"Tốt!" liếc nhìn Mộ Sở đang đứng trước mặt mình, Vân Lạc Phong hơi hơi nâng mặt lên: "Ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ sai người đến chữa trị thương thế cho ngươi! Đợi đến ngày mai thì theo ta cùng đến Ngô gia một chuyến!"
Mộ Sở ngẩn ra, hai mắt ngập tràn vui sướng mà nhìn Vân Lạc Phong: "Ý người là, ngày mai sẽ dẫn ta đi cứu muội muội ta phải không?"
Mộ Sở chỉ mới vừa trở về Vô Tận Thành, cho nên còn chưa biết được những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, cũng không biết những việc làm của Vân Lạc Phong đã gây chấn động bao lớn cho toàn bộ Vô Tận Thành.
Tam đại gia tộc, theo việc Nam Cung gia bị tiêu diệt, đã khiến cho lòng người hoảng sợ không thôi. Đặc biệt là khi mọi người nghe nói hành vi của Vân Lạc Phong cực kỳ tàn nhẫn độc ác, thì nỗi kђเếק sợ lại gia tăng thêm một tầng, lại càng hối hận vì những hành động của mình trước đó.
"Ngô gia chủ..." Âu gia chủ vô cùng hối hận, trên mặt cũng tràn đầy thần sắc đau đớn kịch liệt: "Có như thế nào thì ta cũng không thể ngờ được rằng, Vân Lạc Phong kia chỉ bằng vào thực lực của một mình ả mà đã diệt hết toàn bộ tổ trưởng lão của tam đại gia tộc chúng ta. Việc này nên tính sao cho phải bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ ở nơi này mà chờ ૮ɦếƭ?"
Tính thế nào cho phải?
Ngô gia chủ cười khổ một tiếng, cả người ông ta đều mềm nhũn mà ngã ngồi trên đất, hai mắt ông ta ngập tràn tuyệt vọng, đau đớn không thôi: "Chúng ta còn có thể làm được cái gì nữa chứ? Chẳng lẽ lại bỏ hết tất cả gia nghiệp mà trốn khỏi Vô Tận Thành?"
"Mặc dù phải bắt đầu lại từ đầu, nhưng bằng vào thực lực của chúng ta thì việc này cũng đâu có gì khó, so ra vẫn còn tốt hơn là phải ૮ɦếƭ ở nơi này!" đáy mắt Âu gia chủ xẹt qua một tia cương quyết, nói.
Xác thật, phải bắt đầu lại từ đầu đúng là tốt hơn việc táng thân tại đây.
"Chúng ta cần lập tức lên đường ngay, nếu còn chậm trễ e là không kịp nữa mất!" Ngô gia chủ cắn răng một cái, đứng dậy khỏi mặt đất, trong mắt ông ta cũng xẹt qua một tia kiên định.
Hai người bọn họ dự tính là sẽ không mang theo bất kỳ đồ vật gì cả, cứ thế mà vội vã bỏ trốn. Tuy nhiên, đúng vào lúc này, một giọng nói vô cùng hốt hoảng đột ngột truyền tới từ bên ngoài.
"Gia chủ, không xong, đại sự không xong rồi! Y Tháp đã cho người đến bao vây toàn bộ Ngô gia mất rồi!"
Một hạ nhân thất tha thất thỉu từ bên ngoài chạy vào, giọng nói hắn ta có phần nức nở, hai mắt lại ngập tràn thần sắc nôn nóng.
"Cái gì?" sắc mặt Ngô gia chủ xanh mét một mảnh: "Tốc độ của Y Tháp sao lại có thể nhanh đến như vậy kia chứ? Xong rồi xong rồi, lần này chúng ta khẳng định là xong đời rồi."
Hai mắt của Âu gia chủ chợt tối lại: "Còn Âu gia của ta thế nào?"
Vốn dĩ, Âu gia chủ tới đây là muốn thương lượng với Ngô gia chủ làm cách nào để đối phó Y Tháp, nào ngờ, trong lúc đang bàn bạc thì lại nhận được tin tức Vân Lạc Phong đã ɢɨết tới tận cửa Nam Cung gia.
Lúc đầu, hai người bọn họ còn không tin đây là thật, bởi vì có sự tồn tại của các tổ trưởng lão ở đây, Vân Lạc Phong dù có cường hãn cách mấy cũng phải ૮ɦếƭ tại Nam Cung gia mà thôi.
Thế nhưng, chuyện đời lại không như họ mong muốn.
Sau khi nhận tiếp tin tức các tổ trưởng lão đều rơi hết vào tay Vân Lạc Phong, bọn họ mới cảm giác được sự kinh hoảng. Mất đi sự che chở của các tổ trưởng lão, tam đại gia tộc có còn là cái gì nữa đâu?
"Người của Y Tháp cũng bao vây toàn bộ Âu gia!" hạ nhân trả lời Âu gia chủ bằng giọng run run: "Bọn chúng thấy Âu gia chủ không có ở đó, cho nên đã dùng một mồi lửa thiêu trụi Âu gia!"
"Cái gì?" cả người Âu gia chủ lảo đảo, lung lay vài cái, thiếu chút nữa là tê liệt mà ngã ra đất, sắc mặt ông ta xanh mét mà nhìn về phía hạ nhân báo tin: "Ngươi vừa mới nói.... Âu gia của ta bị Y Tháp dùng một mồi lửa đốt sạch rồi?"
Lúc này đây, hai mắt của Âu gia chủ đỏ ngầu, tròng mắt phủ đầy tơ máu, cái bộ dáng dữ tợn như muốn ăn thịt người kia làm cho hạ nhân sợ đến mức cả người không ngừng run rẩy.
"Giỏi cho một Vân Lạc Phong! Ả ta lại có thể làm ra những chuyện thiên nộ nhân oán bậc này, hạng người ác độc như ả nhất định sẽ không được ૮ɦếƭ tử tế!" Âu gia chủ hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Nếu lúc này mà Vân Lạc Phong có ở trước mặt ông ta, nói không chừng ông ta sẽ xông lên ăn thịt, uống máu của cô mất.
"Âu gia chủ!" Ngô gia chủ tuyệt vọng, lần nữa ngã ngồi xuống đất: "Hiện tại, ván cờ này, chúng ta thua rồi!"
Hơn nữa, một ván này, là thua hết tất cả thế lực của bọn họ trong Vô Tận Thành!
Âu gia chủ chợt lớn tiếng cười lạnh.
Giọng cười của ông ta âm trầm đến đáng sợ, đáy mắt hiện lên từng tia sáng tàn nhẫn.
"Chuyện này thì chưa chắc! Hôm nay, sau khi rời khỏi Y Tháp, ta đã để cho con gái của ta tạm thời rời khỏi Vô Tận Thành, đi tìm vị hôn phu của nó. Mục đích chính là để nó không bị cuốn vào sự việc lần này. Nếu con gái ta mà biết chúng ta đều ૮ɦếƭ trong tay của Y Tháp, thì nó nhất định sẽ báo thù rửa hận cho chúng ta."
Ánh mắt Ngô gia chủ chợt ảm đạm đi, cho dù Âu Nhã có tránh được một kiếp này, sau đó trở về báo thù rửa hận cho bọn họ thì sao chứ? Cũng đâu thể nào làm cho bọn họ sống lại được....
Xôn xao....
Đúng ngay vào lúc này, trong lúc Ngô gia chủ còn đang suy nghĩ tìm đối sách, thì một đám đông ồ ạt kéo đến ở bên ngoài, sau khi ông ta nhìn thấy một nhóm người tiến vào, cả khuôn mặt liền biến sắc ngay lập tức.
Trong đám người kia, đi đầu là một bạch y nữ tử, dù là bốn chữ phong hoa tuyệt đại, cũng khó mà hình dung được vẻ đẹp của người này.
Ngô gia chủ và Âu gia chủ biết đại nạn của mình đã đến, sắc mặt cả hai đều tái nhợt như nhau, cả người không nhịn được mà không ngừng run rẩy.
"Mộ Sở!"
Bỗng nhiên, Ngô gia chủ thoáng nhìn thấy nam tử đứng bên cạnh Vân Lạc Phong, thần sắc ông ta chợt biến, phẫn nộ mà quát lên: "Tên phản đồ nhà ngươi, ngươi lại dám cấu kết với Vân Lạc Phong mà mưu hại Ngô gia chúng ta? Thật uổng công cho Ngô gia ta đã nuôi dưỡng hai huynh muội các ngươi nhiều năm như vậy! Ngươi đúng thật là một con bạch nhãn lang mà!"
Vân Lạc Phong tà tà liếc mắt nhìn vẻ mặt của Ngô gia chủ đang phẫn nộ không thôi, không chút nào để ý mà mở miệng nói: "Hắn cam nguyện trung thành với Ngô gia của ngươi nhiều năm như vậy, sớm đã trả hết ân dưỡng dục của ngươi với huynh muội hắn rồi! Huống chi, ngươi chẳng những lợi dụng muội muội của hắn để uy ђเếק hắn, mà còn muốn gả muội muội của hắn cho một tên què, món nợ này, ngươi cảm thấy hắn nên tính thế nào với ngươi cho phải đây?"
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Sở trong nháy mắt lền tối sầm lại, siết chặt hai nắm đấm, đôi con ngươi ngập tràn phẫn nộ mà nhìn chằm chằm về phía Ngô gia chủ: "Ông muốn đem muội muội ta gả cho một tên què?"
Ngô gia chủ không ngờ ngay cả chuyện này mà Vân Lạc Phong cũng biết, vì vậy mà bất giác cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
"Đúng vậy!" Ngô gia chủ hồi thần lại, rồi cười lạnh một tiếng: "Ta đúng là muốn đem muội muội ngươi gả cho một tên què, vậy thì làm sao hả? Tên què kia đồng ý dùng một gốc dược liệu cực kỳ trân quý để đổi, con nha đầu tiểu tiện nhân muội muội ngươi ở Ngô gia ta ăn không uống không nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không cần phải báo đáp chút gì cho Ngô gia ta hay sao? Chẳng lẽ ngươi muốn ta nuôi dưỡng muội muội ngươi không công?"
Ầm!
Mộ Sở tức giận đến mức đỉnh đầu muốn bốc khói, cả cái đầu như muốn nổ tung: "Ăn không uống không? Bao nhiêu năm qua, ta ở Ngô gia của ông làm hộ vệ, ngoại trừ ăn, uống, mặc ra ta có từng lấy bất cứ thứ gì của Ngô gia ông hay chưa? Huynh muội chúng ta ăn là cơm canh đạm bạc, mặc trên người là vải bố rẻ tiền, nhiều năm như vậy, huynh muội chúng ta chưa từng xin xỏ ông một phân tiền tiêu vặt nào cả, bây giờ ông lại nói huynh muội chúng ta ăn không uống không của ông?"
Nhớ đến bao nhiêu ủy khuất mà hai huynh muội bọn họ đã phải chịu trong suốt mấy năm qua, lửa giận trong lòng Mộ Sở lại cuồn cuộn sôi trào mà không cách nào ngăn xuống được, lửa giận kia như muốn hủy diệt cả thiên địa.
"Mộ Sở, ngươi thật to gan!"
Đối mặt với Vân Lạc Phong, Ngô gia chủ không dám hó hé dù chỉ một chữ, nhưng Mộ Sở là người của Ngô gia, từ trước đến nay còn rất trung thành, cho nên, Ngô gia chủ tự động xem nhẹ Vân Lạc Phong đang đứng bên cạnh mà tức giận trợn mắt nhìn Mộ Sở.
"Là ai cho ngươi lá gan tày trời mà dám nói ra những lời nói như thế hả? Nếu không phải ta thương hại hai huynh muội các ngươi không nhà để về, thì ta đã không thu nhận các ngươi rồi! Bao nhiêu năm qua, ta nuôi hai huynh muội các ngươi còn chưa đủ hay sao mà ngươi còn dám đưa ra yêu cầu khác? Muốn đòi tiền tiêu vặt? Ta nói cho ngươi biết, cho dù là một đồng tiền ta cũng sẽ không cho các ngươi!"
Không sai!
Trong mắt Ngô gia chủ, ông ta chịu cho hai huynh muội Mộ Sở một bát cơm để ăn, đã là phá lệ nhân từ rồi, vậy mà Mộ Sở còn dám cả gan mở miệng đòi tiền tiêu vặt với ông ta?
Hắn lấy đâu ra mặt mũi mà dám đòi hỏi như vậy với ông ta hả?
"Mộ Sở, ngươi nên nhớ kỹ, Ngô gia ta không thiếu nhất chính là thị vệ, nhưng ngươi chẳng những không biết mang ân đội nghĩa với Ngô gia ta, mà còn dám nói ra những lời nói vô sỉ như vậy, ngươi tốt nhất là nên nhớ lại cho rõ những ân đức của Ngô gia ta đối với ngươi!"
Vân Lạc Phong im lặng khoanh tay trước иgự¢, khóe môi cong lên một độ cong tà khí.
Từ đầu đến cuối, Vân Lạc Phong không hề có ý định sẽ mở miệng, mà chỉ muốn xem thử xem Mộ Sở sẽ ứng phó thế nào với Ngô gia chủ.
Hai mắt Mộ Sở càng ngày càng lộ rõ sự thất vọng.
Trước kia, hắn cũng rất biết ơn Ngô gia đã thu nhận hai huynh muội hắn, cho nên, lúc mới bắt đầu quy thuận Vân Lạc Phong, hắn mới đưa ra yêu cầu như vậy.
Nhưng lúc này đây, Ngô gia chẳng hề niệm một chút công lao làm thị vệ bao nhiêu năm qua của hắn, ngược lại còn bảo hắn phải nhớ ân đức của Ngô gia.
"Năm đó, vì bảo vệ cho biểu muội, cũng tức là con gái của ngươi, ta thiếu chút nữa đã táng thân trong miệng linh thú, thế nhưng, ta chưa từng mượn ân nghĩa này để đưa ra bất cứ điều kiện gì với Ngô gia của ngươi, trước giờ, ta vẫn luôn tuân thủ đúng chức trách của một người thị vệ!"
Đối diện với ánh mắt thất vọng của Mộ Sở, Ngô gia chủ chỉ hừ lạnh một tiếng: "Đó là đo ngươi tự nguyện bảo vệ con gái ta, cũng không phải là ta ép bức gì ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà đòi đưa ra điều kiện với Ngô gia ta?"
Mộ Sở lắc lắc lắc đầu, hắn đã không còn biết nói cái gì nữa rồi.
Có lẽ, ngay từ một khắc Ngô gia chủ vì muốn ép buộc hắn trà trộn vào Y Tháp, mà không tiếc hạ độc đối với muội muội hắn, thì hắn nên từ bỏ rồi....
"Chà chà, thật sự đúng là cây không cần vỏ thì sẽ ૮ɦếƭ, nhưng người không cần mặt mũi thì chính là thiên hạ vô địch!"
Một tiểu cô nương với y phục toàn thân đỏ rực như lửa chậm rãi bước tới trước hai bước, rồi dừng lại ngay bên cạnh Vân Lạc Phong, đôi môi trên khuôn mặt nhỏ non nớt gợi lên một độ cong châm chọc, hai mắt to sáng ngời như tinh tú tràn đầy thần sắc trào phúng.
"Ta sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy được có người vô sỉ đến bậc này."
Sắc mặt Ngô gia chủ thập phần khó coi, ông ta trừng mắt nhìn Mộ Sở: "Ngươi còn đứng ở đó làm gì? Còn không mau lăn lại đây cho ta!"
Mộ Sở lại không có bất kỳ phản ứng gì cả, cứ lẳng lặng mà đứng ngay bên cạnh Vân Lạc Phong, thần sắc vô cảm nhìn về phía Ngô gia chủ.
Sắc mặt Ngô gia chủ càng lúc càng thêm khó coi, ông ta quay sang nhìn Vân Lạc Phong, nói: "Vân Lạc Phong, những lời vừa rồi giữa ta và hắn, ngươi cũng đã nghe rất rõ rồi đó. Không sai! Mộ Sở chính là người của Ngô gia ta, là gian tế mà ta phái đến trà trộn vào Y Tháp của ngươi, ngươi giữ hắn lại bên cạnh, cũng đồng nghĩa với việc giữ lại một tai họa ngầm cho chính ngươi!"
Nếu Mộ Sở ngươi đã phản bội Ngô gia ta, vậy ta cũng sẽ không để cho ngươi được sống tốt.
Đáy mắt Ngô gia chủ xẹt qua một tia tàn nhẫn, ánh mắt âm trầm hiểm độc liếc nhìn Mộ Sở.
Vân Lạc Phong khẽ vỗ vỗ cằm mình, trong đôi mắt đen nhánh thâm thúy tràn đầy ý cười: "Chuyện này ta đã sớm biết rồi!"
"Ngươi nói cái gì?" Ngô gia chủ bất ngờ thấy kinh hãi.
Ông ta không tin, Mộ Sở lại có lá gan dám nói ra thân phận thật sự của hắn.
Trừ phi.... Hắn không còn muốn cứu muội muội của mình.
"Từ ngày đầu tiên mà Mộ Sở tiến vào Y Tháp, thì hắn đã thẳng thắn khai nhận hết tất cả rồi. Cho nên, ta đã sớm biết hắn là người của Ngô gia các ngươi!" trên mặt Vân Lạc Phong dương lên một nụ cười tà ác: "Còn về việc tại sao ta lại biết các ngươi muốn đem muội muội của hắn gả cho một tên què, đó là do ta đã phái người luôn âm thầm ở bên cạnh muội muội của hắn, ngay cả độc trong người muội muội của Mộ Sở, ta cũng đã giải hết rồi!"
Hai chân của Ngô gia chủ lại lần nữa lảo đảo, lui về sau mấy bước, ngã ngồi xuống trên ghế.
"Không, không thể nào.... Chuyện này tuyệt đối không thể nào!"
Ông ta không tin! Ông ta không tin ván cờ này ông ta lại hoàn toàn thua trắng không còn một quân!
"Mộ Sở!" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nâng tầm mắt: "Tất cả người của Ngô gia giao cho ngươi giải quyết, hy vọng ngươi đừng làm cho ta thất vọng!"
Ánh mắt của Mộ Sở chợt có một tia phức tạp, nhưng vẫn tất cung tất kính mà đáp: "Dạ, tháp chủ!"
Nhìn toàn bộ Ngô gia đã bị bao vây bởi người Y Tháp, cả người Ngô gia chủ run lên, ông ta lạc cả giọng nói của mình: "Vân Lạc Phong, ngươi dám thu nhận Mộ Sở, thì nhất định sẽ phải hối hận, tên tiểu tử này đã có thể phản bội ta, thì ngày sau cũng có thể phản bội ngươi. Ngươi cứ chờ mà coi! Ha ha ha!"
Sau khi trở lại Y Tháp.
Trong mắt Vân Lạc Phong chợt lóe lên tia sáng, rồi lâm vào trầm tư.
Rất lâu sau, cô mới ngẩn đầu lên nhìn Mộ Sở, hỏi: "Ngươi tính tiếp tục an bài cho muội muội ngươi giống như bây giờ sao?"
"Ừm!" vừa nghe thấy lời này, Mộ Sở liền ừm một tiếng đáp lại, đáy mắt cũng dâng lên sự cảm kích: "Ta thật sự không biết nên đa tạ người như thế nào? Nếu không nhờ có sự tương trợ của tháp chủ, ta và muội muội vẫn còn đang bị Ngô gia khống chế."
"Ngươi không cần phải nói lời đa tạ ta làm gì! Ta chỉ cần ngươi dùng thực lực của chính ngươi để hồi báo cho ta!" Vân Lạc Phong nhàn nhạt mỉm cười: "Ta không giống như gia chủ của Ngô gia, ta sẽ không hạn chế tự do của các ngươi, cũng sẽ không cắt xén tiền công của các ngươi. Ta chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó chính là ngươi vĩnh viễn cũng không được phản bội Y Tháp!"
Dứt lời, một đạo sát ý chợt lóe lên từ đáy mắt Vân Lạc Phong, khí thế cường đại trên người cô cũng từ từ khuếch tán rộng ra chung quanh, cường đại đến mức làm người ta khó mà hít thở.
"Nếu để ta biết ngươi tồn tại một chút tâm tư phản bội nào.... Thủ đoạn của ta, ngươi hẳn cũng đã biết rồi đó!"
Nội tâm Mộ Sở bỗng run lên, thần sắc lại kiên định mà nói: "Tháp chủ, cả đời này của thuộc hạ tuyệt đối sẽ không phản bội Y Tháp."
"Tốt! Ngươi lui xuống đi!"
Vân Lạc Phong phất phất tay, thân mình mệt mỏi dựa vào lưng ghế.
Thần sắc trên mặt cô chợt lộ ra một chút lười biếng, hai mí mắt từ từ khép lại.
"Dạ!"
Vốn dĩ Mộ Sở còn định nói thêm cái gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi này của Vân Lạc Phong, hắn chỉ đành chắp quyền rồi lui xuống.
Đợi khi thân ảnh Mộ Sở hoàn toàn biến mất, Vân Lạc Phong mới mở mắt ra, cô xoa xoa ấn đường của mình, giọng nói phát ra mang theo một chút nhung nhớ.
"Vân Tiêu, rất nhanh thì ta đã có thể đi tìm chàng rồi!"
Hiện tại cô đã đột phá đến Thánh Linh Giả. Nói cách khác, cô đã đủ tư cách để đặt chân lên phiếm đại lục kia.
Cái cô cần hiện giờ, chính là một thời cơ!
______
Lúc này, trong một tòa cung điện xa hoa ở cách xa Vô Tận Thành, một nam nhân đang nằm dựa nửa người, tóc đen tùy ý xỏa ra như thác nước, từ trên giường trải dài xuống dưới.
Ẩn trong màn lụa mỏng, trên người nam nhân chỉ khoác lấy một chiếc áo choàng màu đỏ, thân mình trắng nõn như ẩn như hiện, đẹp đến không gì tả nổi. (*Sa: hừ hừ, đồ lòe loẹt, thuyvi_hino, hài lòng rồi chứ?)
Nếu phải dùng một từ thông tục để hình dung nam nhân này, thì chắc cũng chỉ có thể là bốn chữ "phong tao yêu mị" mà thôi. (*Phong tao: lẳng lơ.)
"Chủ tử!"
Một người thị nữ từ bên ngoài đi vào, cung cung kính kính bẩm báo: "Tin tức từ Vô Tận Thành truyền về, Y Tháp đã diệt tam đại gia tộc!"
"A~?"
Nghe thấy tin này, nam nhân hơi ngẩng đầu lên, mái tóc tán loạn rũ xuống che đi nữa bên má, đồng thời cũng làm lộ ra điểm chu sa ở mi tâm của hắn, quả thật là còn xinh đẹp hơn cả nữ tử!
Nam nhân như vậy, nếu giả trang thành nữ tử, sợ là sẽ không có bất cứ một người nào hoài nghi về giới tính thật của hắn.
"Nữ tử kia, tên gọi là Vân Lạc Phong?" trong mắt nam nhân xẹt qua một tia hứng thú, trên môi khẽ nở một nụ cười tươi: "Thật thú vị! Nữ tử này đúng là rất thú vị! Bổn tọa đã lâu rồi chưa gặp được nữ tử nào thú vị như vậy. À phải, lão già tên Lâm U kia như thế nào rồi?"
Thị nữ chắp quyền đáp: "Từ sau khi Lâm U bị Vân Lạc Phong đuổi ra khỏi Y Tháp, thì lúc nào cũng muốn trả thù, chủ tử, chúng ta có cần cản lão ta lại không?"
Lão giả được gọi là Lâm U này, chính là người đã sỉ nhục Vân Lạc Phong trong yến tiệc sinh thần của Nam Cung Vân Dật, còn tự cao tự đại cho rằng bản thân có thể trở thành một trong những người nắm quyền chưởng quản Y Tháp.
Đáng tiếc, ông ta lại không ngờ được rằng, Vân Lạc Phong chính là tháp chủ Y Tháp.
Sau khi bị Vân Lạc Phong trục xuất khỏi Y Tháp, lão ta dùng lời ba hoa để được gia nhập vào thế lực của nam nhân yêu mị này.
"Không cần phải quan tâm đến lão già đó, nếu lão ta có bản lĩnh, thì cứ việc tự mình đi báo thù!" nam nhân khẽ híp híp hai mắt, khóe môi nở nụ cười quyến rũ: "Tuy nhiên, nữ tử kia lại chẳng phải là người mà lão ta có thể đối phó được! Trước đó, bổn tọa sai lão ta tiến vào Y Tháp, tìm cách tiếp cận Vân Lạc Phong, vậy mà lão già này lại làm hỏng chuyện, còn to gan trốn tránh trách nhiệm! Hừ, không biết là do tự bản thân lão ta ngu xuẩn, hay là cho rằng bổn tọa đây ngu xuẩn?"
Nam nhân hơi quay đầu, tóc đen che đi nửa bên mặt, để lộ ra đôi môi đỏ quyến rũ.
"Ngươi lui xuống trước đi, nếu có tin tức của Vân Lạc Phong thì lại đến hồi báo với bổn tọa!"
"Dạ, chủ tử!"
Thị nữ chắp quyền lui xuống.
Sau khi thị nữ lui ra, đem cửa phòng đóng lại, nam nhân kia mới từ trên giường mà ngồi dậy, một đôi mắt phượng hẹp dài chứa đầy ý cười khó đoán.
"Nghe nói, linh hồn của đồ đệ Vân Lạc Phong bị thương. Nếu muốn chữa lành linh hồn bị thương tổn, thì nhất định phải dùng Linh Hồn Chi Quả!" nam nhân nhẹ vỗ vỗ cằm, trên mặt khẽ mỉm cười: "Nếu vậy..... Thiên La, ngươi đi lấy Linh Hồn Chi Quả đến đây, bổn tọa muốn tổ chức một đại hội y sư, phần thưởng cho người chiến thắng đại hội này chính là Linh Hồn Chi Hỏa. Ta tin, Vân Lạc Phong chắc chắn sẽ bị cái phần thưởng này hấp dẫn mà đến tham gia!"
Nam nhân lại trầm ngâm hơn nửa ngày, rồi nói tiếp: "Mặt khác, đại hội lần này sẽ giao cho Lâm U chủ trì. Trước đó, ta ra lệnh cho lão bất tử này tiến vào Y Tháp làm gian tế, mục đích chính là muốn thăm dò thực lực của Vân Lạc Phong, ai ngờ lão già ૮ɦếƭ tiệt này lại đi đắc tội với Vân Lạc Phong! Đã vậy, thì ta sẽ đem cái lão bất tử này đưa đến trước mặt Vân Lạc Phong, để tùy cô ấy xử trí!"
Trong phòng, một đạo thân ảnh từ từ hiện ra, người này hướng về phía nam nhân đang nằm dựa nửa người trên giường mà khom người chắp quyền một cái, sau đó liền biến mất trong phòng.
Nam nhân nhìn chăm chú theo phương hướng ám vệ được gọi là Thiên La kia rời đi, rồi lại tự lẩm bẩm một mình: "Vân Lạc Phong, người mà y thần Tuyệt Thiên lựa chọn, ta thật muốn xem thử xem, thực lực của ngươi rốt cuộc là đã đạt đến cảnh giới nào...."
Nếu Vân Lạc Phong mà nghe được lời này của nam nhân, chắc chắn sẽ kinh ngạc vạn phần.
Người này biết được cô là người kế thừa của Tuyệt Thiên, vậy hắn..... Rốt cuộc là có lai lịch gì?
"Ngoài ra...." nam nhân dừng lại một chút, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười quyến rũ: "Nếu ta đoán không lầm, thì đứa đồ đệ kia của Vân Lạc Phong hẳn là người của nơi đó. Vân Lạc Phong dẫn theo nha đầu kia, không biết là phúc hay là họa. Bất quá, người mà Tuyệt Thiên lựa chọn chắc chắn sẽ không dễ dàng ngã xuống như thế. Bổn tọa có lòng tin, Vân Lạc Phong sẽ còn tiến được rất xa trên con đường cường đại..... "
____
Không tới mấy ngày, một tin tức gây chấn động khắp toàn bộ đại lục được lan truyền khắp nơi.
Cơ gia, thế lực thần bí nhất ở tại Vô Hồi Đại Lục.
Nghe nói gia chủ Cơ gia tuổi còn rất trẻ, lại xinh đẹp như hoa, diện mạo tựa như nữ nhân, nhưng thực lực lại phi phàm, ra tay tàn nhẫn độc ác! Nghe đồn gia chủ Cơ gia đã đột phá đến Thánh Linh Giả, thế lực Cơ gia có thể sánh ngang với hoàng tộc một nước.
Hiện tại, Cơ gia dùng Linh Hồn Chi Quả làm phần thưởng, sắp sửa tổ chức một đại hội y sư.
Tin tức này khiến cho vô số quốc gia ở Vô Hồi Đại Lục đều bị chấn động không nhỏ. Vì muốn giành được Linh Hồn Chi Quả, hoàng đế các nước đều phái cường giả đến đây tham dự.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì sau khi ăn Linh Hồn Chi Quả, thì linh hồn lực của linh sư sẽ được tăng lên. Đây quả thật là một bảo vật chỉ có thể ngộ, không thể cầu!
Thế nhưng, do Cơ gia chủ không muốn gặp người ngoài, vì vậy là đại hội y sư lần này không được tổ chức ở tại Cơ Thành, mà địa điểm tổ chức là ở một thành lân cận. Người chủ trì đại hội như Lâm U, hiển nhiên là được vô số y sư đến tham gia đại hội nịnh hót tán dương không ngừng.
Dưới sự thao thao bất tuyệt nào là kính trọng, nào là ngưỡng mộ của đám người nịnh hót kia, Lâm U đã sớm vui đến mức chẳng còn biết đâu là đông tây nam bắc.
Cùng lúc đó, trong Cơ gia, trên giường lớn xa hoa, thân mình nam nhân lười biếng dựa lưng vào thành giường, một đôi mắt hồ mị liếc nhìn Thiên La đang đứng trước mặt, hỏi: "Mọi chuyện làm đến đâu rồi?"
"Khởi bẩm chủ tử, đã có rất nhiều y sư tiến đến tham gia đại hội lần này!"
"Vân Lạc Phong đâu?" nam nhân khẽ híp mắt phượng.
Vân Lạc Phong mới thật sự là mục tiêu của hắn ta.