"Đúng rồi....." Tuyết Oánh tựa hồ nhớ ra cái gì đó, bà chớp đôi mắt đẹp mà nói: "Ta nghe nói, đồ nhi ngoan của chúng ta còn chưa phải là một linh sư, nó chưa bắt đầu tu luyện, bằng vào thực lực của đồ nhi bây giờ làm sao có thể thông qua được khảo hạch đây? Không bằng chúng ta hủy bỏ khảo hạch của đồ nhi, để đồ nhi cứ thế mà trực tiếp nhập học cho rồi!"
"Ta thấy chủ ý này không tệ, đồ nhi ngoan của chúng ta da thịt non mịn, làm sao mà chịu đựng nỗi với mấy cái khảo hạch ma quỷ kia được chứ? Ta không chấp nhận!" Lăng Hải trưởng lão hoàn toàn tán đồng với lời nói của Tuyết Oánh trưởng lão.
Vân Lạc Phong nếu đã chịu bái mấy người bọn họ làm sư phụ rồi thì còn cần đi đến mấy cái nơi khảo hạch kia làm gì nữa cho phí thời gian? Cứ trực tiếp nhập học là được rồi!
"Không cần đâu!"
Tuy nhiên, đối với hảo ý của mấy vị trưởng lão, Vân Lạc Phong lại lắc đầu từ chối.
"Con có thể dựa vào thực lực của chính mình để tiến vào học viện, không cần mọi người mở bất cứ cửa sau nào đâu!"
"Ha ha!"
Hư Không trưởng lão cất tiếng cười to, ông vuốt vuốt chòm râu bạc trắng của mình, rất hài lòng mà gật gật đầu: "Không hổ là đồ nhi của Hư Không ta! Được, ta đồng ý để cho con đi tham gia khảo hạch! Nhưng nếu cảm thấy không ổn thì con phải từ bỏ ngay, ta sẽ phái người theo bảo vệ an toàn cho con!"
Bởi vì trước đó đá khảo nghiệm không có kiểm tra ra cấp bậc tu vi của Vân Lạc Phong, cho nên mấy lão nhân gia ở đây ai cũng nghĩ rằng Vân Lạc Phong vẫn còn chưa bước vào con đường tu luyện, chính vì vậy mà bọn họ mới đưa ra quyết định như thế.
Đối với hảo ý này của Hư Không trưởng lão, Vân Lạc Phong không có tiếp tục từ chối, cũng chưa từng mở miệng giải thích với bọn họ.
Mục đích cô đến đây lần này chính là vì Linh Hồn Chi Quả, trước khi có được nó, cô cần phải che giấu thực lực của mình, nếu không, một khi có ai đó biết được thực lực thật sự của cô, sẽ khó tránh khỏi việc họ có nghi ngờ mục đích cô tiến vào học viện Tây Châu này là gì hay không?
Cho nên, trước khi đoạt được Linh Hồn Chi Quả đến tay, cô quyết không thể bại lộ thực lực của mình.
"Đồ nhi, con đã có quyết định sẽ lựa chọn phân loại học tập nào chưa?" Tuyết Oánh trưởng lão dịu dàng nhìn Vân Lạc Phong, ngữ khí khi nói tràn đầy ôn nhu hiền từ.
"Ở trên đại lục này, chức nghiệp y sư tương đối nổi tiếng, nếu như đồ nhi theo ta học tập y thuật, về sau chắc chắn sẽ được mọi người kính trọng và ngưỡng mộ!" Lăng Hải trưởng lão cười khẽ, mở miệng nói. (*Sa: Phong tỷ mà theo ông học y thuật, có khi lại khiến ông bái ngược tỷ ấy làm thầy ấy chứ.)
"Mấy thứ như y thuật này nọ của ông quá mức buồn tẻ, nào có thú vị như thuần thú của ta! Đồ nhi bảo bối, con đi theo ta học thuần thú đi, đến lúc đó sư phụ sẽ bắt một con linh thú cho con làm tọa kỵ!"
"Không được! Ưu điểm xuất chúng nhất của đồ nhi là nằm ở phương diện tu luyện, cho nên, đồ nhi vẫn là ngoan ngoãn đi theo ta học tập tu luyện thì tốt hơn, y thuật hay thuần thú đều không thích hợp với đồ nhi."
Chúng trưởng lão lại một lần nữa nổi lên tranh cãi, ngươi đến một lời, ta đi một câu, gây qua gây lại đến mức ai cũng đỏ mặt tía tai, không đạt được mục đích là thề không bỏ qua!
Nhìn mấy vị trưởng lão khắc khẩu với nhau, khóe miệng Vân Lạc Phong hơi run rẩy một chút, cô quay đầu sang nhìn vị lão giả đưa mình đến đây: "Trưởng lão của học viện đều là dạng đức hạnh này sao?"
Lão giả kia có chút xấu hổ, hận không thể tìm ngay một khe nứt mà chui xuống cho rồi.
"Các trưởng lão quả thật là cũng thường xuyên vì một thứ gì đó, hoặc là một thiên tài mà nổi lên tranh chấp, nhưng tranh chấp đến mức độ như hiện tại..... Thì đây là lần đầu tiên!"
Ngụ ý, nếu không phải tại Vân Lạc Phong, thì mấy vị trưởng lão cũng không tranh cãi gay gắt đến như vậy.
Khóe môi Vân Lạc Phong khẽ nở nụ cười tươi, cất tiếng cắt ngang cuộc tranh cãi của mấy vị sư phụ vừa mới nhận của mình.
"Mấy vị không cần phải tiếp tục gây gổ nữa, con tương đối thích được tự do học tập!" Vân Lạc Phong sờ sờ cằm, hơi hơi nháy mắt, khóe môi chợt xuất hiện nụ cười giảo hoạt: "Cho nên, trong quá trình học tập sau này, con sẽ rất thường xuyên vắng mặt, hiện tại, con chỉ là đang nói trước với mấy vị sư phụ một tiếng mà thôi."
Năm đó, khi còn ở Hoa Hạ, cô cũng thường xuyên thiếu khóa, bởi vì so với lên lớp nghe giảng, cô càng thích tự bản thân mình tìm tòi nghiên cứu nhiều hơn.
Hư không trưởng lão bất đắc dĩ thở dài: "Con thích thế nào thì cứ làm như thế ấy đi! Ai bảo con là đồ đệ của chúng ta? Không muốn đi học vậy thì không cần phải đi. Bất quá, nếu như con có chỗ nào muốn biết, thì có thể đi tìm ta bất cứ lúc nào... "
"Được!" Vân Lạc Phong lười biếng duỗi lưng một cái, tà tà nhìn về phía mấy vị trưởng lão, nói: "Nếu mọi người không còn chuyện gì nói nữa, thì con muốn trở về nghỉ ngơi một chút."
"Đi đi!"
Hư không trưởng lão phất tay: "Sau này vào học viện Tây Châu rồi, nếu có người nào dám ức ђเếק con, vậy thì cứ đến tìm các sư phụ ngay, chúng ta nhất định sẽ trút giận cho con!"
Chân Vân Lạc Phong đang muốn bước đi, vừa nghe câu này của Hư Không trưởng lão thì liền khựng lại, trong lòng không khỏi cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua.
Cô tiến vào học viện Tây Châu này vốn là có mục đích riêng, mặc dù đã bái bọn họ làm sư phụ, nhưng tính ra cũng là vì mục đích của chính mình.
Nhưng những người này, lại thật lòng đối đãi với cô như đồ đệ của bọn họ....
______
Ngay sau khi thân ảnh bạch y của thiếu nữ biến mất rồi, chúng trưởng lão mới thu hồi lại tầm mắt, trên khuôn mặt già nua của mọi người, nụ cười tươi vừa rồi từ từ tắt ngấm.
"Xảy ra chuyện gì?" sắc mặt Hư Không trưởng lão hơi trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
Tuyết Oánh trưởng lão nhìn sắc mặt đen kịt của mọi người, bất đắc dĩ đáp: "Vô Cực Môn bị diệt rồi!"
"Cái gì? Vô Cực Môn bị diệt?" đáy mắt Lăng Hải trưởng lão xẹt qua một tia kђเếק sợ: "Thực lực của Vô Cực Môn này hình như cũng không thua kém học viện Tây Châu chúng ta bao nhiêu, rốt cuộc là người nào mà có bản lĩnh lớn đến như vậy? Có thể tiêu diệt toàn bộ Vô Cực Môn?"
Tuyết Oánh trưởng lão lại cười khổ một tiếng: "Các người đã quên chuyện xảy ra trong khoảng thời gian trước rồi sao? Vô Cực Môn cùng với một người trẻ tuổi nổi lên tranh chấp, Vô Cực Môn phái hết toàn bộ cao thủ xuất kích đi truy sát người trẻ tuổi kia, trong đó, còn có thêm một vài thế lực khác chen một chân vào, chỉ tiếc, bao nhiêu cao thủ của nhiều thế lực như vậy mà lại chẳng làm gì được người trẻ tuổi kia, ngược lại, Vô Cực Môn cuối cùng còn bị người ta diệt sạch không còn một móng."
Hít!!!
Chúng trưởng lão ai cũng hít sâu một ngụm khí lạnh, sắc mặt người nào người nấy đều lộ ra tia kinh hoàng.
"Người trẻ tuổi kia tên họ là gì ấy nhỉ? Hình như ta có nghe nói đến biệt hiệu của hắn là....." Hư Không trưởng lão nhíu chặt mày, ông vỗ vỗ đầu mình, giống như làm như vậy thì sẽ giúp mình nhớ ra được biệt hiệu của người kia.
"Cái này ta biết!" Quỳnh Thiên trưởng lão vừa nghe thấy lời này, tức khắc liền nhảy dựng lên, cười tủm tỉm mà nói tiếp lời Hư Không trưởng lão: "Người trẻ tuổi kia có biệt hiệu là Quỷ đế!"
Quỷ đế?
Hai chữ này làm cho Hư Không trưởng lão lần nữa lâm vào trầm tư, một lúc lâu sau, ông mới ngẩng đầu lên hỏi: "Vậy mấy thế lực kia nói thế nào? Nhìn biểu tình của bà, hình như không chỉ có mỗi việc Vô Cực Môn bị diệt đơn giản như vậy."
Khóe miệng Tuyết Oánh trưởng lão gợi lên một độ cong lãnh diễm: "Mấy thế lực kia muốn học viện Tây Châu chúng ta hỗ trợ, cùng nhau liên thủ đối phó Quỷ đế."
"Hỗ trợ?" nghe xong, Hư Không trưởng lão lại nhịn không được mà nhíu mày: "Học viện Tây Châu chúng ta trước giờ luôn luôn mặc kệ ân ân oán oán của đại lục này, huống hồ gì, chuyện này vốn dĩ là do mấy thế lực kia nảy lòng tham, muốn ςướק đoạt bảo vật của người ta, bọn chúng còn có mặt mũi gì mà kêu chúng ta đi hỗ trợ chứ?"
"Ta cho rằng, lời của huynh trưởng ta rất có đạo lý!"
Hư Vô trưởng lão liếc mắt nhìn huynh trưởng nhà mình: "Thực lực của Quỷ đế không đơn giản, chúng ta tốt nhất là đừng xen vào chuyện này làm gì, bằng không, nói không chừng kết cục của Vô Cực Môn hôm nay chính là tương lai của học viện Tây Châu chúng ta sau này."
"Ha ha..." Lăng Hải trưởng lão cười ha ha hai tiếng: "Nói thật, ta lại rất thưởng thức tên tiểu tử Quỷ đế này, nếu như ta có thể gặp được hắn sớm một chút, thì ta chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách thu hắn làm đồ đệ!"
"Thôi bỏ đi!" Tuyết Oánh trưởng lão cười khổ một tiếng: "Phiền phức mà tên tiểu tử Quỷ đế này gây ra quá nhiều rồi, nếu thật thu hắn làm đồ đệ, vậy ông cứ chờ theo sau đuôi hắn mà giúp hăn thu dọn phiền phức đi, ông thử nhìn mà xem, hiện tại ở đại lục này đã có hết bao nhiêu người muốn ɢɨết hắn rồi hả? Vậy mà hắn vẫn tiếp tục gây thêm phiền phức, quả thật là một chút thiệt thòi cũng không chịu nhận! Vô Cực Môn kia, hắn nói diệt là diệt, thật sự là không sợ chọc giận người trong thiên hạ. Ta cảm thấy, vẫn là đồ đệ Phong nhi nhà chúng ta tốt hơn, Phong nhi tốt xấu gì cũng là một nữ tử, khẳng định là sẽ hiểu chuyện hơn tên Quỷ đế kia, cũng sẽ không gây ra nhiều phiền phức như hắn."
Thời khắc này đây, Tuyết Oánh trưởng lão nào có ngờ được, phiền phức mà Vân Lạc Phong gây ra chẳng những nhiều mà còn lớn hơn cả phiền phức của Vân Tiêu.
Đợi đến khi bà biết được thì đã muộn mất rồi, chỉ có thể cam chịu, một bên âm thầm rơi nước mắt hối hận, một bên thì lo giúp Vân Lạc Phong giải quyết phiền phức.
Nghĩ đến Vân Lạc Phong, sương mù trong lòng mấy vị trưởng lão liền tiêu tán, trên mặt treo cao nụ cười đắc ý.
"Vẫn là vận khí mấy người chúng ta tương đối tốt, có được một thiên tài tuyệt thế làm đồ đệ, chờ đến thời điểm mà mấy trưởng lão khác biết được việc này, không biết bọn họ có hận đến mức muốn khóc hay không nữa đây, ha ha ha!"
Số lượng trưởng lão trong học viện Tây Châu không ít, chẳng qua là có một số trưởng lão không có ở lại trong trưởng lão thất, cũng chính vì như vậy mà số người biết được chuyện liên quan đến Vân Lạc Phong chỉ có mấy người Hư Không trưởng lão mà thôi.
______
Trong học viện Tây Châu, các học sinh đều được an bài trong tu luyện thất, khi đêm xuống, mọi người sẽ trở về tu luyện thất để nghỉ ngơi.
Các phòng trong tu luyện thất được chia theo các cấp bậc khác nhau, phân biệt là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Trong đó, phòng chữ Hoàng là kém nhất, cũng là nơi ở của các học sinh bình thường nhất, linh khí tại nơi này cũng rất loãng. Ngược lại, phòng chữ Thiên thì lại xa hoa giống như là phòng ốc của những hộ giàu có, linh khí nồng đậm đến nỗi có thể tụ lại thành sương mù.
Học sinh được tu luyện trong phòng chữ Thiên phải nói là làm ít mà công to.
Còn về xếp hạng của các học sinh trong học viện.....
Tổng cộng được chia làm bốn bảng xếp hạng, bốn bảng xếp hạng này cũng có tên gọi là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
Chỉ cần là học sinh mới nhập học, đều được xếp hết vào bảng chữ Hoàng, nếu muốn thăng cấp thì phải đi tìm học sinh bảng chữ Huyền mà khiêu chiến, tương tự, học sinh bảng chữ Huyền muốn thăng cấp, vậy thì phải khiêu chiến với học sinh bảng chữ Địa.
Ngoại trừ bảng chữ Hoàng là không có giới hạn số lượng học sinh ra thì mấy bảng chữ khác đều có giới hạn số lượng xếp hạng học sinh.
Bảng chữ Huyền có năm mươi người, bảng chữ Địa hai mươi người, bảng chữ Thiên là mười người. Vì vậy, một khi học sinh của bảng chữ Huyền bị học sinh bảng chữ Hoàng khiêu chiến mà chiến đấu thua cuộc, thì chẳng những sẽ bị rớt xuống bảng chữ Hoàng, mà ngay cả phòng ở trong tu luyện thất cũng bị trao đổi.
Nếu muốn quay lại xếp hạng trong bảng chữ Huyền, thì biện pháp duy nhất chính là phải bắt đầu khiêu chiến lại cùng học sinh trong bảng chữ Huyền.
Đây chính là quy định của học viện Tây Châu!
"Nơi này chính là phòng của các ngươi!"
Một học sinh của học viện Tây Châu dẫn đường cho đám người Vân Lạc Phong đi đến tu luyện thất, thần sắc vô cảm mà nói: "Nếu ba ngày sau mà các ngươi không thể thông qua khảo hạch được, vậy thì cần phải trả lại phòng và rơi khỏi học viện Tây Châu này."
An Tử Hạo ghét bỏ nhíu nhíu mày: "Không còn phòng nào tốt hơn một chút sao? Căn phòng này vừa nhỏ vừa bẩn, tiểu thư nhà ta làm sao mà ở được?"
Vị học sinh kia nhạo báng một tiếng, cất tiếng cười châm chọc: "Có chứ! Nhưng những phòng đó không phải dành cho thứ người như các ngươi ở. Các ngươi tốt nhất cứ an phận mà ở lại nơi này đi!"
Một tên hộ vệ, cộng thêm một đứa bé gái miệng còn hôi sữa, còn có một nữ tử không hề có tu vi, vậy mà bọn họ còn ghét bỏ căn phòng này kém?
Trong học viện, có người nào mà không bắt đầu từ nơi này tiến lên phía trước?
Bản thân mình cũng chưa từng oán trách một câu, bọn họ có tư cách gì mà oán trách chứ?
"Ngươi nói chuyện nên khách sáo một chút!"
An Tử Hạo có chút phẫn nộ, quay đầu lại trừng mắt nhìn vị học sinh kia.
An Tử Hạo hắn bị vũ nhục không sao, nhưng hắn quyết không để cho tiểu thư nhà mình cũng bị vũ nhục.
Ngay lúc An Tử Hạo muốn vì tiểu thư nhà mình mà tranh giành thêm một chút quyền lợi, thì chợt thấy Vân Lạc Phong đột nhiên bước tới mở cửa phòng ra, rồi thản nhiên đi vào.
Cô tự mình ngồi xuống, lấy từ trong nhẫn không gian ra một bộ ấm trà cùng lá trà, thần sắc bình tĩnh, tự mình pha trà cho chính mình, trong đôi mắt đen nhánh phẳng lặng không hề gợn sóng.
Giọng nói của An Tử Hạo cũng chợt tắt ngấm.
Vân Lạc Phong là nữ tử mà còn không chê bai hoàn cảnh trước mắt, thì một nam nhân như hắn có cái gì mà không thể nhịn được đây?
Chẳng qua....
"Tiểu thư, để người chịu ủy khuất rồi!"
An Tử Hạo cúi đầu, áy náy mà nói.
Cho dù là những ngày tháng đào vong, hắn cũng chưa từng để cho tiểu thư trải qua hoàn cảnh kém như thế này. Đối với An Tử Hạo mà nói, thì dù hắn có phải đi ăn xin đi nữa, cũng nhất định phải để cho tiểu thư có được một cuộc sống an nhàn.
Thế nhưng.... Sau khi vào học viện Tây Châu này rồi, tiểu thư vốn chưa từng chịu khổ lại phải sống trong căn phòng tồi tàn thế này.
"Không có việc gì, Tử Hạo ca ca!" tiểu cô nương xinh xắn tươi cười một cách đáng yêu: "Tình huống hiện tại của chúng ta không thể để ý nhiều như vậy được, có một nơi cho chúng ta trú ngụ đã là không tệ lắm rồi."
An Tử Hạo cảm động đến lệ rơi đầy mặt, tiểu thư nhà mình chính là hiểu chuyện như thế, trong suốt khoảng thời gian khó khăn vừa qua, đã không ít lần trấn an hắn như thế này rồi.
"Hu..hu.." An Tử Hạo lau nước mắt trên mặt: "Tiểu thư, sau này ta nhất định sẽ để người được trải qua những ngày tháng tốt hơn."
Trong lúc hai chủ tớ một lớn một nhỏ an ủi lẫn nhau, thì Vân Lạc Phong đã pha xong trà cho mình rồi, cô thong thả đưa chén trà lên miệng mà nhấp một ngụm, cô nhìn hai người trước mặt giống như là đang xem một vở kịch vui, ý cười trong mắt cũng dần dần dâng lên.
"Vân cô nương!"
An Tử Hạo vốn muốn vào phòng của Vân Lạc Phong nên lên tiếng gọi, ai ngờ Vân Lạc Phong lại vung tay lên, rầm một tiếng, cửa phòng đã đóng chặt, cũng đập trúng vào mũi của An Tử Hạo.
An Tử Hạo xoa xoa mũi mình, tinh thần lại không chút nào uể oải: "Tiểu thư, hiện tại chúng ta ở ngay phòng sát bên của cô nương ấy, cũng xem như là gần gũi với nhau, ta tin tưởng, một ngày nào đó, chúng ta nhất định có thể khiến cho cô ấy cảm động."
"Tử Hạo ca ca..." tiểu cô nương xinh xắn cắn cắn môi: "Muội cảm thấy, chúng ta vẫn nên bỏ cuộc đi thôi, cô ấy dường như đã xem chúng ta thành những kẻ phiền phức rồi, cô ấy không muốn gần gũi với chúng ta...."
"Không được! Tiểu thư, tuy rằng chúng ta đã vào học viện Tây Châu, khiến những người kia tạm thời không thể tìm được chúng ta, nhưng nguy hiểm của chúng ta vẫn còn đó, nếu như có thể có được sự bảo vệ của cô nương ấy, thì chẳng khác nào chúng ta đã bước chân lên một con thuyền bảo mệnh lớn, ta tuyệt đối không thể từ bỏ."
Nhìn thấy bộ dáng ý chí dâng cao của An Tử Hạo, tiểu cô nương xinh xắn không đành lòng đả kích hắn, cho nên cô bé không nói thêm gì nữa.
Mà lúc này, trong phòng, Tiểu Mạch đột nhiên xuất hiện giữ khoảng không trống rỗng trước mặt Vân Lạc Phong, đang nhẹ nhàng chớp chớp hai mắt của mình.
"Chủ nhân, người không định giúp đỡ A Lạp Lôi sao?"
"A Lạp Lôi?" Vân Lạc Phong thoáng giật mình, bắn ánh mắt nghi hoặc về phía Tiểu Mạch.
"Chính là bé gái xinh xắn đáng yêu bị người cự tuyệt ngoài cửa đó, người không cảm thấy cô bé này lớn lên rất giống A Lạp Lôi à? Ta lại không biết tên của bé, cho nên cứ dùng biệt danh này để thay thế."(*Sa đã seach Google từ khóa A Lạp Lôi thì chỉ ra được một bài hát tên Khoái Nhạc A Lạp Lôi thôi, ngoài ra không tìm được thông tin gì nữa cả. Bạn nào biết A Lạp Lôi là gì hoặc là người nào thì comment chú thích bên dưới cho cả nhà mình biết nhé!)
Vốn dĩ Vân Lạc Phong cũng không có để ý tới điều này, bây giờ vừa nghe Tiểu Mạch nói xong, thì cô chợt cảm thấy bé gái kia lớn lên đúng là rất giống với A Lạp Lôi.
"Không giúp! Quá phiền phức!"
Vân Lạc Phong uống một ngụm trà, rồi liếc mắt nhìn Tiểu Mạch: "Ngươi muốn giúp tiểu nha đầu kia? Chẳng lẽ ngươi đã quên mất tiểu Bạch rồi?"
Tiểu Mạch đột nhiên ho khan hai tiếng: "Ta làm sao có thể quên mất tiểu Bạch được chứ? A không đúng, ta và tiểu Bạch rất trong sạch, hai chúng ta không có bất cứ quan hệ gì cả....."
Vừa mới nói một câu, Tiểu Mạch đột nhiên phản ứng lại, sau đó thì nhìn Vân Lạc Phong bằng ánh mắt vô cùng ai oán.
"Chủ nhân, bé gái kia tương đối đặc biệt, người không ngửi thấy trên người của cô bé có một mùi hương như có như không sao? Mùi hương này không thuộc về nhân loại, mà nó giống như là của một loại linh quả nào đó...."
Vân Lạc Phong ngẩn ra, chợt rơi vào im lặng, ngón tay khẽ miết lấy chén trà, hỏi: "Lời này của ngươi là có ý gì?"
"Chủ nhân, Tiểu Thụ là một loài cây, nhưng lại có thể hóa thành người, cho nên, ta hoài nghi A Lạp Lôi cũng là một Hình Nhân Quả! Ta nghe nói, sau khi dùng Hình Nhân Quả, có thể làm cho linh lực tăng lên rất nhiều."
Ngón tay Vân Lạc Phong khựng lại, khóe môi chợt gợi lên một nụ cười như cười như không: "Tiểu Mạch, có phải ngươi lại muốn hố ta hay không?"
Tiểu Mạch có chút chột dạ: "Chủ nhân, ta là loại người chuyên đi hố người khác sao? Cho dù ta có hố người nào cũng không thể hố chủ nhân người được!"
"Số lần ngươi hố ta còn ít sao? Lúc trước, ngươi nói thể chất của tiểu Bạch đặc thù, cho nên ta mới nhận tiểu Bạch làm đồ đệ, về sau ngươi mới nói cho ta biết là huyết mạch của tiểu Bạch tương đối phiền phức, có khả năng sẽ mang đến nguy hiểm cho ta...."
Cũng chính vì đã thu Lâm Nhược Bạch làm đồ đệ, cho nên bây giờ Vân Lạc Phong mới phải gánh trách nhiệm lo lắng cho Lâm Nhược Bạch.
Nhưng nếu Lâm Nhược Bạch và Vân Lạc Phong chỉ có quan hệ là hai người xa lạ, vậy liệu Vân Lạc Phong có liều hết tất cả để cứu lấy Lâm Nhược Bạch như hiện giờ hay không?
Đáp án khẳng định là không?
Tuy nhiên, hiện tại, mặc kệ tiểu Bạch gặp phải nguy hiểm gì, dù liều cả tính mạng thì Vân Lạc Phong cô cũng phải bảo vệ an toàn cho tiểu Bạch.
Tiểu Mạch thở dài một tiếng: "Được rồi, ta nói thật vậy, A Lạp Lôi hiện tại mới sáu tuổi, hơn nữa bé cũng không biết được thân phận thật sự của mình, nhờ vậy mới không có bị cường giả truy sát. Nhưng, đợi thêm hai năm nữa, mùi hương trên người bé sẽ nồng đậm hơn, lúc đó, muốn không bị cường giả đuổi ɢɨết cũng khó!"
Vân Lạc Phong lại uống một ngụm trà, nhướng mày nói với Tiểu Mạch: "Cho nên, ngươi đang cố gắng thuyết phục ta cùng bị đuổi ɢɨết chung với tiểu nha đầu kia?"
"Chủ nhân, người vu oan cho ta a~!" vẻ mặt Tiểu Mạch đầy ủy khuất: "Ta là vì muốn tốt cho người, một sự tồn tại thần kỳ như vậy, chẳng lẽ người không muốn có được sao?"
Đối với lời nói dụ dỗ này của Tiểu Mạch, Vân Lạc Phong nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ đã phun ra hai chữ.
"Không muốn!"
"Chủ nhân.... " Tiểu Mạch có chút bất lực: "Kỳ thực, ta cũng là đồng tình với A Lạp Lôi, bé thân là Hình Nhân Quả, cho dù về sau không bị các cường giả truy sát, thì cũng chỉ có thể sống được đến mười tuổi! Trừ phi.... Trừ phi trước khi tròn mười tuổi, bé có thể đạt đến cảnh giới Thánh Linh Giả! Đương nhiên, bằng vào thực lực của bé là không thể nào làm được, trừ phi là chủ nhân chịu giúp đỡ cho bé."
Vân Lạc Phong đứng dậy, thần thái lười biếng quăng cho Tiểu Mạch bốn chữ: "Tắm rửa đi ngủ!"
Mắt thấy Vân Lạc Phong xoay người đi về phía giường, Tiểu Mạch liền nôn nóng không thôi: "Chủ nhân, người không muốn chữa khỏi cho tay của mình hay sao? Ngoại trừ nước thánh của Thánh Nữ Tộc, thì vẫn còn một thứ thuốc dẫn hữu dụng khác, có thể chữa lành được cánh tay phải của người, trước giờ ta không nói cho người biết, là bởi vì thứ thuốc dẫn này quá khó để tìm được!"
Quả nhiên, lời này của Tiểu Mạch đã thành công làm cho Vân Lạc Phong dừng bước, tuy nhiên, cô không có quay đầu lại, vẫn đưa lưng về phía Tiểu Mạch mà nghe hắn nói.
"Thuốc dẫn kia chính là nước sốt của Hình Nhân Quả!"
Vân Lạc Phong quay đầu lại, tầm mắt dừng trên người Tiểu Mạch: "Nước sốt?"
"Không sai!" Tiểu Mạch gật gật đầu: "Nước sốt này chính là nước mắt của A Lạp Lôi!"
Ngón tay Vân Lạc Phong khẽ vỗ vỗ cằm, ánh mắt chợt lóe một cái: "Ngươi sẽ không lại hố ta đó chứ?"
Khuôn mặt Tiểu Mạch tối sầm lại.
Tại sao lúc nào mình nói thật thì chủ nhân cũng đều không tin vậy?
Chẳng lẽ hắn thiếu uy tín đến như thế sao?
"Chủ nhân, ta đảm bảo, lần này ta tuyệt đối không có giấu giếm người bất cứ chuyện gì!"
Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Tiểu Mạch: "Trước cứ xem tình huống đã rồi nói sau, nếu như kẻ địch mà A Lạp Lôi kéo đến còn phiền phức hơn Thánh Nữ Tộc, thì chẳng thà ta đến Thánh Nữ Tộc lấy nước thánh còn tốt hơn...."
Tiểu Mạch cúi đầu, khẽ thở dài, xem ra trước mắt cũng chỉ đành như vậy....
_____
Ba ngày sau.
Trên quảng trường của học viện, vô số người đang châu đầu ghé tai nhau, vừa tò mò vừa nghị luận sôi nổi.
"Khụ khụ!"
Một tiếng ho khan đột ngột vang to lên, trong tích tắc đã khiến cho toàn bộ quảng trường im lặng như tờ.
"Lần này, khảo hạch dành cho mọi người chính là, phải tiến vào Táng Thần Sơn và ở trong đó bảy ngày. Sau bảy ngày, nếu có thể bình an rời khỏi Táng Thần Sơn thì có thể thông qua khảo hạch, ngược lại, sẽ bị loại khỏi học viện."
"Đương nhiên, các ngươi không cần phải lo lắng việc bản thân gặp nguy hiểm, nếu như có nguy hiểm, sẽ có người đến cứu các ngươi."
Sau khi lời của lão giả vừa dứt, đám đông bên dưới chợt bùng nổ.
Táng Thần Sơn, nghe nói ở trong đó hung hiểm dị thường, ngay cả thần cũng phải táng thân tại đó, đặc biệt là chỗ cao nhất trong Táng Thần Sơn, e là ngay cả các vị trưởng lão của học viện cũng không dám đặt chân tới.
Cũng may, học viện chỉ bắt bọn họ ở trong đó bảy ngày, mà không có bắt bọn họ làm thêm nhiệm vụ nào khác.
Như vậy, khi vào đó rồi, bọn họ chỉ cần tìm một chỗ an toàn đợi qua hết bảy ngày là ổn.