Lửa giận của Hồng Lăng càng lớn, bàn tay đập mạnh lên bàn, cái bàn hoàn chỉnh liền gãy làm hai đoạn.
Thế nhưng, Hồng Loan lại xoay người bỏ đi, hoàn toàn không bận tâm đến cơn giận của Hồng Lăng.
"Phản! Nha đầu này phản rồi! Lại dám nói những lời nói như vậy với cha nó! Còn dám giáo huấn cha nó!" lửa giận của Hồng Lăng ngập trời: "Nếu không có quyền thế, làm sao đứng được trên đỉnh đại lục? Chỉ bằng vào sức một người, làm sao có được thành tựu như ngày hôm nay? Nếu không phải phủ Châu chủ cung cấp điều kiện tu luyện tốt cho nó, thì nó làm sao trở nên cường đại như vậy?"
Hồng Lăng càng nghĩ lại càng tức, ông ta không cho rằng, một người ở tầng chót dưới cùng, có thể dựa vào thực lực chính mình mà leo lên được đến đỉnh.
Ông ta càng không cho ra rằng, thiếu đi sự bồi dưỡng của gia tộc, thì sẽ có được thực lực lớn bao nhiêu.
Sơn thôn* vĩnh viễn cũng không sinh ra được phượng hoàng, một con phượng hoàng là được bồi dưỡng ra từ vô số trân tài dị bảo.
(*Sơn thôn: vùng núi nông thôn quê mùa heo hút.)
"Thôi đi! Sau này cha sẽ mặc kệ con, con thích làm gì thì làm! Cha liều mạng như vậy, muốn liên hôn cùng với Bắc Châu, lại muốn tìm sự tương trợ của Quân gia, còn không phải là vì con sao? Cha làm nhiều như vậy mà con lại không thấy cảm kích chút nào, cái tính tình bướng bỉnh này giống mẹ con như đúc, đời nay của cha chính là thiếu nợ hai mẹ con con mà!"
Hồng Lăng thở dài một hơi, rồi ngồi xuống.
Thời khắc này, vị cường giả uy chấn tứ phương, lại giống như một người phụ thân đầy bất đắc dĩ đối với nữ nhi phản nghịch nhà mình, chỉ có thể để nữ nhi tự lựa chọn cuộc sống cho chính nó.....
___ ___
Sau khi Hồng Loan rời khỏi thư phòng, sắc mặt liền có vẻ cực kỳ mệt mỏi, nàng vừa mở cửa phòng ra, liền phát hiện bóng dáng của bạch y thiếu niên đang ngồi trong phòng mình uống trà.
"Vân Lạc Phong?" Hồng Loan chợt ngẩn người: "Sao ngươi lại ở trong phòng ta?"
Vân Lạc Phong bỏ chén trà trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn Hồng Loan: "Thất Châu đại biến nghĩa là gì?"
Hồng Loan đi thẳng đến cạnh bàn ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà, sau khi uống một ngụm thì đặt chén trà xuống.
"Thất Châu đại biến đã từng xảy ra một lần vào ngàn năm trước!"
Hồng Loan nhìn Vân Lạc Phong: "Ngươi có biết ở dưới lòng đất của Thất Châu có trấn áp một thứ rất đáng sợ hay không? Thứ kia đã từng thức tỉnh một lần vào ngàn năm trước, sau khi thứ kia tỉnh dậy, khắp đại lục đều lâm vào đại nạn. Thế nhưng, hiện tại, khi nào thứ kia lại tỉnh dậy thì không một ai biết. Cha ta sợ đến lúc đó ông ấy không có ở đây, một mình ta không ứng phó được với thứ kia, cho nên mới muốn liên hôn với Bắc Châu, mượn thế lực của Bắc Châu để trợ giúp cho ta!"
Sắc mặt Vân Lạc Phong trở nên thâm trầm, đây là lần đầu tiên nàng nghe nói đến chuyện này.
"Kỳ thực, ta biết phụ thân là vì muốn tốt cho ta, nhưng ta lại không muốn nghe theo mệnh lệnh của ông ấy, ta không cho rằng, bằng vào thực lực của ta mà lại không có cách nào giao chiến với thứ kia!" Hồng Loan cười một tiếng, nói.
Vân Lạc Phong nhướng mày: "Giữa ngươi và phụ thân của ngươi, hình như không phải chỉ có những mâu thuẫn này."
Hồng Loan ngẩn ra, bất đắc dĩ thả tay xuống: "Bị ngươi phát hiện rồi? Bởi vì mẹ của ta là do ông ấy hại ૮ɦếƭ! Vì vậy mà từ nhỏ đến lớn, ta đều không có hảo cảm với ông ấy."
"Mẹ của ngươi?"
"Đúng vậy! Mẹ của ta tính tình rất cương liệt, so với ta còn nóng nảy hơn nhiều, thực lực của người cũng rất mạnh. Năm đó, thiên hạ của Đông Châu này, là do bà ấy cùng cha ta của ta đánh hạ! Thế nhưng cha của ta, vì muốn làm cho lòng của đám thuộc hạ cường đại vĩnh viễn đều hướng về ông ấy, mãi mãi cũng không phản bội mà tính toán nạp nữ nhi của bọn họ làm tђเếק!"
"Dạng người như mẹ của ta, làm sao cho phép nam nhân của mình tam thê tứ tђเếק? Dưới cơn tức giận, bà ấy đã rời khỏi cha ta, sau này, bà ấy vì muốn chứng minh với cha ta rằng không cần liên hôn cũng có thể củng cố thế lực, cho nên đã ૮ưỡɳɠ éρ đột phá, dẫn đến nổ tan xác mà ૮ɦếƭ, thần hồn đều diệt!"
Người một khi ૮ɦếƭ đi, còn có thể chuyển thế trùng sinh, nhưng một khi thần hồn đều diệt, thì cũng tương đương với việc biến mất ở trên đời này.
Hồng Loan cười lạnh một tiếng: "Năm đó, ta còn nhỏ, ký ức về mẹ cũng không sâu sắc lắm, nhưng bà ấy dù sao cũng là mẹ của ta, ta làm sao có thể không hận ông ấy cho được? Đôi khi, ta thật sự không muốn nghĩ đến người cha này!"
Vân Lạc Phong uống một ngụm trà, tiếp tục nghe Hồng Loan kể tiếp.
"Có lẽ là do báo ứng, nhiều năm qua, cha ta nạp vô số tiểu tђเếק, nhưng lại không một người nào có thể mang thai." Ý cười của Hồng Loan càng lạnh hơn: "Vân Lạc Phong, ngươi nói xem, sao nam nhân có thể tuyệt tình như thế? Thiên hạ này, là do mẹ ta cùng cha ta đánh hạ, nhưng khi ông ấy đoạt được thiên hạ này rồi, chỉ chớp mắt đã muốn nạp tђเếק. Quyền thế thiên hạ, đối với nam nhân mà nói, thật sự quan trọng đến như vậy sao?"
Thời khắc này, trong đầu Vân Lạc Phong bỗng hiện ra một gương mặt tuấn mỹ mà lãnh khốc, khóe môi nàng khẽ nở một nụ cười.
"Nếu hắn yêu ngươi, thì sẽ vì ngươi từ bỏ toàn bộ thiên hạ, nếu hắn không yêu ngươi, vậy trong mắt hắn, ngươi không quan trọng bằng thiên hạ."
Năm đó, lúc mới gặp Vân Tiêu, nàng chỉ là một phế vật với thanh danh hỗn độn.
Mà hắn lại là Quỷ Đế cao cao tại thượng!
Vì nàng, hắn cam nguyện buông bỏ thân phận, trở thành nam nhân sau lưng nàng.
Nếu nàng mở miệng, nam nhân kia chắc chắn sẽ đánh hạ thiên hạ mà dâng tặng cho nàng.
Cuộc đời này, có được phu quân như hắn, còn cầu gì nữa?
"Vân Lạc Phong, vừa rồi ta đã nói với phụ thân, nếu ông ấy còn ép ta, thì phủ Châu chủ này ta không cần cũng được! Kỳ thực, ta cũng chỉ là hù dọa ông ấy mà thôi, ông ấy chỉ có mình ta là nữ nhi, phủ Châu chủ này không cho ta thì cho ai? Tuy rằng ta không thích quyền thế, nhưng phủ Châu chủ này ta phải nắm trong tay!" Ánh mắt Hồng Loan trở nên kiên định: "Chỉ vì thiên hạ Đông Châu này, có một phần của mẹ ta, ta tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ kẻ nào chiếm tiện nghi!"
Buồn cười!
Sao nàng có thể từ bỏ Đông Châu?
Vì mẫu thân, nàng tuyệt đối sẽ không để Đông Châu rơi vào tay người khác!
"Ta tin tưởng vào thực lực của ngươi!"
Vân Lạc Phong hơi hơi mỉm cười, bằng vào thực lực của Hồng Loan, xác thực là có thể đạt được thành tựu về sau.
Chỉ là không biết, khi đó, có nam nhân nào có thể đả động được tâm của nàng ấy nữa hay không?
Lăng Trần, tuyệt không phải là lựa chọn của Hồng Loan!
"Tiểu thư!"
Một nha hoàn mở cửa phòng ra bước vào, vội vàng bẩm báo: "Lăng Trần công tử còn ở trước cửa chưa chịu đi!"
"Không cần để ý đến hắn!" Hồng Loan liên tục cười lạnh: "Hắn thích chờ cứ để hắn chờ, ta thật muốn xem thử, hắn ta có thể chờ bao lâu! Dựa theo tính cách của Lăng Trần, không tới ba canh giờ thì hắn nhất định sẽ rời đi."
Hồng Loan quả thật đã xem trọng Lăng Trần rồi, đừng nói là ba canh giờ, ngay cả một canh giờ hắn cũng chờ không được, thì đã vội vàng rời khỏi đây, đi đến tửu lâu để khuyên Hạ Sơ.
Tuy nhiên, Hạ Sơ sớm đã hạ quyết tâm, không đủ năm ngày tuyệt không đứng dậy.
Vì thế, hận ý của Lăng Trần đối với Hồng Loan lại tăng thêm mấy phần, còn về cảm giác trống rỗng trong lòng hắn trước đó, sớm đã bị hắn ném ra sau đầu.
"Hồng Loan, ngươi chờ xem, hôm nay ngươi đối đãi với Sơ nhi như thế, một ngày nào đó, ta sẽ bắt ngươi phải trả lại gấp ngàn vạn lần."
Lăng Trần oán hận, nói.
Thời khắc này, hai mắt Lăng Trần đang bừng lửa giận, cho nên không hề chú ý tới, trong mắt Hạ Sơ đang hiện lên sự đắc ý cùng âm hiểm.
Hồng Loan, tính cách của ngươi quá bá đạo vô lý, mà nam nhân, vĩnh viễn đều không thích nữ nhân giống như ngươi! Chỉ cần ta sử dụng một chút thủ đoạn, thì ngay cả bạch y thiếu niên tuyệt thế vô song ở bên cạnh ngươi kia, cũng sẽ trở thành vật trong lòng bàn tay của ta!
Lúc này, trong đầu Hạ Sơ bỗng xuất hiện một gương mặt tùy ý mà tự tin, trong mắt nàng ta cũng hiện lên một tia si mê.
Thiếu niên tuyệt thế như vậy, đây là lần đầu tiên nàng ta gặp được.
Vốn dĩ, Lăng Trần ở trong mắt Hạ Sơ cũng đã tuấn mỹ vô cùng, nhưng đem ra so sánh cùng thiếu niên kia, thì lại giống như mây trên trời và bùn dưới đất.
Thiếu niên kia giống như tiên nhân không nhiễm trần thế, cho dù chỉ là một ánh mắt của hắn thôi, thì cũng đã làm tâm người ta run loạn lên.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, gia thế của thiếu niên kia không bằng Lăng Trần. Cũng chính vì nguyên nhân này, mà ngày đó nàng mới kiềm chế xúc động trong lòng.....
Tuy nhiên, nếu có thể cùng thiếu niên kia âи áι một đêm, nàng cũng cảm thấy mỹ mãn.....
Còn về chuyện Vân Lạc Phong bảo vệ Hồng Loan và khinh thường đối với nàng trước đó, ở trong mắt nàng, điều này không quan trọng, bất luận là nam nhân thế nào, cũng không qua nổi sự nhu tình như nước của nữ tử.
Đáng tiếc, Hạ Sơ lại không biết một điều, Vân Lạc Phong là một nữ tử!
Cũng chính vì nàng ta không biết, mới khiến bản thân phạm phải sai lầm mà mình hối hận cả đời.
_________
Năm ngày sau.
Trong tửu lâu ồn ào náo nhiệt, đám đông đã sớm tản đi.
Lăng Trần đau lòng đỡ Hạ Sơ đứng dậy, cắn răng nói: "Sơ nhi, nàng yên tâm, chờ sau khi ta cưới Hồng Loan vào cửa rồi, ta sẽ để nàng mặc tình trừng trị nàng ta!"
Hạ Sơ cúi đầu, tóc đen cũng theo đó rũ xuống, che đi dung nhan tái nhợt của nàng ta.
"Lăng Trần công tử, ta đã hoàn thành nhiệm vụ mà Hồng Loan cô nương giao cho, bây giờ ta muốn theo chàng đi gặp nàng ấy, ngoài ra, ta cũng muốn nói chuyện một chút với vị Vân công tử kia, hy vọng hắn có thể thực hiện lời hứa, nhường Hồng Loan cô nương lại cho chàng."
"Không được!" Lăng Trần vội vàng kéo tay Hạ Sơ: "Ta làm sao có thể yên tâm để nàng đi gặp tên tiểu tử kia? Nàng lớn lên xinh đẹp như thế, lỡ như hắn ta có ý xấu, ức ђเếק nàng thì phải làm sao?"
Hạ Sơ cười thê lương: "Công tử, nếu hắn ta thật sự muốn làm chuyện không bằng cầm thú đối với ta, vậy cũng đúng lúc để cho Hồng Loan cô nương nhìn rõ được bộ mặt của hắn, đây không phải là càng tốt hay sao?"
"Ta không đồng ý, chuyện này ta sẽ tự mình ra tay, Sơ nhi, nàng cũng đừng quản nữa!" Lăng Trần nhíu mày nói.
Sơ nhi là nữ nhân của hắn, hắn làm sao có thể cho phép nữ nhân của mình đi gặp một nam nhân xa lạ?
Vì vậy, hắn tuyệt đối không đồng ý!
"Công tử, thân phận của các người là tình địch, nếu như chàng đi tìm hắn, hắn làm sao mà chịu nhường Hồng Loan cô nương lại?" Hạ Sơ lắc lắc đầu: "Kỳ thực, theo như lời hắn nói vào ngày hôm đó, nếu như ta quỳ xuống năm ngày năm đêm, thì hắn sẽ suy nghĩ chắp tay nhường lại Hồng Loan cô nương, lại không có nói là nhất định sẽ làm!"
Tâm của Lăng Trần run lên: "Vậy sao nàng còn phải ủy khuất bản thân suốt năm ngày?"
"Công tử, vì chàng, cho dù chỉ có một tia hy vọng, ta cũng sẽ không từ bỏ!" Hạ Sơ cắn chặt môi, tiếp tục nói: "Hơn nữa, ta đi khuyên bảo Vân công tử buông tay, là biện pháp tốt nhất! Chỉ là trong khoảng thời gian đó, chàng cần quấn lấy Hồng Loan, nếu không, dựa theo tính tình của Hồng Loan, khẳng định sẽ không cho phép Vân công tử làm ra hành động như thế!"
"Sơ nhi!"
Lăng Trần ôm chặt Hạ Sơ vào lòng: "Nàng vì ta mà đã làm quá nhiều, đời này của ta có tài đức gì, mà lại có thể gặp được một người hiền thục lương thiện như nàng?"
Hạ Sơ vùi đầu vào lòng иgự¢ của Lăng Trần, cho nên không cách nào thấy rõ được cảm xúc trong mắt của nàng ta.
"Chàng là tình yêu chân thành nhất của cả đời ta, vì chàng, cho dù phải vào địa ngục, Sơ nhi cũng không sợ!" Hạ Sơ ngẩng đầu lên, ngắm nhìn Lăng Trần: " Công tử, chàng yên tâm, nếu như Sơ nhi đã đi theo chàng, thì nhất định sẽ vì chàng mà thủ thân như ngọc cả đời, nếu như hắn ta thật sự muốn phi lễ với Sơ nhi, Sơ nhi chắc chắn sẽ không để hắn ta thực hiện được!"
Lăng Trần trầm ngâm nửa ngày, nói: "Được rồi! Ta sẽ phái người âm thầm bảo vệ nàng!"
Ánh mắt Hạ Sơ khẽ lóe lên: "Công tử, bảo người kia ở xa một chút, đừng lại quá gần, bằng không chắc chắn sẽ bị hắn phát giác! Nếu đề hắn ta nhìn thấy người của công tử, hắn nhất định sẽ giữ chặt lấy Hồng Loan cô nương không buông! Vì công tử, Sơ nhi nguyện ý mạo hiểm!"
Châu chủ phủ.
Bên trong Tây Uyển, Hồng Loan vừa định đi tìm Vân Lạc Phong, bỗng nhiên một bóng người thình lình xuất hiện, chắn trước mặt nàng.
Nàng hơi chau mày liễu lại: “Ai cho ngươi vào đây?”
Lăng Trần chỉ cần nghĩ đến hành động của Hồng Loan với Hạ Sơ thì trong lòng hắn lập tức xuất hiện tức giận, nhưng lại nghĩ tới mục đích tới Châu chủ phủ lần này, hắn đè ép lửa giận xuống thật sâu.
“Hồng Loan, lần này ta không phải là tới để quấn lấy ngươi, cũng không phải tới để gây phiền toái, ta muốn nói chuyện với ngươi.”
Bên phía Hạ Sơ, dù sao hắn đã phái người tránh ở chỗ tối theo dõi nàng ấy, như vậy tiểu tử kia không thể nào làm ra chuyện quá phận được.
“Ta và ngươi có gì để nói chứ?” Hồng Loan cười lạnh một tiếng, nghiêng người muốn đi ngang qua người Lăng Trần.
Lăng Trần vội vàng tiến lên hai bước, tiếp tục chặn đường đi của nàng lại.
“Tránh ra!” Sắc mặt Hồng Loan lạnh băng, cao giọng quát.
Lăng Trần nhìn nàng: “Hồng Loan, trước kia ngươi sẽ không hung hăng với ta như vậy, cũng sẽ không ghen ghét đi thương tổn một nữ tử vô tội, ngươi đã thay đổi, trở nên tàn nhẫn độc ác, tàn nhẫn vô cùng! Tất cả chuyện này có phải đều là vì tiểu tử họ Vân kia hay không?”
Nghe được lời này, Hồng Loan cười vài tiếng, trong ý cười tràn ngập châm chọc.
“Chỉ là do ngươi không hiểu ta thôi! Lăng Trần, ta cho ngươi một cơ hội nữa, cút khỏi Châu chủ phủ, hai ta từ nay về sau giống như người xa lạ, không còn có vướng mắt nào nữa!”
“Hồng Loan!” Mắt thấy Hồng Loan xoay người muốn rời đi, Lăng Trần nôn nóng hô to, “Ngươi thật sự không màng đến tình nghĩa mấy năm qua của chúng ta sao?”
Hồng Loan hơi dừng bước chân, trong lòng nàng hơi nghi ngờ.
Nếu là Lăng Trần của trước kia, sau khi mình làm gì Hạ Sơ thì hắn nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, nhưng hôm nay, hắn lại không hề có dấu hiệu tức giận vì chuyện này.
Ngược lại đứng đây bày tỏ đủ thứ, hình như hắn không muốn để mình rời khỏi nơi này!
Vì sao chứ?
“Tiểu thư.”
Một nha hoàn vội vàng chạy tới, nhỏ giọng thì thầm một câu bên tai Hồng Loan.
Sau khi nghe thấy lời này, ánh mắt Hồng Loan bắn ra một tia sáng, kỳ quái nhìn Lăng Trần.
Vốn dĩ Lăng Trần cho rằng Hồng Loan sẽ không ở lại, nhưng từ sau khi nha hoàn tới nói thầm mấy câu gì đó thì nàng ấy lại không vội rời đi nữa, nụ cười bên môi như lộ ra âm hiểm, trong đôi mắt phượng ẩn chứa vẻ tươi cười.
“Vừa rồi ngươi nói muốn muốn tâm sự cùng ta?”
Hồng Loan cười như không cười nhìn Lăng Trần: “Được, hiện giờ ta đây lập tức tâm sự với ngươi.”
Nhìn thấy Hồng Loan thay đổi, Lăng Trần có chút bất an trong lòng, nhưng hắn lại không biết bất an ở điểm nào.
Chẳng lẽ…… Hồng Loan đã biết Sơ nhi đi tìm Vân Lạc Phong?
Không!
Tuyệt đối không có khả năng này!
Dựa theo tính cách của Hồng Loan, nếu biết có nữ nhân khác đi vào phòng nam nhân của mình ta thì nàng ta nhất định sẽ nhịn không được mà hùng hổ đó tới xử lý.
Cho nên, có lẽ giờ phút này Hồng Loan thật sự bằng lòng tán gẫu với hắn một chút……
Lăng Trần cười, chỉ cần ngăn nàng ta lại thì Sơ nhi sẽ có biện pháp khiến Vân Lạc Phong từ bỏ Hồng Loan.
……
Bên trong phòng, thiếu nữ ngồi ngay ngắn ở trên ghế dựa, lỗ tai nàng hơi hơi động, lập tức nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Cửa phòng bị một bàn tay ngọc đẩy ra, không tới một lát, một nữ tử mặc váy màu xanh biếc dịu dàng xuất hiện ở trong phòng nàng.
Giờ phút này, hai mắt nữ tử rưng rưng, ánh mắt suy yếu bất lực nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong hớp một ngụm trà, không chút để ý hỏi: “Là Lăng Trần mang ngươi vào đây?”
Hạ Sơ cắn cắn môi: “Công tử vì Hồng Loan cô nương mà bỏ mặc ta một mình, trong lúc vô tình ta đi tới nơi này, cũng không biết đây là chỗ ở của Vân công tử, thỉnh công tử thứ lỗi.”
“Lăng Trần đi gặp Hồng Loan?” Vân Lạc Phong nhướng mày hỏi.
Hạ Sơ nhẹ nhàng gật đầu: “Hai người bọn họ đang nắm tay nhau đi du ngoạn, ta cảm thấy mình là kẻ dư thừa nên rời đi.”
Theo lý thuyết, một nam nhân nghe thấy nữ nhân của mình nắm tay du ngoạn cùng nam nhân khác thì nhất định sẽ bị uống dấm, nhưng Vân Lạc Phong lại không giống như vậy, nàng chỉ ưu nhã thưởng thức chén trà trong tay, trên dung nhan tuyệt thế xuất hiện nụ cười mang vẻ không chút để ý.
Ánh mắt Hạ Sơ lóe lên, sao Vân Lạc Phong này lại chẳng thèm để ý đến Hồng Loan, việc này có phải nói lên tình cảm giữa hai người bọn họ không sâu đậm gì cả? Mình lúc nào cũng có thể chen vào?
Thật lâu lúc sau, Vân Lạc Phong buông chén trà trong tay xuống: “Nếu ngươi không có việc gì nữa thì rời khỏi đi.”
“Vân công tử.”
Bỗng nhiên, Hạ Sơ nhào về phía Vân Lạc Phong, chỉ là nàng ta cũng không nhào vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ của thiếu niên, mà quỳ gối trước mặt người kia.
“Vân công tử, thật ra ngay từ lần đầu nhìn thấy chàng, Sơ nhi mới hiểu rõ như thế nào là giật nảy mình, cho dù chàng tàn nhẫn với Sơ nhi như thế, nhưng tim của Sơ nhi đã thuộc về chàng mất rồi.”
Vân Lạc Phong rũ mi, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Hạ Sơ lên, cười nhạt: “Ý của ngươi là…… Muốn quyến rũ ta?”
Hạ Sơ đỏ bừng mặt cúi đầu: “Sơ nhi không ngang ngược vô lý giống Hồng Loan cô nương, nếu có thể hầu hạ công tử một đêm, Sơ nhi đã thỏa mãn.”
Hồng Loan ngang ngược vô lý?
Ánh mắt Vân Lạc Phong hiện lên vẻ tàn nhẫn, nàng nâng chân lên, phịch một tiếng đạp Hạ Sơ ra ngoài.
Hạ Sơ đột nhiên bị đánh vào trên tường, nàng nâng cặp mắt tràn đầy kinh ngạc lên, không dám tin nhìn Vân Lạc Phong.
Đối mặt với nữ nhân nhu tình mật ý như mình, hắn lại có thể ra tay tàn nhẫn thế kia?
Ngay từ đầu, Hạ Sơ còn tưởng rằng Vân Lạc Phong tham luyến quyền thế của Châu chủ phủ nên mới bảo vệ giữ gìn Hồng Loan trước mặt mọi người, dù sao Hồng Loan là nữ nhân ngang ngược vô lý như vậy, có ai mà thích chứ?
Nhưng nàng ta không đoán được, trong tình huống không có mặt Hồng Loan ở đây mà Vân Lạc Phong cũng sẽ ra tay với mình!
Vân Lạc Phong lười biếng dựa người lên trên lưng ghế, nàng lấy một chiếc khăn tay từ trong vạt áo ra, thật cẩn thận chà lau ngón tay vừa nâng cằm Hạ Sơ lên lúc nãy.
Vẻ mặt với hành động ấy thật giống như…… Hạ Sơ là vi khuẩn, sẽ làm ô nhiễm tay nàng.
“Nếu ngươi không tiếp nhận ta, vậy đừng trách ta không khách khí!”
Ánh mắt Hạ Sơ hơi lóe lên, xẹt qua một tia lạnh lùng, rầm một tiếng, nàng ta xé phần áo trước иgự¢ mình, lộ ra nửa bên иgự¢ dụ hoặc no đủ.
Rồi sau đó, nàng ta lại cố ý chà sát đầu tóc của mình, kế tiếp tông cửa ra rồi la lớn.
“Người đâu, cứu mạng! Có người muốn vô lễ với ta!”
Tiếng khóc của Hạ Sơ rất là thê thảm, bộ dạng chật vật rất dễ dàng khiến người mơ ước viển vông.
Người xuất hiện đầu tiên chính là người bảo vệ Hạ Sơ mà Lăng Trần phái đi.
Hắn đã được Lăng Trần dặn dò, nếu Hạ Sơ hét lên thì lập tức xuất hiện ở trước mặt nàng ấy.
Cho nên, khi hắn nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhát của Hạ Sơ thì giận tím mặt: “Hạ Sơ cô nương, ngươi yên tâm, chuyện này, công tử nhà ta nhất định sẽ đòi công bằng cho ngươi!”
Vừa nói xong thì người Châu chủ phủ cũng nghe thấy tiếng hét mà chạy đến, đi ở phía trước chính là Châu chủ Hồng Lăng.
Phía sau Hồng Lăng, Hồng Loan với Lăng Trần cũng ào ào chạy tới.
Hạ Sơ liếc mắt thấy được Lăng Trần, oa một tiếng nhảy vào trong lòng hắn, khóc rống lên.
“Sơ nhi, xảy ra chuyện gì? Có phải hỗn đản kia thất lễ với nàng hay không?” Lăng Trần nhìn thấy Hạ Sơ ở trước mắt mình, hắn nắm chặt nắm tay lại, hai mắt ra lửa giận.