Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 280: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Âu Nhã kђเếק sợ trừng lớn hai mắt, nam tử tuyệt mỹ diễm lệ kia lại có thực lực lớn như vậy?
"Thánh Nữ, ta biết tính tình người táo bạo, nhưng mà, chỉ có hắn ta là người mà người không thể trêu chọc! Tuyệt đối không thể! Nếu hắn muốn chơi, cứ để hắn chơi mấy ngày! Chờ sau khi hắn đi rồi, mới quyết định những chuyện khác sau."
Âu Nhã rũ mắt xuống, nàng ta không có trả lời tộc trưởng.
Bởi vì trong lòng Âu Nhã, hiện tại đã có mục tiêu mới....
_________



Vu Yêu Tộc.
Trên đường mòn, Vân Lạc Phong đảo mắt, tầm mắt dừng lại trên nửa sườn mặt của nam nhân yêu nghiệt.
Ở góc độ nhìn nghiêng thế này, vừa vặn thấy được khóe môi đang cong lên của hắn ta, yêu nghiệt mị hoặc, diễm lệ vô song.
"Cơ Cửu Thiên, ta trở thành học sinh của ngươi lúc nào thế?"
"Bổn tọa là viện trưởng học viện Tây Châu, ngươi là học sinh của học viện Tây Châu, cho nên, bổn tọa nói vậy thì cũng đâu có sai."


Vân Lạc Phong cúi đầu suy nghĩ, một lát sau mới gật đầu, nói: "Nói vậy thì ta đúng là học sinh của ngươi."
"Vân Lạc Phong, tại Vu Yêu Tộc này, có bổn tọa chống lưng cho ngươi. Ngươi muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy, cứ tận tình mà chơi!" Cơ Cửu Thiên quay đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh: "Tuy nhiên, nếu muốn lấy được thứ ngươi cần, thì phải dựa vào bản lĩnh của ngươi."
Vu Yêu Tộc sợ Cơ Cửu Thiên hắn, nhưng chưa chắc đã chịu giao ra bảo vật trấn tộc. Trừ phi là hắn động thủ tiêu diệt Vu Yêu Tộc, ςướק lấy bảo vật.
Nhưng mà lúc này đây, Cơ Cửu Thiên không dự định sẽ làm như thế.
Mắt thấy Cơ Cửu Thiên muốn tiến lại gần Vân Lạc Phong, Tiểu Mạch đang đi phía sau bỗng chạy tới trước, chen vào giữa hai người, rồi nhìn Vân Lạc Phong cười hì hì: "Chủ nhân, ta đói bụng!"
Cơ Cửu Thiên hoàn toàn nhìn thấu ý đồ của hành vi này của Tiểu Mạch, nhưng hắn lại không hề vạch trần, ngược lại, trong đôi mắt phượng còn phản chiếu ý cười.
"Hoàng Oanh Oanh!" Vân Lạc Phong dừng bước, quay đầu nhìn thiếu nữ vẫn luôn im lặng ở phía sau, hỏi: "Châu thoa kia là di vật mẫu thân ngươi để lại cho ngươi à? Ngoài cái này ra thì mẫu thân ngươi còn nói gì nữa không?"
Hoàng Oanh Oanh nghiêng đầu, suy nghĩ chốc lát rồi lắc đầu: "Ta chỉ biết là, cây châu thoa kia là vật được truyền qua nhiều đời của gia tộc mẫu thân ta, hơn nữa chỉ truyền cho nữ nhi, không truyền cho tức phụ* (*con dâu). Còn nguyên nhân cụ thể trong đó thì mẫu thân chưa từng nói với ta."
Sau khi nói xong lời này, Hoàng Oanh Oanh ngẩng đầu, bình tĩnh mà chăm chú nhìn Vân Lạc Phong.
"Vân cô nương, người có thể giúp ta lấy lại châu thoa được không? Đó là vật duy nhất mà ta có thể tưởng niệm về mẫu thân."


(*tưởng niệm: nhớ.)
Vân Lạc Phong cong môi cười tà mị: "Ta chẳng những giúp ngươi lấy lại châu thoa, mà còn giúp ngươi lấy lại luôn cả địa vị của ngươi!"
(*châu thoa: cây trâm. Chú thích lại cho bạn nào lỡ quên mất châu thoa là gì.)
Địa vị của mình?
Hoàng Oanh Oanh mê mang chớp chớp mắt, nói vậy là có ý gì?
Tuy nhiên, Hoàng Oanh Oanh lại rất thông minh, không có hỏi Vân Lạc Phong về vấn đề này.
Bởi vì nàng tin tưởng, mặc kệ Vân Lạc Phong có làm gì, thì đều là đang giúp mình.
________
Trong gian phòng xa hoa, Âu Nhã im lặng ngồi cạnh bàn, mày liễu nhíu chặt, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Âu Nhã im lặng, làm cho bọn nha hoàn ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ cẩn thận hầu hạ bên cạnh.

"Thánh Nữ đại nhân!"
Bỗng, một nha hoàn từ bên ngoài đi vào, cung kính bẩm báo: "Nô tỳ đã điều tra rõ vị trí cụ thể mà mấy vị khách kia ở."
"Tốt, rất tốt! Lập tức dẫn bổn Thánh Nữ đi gặp Cơ Cửu Thiên!" Âu Nhã đứng lên, khóe môi nở nụ cười: "Nhưng mà, trước khi đi, bổn Thánh Nữ cần chuẩn bị một chút."
Lúc này đây, Cơ Cửu Thiên đang nằm trên ghế thái sư, trên bàn đặt một dĩa trái cây, ngón tay thon dài nhẹ nhàng kẹp lấy một quả nho, động tác ưu nhã mà quyến rũ.
Âu Nhã đẩy cửa bước vào, đúng lúc nhìn thấy một màn này.
Nam nhân đẹp không gì sánh được, trong hai mắt hàm chứa tia sáng yêu dị, khuôn mặt mặt diễm lệ vô song không giống như thứ người trần có thể sở hữu, ngược lại, giống như là yêu nghiệt đã tu luyện thành tinh.
"Đi ra ngoài!"
Từ đầu đến cuối, Cơ Cửu Thiên không hề ngẩng đầu lên, giọng nói đầy lạnh lẽo và sát khí, đáng sợ đến mức khiến người ta thấy kђเếק đảm.
Âu Nhã cố trấn định tinh thần, chỉ cần có thể leo được lên người của nam nhân này, thì dù có mất đi thân phận Thánh Nữ cũng không có gì đáng tiếc.
"Cơ công tử, ta đến là để xin lỗi công tử vì chuyện sáng nay." Âu Nhã cúi đầu, nói đầy áy náy: "Ta không biết Hoàng Oanh Oanh và Vân Lạc Phong là bằng hữu của công tử, nếu biết hai người họ có quan hệ với Cơ công tử, thì dù họ phạm sai lầm lớn thế nào, ta cũng sẽ không so đo."


Vì thể hiện bản thân mình rộng lượng, Âu Nhã tiếp tục nói: "Cho nên, nể tình của Cơ công tử, ta tha thứ cho bọn họ."
"A?" Cơ Cửu Thiên nghe thấy lời này, bỗng thấy hứng thú mà ngẩng đầu lên: "Ngươi mới nói là tiểu Phong nhi phạm sai lầm?"
Nhìn thấy Cơ Cửu Thiên nói chuyện với mình, trong lòng Âu Nhã mừng rỡ, nhưng trên mặt lại không để lộ ra chút gì.
"Kỳ thực cũng không phải là sai lầm lớn gì, năm đó, lúc còn ở Vô Tận Thành, có một nam nhân từng theo đuổi ta, hắn tên là Nam Cung Vân Dật, ta lại không biết Vân Lạc Phong thích Nam Cung, cho nên mới đắc tội với Vân Lạc Phong."
Âu Nhã cúi đầu, trên mặt đượm vẻ ưu thương.
"Vân Lạc Phong vì trả thù, mà diệt hết cả nhà ta, trên dưới hơn trăm mạng người. Vì thế mà ta mới hận Vân Lạc Phong thấu xương." Trong mắt Âu Nhã dấy lên một tia hận ý.
Tia hận ý này không phải là giả vờ, Âu Nhã thật sự hận Vân Lạc Phong, nhưng không phải hận vì Vân Lạc Phong diệt Âu gia, mà là hận Vân Lạc Phong đã làm bản thân mình rơi vào tình cảnh chật vật thế này.
Nếu không phải may mắn được trở thành Thánh Nữ Vu Yêu Tộc, thì nàng đã ૮ɦếƭ mất xác rồi.
Cơ Cửu Thiên cười: "Ngươi muốn nói là tiểu Phong nhi coi trọng Nam Cung Vân Dật? Theo như bổn tọa biết, thì Vân Lạc Phong đã có hôn phu, là Quỷ đế!"
"Cũng bởi vì như thế, nên ta mới khinh thường Vân Lạc Phong!" Âu Nhã oán hận nói: "Vân Lạc Phong đã có hôn phu, còn lăng nhăng khắp nơi, không biết giữ mình. Ngay cả mấy lão già trong Y Tháp kia cũng có dan díu với ả ta. Bất cứ ai trong Vô Tận Thành cũng đều biết chuyện này, Cơ viện trưởng không phải là người Vô Hồi Đại Lục, cho nên mới không biết rõ hành vi của Vân Lạc Phong mà thôi."


Âu Nhã nói một đằng, nhưng Cơ Cửu Thiên lại trả lời một ngã.
"Ngươi có biết, ở Vô Hồi Đại Lục cũng có một gia tộc họ Cơ không?"
Gia tộc họ Cơ?
Âu Nhã giật mình, nàng đúng là đã từng nghe nói đến Cơ gia.
Nhưng Cơ Cửu Thiên hỏi nàng như vậy là có ý gì?
Đợi đã! Cơ gia? Cơ Cửu Thiên cũng họ Cơ, chẳng lẽ hắn và Cơ gia.....
"Ngươi là gia chủ Cơ gia?"
Sắc mặt Âu Nhã tái nhợt, thân mình lung lay như sắp ngã.
Chắc là sẽ không trùng hợp như vậy đâu.
Viện trưởng của học viện Tây Châu, làm sao có thể là gia chủ Cơ gia?
"Không phải!"
Môi đỏ của Cơ Cửu Thiên hé mở, khẽ thốt ra hai chữ.
Nghe thế, Âu Nhã thở phào, nàng thầm tự giễu trong lòng, Cơ Cửu Thiên làm sao có thể có quan hệ với Cơ gia được.
Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Cơ Cửu Thiên lại đánh Âu Nhã rớt thẳng xuống mười tám tầng địa ngục, cả người lạnh băng.
"Gia chủ Cơ gia, chẳng qua chỉ là thủ hạ của bổn tọa mà thôi!"
Ầm!
Âu Nhã lảo đảo, dùng sức bám trụ vào cạnh cửa, cố ổn định nội tâm hoảng loạn: "Ngươi.... Ngươi nói cái gì?"
Cơ Cửu Thiên liếc nhìn Âu Nhã một cái: "Hơn nữa, ngay khi tiểu Phong nhi vừa đến Vô Tận Thành, thì bổn tọa đã phái người điều tra tất cả mọi chuyện của nàng ấy, ngươi cảm thấy, tiểu Phong nhi có thể giấu được bổn tọa cái gì?"
Môi của Âu Nhã run run liên tục, kinh hoàng đến không nói được lời nào.
"Bây giờ ngươi có thể cút đi được chưa?"
Cơ Cửu Thiên hạ khẩu chẳng lưu tình, hắn thậm chí còn có cảm giác chỉ cần liếc nhìn Âu Nhã thêm một cái thì dạ dày liền cuồn cuộn muốn nôn.
Âu Nhã cũng không dám nói thêm gì nữa, vội vàng quay đầu bỏ đi, ngay khoảnh khắc nàng xoay người lại, nước mắt ủy khuất cuối cùng cũng rơi xuống.
"Thánh Nữ!"
Khi Âu Nhã rời khỏi phòng Cơ Cửu Thiên, một thị nữ tiến lên cung kính bẩm báo: "Tộc trưởng mời người qua đó một chuyến."
"Tộc trưởng?"
Âu Nhã trầm ngâm nửa ngày, rồi gật đầu nói: "Ta biết rồi! Ngươi lui xuống trước đi!"
"Dạ, Thánh Nữ đại nhân."
Thị nữ nghe lời lui xuống.
Âu Nhã không chần chừ quá lâu, lập tức đi về phía tịnh thất tu luyện của tộc trưởng.
Lúc này, trong một gian phòng cổ xưa, nam nhân trung niên đang đứng đưa lưng về phía cửa, đợi khi ông ấy nghe thấy âm thanh mở cửa, mới từ từ xoay người lại nhìn thiếu nữ vừa đến.
"Có phải Thánh Nữ người mới đi tìm Cơ Cửu Thiên không?"
Âu Nhã gật đầu xác nhận: "Không sai! Ta đúng là đã đi tìm hắn."
Nghe thế, sắc mặt tộc trưởng đại biến, giọng điệu cũng nghiêm khắc hơn vài phần.
"Người đang muốn liên lụy toàn bộ Vu Yêu Tộc chúng ta sao? Cơ Cửu Thiên là ai chứ? Sao người lại chi trêu chọc hắn?"
Từ lúc Âu Nhã đến Vu Yêu Tộc cho tới bây giờ, chưa từng nhìn thấy tộc trưởng dùng giọng điệu này nói chuyện với nàng, tức khắc, sắc mặt Âu Nhã cũng trầm xuống: "Ta cảm thấy Cơ Cửu Thiên không hề đáng sợ giống như các ngươi nói, hắn không phải là một kẻ thích ɢɨết chóc."
Cho dù Cơ Cửu Thiên có mang đến áp lực vô cùng lớn, khiến cho Âu Nhã cảm thấy không thở nổi.
Thế nhưng... Đến cuối cùng, nam nhân kia không phải vẫn để cho mình bình yên rời đi đó sao?
"Cơ Cửu Thiên không có làm gì người?" Tộc trưởng dùng ánh mắt cổ quái nhìn Âu Nhã: "Không thể nào! Tính cách Cơ Cửu Thiên tàn bạo, chỉ cần một câu không hợp, hắn cũng sẽ ra sát chiêu ngay lập tức."
Âu Nhã ngẩn người.
Cơ Cửu Thiên tàn bạo đến như vậy?
Hắn luôn miệng nói Vân Lạc Phong là học sinh của hắn, nhưng sao lúc mình vũ nhục Vân Lạc Phong, hắn lại dễ dàng thả mình đi?
Chẳng lẽ..... Vân Lạc Phong đối với hắn không hề quan trọng giống như mình nghĩ? Mà hắn cũng không phải hoàn toàn chán ghét mình?
Bằng không, tại sao hắn lại thả mình?
"Đúng rồi... " Tộc trưởng tựa hồ nhớ ra gì đó, nói: "Nữ tử tên Hoàng Oanh Oanh kia thật sự có thể chữa khỏi căn bệnh khó nói của người?"
Âu Nhã nhíu mày: "Lời nói của ta sao có thể là giả? Tộc trưởng, ông chỉ cần giao Hoàng Oanh Oanh cho ta, không quá ba ngày, ta sẽ có thể đi tiếp nhận truyền thừa."
"Nhưng Hoàng Oanh Oanh kia hình như là người do Cơ Cửu Thiên mang đến, nếu tùy tiện động thủ, sợ sẽ chọc giận đến Cơ Cửu Thiên."
"Tộc trưởng." Âu Nhã mỉm cười: "Ta chỉ muốn Hoàng Oanh Oanh trợ giúp cho ta, không phải là muốn làm hại ả, như vậy thì sao có thể chọc Cơ Cửu Thiên giận? Hơn nữa, nếu như Hoàng Oanh Oanh không muốn, ta cũng sẽ không miễn cưỡng ả."
"Được!" Tộc trưởng gật đầu: "Ta sẽ phái người đi tìm Hoàng Oanh Oanh, sau đó sẽ đưa nàng ta vào phòng của người, nhưng người phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể động vào Hoàng Oanh Oanh, cũng không được miễn cưỡng nàng ta."
"Tộc trưởng, ông yên tâm, ta biết chừng mực."
Âu Nhã hơi rũ mi, khóe môi gợi lên một nụ cười.
Hoàng Oanh Oanh, chỉ cần ngươi rơi vào trong tay của ta, thì ngày lành của ngươi cũng hết rồi.
Hơn nữa, Âu Nhã nàng có thể làm việc vô cùng sạch sẽ lưu loát, tuyệt đối sẽ không có một người nào phát hiện ra nàng đã làm những gì với Hoàng Oanh Oanh.
_________
Trong gian phòng khách, Hoàng Oanh Oanh vừa định lên giường nghỉ ngơi, thì bỗng có hai nha hoàn đẩy cửa bước vào, nói: "Hoàng tiểu thư, Thánh Nữ của chúng ta cho mời."
Âu Nhã?
Thần sắc Hoàng Oanh Oanh dâng lên sự phẫn nộ một lần nữa: "Nữ nhân kia tìm ta làm gì? Ta không đi!"
"Hoàng tiểu thư, Thánh Nữ của chúng ta nói, đây là ân oán cá nhân giữa các người, Thánh Nữ hy vọng có thể âm thầm giải quyết cùng Hoàng tiểu thư, nếu Hoàng tiểu thư không đi, vậy mấy người bằng hữu kia của Hoàng tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm."
Sắc mặt Hoàng Oanh Oanh tái nhợt, nàng cố ổn định tinh thần, cười lạnh, nói: "Ta không tin! Vu Yêu Tộc các ngươi không có lá gan dám tổn hại Vân Lạc Phong."
Bên cạnh Vân cô nương có Cơ Cửu Thiên bảo vệ, sao có thể dễ dàng rơi vào tay Vu Yêu Tộc.
Nha hoàn rũ mắt, tiếp tục nói: "Hoàng tiểu thư có còn nhớ, tên thiếu niên mà các người mang theo lúc lên núi không? Thật là trùng hợp, tên thiếu niên kia đang ở trong tay của Thánh Nữ, Hoàng tiểu thư cần phải đi một chuyến này!"
Thiếu niên?
Tiểu Mạch?
Hoàng Oanh Oanh bỗng nhớ đến gương mặt ngây ngô kia, sắc mặt càng thêm tái nhợt: "Hắn là người bên cạnh Vân cô nương, các ngươi không sợ làm cho Vân cô nương tức giận sao? Hơn nữa, ta dựa vào cái gì mà phải tin lời các ngươi? Ta muốn đi tìm Vân cô nương."
"Thánh Nữ của chúng ta không cần nói dối làm gì, nếu như Hoàng tiểu thư không chịu đi, vậy tên thiếu niên kia sẽ lập tức thi cốt vô tồn*."
(*thi cốt vô tồn: xương cốt cũng không còn, ૮ɦếƭ mất xác.)
Cả người Hoàng Oanh Oanh run lên, nàng muốn đi tìm Vân Lạc Phong, nhưng chỉ tiếc là thực lực của hai nha hoàn này cao hơn nàng, cho nên Hoàng Oanh Oanh không cách nào phá vòng vây của bọn họ.
Vì thế, Hoàng Oanh Oanh đành cắn răng: "Ta sẽ đi cùng các ngươi! Nhưng các ngươi không thể làm hại người vô tội."
Thần sắc của hai nha hoàn lạnh nhạt, không nói một lời nào. Hai nha hoàn một trái một phải đứng ở hai bên của Hoàng Oanh Oanh, sợ Hoàng Oanh Oanh sẽ chạy trốn khỏi bọn họ mà đi tìm Vân Lạc Phong.
Thế nhưng, bọn họ không ngờ, tin tức hai người bọn họ mang Hoàng Oanh Oanh đi vẫn bị truyền tới tai Vân Lạc Phong.
"Chủ nhân, nữ nhân tên Hoàng Oanh Oanh kia đã đi theo người của Vu Yêu Tộc, chúng ta có cần ra tay ngăn cản không?" Trà Sữa bẩm báo lại hết mọi chuyện mình vừa nghe được, rồi mới cất tiếng dò hỏi Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Tiểu Mạch đang ngồi một bên hưởng thụ mỹ thực, rồi lại dời tầm mắt về phía Trà Sữa.
"Dùng Tiểu Mạch để uy ђเếק Hoàng Oanh Oanh? Ta không ngờ Âu Nhã lại dùng đến loại thủ đoạn ti tiện này."
"Chủ nhân, chúng ta....."
"Trà Sữa, ngươi bám theo Hoàng Oanh Oanh trước, chúng ta sẽ đến đó sau..." Vân Lạc Phong hơi nheo hai mắt lại: "Hơn nữa, ta cũng thấy rất tò mò, mục đích của Âu Nhã khi tìm Hoàng Oanh Oanh vào lúc này là gì?"
______
Rầm!
Hoàng Oanh Oanh vừa được hai nha hoàn dẫn đến trước cửa phòng, sau đó liền bị đẩy mạnh vào bên trong, bước chân nàng hơi lảo đảo, thiếu chút nữa là té xuống đất.
"Hoàng Oanh Oanh!"
Âu Nhã đang đưa lưng về phía Hoàng Oanh Oanh, khi nghe thấy tiếng động liền chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt mỹ lệ nở một nụ cười: "Đã lâu không gặp! Có phải ta nên đa tạ ngươi đã tự dẫn xác đến nộp mạng không?"
Hoàng Oanh Oanh cắn môi: "Tiểu Mạch vô tội! Ngươi nhốt hắn ở đâu? Mau thả hắn ra!"
"Vô tội à?" Âu Nhã cong môi cười lạnh: "Ngươi đừng quên, chính Vân Lạc Phong đã hủy hoại hết tất cả mọi thứ của ta, người bên cạnh ả, tự nhiên cũng đáng ૮ɦếƭ vạn lần! Huống chi, ta vốn không có bắt được hắn, thì lấy đâu mà thả?"
Gương mặt Hoàng Oanh Oanh liền trắng bệch ngay lập tức, ánh mắt càng thêm phẫn nộ: "Ngươi gạt ta!"
"Hoàng Oanh Oanh, ngươi thật sự ngu đến không thể tưởng tượng được, người khác chỉ tùy tiện nói mấy câu, thì ngươi đã tin tưởng mà đi đến đây." Âu Nhã cười lạnh: "Năm đó không phải ngươi luôn đi theo sau ௱ôЛƓ ta, gọi ta là tẩu tử sao?"
Hoàng Oanh Oanh giận đến muốn ɢɨết người: "Âu Nhã, ngươi lợi dụng một người vô tội dẫn dụ ta đến nơi này là có mục đích gì?"
"Mục đích của ta rất đơn giản, ta cần ngươi phối hợp với ta làm một chuyện." Âu Nhã hơi nhướng mày, từ trên cao nhìn xuống.
"Phi!" Hoàng Oanh Oanh nhổ một ngụm nước bọt: "Ngươi đừng nằm mơ!"
"Hoàng Oanh Oanh, bản tính của ngươi lương thiện, ngươi tuyệt đối sẽ không để cho người khác vì ngươi mà bị liên lụy." Âu Nhã không hề tức giận, mỉm cười mà bước đến gần Hoàng Oanh Oanh: "Nếu ngươi không muốn liên lụy Vân Lạc Phong, thì ngoan ngoãn làm theo lời ta nói."
Hoàng Oanh Oanh nhìn Âu Nhã đi về phía mình, liền lui lại về sau vài bước, trong mắt hiện lên tia sáng phẫn nộ.
"Bên cạnh Vân cô nương còn có Cơ công tử, ngươi không thể tổn thương được cô nương ấy."
"Xì.."
Âu Nhã làm như là vừa nghe thấy chuyện gì rất buồn cười, nhịn không được mà phì cười, trên khuôn mặt nàng ta toàn là vẻ chăm chọc.
"Hoàng Oanh Oanh, tộc trưởng Vu Yêu Tộc chúng ta sở dĩ không động đến Cơ Cửu Thiên, đúng thật là bởi vì thực lực của Cơ Cửu Thiên cường đại, tuy nhiên, dù Cơ Cửu Thiên có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ có một mình, chẳng lẽ Vu Yêu Tộc lại sợ hắn ta? Huống chi, người mà tộc trưởng muốn động là Vân Lạc Phong, không phải Cơ Cửu Thiên!"
Càng nghe Âu Nhã nói, sắc mặt Hoàng Oanh Oanh càng thêm trắng bệch, trong lòng nàng thầm hối hận vạn phần, hối hận vì trót liên lụy đến Vân Lạc Phong.
So với sự gian xảo của Âu Nhã, thì Hoàng Oanh Oanh lại rất đơn thuần, cũng chính vì nàng đơn thuần lương thiện, nên mới bị mấy lời nói dối của Âu Nhã che mắt.
"Ngươi muốn ta làm gì?" Hoàng Oanh Oanh hơi cúi mặt, cắn răng hỏi.
"Thân thể ta mắc phải một chút bệnh khó nói, cần dùng máu của ngươi để chữa trị, chỉ cần ngươi đồng ý đổi máu với ta, ta sẽ để đám người Vân Lạc Phong được bình yên rời khỏi nơi này."
Âu Nhã tiến tới gần Hoàng Oanh Oanh thêm một chút, hất cằm, bày ra khí thế hơn người, nói: "Hoàng Oanh Oanh, cho dù ta không dùng Vân Lạc Phong để uy ђเếק, thì bằng vào thân phận Thánh Nữ Vu Yêu Tộc của ta, được giúp ta, chính là vinh hạnh của ngươi."
Lúc nói lời này, Âu Nhã vẫn tiếp tục quan sát sự do dự trên mặt Hoàng Oanh Oanh, nói: "Nếu ngươi đồng ý, thì ta sẽ bỏ qua ân oán việc Hoàng gia các ngươi truy sát ta, thế nào?"
"Ngươi thật vô sỉ!" Hai mắt Hoàng Oanh Oanh đỏ lên như máu: "Ngươi diệt mãn môn Hoàng gia ta, lại còn muốn ta cấu xin ngươi tha thứ?"
"Cái ૮ɦếƭ của Hoàng gia, là do ngươi tự chuốc lấy." Khóe môi Âu Nhã gợi lên một nụ cười lạnh: "Lúc trước, nếu ngươi không ngăn cản ta bỏ đi, thì ta đâu có thất thủ* đâm ngươi bị thương, Hoàng gia cũng không truy sát ta, ta cũng sẽ không diệt mãn môn Hoàng gia."
(*thất thủ: làm một chuyện gì đó nhưng thất bại, một số trường hợp có thể dịch là lỡ tay.)
Cho đến giờ phút này, Âu Nhã vẫn đem tất cả mọi trách nhiệm đổ lên đầu Hoàng Oanh Oanh.
Bất quá nàng chỉ trộm có một cây trâm mà thôi, Hoàng Oanh Oanh có cần giận dữ đến như vậy không? Còn muốn giao nàng cho hình đường xử phạt? Nếu ả đã vô tình, vậy cũng đừng trách nàng vô nghĩa!
Nhìn thân thể mềm mại của Hoàng Oanh Oanh run lên, Âu Nhã lạnh giọng nói tiếp: "Ta cho ngươi nửa khắc suy nghĩ, ngươi nên suy nghĩ cho thật kỹ, ngươi thật sự muốn tại vì chính ngươi mà làm cho Vân Lạc Phong bị liên lụy sao? Tâm địa ngươi luôn luôn lương thiện, nếu như người khác vì ngươi mà bị liên lụy, lương tâm của ngươi có bất an không?"
Hoàng Oanh Oanh trầm mặc.
Nàng tới tìm Âu Nhã báo thù, vốn đã ôm tâm tư liều ૮ɦếƭ cùng Âu Nhã.
Cái sai duy nhất của nàng chính là không nên đi tìm Nam Cung Vân Dật và Trầm Ngọc Khanh. Còn cho rằng Vân Lạc Phong có thể giúp cho mình.
Nếu nàng không làm những chuyện này, mọi người cũng sẽ không bị nàng kéo xuống nước.
Thực lực Vu Yêu Tộc quá mạnh, cho dù thiên phú của Vân Lạc Phong có cao, thì cũng không phải là đối thủ của Vu Yêu Tộc.
"Ta...."
Hoàng Oanh Oanh cắn chặt môi, ngẩng đầu lên nhìn Âu Nhã, siết chặt hai nắm đấm: "Ta còn có một yêu cầu, ngươi phải trả châu thoa lại cho ta!"
"Được!"
Âu Nhã cong môi cười lạnh.
Trả cho ả? Nằm mơ đi! Châu thoa này là nàng dựa vào bản lĩnh mà ςướק được, dựa vào cái gì phải trả lại cho ả?
Hoàng Oanh Oanh cúi mặt, không nói thêm lời nào nữa.
Nếu Vân Lạc Phong không bị chuyện này liên lụy, thì nàng tin rằng, bằng vào thiên phú của Vân Lạc Phong, rồi sẽ có một ngày, Vân Lạc Phong thay nàng báo thù rửa hận.
"Hoàng Oanh Oanh, bây giờ chúng ta lập tức bắt đầu."
Âu Nhã hít sâu một hơi, ra lệnh cho tất cả nha hoàn ra bên ngoài đợi, sau đó lấy mấy cây ngân châm trong bao vải ra, đâm vào đầu mười ngón tay của mình và Hoàng Oanh Oanh.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!