Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 21: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Vân lão gia đã sớm thành thói quen, thấy gió chiều nào sẽ theo chiều ấy, vừa nghe thấy lời này của Ninh lão, vội vàng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong: “Nha đầu cháu, còn đứng ngây người đó làm gì, không nghe thấy Ninh lão muốn thu nhận cháu làm cháu gái sao? Còn không nhanh chóng kêu một tiếng Ninh gia gia?”
Lão gia hỏa đã sớm nhìn ra thân phận của Ninh lão không đơn giản, nếu là Vân Lạc Phong có một người như vậy che chở, cho dù có ngày ông cưỡi hạc về trời, cũng không cần lo lắng nàng lẻ loi hiu quạnh không có người nào bảo vệ.
Nghe được lời nói này, Ninh lão lập tức trợn tròn mắt, Vân Lạc Phong cũng giật mình, hai mắt đồng thời nhìn về phía lão gia tử, khiến cho ông cụ có chút ngượng ngùng.
“Khụ khụ,” Lão gia tử xấu hổ ho khan hai tiếng, “Ninh lão, không phải nói ngài rất hâm mộ ta có một cháu gái như vậy sao? Ta liền suy nghĩ ra chủ ý này, để cho nàng trở thành cháu gái của ngài, như vậy ngài cũng không cần phải hâm mộ ta.”
Ninh lão cười ha ha hai tiếng, ánh mắt thản nhiên chứa ý cười nhìn về phía Vân Lạc Phong: “Đối với việc này, ta dĩ nhiên sẽ không có ý kiến, không biết Vân nha đầu lựa chọn như thế nào?”



Vân Lạc Phong bất đắc dĩ nhún vai: “Cháu nghe lão gia tử nhà cháu.”
Nàng có thể lựa chọn như thế nào? Gia Gia nhà mình có mệnh lệnh, nàng dám từ chối không nhận sao? Quan trọng nhất là Vân Lạc Phong biết lão gia gia ra quyết định này cũng là suy nghĩ vì nàng.
Ông sợ một ngày nào đó mình rời khỏi nhân gian, ở trên đại lục này, sẽ không có người nào có thể toàn tâm toàn ý che chở cho nàng! Vì thế, ông không tiếc vứt bỏ thể diện mà bày vẻ mặt già nua này.
“Thật hâm mộ ông!” Vinh lão ghen ghét nhìn Ninh lão, “Tuy nói Vân nha đầu không có thực lực, hiện tại chỉ mới tới Sơ Linh Giả cao cấp, nhưng y thuật của nàng rất cao minh, nhặt được một cháu gái như vậy, ông thật là kiếm được lời.”
Ngay khi Vinh lão đang tràn đầy ghen tỵ, đột nhiên một giọng nói khoa trương từ một bên truyền đến, dọa hắn giật mình.


“Cái gì?” Hai mắt lão gia tử trừng lớn, không thể tin tưởng đánh giá Vân Lạc Phong, xem xét thực lực của nha đầu này, trong ánh mắt ông tràn ngập kinh ngạc, “Cháu…… cháu đã đột phá đến Sơ Linh Giả cao cấp?”
Ninh lão và Vinh lão hai mắt nhìn nhau, mặc dù trong Long Nguyên Quốc, một người Sơ Linh Giả cao cấp cũng không tính là cái gì, vì sao lão gia tử sẽ kђเếק sợ như thế, thật giống như —— Vân Lạc Phong có thể đạt tới Sơ Linh Giả cao cấp, là một sự kiện cực kỳ không thể ngờ tới.
Vinh lão trầm mặc nửa ngày, như có điều suy nghĩ, ánh mắt nhìn chăm chú Vân Lạc Phong: “Ngày trước ta có nghe người ta nói qua, Vân gia Vân Lạc Phong là một phế vật không cách nào tu luyện được, vì sao tu vi của ngươi có thể đạt tới Sơ Linh Giả cao cấp?”
Vân Lạc Phong lười biếng, lưng dựa vào vách tường, nhẹ nhàng nhướng mày, tà mị nói: “Cháu chỉ là may mắn được một vị cường giả thu làm đồ đệ, là hắn giúp đỡ cháu thay đổi thể chất, để cho cháu có thể tu luyện, chỉ là cháu hy vọng không có bất kỳ người nào biết tới chuyện này.”
Ninh lão nghĩ nghĩ, hỏi một câu: “Nha đầu, cháu cải thiện thể chất từ khi nào?”
“À” Vân Lạc Phong vỗ nhẹ cằm, giọng nói có chút mơ hồ “Hình như được một khoảng thời gian rồi”
Khóe miệng Ninh lão hơi hơi run rẩy một chút: “Có một khoảng thời gian là bao nhiêu? Nha đầu, có thể nói một con số chuẩn xác được hay không?”
“Đại khái……” Vân Lạc Phong nghĩ nghĩ, giọng điệu có một chút không xác định, “Được một tháng?”
Nàng tựa như xác thật việc tu luyện không đến một tháng! Mà một tháng trước nàng vẫn đang bị mọi người giễu cợt là phế vật!
“Một tháng?”


Ầm!
Vinh lão nhịn không được hít một hơi khí lạnh, thật lâu sau mới phục hồi lại tinh thần từ tin tức chấn động này, ông và Ninh lão nhìn nhau, trong mắt hai người đều là kђเếק sợ.
Một tháng, nàng từ một phế vật trở thành Sơ Linh Giả cao cấp? Hoàn thành mục tiêu người khác tốn thời gian một năm mới có thể đạt được?
Thiên phú thế này làm chấn động lòng người đến mức nào?
“Ta nhớ Mộ gia Mộ Vô Song tốn hơn hai năm mới đột phá đến Sơ Linh Giả cao cấp! Thiên phú chỉ như vậy đã được những người vô tri ngu ngốc ở Long Nguyên Quốc khen ngợi không thôi.” Vinh lão lắc đầu, cười khổ nói: “Nếu thiên phú của Vân nha đầu truyền ra ngoài, mặt mũi Mộ Vô Song còn có thể đặt ở chỗ nào? Nha đầu, thật sự cháu không muốn tẩy sạch thanh danh phế vật hay sao? Mạn mẽ đánh vào mặt Mộ Vô Song một lần nữa?”
Vân Lạc Phong tà mị nhếch khóe môi, đôi mắt đen nhánh phát ra ánh sáng rạng ngời: “Vinh lão, ông nên biết tình hình hiện giờ của Vân gia, trước mắt cháu chưa có lực lượng hùng mạnh nên chỉ có thể mang danh phế vật, chỉ có như thế, mới không bị hoàng tộc kiêng kỵ! Dù sao những năm gần đây, cháu đã quen với việc bị trào phúng rồi.”
Vinh lão giật mình, ông vừa định mở miệng nói chuyện, đã bị tiếng nói lười biếng của thiếu nữ cắt đứt.
“Vân Lạc Phong cháu chưa bao giờ thích dựa vào thế lực của người khác, bất luận có bao nhiêu cừu hận, cháu đều muốn dùng năng lực của chính mình để trả thù! Hoàng tộc, Mộ gia, sớm muộn gì cháu cũng sẽ làm bọn họ nợ máu phải trả bằng máu! Cho nên, cháu cũng không nóng vội nhất thời.”
Ninh lão cười khổ, lắc đầu, ánh mắt nhìn Vân Lạc Phong càng thêm tán thưởng: “Nha đầu, cháu muốn mang danh phế vật chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy, hiện tại những người cháu gặp gỡ đều không phải là những người rất cường đại! Nếu cháu gặp vị cao thủ của hoàng tộc kia, chỉ cần liếc mắt một cái là hắn có thể thấy được thực lực của cháu. Cho nên chỗ này ta có một cái nhẫn không gian, coi như là lễ vật tặng cháu gái mới nhận, cháu nhất định phải nhận lấy.”
Ninh Hân nhìn thấy gia gia của mình lấy ra một cái nhẫn cổ màu đồng, trong đôi mắt đẹp thoáng qua sự kinh ngạc, nhưng mà cái gì nàng cũng không nói, lẳng lặng đứng bên cạnh Ninh lão.

Tín vật của Ninh gia, thấy nhẫn như thấy người, đại diện cho gia gia, có thể điều động bất kỳ tộc nhân nào của Ninh gia ở bên ngoài! Hơn nữa, chỉ cần Vân Lạc Phong mang theo nhẫn tín vật ra ngoài, tộc nhân Ninh gia gặp được đều phải vô điều kiện phục tùng!
“Vậy đa tạ Ninh gia gia.”
Nhìn ánh mắt mong đợi của Ninh lão, Vân Lạc Phong không cự tuyệt ý tốt của ông, nhận lấy chiếc nhẫn, đeo lên ngón tay của mình.
“Nha đầu, chiếc nhân này ngoại trừ có thể cất giữ đồ vật, còn có thể áp chế khí tức của cháu, cho nên hiện giờ lúc cháu hành tẩu bên ngoài, cho dù là cao thủ hoàng tộc xuất mã cũng không có cách nào phát hiện được khí tức của cháu, cháu có thể yên tâm.”
Vân Lạc Phong giật mình, nàng không nghĩ tới Ninh lão sẽ đưa cho nàng nhẫn không gian trân quý như thế!
Ân tình này, thật đúng là mắc nợ lớn rồi.
“Lần này lại bị ông giành trước.” Vinh lão liếc nhìn Ninh lão, chua chát nói: “Không được, ta phải đến thương lượng với đại nhân, đưa lễ vật gì cho nha đầu mới tốt, chuyện này bất luận thế nào cũng không thể thua kém ông được!”
Ninh lão cười ha hả: “Ta là gia gia của nàng, ta đưa lễ vật cho nàng là đúng rồi, không biết ông lấy thân phận gì để đưa lễ vật?”
Hai cái lão gia hỏa này, mọi việc đều muốn đấu với nhau một trận, những lúc như thế này, Ninh lão làm sao lại không nhân cơ hội cười nhạo Vinh lão một trận chứ?
“Nhận cháu gái bị ông đoạt trước, nhưng ta còn có một người tôn tử.” Vinh lão hừ hừ, quay đầu nhìn về phía Vân Lạc Phong, dung nhan già nua nở một nụ cười, lấy lòng nói: “Nha đầu, tôn tử kia của ta mạnh hơn nhiều so với thái tử Cao Lăng, bất luận là dung mạo, thực lực, hay là tính tình, Cao Lăng tuyệt đối không thể so sánh với nó được, cho nên nêu cháu gả cho tôn tử của ta, ta sẽ để cho cháu dẫn theo tôn tử của ta đi một vòng trước mặt Cao Lăng và Mộ Vô Song, tức ૮ɦếƭ hai tên tiện nhân này.”


Vì để lấy lòng Vân Lạc Phong, ngay cả hai chữ “tiện nhân” Vinh lão cũng mắng ra, có thể tưởng tượng được, trong mắt ông, Cao Lăng và Mộ Vô Song chỉ là một loại đồ vật nào đó mà thôi.[QR2][thichtruyen.vn]
“Vinh lão, nha đầu này mới bao lớn, ông làm như vậy có phải muốn hại nàng hay không?” Ninh lão liếc Vinh lão, tủm tỉm cười nói: “Huống chi, những người trẻ tuổi ở Ninh gia của ta cũng thật sự không tồi, chỉ cần nha đầu nguyện ý, có thể tùy tiện chọn phu quân trong Ninh gia của ta.”
Giờ phút này lão gia tử đã hoàn toàn trợn tròn hai mắt, hai cái lão gia hỏa này lại có thể không coi ai ra gì, bàn luận về cháu gái của ông?
Không được! Chuyện này tuyệt đối không được! Ông còn muốn ở với nha đầu này lâu thêm mấy năm, làm sao có thể cho phép nàng thành thân vào lúc này?
Không đợi lão gia tử mở miệng ngăn cản, giọng nói của thiếu nữ chậm rãi vang lên trong đại sảnh, lười biếng mà tà mị, lại có cảm giác không biết nên làm sao.
“Hai ông, hiện giờ cháu mới mười bốn tuổi, các ông như vậy là dụ dỗ vị thành niên.”
Hai gã lão giả ngẩn ra, lúc này mới đột nhiên nhớ đến sự tồn tại của Vân Lạc Phong! Nghĩ đến lúc này bọn họ bàn chuyện này ở ngay trước mặt tiểu nha đầu này, bất giác trên mặt có chút xấu hổ.
“Khụ khụ…” Vinh lão ho khan hai tiếng, chuyển hướng nói với Ninh lão: “Nha đầu này nói rất đúng, hiện tại nàng còn quá nhỏ, sao có thể chịu được sự dày vò của đám tiểu tử thúi kia? Ninh lão, nếu không chúng ta đánh cuộc đi, xem tiểu tử nhà ai có thể làm nha đầu này động tâm? Nếu ai thua thì phải hầu hạ cuộc sống ăn uống hàng ngày của người kia ba năm?
“Được!” Ninh lão bình tĩnh vỗ bàn, quyết đoán đáp ứng: “Ta đánh cược chuyện này với ông! Ta có niềm tin rất lớn với đám tiểu tử trong nhà, huống chi, nhà ta còn có Hân nhi nha đầu hỗ trợ, tất nhiên làm sẽ làm chơi ăn thật.”
Ninh Hân bất đắc dĩ xoa trán, nàng thật sự rất muốn nói không quen biết ông lão này! Hơn nữa, gia gia đánh đố còn chưa tính, vì sao phải kéo nàng xuống nước?


Nghĩ đến đây, ánh mắt Ninh Hân không tự chủ được liếc về phía Vân Lạc Phong, thấy thiếu nữ khoanh tay ôm иgự¢, trước sau chỉ mỉm cười tủm tỉm, giống như cũng không có để ý chuyện hai cái lão gia hỏa này lấy nàng ra đánh cược.
“Thời gian không còn sớm, nha đầu, chúng ta không ở nơi này quấy rầy chúa nữa” Ninh lão không nhìn Vinh lão lâu hơn nữa, ông thu lại ánh mắt, bình tĩnh cười: “Hân nhi, đi thôi, chúng ta về khách điếm nghỉ ngơi trước! Ông lớn tuổi rồi, sức lực không còn đủ nữa.”
“Vâng, gia gia.”
Ninh Hân đỡ Ninh lão đi ra ngoài cửa, lúc nàng đi ngang Vân Lạc Phong, khẽ ngước đôi mắt xinh đẹp lên, nhẹ nhàng nháy mắt, không tiếng động mỉm cười, đỡ Ninh lão đi ra ngoài cửa.
——
Bên trong hoàng cung, trên lầu Lâm Vũ.
Lúc này, trong Cẩm Hoa cung, Mộ Quý phi lười biếng nằm trên ghế quý phi, xung quanh có mấy thái giám và cung nữ đứng hầu, đang ở chờ đợi nàng ra lệnh.
Đúng lúc này, một thái giám vội vàng từ ngoài cửa tiến vào, cầm phất trần trong tay, cất giọng the thé bẩm báo: “Khởi bẩm Quý phi nương nương, Mộ đại thiếu gia cầu kiến.”
“A?” Mộ Quý phi nhướng mày, giữa hai chân mày điểm một nốt chu sa vô cùng dụ hoặc, nàng chậm rãi ngồi dậy từ trên ghế quý phi, lạnh nhạt nói: “Để hắn tiến vào.”
Mộ Vô Sâm đi đến phủ Thừa tướng tuyên chỉ đã lâu, lúc này tất nhiên là dẫn theo cái tiểu tiện nhân Vân Lạc Phong tiến cung phục chỉ! Tiểu tiện nhân kia thiết kế hãm hại Vô Song, lần này nhất định nàng phải vì Vô Song không thể không thả ra cơn bực tức này.
Từ đầu đến cuối, Mộ Quý phi chưa nghĩ tới chuyện Vân Lạc Phong sẽ kháng chỉ không tuân! Cuối cùng cũng có một cơ hội tốt như vậy đặt ở trước mắt, nếu là người thông minh khẳng định sẽ nương vào cơ hội này bò về phía trước, huống chi lấy thể chất phế vật của Vân Lạc Phong, nếu không tìm kiếm đường ra khác, chờ đến lúc tướng quân vừa ૮ɦếƭ, nàng sẽ không có cách nào sinh tồn
Trong lúc Mộ Quý phi đắc ý chờ đợi Vân Lạc Phong đến đây tạ ơn, lại nhìn thấy một mình Mộ Vô Sâm đi vào. Ngay lập tức, khuôn mặt tuyệt mỹ, cao quý trầm xuống, đôi mắt xinh đẹp xẹt qua một tia sáng rét lạnh.
“Vân Lạc Phong đâu? Vì sao chỉ có một mình ngươi trở về?”
Mộ Vô Sâm cười khổ, hồi bẩm nói: “Nương nương, Vân Lạc Phong cự tuyệt vào cung làm thư đồng cho công chúa, hơn nữa, còn muốn chúng ta đi hỏi bệ hạ, hoàng tộc đối đãi với cháu gái của công thần như vậy sao?”
“Cái gì?”
Đột nhiên sắc mặt Mộ Quý phi lạnh xuống, đôi tay thon dài như ngọc nắm chặt tay ghế dựa, lạnh lùng nói: “Cái đứa phế vật Vân Lạc Phong kia thật sự nói như thế?”
“Không sai!” Mộ Vô Sâm gật đầu: “Nương nương, Vân Lạc Phong chỉ là một tên phế vật mà thôi, vì sao lại phải cất nhắc nàng ta như thế? Lấy thân phận của nàng ta, căn bản là không xứng làm thư đồng của công chúa!”
Công chúa là người tôn quý như thế, Vân Lạc Phong có tư cách gì trở thành thư đồng của nàng? Nhất là phế vật này còn không biết tốt xấu như vậy, vậy mà lại có thể cự tuyệt ý tốt của nương nương.
Đôi mắt Mộ Quý phi trầm xuống, nhẹ nhàng ngắm nghía khớp ngón tay trên bàn tay như ngọc, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, một giọng nói lanh lảnh truyền vào từ bên ngoài tẩm cung, cắt đứt suy nghĩ của Mộ Quý phi.
“Bệ hạ giá lâm.”
Mộ Quý phi nghe tiếng thông báo vội đứng lên, sửa sang lại trang dung của chính mình, nhìn một bóng dáng màu vàng tươi đang bước nhanh vào trong tẩm cung, đoan trang ưu nhã khom người nói: “Thần tђเếק cung nghênh bệ hạ.”
“Ái phi.” Ánh mắt Cao Đồ mang ý cười, liếc nhìn Mộ Quý phi, không lạnh không nhạt nói: “Trẫm nghe nói, nàng đến phủ tướng quân, muốn Vân Lạc Phong tiến cung làm thư đồng cho công chúa?”
Mộ Quý phi kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Bệ hạ, tại sao ngài lại biết…?”
“Chuyện này đã truyền đi khắp toàn thành.” Cao Đồ cười lạnh: “Toàn bộ dân chúng đều nói, Mộ Quý phi khi dễ nữ nhi duy nhất của phủ tướng quân, lại còn muốn ૮ưỡɳɠ éρ nàng vào cung làm thư đồng cho công chúa! Ái phi, Mộ gia của nàng đã từng hại ૮ɦếƭ nhi tử và tức phụ của Vân Lạc, trẫm không quản miệng của dân chúng trong thiên hạ thiên vị Mộ gia, nhưng mà hiện giờ Vân Lạc Phong là độc đinh của phủ tướng quân, nếu thật sự nàng ta có xảy ra chuyện gì, nhất định lão gia hỏa kia sẽ tìm hoàng tộc liều mạng! Hiện giờ triều đình tạm thời không có cách nào động vào lão nhân này, cho nên, trẫm hy vọng các ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Mộ Quý phi cúi mặt xuống, ôn nhu đáp: “Thần tђเếק tuân lệnh.”
“Ái phi.” Sắc mặt Cao Đồ ôn hòa hơn, nhìn nữ nhân được hắn sủng ái, ánh mắt không còn sắc bén như trước nữa: “Trẫm biết nàng và Vân Lạc Phong có oán thù, nếu không phải do nàng ta, MộVô Song cũng sẽ không bị thương tổn như vậy! Nhưng hiện tại Thái tử bệnh nặng, trẫm đã vội đến sứt đầu mẻ trán, không có thời gian để ý tới những chuyện tầm thường như thế này, nàng yên tâm, sớm muộn gì trẫm cũng khai đao với phủ tướng quân! Trả lại công đạo cho nàng!”
Công đạo?
Nếu Vân Lạc Phong ở chỗ này, nghe được Cao Đồ nói ra hai chữ này, chắc chắn sẽ nhịn không được mà cười ra tiếng!
Nàng không hiểu, một vị hoàng đế ham mê sắc đẹp giống như Cao Đồ lại hành sự bất công, lấy mặt mũi ở đâu mà nói ra hai chữ công đạo này cơ chứ?
“Bệ hạ, có những lời này của ngài thì thần tђเếק đã an tâm rồi.”
Mộ Quý phi nhẹ nhếch khóe môi, khuôn mặt cao nhã hiện lên một nụ cười khẽ, đôi mắt của nàng hàm chứa sự ôn nhu như nước, nhìn chăm chú nam nhân cao lớn anh tuấn trước mặt.
Chỉ cần là một nam nhân, đối với nữ tử ôn nhu như nước nhu thế đều không thể chịu đựng được. Lúc này, Cao Đồ hoàn toàn vứt chính sự sang một xó rồi, bế Mộ Quý phi lên, đi vào trong phòng.
Mộ Vô Sâm vô cùng thức thời lui ra ngoài, thuận tiện chậm rãi đóng cửa lớn lại..
Ánh mắt trời nhẹ nhàng bao bọc lấy nam nhân đang ngồi trên xe lăn, nhìn từ xa giống như nam nhân đang tắm trong dòng nước của ánh sáng. Trường bào màu xanh lá cũng theo đó mà tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Trên đùi hắn ta đặt một quyển sách, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên trên quyển sách kia, đến nỗi Vân Lạc Phong đã xuất hiện ngay bên cạnh rồi mà hắn cũng không nhận ra.
"Nhị thúc!"
Giọng nói êm tai vô cùng quen thuộc đột nhiên vang lên bên cạnh, cuối cùng cũng thành công dời sự chú ý của nam nhân ra khỏi quyển sách, quay sang nhìn thiếu nữ bên cạnh. Gương mặt anh tuấn thanh nhã ngay lập tức nở nụ cười.
Hắn cười trông rất đẹp, rất dễ làm người đối diện cũng cảm thấy thoải mái theo khi thấy hắn cười. Tuy nhiên, cảm giác tang thương trong đôi mắt của hắn lại càng làm trái tim Vân Lạc Phong đau thắt lại hơn.
Vân Lạc Phong thầm thở dài trong lòng một tiếng, nhìn nam nhân kia rồi nói: "Nhị thúc, cháu điều trị cho thúc cũng được một khoảng thời gian rồi, bây giờ cũng đã đến lúc thực hiện bước trị liệu cuối cùng. Rất nhanh chân của thúc có thể đứng lên được rồi."
Ngón tay đang cầm quyển sách của Vân Thanh Nhã đột nhiên cứng đờ, hắn ngẩng mặt lên, có chút không dám tin hỏi: "Tiểu Phong nhi, cháu mới nói... ta có thể đứng lên sao?"
Vân Lạc Phong nhìn ánh mắt kinh ngạc của Vân Thanh Nhã, nghiêm túc gật đầu: "Thật ra, cháu có thể làm hai chân thúc đứng lên từ sớm. Nhưng nếu không trải qua đoạn thời gian điều dưỡng vừa rồi, dù thúc có đứng lên được cũng không thể đi lại nhanh nhẹn như xưa. Cho nên đến bây giờcháu mới chữa trị hai chân cho thúc."
Vân Thanh Nhã kích động như muốn ngừng thở, nói thật, trước đây chưa bao giờ hắn nghĩ bản thân còn có một ngày có thể đứng lên lại. Cho dù Vân Lạc Phong đã từng đảm bảo, hắn cũng không dám đặt niềm tin quá nhiều.
Hắn sợ hy vọng càng nhiều, thất vọng cũng sẽ càng nhiều.Hiện tại, đối diện với thái độ tự tin của Vân Lạc Phong một lần nữa, dường như suy nghĩ của hắn có chút thay đổi, có lẽ, cháu gái này của hắn thật sự có thể chữa khỏi hai chân mình.
"Nhị thúc, không bao lâu nữa thúc có thể đứng lên rồi, không cần phải dựa vào xe lăn mới di chuyển được."
Vân Lạc Phong mỉm cười một tiếng, nàng đợi ngày này, cũng đã đợi rất lâu...
"Tiểu Phong nhi!" Vân Thanh Nhã phục hồi tinh thần, nở một nụ cười thanh nhã, đôi mắt trên gương mặt thanh tuấn nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, dịu dàng nói: "Nhị thúc có thể để cho cháu thử, nhưng nếu thất bại cũng đừng nản lòng, cháu có lòng như vậy, nhị thúc cũng cảm thấy rất vui rồi."
Lời này của Vân Thanh Nhã vừa là an ủi Vân Lạc Phong, mặt khác cũng là nói cho chính mình nghe.
Nếu chữa trị thất bại, bất luận thế nào hắn cũng không thể biểu hiện thái độ nản lòng thoái chí ra ngoài, nếu không, người bị tổn thương chính là Vân Lạc Phong.
"Nhị thúc, cháu nắm chắc mười phần có thể trị khỏi cho thúc. "Vân Lạc Phong nhìn thẳng vào Vân Thanh Nhã, con ngươi đen láy ngập tràn tự tin: "Nhị thúc, bây giờ người nâng y phục lên đi, cháu châm cứu cho thúc."
"Được!"
Vân Thanh Nhã cười rất thản nhiên, không hề do dự mà nâng y phục lên, để lộ ra hai chân có nhiều vết thâm tím lớn.
Những vết thâm tím này xuất hiện đầy cả hai bên đùi, rõ ràng là do bị người khác dùng lực véo mạnh mà thành. Nhìn thấy hình ảnh này, Vân Lạc Phong kinh ngạc ngẩng phắt đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm gương mặt Vân Thanh Nhã.
Ngữ khí Vân Thanh Nhã rất bình thường, giống như chỉ là đang kể một chuyện râu ria của người khác mà thôi: "Vết thương này là do trong mười năm qua hai chân của thúc không hề có cảm giác gì cả, đôi khi thúc thấy không cam lòng, nên véo mạnh nó, có lúc thúc dùng 乃úa gõ, có lúc lại dùng mảnh vỡ của chén sứ cứa vào. Nhưng bất luận thúc làm gì đi chăng nữa, chân của thúc cũng vẫn không có cảm giác. Sau này... nha hoàn hầu hạ thúc phát hiện chuyện thúc tự làm hại mình cho nên lấy hết tất cả vật sắc bén đi, ngay cả chén sứ cũng đổi thành chén gỗ."




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!