"Thánh Nữ thành công?"
Sự vui mừng của các trưởng lão lộ rõ hết lên mặt, một khi Thánh Nữ hoàn thành việc truyền thừa, thì đã đủ để đảm bảo sự tồn tại sau này của Vu Yêu Tộc.
"Khụ khụ!" Tộc trưởng ho khan hai tiếng, chống đỡ muốn ngồi dậy: "Đưa ta đến hậu sơn, ta muốn gặp Thánh Nữ."
"Tộc trưởng." Trưởng lão vội vàng tiến lên đỡ lấy thân mình suy yếu của tộc trưởng: "Sức khỏe của ngài hiện không tốt, ngài vẫn nên ở lại đây tịnh dưỡng là hơn, để ta đi gặp Thánh Nữ là được rồi."
"Không được!" Tộc trưởng vẫn kiên trì muốn đứng dậy: "Thánh Nữ hoàn thành truyền thừa, địa vị đã cao hơn ta, ta thân là thuộc hạ, đương nhiên phải đi bái kiến Thánh Nữ."
Nhìn thấy tộc trưởng khăng khăng làm theo ý mình, trưởng lão không thể làm gì hơn là lặng lẽ thở dài, đành đỡ tộc trưởng đi ra ngoài.
Hiện tại, thân mình tộc trưởng chao đảo, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nam nhân từng tràn đầy khí phách đã sớm biến mất từ ba năm trước.
Hậu sơn.
Thạch môn ầm ầm mở ra, một bóng dáng hoàng y cũng theo đó mà xuất hiện, thiếu nữ kia đã không còn vẻ ngây ngô hoạt bát của ba năm trước, khuôn mặt nhỏ giờ đây lạnh lùng mà cao ngạo, trên người phát ra lực lượng cường đại, làm cho mọi người trong Vu Yêu Tộc tiến đến nghênh đón đều lần lượt quỳ xuống.
"Cung nghênh Thánh Nữ điện hạ!"
Mọi người đồng thanh hô lớn, tiếng nói vang vọng tận mây xanh, xuyên qua bầu trời, nghe đinh tai nhức óc.
"Đứng lên đi!"
Thiếu nữ vung tay, những người đang quỳ trên đất giống như bị một lực lượng mạnh mẽ vô hình kéo dậy, ngay tức khắc, trong mắt bọn họ tràn đầy sự kinh ngạc.
Thiếu nữ nhỏ bé yếu ớt của năm xưa, sau khi tiếp nhận truyền thừa, hiện giờ tựa như là sâu phá kén thành bướm, cường đại vô song.
"Thánh Nữ!" Tộc trưởng được các trưởng lão dìu bước đi tới trước, trên mặt ông đầy vẻ vui mừng: "Chúc mừng Thánh Nữ truyền thừa thành công."
Hai mắt thiếu nữ đảo quanh một vòng, dừng lại trên người tộc trưởng, khuôn mặt lạnh nhạt cuối cùng cũng nở nụ cười.
"Tộc trưởng, hiện tại ta có thể vào ảo cảnh cứu Vân cô nương ra không?"
Từ nhỏ, Hoàng Oanh Oanh đã được dạy dỗ rất tốt, luôn ghi khắc bốn chữ tri ân đồ báo*. Nếu không có sự giúp đỡ của Vân Lạc Phong, nàng cũng không có ngày hôm nay, càng miễn bàn đến chuyện báo thù, nói không chừng đã sớm ૮ɦếƭ trong tay Âu Nhã rồi.
(*tri ân đồ báo: nhớ ơn và báo đáp.)
Cho nên, nàng chưa bao giờ quên, địa vị hôm nay của nàng, là nhờ Vân Lạc Phong ban cho.
Cũng chính vì thế mà khi nhận được tin Vân Lạc Phong ૮ɦếƭ, nàng mới thương tâm như vậy, không màng tất cả trở về muốn tìm tộc trưởng tính sổ, nào ngờ, tộc trưởng nói cho nàng biết, Vân Lạc Phong chưa ૮ɦếƭ, chẳng qua là do tạm thời không thể rời khỏi ảo cảnh mà thôi.
Chỉ cần nàng tiếp nhận truyền thừa thành công, thì sẽ có thể cứu được Vân Lạc Phong.
Cũng chính vì nguyên nhân này, nàng mới ngây người ở hậu sơn suốt ba năm, mục đích là để tiếp nhận truyền thừa.
"Chuyện này..." Tộc trưởng hơi ngập ngừng, cuối cùng ông vẫn quyết định nói thật: "Thánh Nữ điện hạ, hôm nay vừa xảy ra một chuyện trọng đại, ảo cảnh.... Ảo cảnh biến mất rồi!"
Ảo cảnh biến mất?
Nụ cười tươi trên mặt Hoàng Oanh Oanh cứng lại: "Sao ảo cảnh có thể biến mất được? Ông gạt ta! Ông mau đưa ta đến ảo cảnh ngay!"
"Thánh Nữ!" Tộc trưởng cười khổ: "Lời ta nói là thật, ảo cảnh thật sự đã biến mất rồi! Còn về Vân Lạc Phong... Chưa rõ sinh tử!"
Đến giờ phút này, tộc trưởng vẫn không nhắc đến chữ ૮ɦếƭ, ông chỉ hình dung bằng bốn chữ sinh tử chưa rõ mà thôi!
Thế nhưng....
Dù Hoàng Oanh Oanh ngây thơ, thì ở thời điểm này, nàng cũng hiểu bốn chữ này nói lên điều gì.
Ảo cảnh biến mất, thì sao Vân Lạc Phong có thể còn sống?
Chân Hoàng Oanh Oanh lảo đảo, lui về sau vài bước, sắc mặt nàng tái nhợt, trắng bệch như tờ giấy.
"Năm đó, người nhà của ta đều bị Âu Nhã hại ૮ɦếƭ, ta ở bên ngoài chịu biết bao khổ cực, không có một người nào quan tâm ta, giúp đỡ ta."
"Là Vân Lạc Phong, nàng ấy xuất hiện, chẳng những giúp ta trị thương, còn cho ta sự ấm áp. Đó là sự ấm áp duy nhất trong những ngày tháng ta lưu lạc bên ngoài."
Nếu Vân Lạc Phong chỉ đơn giản là giúp đỡ nàng, nói không chừng Hoàng Oanh Oanh chưa chắc gì đã đặt Vân Lạc Phong vào vị trí cực kỳ quan trọng trong lòng mình.
Tuy nhiên, ngươi có thể tưởng tượng được không, song thân đều ૮ɦếƭ, không còn một người thân nào, chịu đủ mọi sự ђàภђ ђạ và xem thường ở bên ngoài, cổ họng bị thương, cả người đầy sẹo, còn phải giương mắt nhìn kẻ thù nhởn nhơ hưởng phúc, bản thân còn suýt chút ૮ɦếƭ trong tay kẻ thù.
Vào thời điểm ấy, một người bỗng dưng xuất hiện, chữa khỏi thương thế của ngươi, đưa ngươi đi báo thù, cho ngươi sự ấm áp lớn nhất, dang đôi cánh bảo vệ ngươi, không cho kẻ thù có cơ hội tổn hại ngươi....
Nếu thật sự gặp được một người như thế, thì ngươi có xem người đó như người thân quan trọng nhất của ngươi hay không?
Hiện giờ, người thân đó của ngươi không rõ sống ૮ɦếƭ, ngươi có thấy rất đau lòng không?
Hiển nhiên, hiện tại, Vân Lạc Phong đã trở thành người thân duy nhất trong lòng Hoàng Oanh Oanh.
"Thánh Nữ!"
Mọi người kinh hãi, vội vàng tiến tới, thế nhưng, bọn họ còn chưa đi được hai bước thì đã bị giọng nói lạnh lùng của thiếu nữ cản lại.
"Tất cả đứng yên đó cho ta, không được bước tới đây!" Giọng nói Hoàng Oanh Oanh có chút run rẩy, nàng ngẩng đầu nhìn về phía tộc trưởng đang rất suy yếu, nói: "Tại sao lại gạt ta?"
Trong nhất thời, tộc trưởng không biết nên nói cái gì, nhưng trong lòng ông không hề hối hận.
Nếu như thực lực Hoàng Oanh Oanh không đủ cường đại, đừng nói là bảo vệ Vu Yêu Tộc, mà ngay cả việc bảo vệ bản thân cũng trở thành vấn đề.
Vì vậy ông mới để Hoàng Oanh Oanh đi tiếp nhận truyền thừa....
Hoàng Oanh Oanh lạnh lùng nhìn tộc trưởng: "Rõ ràng ông đã nói, chỉ cần ta tiếp nhận truyền thừa thì sẽ có thể mở ra ảo cảnh, tại sao ông lại gạt ta?"
Ba năm trước, không phải tộc trưởng chưa từng nghĩ sẽ vào ảo cảnh điều tra tình hình, chỉ tiếc là thời điểm bọn họ muốn mở ảo cảnh thì lại phát hiện không cách nào mở ra ảo cảnh được nữa.
Vì thế, ông mới ôm hy vọng....
Có lẽ Thánh Nữ sẽ có thể mở ra được ảo cảnh.
Tuy nhiên, khiến người ta không ngờ chính là, đợi khi Thánh Nữ tiếp nhận truyền thừa xong, thì ảo cảnh lại biến mất.
"Thánh Nữ, người muốn đi đâu?"
Mắt thấy Thánh Nữ sắp bỏ đi, tộc trưởng biến sắc, nôn nóng hỏi.
Hoàng Oanh Oanh dừng bước, nhưng không có ngoảnh mặt lại, nói: "Ta đi tìm Hồng Loan cô nương."
Dứt lời, nàng liền đi thẳng về hướng chân núi.
"Thánh Nữ!"
Sắc mặt tộc trưởng càng thêm tái nhợt, ông tiến lên hai bước muốn đuổi theo Hoàng Oanh Oanh, thì bỗng nhiên cả người truyền đến cảm giác vô lực, đầu chúi xuống đất.
"Tộc trưởng đại nhân!"
Chúng trưởng lão đại kinh thất sắc, nhanh chóng tiến lên đỡ lấy tộc trưởng, mồ hôi lạnh tuôn ra ròng ròng.
"Mau, mau đưa tộc trưởng về phòng!"
Mọi người trong Vu Yêu Tộc luống cuống tay chân, cuối cùng vài người bước tới khiêng lấy thân thể tộc trưởng, đưa ông trở về phòng mình.
"Không biết tộc trưởng có thể kiên trì được thêm bao lâu...."
Một vị trưởng lão bất đắc dĩ lên tiếng, trong mắt ông đượm đầy sầu lo.
"Thánh Nữ cũng thật là không hiểu chuyện! Tộc trưởng đã bệnh nghiêm trọng như vậy mà người cũng không thèm quan tâm." Một vị trưởng lão khác nhíu mày nói, hiển nhiên là ông ấy rất bất mãn với hành vi của Hoàng Oanh Oanh.
"Kỳ thực, chuyện này cũng không thể trách Thánh Nữ, cha mẹ của người đều là do Vu Yêu Tộc chúng ta hại ૮ɦếƭ. Tuy nói là hung thủ đã bị trừng phạt, nhưng nếu không phải sai sót của Vu Yêu Tộc, thì cha mẹ của người cũng đâu phải ૮ɦếƭ thảm. Thánh Nữ vốn đã không có tình cảm với Vu Yêu Tộc, hiện giờ lại xảy ra chuyện như thế này...."
Vị trưởng lão kia thở dài một tiếng, nếu không nhờ Vân Lạc Phong, có lẽ Thánh Nữ đã không thể trở về Vu Yêu Tộc, vậy mà Vu Yêu Tộc lại để Vân Lạc Phong gặp nạn, việc này kêu Thánh Nữ làm sao mà tha thứ cho bọn họ?
Toàn bộ Vu Yêu Tộc đều bị bao phủ trong chướng khí mù mịt, Thánh Nữ bỏ đi, làm cho tâm trạng vui mừng phấn khởi của mọi người lâm vào khủng hoảng bất an.
___ ___
Vân Lạc Phong triệu hồi Trà Trà, cưỡi nó nhanh chóng chạy đến Khô Long Trấn, khi đến đây mới phát hiện, Khô Long Trấn vốn dĩ tiêu điều hiện tại đã đông đút người dân. Chỉ tiếc, người mà nàng muốn tìm đã sớm rời đi.
"Xem ra ta đến chậm một bước, bọn họ đã đi rồi!" Vân Lạc Phong nhìn gian phòng trống trơn: "Muốn tìm Hồng Loan tương đối dễ dàng, chỉ cần đến Đông Châu thì sẽ biết được tung tích của nàng ấy! Nhưng muốn tìm được Vân Tiêu thì lại không đơn giản như vậy."
Hành tung của Vân Tiêu trước giờ luôn bất định, muốn tìm được chàng thì khó khăn hơn nhiều.
"Tuy nhiên, khoảng cách từ Trung Châu đến Linh Châu gần hơn khoảng cách từ Trung Châu đến Đông Châu, nếu bây giờ đi Đông Châu sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, chi bằng bây giờ cứ đến Quân gia trước, nếu như có duyên thì sẽ hội ngộ với nhau trên đường."
Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày, rồi thầm hạ quyết định trong lòng.
Đúng lúc này, từ trong linh hồn Vân Lạc Phong vang lên âm thanh ồn ào của Tiểu Thụ, nàng liền nhíu chặt mày: "Tiểu Thụ, con muốn ra ngoài à?"
"Mẫu thân, người ta nhớ người!"
Giọng nói của Tiểu Thụ mềm mại đáng yêu, làm người ta hận không thể ôm lấy nó mà cắn một cái.
Nghe thấy câu này, Vân Lạc Phong liền mềm lòng, nàng vừa động ý niệm thì Tiểu Thụ đã xuất hiện ngay bên cạnh.
"Mẫu thân!"
Tiểu Thụ nhào vào lòng Vân Lạc Phong, hai cánh tay ú nần trắng nõn ôm chặt lấy người nàng, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu nở nụ cười tươi rói.
"Ẳng ẳng!"
Trà trà cọ cọ đầu vào chân Vân Lạc Phong, hai mắt đáng thương nhìn chăm chú vào chủ nhân, giống như là đang tranh sủng cùng Tiểu Thụ.
"Này!" Tiểu Thụ chống nạnh, tức giận trừng mắt nhìn Trà Trà: "Đồ lớn xác, đừng hòng đoạt mẫu thân của ta, ngươi lớn như vậy, mẫu thân không thèm thích ngươi đâu."
So với ba năm trước, hiện tại Tiểu Thụ nói chuyện càng thêm lưu loát, rõ ràng mới chỉ có bốn tuổi, nhưng trông cứ như là một tiểu đại nhân bảy tám tuổi vậy.
Khuôn mặt nhỏ bụ bẩm hiện giờ càng trở nên tinh xảo, diện mạo tương tự với Vân Tiêu đủ cả mười phần, rất khí phách.
Trà Trà suy nghĩ một hồi, đột nhiên, cả người nó bị bao phủ bởi một chùm tia sáng, nháy mắt tiếp theo thì nó bỗng biến thành một con chó nhỏ cỡ lòng bàn tay, hai mắt rưng rưng đen nhánh to tròn sáng ngời nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong.
Tiểu Thụ vốn dĩ định bắt Trà Trà ném vào không gian thần điển, nhưng vừa thấy tên đại gia hỏa này trở nên đáng yêu như thế thì hai mắt liền phát sáng.
"Mẫu thân, người cho con tên gia hỏa này làm sủng vật đi!"
Dứt lời, Tiểu Thụ liền nhào về phía Trà Trà, một tay bắt lấy Trà Trà, tay còn lại thì xoa nắn đủ kiểu.
"À phải, tại sao mấy người kia cứ nhìn chúng ta mãi vậy?" Tiểu Thụ phát hiện rất nhiều người qua đường đều đang chú ý nhìn vào bọn họ, khuôn mặt nhỏ đáng yêu nhăn nhó lại, khó hiểu mà hỏi.
"Chắc là tại thấy con lớn lên đẹp."
Vân Lạc Phong nhéo nhéo cái má trơn bóng của Tiểu Thụ, cười tủm tỉm nói.
Tiểu Thụ chớp chớp mắt, sau bé cứ cảm thấy người mà đám người kia đang nhìn là con rối đại hán đi theo phía sau bọn họ vậy nhỉ?
Bởi vì, mới vừa rồi, lúc Vân Lạc Phong đưa Tiểu Thụ ra ngoài, cũng tiện tay thả cả con rối ra ngoài luôn.
Bất quá, Tiểu Thụ rất thông minh, không có hỏi vấn đề này ra miệng, bé bước tới trước hai bước, nắm lấy tay Vân Lạc Phong, khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác nở nụ cười tươi tắn.
"Mẫu thân, bao giờ chúng ta đi tìm cha?"
"Chúng ta đi Linh Châu trước, ta muốn nghiệm chứng một việc, trên đường đến Linh Châu, chúng ta có thể nhân tiện hỏi thăm tin tức về cha con."
Vân Lạc Phong hơi hơi rũ mắt xuống, trong lòng thầm thở dài.
Vất vả lắm mới rời khỏi ảo cảnh được, vậy mà lại không tìm được tung tích Vân Tiêu.
Đã vậy, nàng lại còn không biết trên đại lục đã xảy ra chuyện gì, khiến cho mọi người đều ngậm miệng không dám nhắc đến.
Nếu ảo cảnh truyền tống Vân Lạc Phong đến Vu Yêu Sơn, nàng có thể hỏi tộc trưởng về tình hình đại lục, nhưng ai ngờ ảo cảnh lại truyền tống nàng đến chân núi, do nóng lòng muốn tìm gặp Vân Tiêu, cho nên Vân Lạc Phong mới không muốn lãng phí thời gian lên núi.
"Các người có hay tin gì chưa? Nghe nói tộc trưởng Vu Yêu Tộc sắp không xong rồi...."
Đúng lúc này, Vân Lạc Phong nghe thấy hai giọng nói đang bàn tán truyền tới, làm cho nàng khựng bước lại.
Tộc trưởng Vu Yêu Tộc?
"Chuyện này cũng không phải là bí mật gì. Thực lực Vu Yêu Tộc cũng rất mạnh, thật không biết là người nào đã ám toán tộc trưởng của bọn họ?"
"Ha ha, chuyện này thì ta có biết một chút, nghe nói trong Vu Yêu Tộc có phản đồ, hắn ta đã hạ độc lên chủ cổ trong người của tộc trưởng, khiến cho chủ cổ phản phệ, dẫn đến tộc trưởng bị trọng thương."
Vân Lạc Phong nhíu chặt mày, lúc còn trong ảo cảnh nàng đã thấy nghi ngờ, tại sao người của Vu Yêu Tộc lại liên kết với người Độc Cốc?
Thì ra nguyên nhân là do tên phản đồ của Vu Yêu Tộc.
Lúc Vân Lạc Phong thoát khỏi dòng suy nghĩ, nàng chợt nhìn thấy một tên đại hán thân hình to lớn đang đi thẳng về phía mình. Tên kia đi mà chẳng nhìn đường, cứ nhìn loạn khắp nơi, đặc biệt là hắn còn đi rất nhanh, đã tới gần sát Vân Lạc Phong rồi mà không hề có dấu hiệu dứng bước....
Vân Lạc Phong liền lách mình qua một bên, né tránh tên đại hán này.
Tuy nhiên, ngay phía sau Vân Lạc Phong có một tảng đá nhỏ nhô lên, tên đại hán kia lại không nhìn đường mà đi, vì thế hắn ta liền vấp phải tảng đá kia, tiếp theo sau đó là một tiếng hét như tiếng ɢɨết heo vang lên thấu tận mây xanh.
Đại hán ôm lấy mấy ngón chân, nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong bằng ánh mắt phẫn nộ: "Nha đầu thúi, ngươi dám ám toán lão tử?"
Vân Lạc Phong không thèm để ý đến tên đại hán kia, tiếp tục đi thẳng về phía trước, giống như là người ở sau lưng không hề tồn tại vậy.
"Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Đại hán nóng nảy, giơ tay lên muốn chụp lấy vai Vân Lạc Phong.
Tuy nhiên, đại hán còn chưa kịp chạm vào Vân Lạc Phong, thì một bàn tay thô ráp hữu lực đã bắt lấy cổ tay của hắn, khiến hắn phải thét lên đau đớn lần nữa.
Con rối nam lạnh lùng vô cảm nhìn tên đại hán, sức lực ở tay con rối nam rất lớn, mọi người có thể nghe thấy cả tiếng xương bị Ϧóþ vỡ.
"Một tên đại nam nhân như ngươi, đi mà không chịu nhìn đường, còn dám lớn tiếng trách mắng người khác?" Tiểu Thụ làm một cái mặt quỷ với đại hán, cất tiếng trào phúng.
Đại hán vẫn cố chấp, vịt ૮ɦếƭ còn cứng mỏ, nói: "Nếu không phải nha đầu thúi này, sao ta có thể vấp vào tảng đá được? Cùng lắm thì ta chỉ ᴆụng trúng ả thôi, cho nên, tất cả là lỗi của ả!"
(*vịt ૮ɦếƭ còn cứng mỏ: chỉ những người đã đuối lý nhưng vẫn cố gắng cãi cho bằng được.)
Vân Lạc Phong nghe lời tên đại hán kia nói thì liền dừng bước: "Ý của ngươi là, ta nên đứng yên bất động, để cho ngươi đâm vào?"
Đại hán nghiến răng nghiến lợi: "Đâm ngươi một chút cũng không làm ngươi mất miếng thịt nào, còn tốt hơn là để ngón chân lão tử đau."
"Xin lỗi!" Vân Lạc Phong hơi nâng mặt lên: "Đối với ta mà nói, dù chỉ bị ngươi chạm vào một chút thôi thì cũng là sỉ nhục."
"Ngươi..." Tên đại hán kia đã quen hoành hành ngang ngược, dù hiện tại đang bị con rối nam bắt lấy cổ tay, nhưng thái độ của hắn vẫn cường ngạnh như cũ.
(*cường ngạnh: mạnh mẽ cứng rắn, nhưng ở đây là đang chỉ mức độ ngang ngược của đại hán.)
Thế nhưng, con rối nam không cho đại hán có cơ hội tiếp tục nhiều lời, lập tức siết chặt bàn tay, làm cho cổ tay tên đại hán thiếu chút nữa là nát vụn. Tên đại hán chịu đau đớn kịch liệt, cuối cùng cũng không nói chuyện nổi nữa.
"Vân Dực!"
Vân Dực là tên của con rối nam, vừa nghe Vân Lạc Phong gọi, Vân Dực liền bất động, tuy nhiên, khi đại hán nhìn vào mắt Vân Dực thì vẫn bị dọa sợ, cả người phát run.
Tiếp theo, Vân Lạc Phong chậm rãi đi về phía đại hán, không biết nàng lấy từ đâu ra một viên thuốc, nhét thẳng vào miệng tên đại hán kia.