùng thương lượng!"
Vân Lạc Phong hơi nhíu mày, hỏi: "Chuyện gì?"
"Sự tình cụ thể là có liên quan đến đại hội tranh tài chư quốc lần này!" hoàng đế cười cười, nói: "Dựa theo quy tắc, lần này Thiên Vân Quốc chúng ta giành được hạng nhất, cho nên được chư quốc phân chia thêm một phần quốc thổ, vì vậy, trẫm dự định đem phần đất được chia thêm kia tặng cho Vân cô nương."
Vân Lạc Phong đưa ngón tay lên vỗ vỗ cằm mình, trong mắt bỗng lập lòe vài tia sáng.
Cô đang đau đầu về chuyện xây dựng Y Tháp ở nơi nào, thì đúng lúc này hoàng đế lại tặng đất phong cho cô, vừa vặn giúp cô giải quyết vấn đề nan giải này.
"Được!"
Vân Lạc Phong lười biếng nở nụ cười, hơi hơi nâng tầm mắt, cất giọng nói tà tứ: "Chờ sau khi nhị thúc của ta thành thân xong, ta sẽ đi đến đất phong!"
"Ha ha...." tâm trạng của hoàng đế vô cùng tốt, liền cười phá lên: "Vân cô nương, Thiên Vân Quốc có được một thiên tài như cô, thật sự là vinh hạnh của trẫm. Cô cứ yên tâm mà đi đến đất phong, trẫm sẽ thay cô chăm sóc thật tốt cho người nhà của cô!"
Hoàng đế thân là cửu ngũ chí tôn, lời nói nói ra, hiển nhiên cũng là nhất ngôn cữu đỉnh.
Hoàng đế quả thật đã thực hiện đúng như lời hứa của mình, dốc hết toàn lực bảo vệ mọi người trong Vân gia, đợi đến khi Vân Lạc Phong trở về....
Nếu không nhờ có hoàng đế, thì có lẽ, hai chữ về nhà đối với Vân Lạc Phong mà nói, chỉ có về, chứ không còn nhà....
_____
Hôn lễ của Vân Thanh Nhã được tổ chức rất long trọng, ngày hôm đó, đại môn của Diệp gia thiếu chút nữa là bị dòng người đông như nêm cối làm đổ sập, nếu không phải hoàng cung phái người đến giữ gìn trật tự, thì chắc những vị khách nhân tới trễ không có cách nào tiến vào Diệp gia được.
Trong đại trạch, khắp nơi giăng đèn kết hoa. Nha hoàn, gia đinh tới tới lui lui không ngừng nghỉ, bận rộn chuẩn bị hỉ yến tiếp đãi các vị khách nhân tiến đến tham dự hôn lễ.
Trên mặt lão gia tử ngập tràn ý cười, nhận lấy lời chúc mừng của các nhóm người quyền quý kia, ông đắc ý đến nỗi râu cũng muốn vểnh ngược lên trời.
Đúng vào lúc này, tiếng thông báo danh tánh của khách nhân tiến đến chúc mừng vang lên, dù bên trong dinh thự khá ồn ào nhưng vẫn nghe được rất rõ ràng.
"Sứ giả của Nhạc Lâm Quốc tiến đến tặng hạ lễ, chúc mừng cho Thanh Nhã công tử!"
Lão gia tử hơi ngẩn ra một chút, theo bản năng quay sang trưng cầu ý kiến của Vân Lạc Phong.
Khóe môi Vân Lạc Phong cong lên, gương mặt tuyệt mỹ dương lên một nụ cười tà khí.
"Ngoại trừ Nhạc Lâm Quốc, lát nữa sẽ càng có nhiều quốc gia khác tiến đến tặng hạ lễ chúc mừng. Mặc kệ bọn họ có tặng lễ vật gì, thì toàn bộ đều có thể thu!"
Hai mắt lão gia tử sáng lên, ha hả cười to: "Mấy chuyện thu lễ vật này lão tử ta đây là rành nhất! Có bao nhiêu ta sẽ thu bấy nhiêu!"
Nửa ngày sau, sứ giả Nhạc Lâm Quốc bước nhanh mà đến, trên mặt mang theo nụ cười hữu hảo: "Vân lão gia tử, Vân cô nương, bệ hạ của nước ta nghe nói hôm nay là ngày đại hỉ của Vân công tử, đặc biệt ra lệnh cho ta đến đây tặng hạ lễ chúc mừng, xin hai vị vui lòng nhận cho!"
Lời tuy là nói với Vân lão gia tử, nhưng mắt sứ giả thì lại nhìn Vân Lạc Phong, rất rõ ràng, trong cảm nhận của sứ giả Nhạc Lâm Quốc, lời nói của Vân Lạc Phong có trọng lượng hơn Vân lão gia tử.
Mặt khác, mệnh lệnh lần này của bệ hạ, tặng hạ lễ là thứ yếu, mục đích chân chính là phải tạo quan hệ tốt cùng với Vân Lạc Phong, cũng thuận tiện cho việc về sau tìm thầy chữa bệnh!
Vân lão gia tử ho khan hai tiếng, không chút khách khi nào mà thu nhận hết hạ lễ: "Hạ lễ này ta xin thay mặt tiểu nhi nhận lấy. Sứ giả đường xa vất vả mà đến, xin mời nán lại cùng uống ly rượu mừng. Người đâu! Chuẩn bị chỗ ngồi cho sứ giả Nhạc Lâm Quốc!"
"Đa tạ Vân lão gia tử!"
Sứ giả chắp chắp nắm tay, sau đó liền đi theo gia đinh dẫn đường đến chỗ ngồi trong hỉ yến.
Sau khi sứ giả Nhạc Lâm Quốc ngồi vào chỗ không được bao lâu, thì các sứ giả của những quốc gia khác cũng lục tục tiến đến chúc mừng, không có gì ngạc nhiên, hạ lễ trong tay của những sứ giả kia đều quý giá như nhau.
Lúc này, lão gia tử lại không vui.
"Không được! Mấy lễ vật này có nhận lấy thì cũng không phải của ta! Như vậy quá không công bằng! Ta quyết định rồi, ta phải tổ chức thọ yến, để tất cả những người này cũng đến tặng hạ lễ cho ta!"
Lão gia tử trừng to đôi mắt già nua của mình, vừa hậm hực vừa nói.
Vân Lạc Phong liếc nhìn qua lão gia tử: "Nếu như con nhớ không lầm, thì thọ thần của người đã qua rồi!"
"Qua rồi thì sao? Làm lại một lần nữa không phải là được rồi à?" lão gia tử trợn trắng mắt, đưa tay lên, vừa bấm bấm ngón tay tính toán, vừa lẩm bẩm: "Ngoại trừ thọ yến, ta còn phải tổ chức tiệc rượu, rồi mời hết tất cả lão nhân của các nước đến uống rượu, đương nhiên, bọn họ nhất định phải mang theo lễ vật, không có lễ vật thì không cho vào cửa! Đúng rồi, ngươi cũng phải mau chóng tìm Vân Tiêu về thành thân, để cho ta thu lễ vật!"
Khóe mắt Vân Lạc Phong hơi giật giật, trên trán chảy xuống mấy đường hắc tuyến, cô bất đắc dĩ mà nhìn về phía gương mặt đầy tính kế của lão gia tử nhà mình: "Người có thể tổ chức một cái lễ người già, hoặc giả, một năm tổ chức mười lần thọ yến chẳng hạn.."
"Mười lần thọ yến thì có chút không đáng tin, bất quá...... Tuy rằng ta chưa từng nghe nói qua cái gì là lễ người già, nhưng ta cũng không ngại đem nó liệt kê vào danh sách. Được rồi! Ta đã quyết định, về sau cứ như vậy mà làm!"
Sắc mặt Vân Lạc Phong càng lúc càng đen hơn, đoán chừng không bao lâu nữa thôi, quốc khố của chư quốc chắc chắc sẽ bị lão gia tử dọn sạch hết cho mà xem.
"Vô Song Đế Quốc, An Lan hoàng tử điện hạ phái người đến tặng hạ lễ chúc mừng!"
"Lưu Nguyệt Đế Quốc, Thanh Sương công chúa phái người đến tặng hạ lễ chúc mừng!"
Bỗng nhiên, hai âm thanh thông báo đồng thời vang lên, nháy mắt đã thu hút hết sự chú ý của mọi người.
Vô Song Đế Quốc và Lưu Nguyệt Đế Quốc cũng tới?
Vân Lạc Phong này lại có thể diện lớn đến như vậy sao? Ngay cả người của hai đại đế quốc mà cũng có thể mời được?
Vân Lạc Phong nghe thấy tiếng thông báo, hơi hơi nhướng mày lên, nâng tầm mắt nhìn hai vị sứ giả của hai đại đế quốc đang từ ngoài cửa tiến vào.
Cát Dương không biết từ khi nào đã đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, mỉm cười mà nói: "Vân cô nương, lần này lão hủ có thể thuận lợi rời khỏi Thiên Hồi Đế Quốc, ít nhiều gì cũng nhờ có sự tương trợ của An Lan điện hạ, hắn đồng ý giúp ta chỉ để đổi lấy một yêu cầu, đó chính là, nếu như ngày sau Vô Song Đế Quốc gặp nạn, hắn muốn mời Vân cô nương đến tương trợ một tay, đương nhiên, nếu như Vân cô nương không đồng ý giúp đỡ, hắn cũng sẽ không cưỡng cầu!"