Loại uy áp này chỉ có thể tồn tại trong linh thú có cảnh giới Thánh Quân ……
Đương nhiên, nó cũng không biết, luồng uy áp đó không thuộc về Vân Lạc Phong, mà là phát ra từ Hỏa Hỏa.
Cấp bậc giữa linh thú phân chia rất rõ ràng, một khi gặp được loại cao hơn mình, bọn chúng đều sẽ dừng công kích.
Nếu không, chẳng khác nào tự mình chuốc lấy cực khổ!
Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Thiên Ưng, sau lại chuyển ánh mắt về phía Tô Tuấn, giọng nói tà lãnh vang lên: “Ta không đòi ngươi nhẫn không gian, là vì muốn trả lại ơn nghĩa ngươi đã từng cứu tiểu Bạch, từ đây về sau, nếu Huyền Thanh Môn còn dám trêu chọc ta, ta sẽ diệt cả nhà các ngươi!”
Lời nói của thiếu nữ làm trong lòng Lâm Nhược Bạch đứng ở bên cạnh cảm động không ngừng.
Tâm trí nàng không bằng trước kia, nhưng không có nghĩa là nàng ngốc.
Lúc này Vân Lạc Phong buông tha cho Tô Tuấn, là vì trả món nợ kia giúp nàng, dù cho Vân Lạc Phong không sợ người khác nói ra nói vào, nhưng lại là một người chú trọng ân tình!
Nếu sau Huyền Thanh Môn còn tiếp tục tìm phiền toái thì cũng có lý do để ɢɨết hắn!
Tô Tuấn lạnh lùng nhìn Vân Lạc Phong: “Ta không cầu ngươi cứu ta!”
“Mặc kệ ngươi nói như thế nào, ân tình ngươi cứu tiểu Bạch, ta đã trả lại cho ngươi,” Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, tầm mắt chuyển sang hướng Thiên Ưng, “Mang ta đi tìm trứng Thiên Ưng của ngươi.”
Sắc mặt Tô Tuấn biến đổi, hắn chống đỡ đứng lên, lạnh giọng nói: “Trứng Thiên Ưng lý ra thuộc sở hữu của ta! Ngươi muốn ςướק nó là có ý gì?”
Vì trứng Thiên Ưng, Huyền Thanh Môn tổn thất không ít cường giả, chẳng lẽ hắn chắp tay đưa tiễn như vậy sao?
“Thiên Ưng là do ta chế ngự.” Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng.
Tô Tuấn hừ hừ: “Ngươi là lấy tiền làm việc, Huyền Thanh Môn ta cho ngươi nhiều bảo vật như vậy, cũng đã chứng minh, chúng ta thuê ngươi đối phó con ưng này, chiến lợi phẩm, đương nhiên là thuộc về Huyền Thanh Môn!”
“Phải không?” Vân Lạc Phong nhún vai, “Ta chỉ đáp ứng cứu mạng của các ngươi, không đồng ý chuyện khác, nếu các ngươi muốn có được trứng Thiên Ưng, cũng phải nhìn Thiên Ưng có đồng ý hay không.”
Vừa nghe lời này, con ngươi sắc bén của Thiên Ưng bắn về phía Tô Tuấn, đáy mắt hung hăng càng sâu hơn, nhìn như lúc nào cũng có thể bay qua băm thây bọn họ thành vạn đoạn.
“Ngươi vô sỉ!”
Ba chữ này, Tô Tuấn cắn răng phun ra.
Bọn họ vất vả nửa ngày lại thành ra dâng không cho người ta.
“Đi, mang ta đi đến chỗ con ngươi.”
Vân Lạc Phong không để ý đến Tô Tuấn ở phía sau, tiếp tục nói với Thiên Ưng.
Thiên Ưng im lặng lúc lâu, cuối cùng vẫn xoay người, mang theo mấy người Vân Lạc Phong đi vào sâu trong rừng rậm.
Bên trong khu rừng, một chiếc tổ chim ưng nằm giữa hai thân cây, ở bên trong tổ có một quả trứng thật to, rất nhiều Thiên Ưng vây quanh bên ngoài ……
Thực lực của đám chim ưng này không cường đại như con đầu tiên bọn họ gặp được, nhưng cũng đều ở cảnh giới Thánh tôn.
Có thể được nhiều Thiên Ưng bảo hộ như vậy, tất nhiên quả trứng này sẽ không bình thường.
“Là trứng Thiên Ưng vương.”
Tiểu Mạch im lặng lúc lâu, đột nhiên nói.
Thiên Ưng vương?
Ba chữ này rơi vào trong tai mọi người khiến ai nấy run rẩy trong lòng không ngừng.
Đám người Huyền Thanh Môn càng hối hận đến mức đen ruột.
Đó không phải là trứng Thiên Ưng bình thường, là trứng Thiên Ưng vương! Nếu lúc ấy bọn họ không tìm Vân Lạc Phong hỗ trợ, nói không chừng này quả trứng Thiên Ưng này chính là vật của bọn họ……
Tô Tuấn hận đến mức nắm chặt tay, hắn quay đầu, liếc về phía hai người Tiểu Mạch cùng Tiểu Bạch đang châu đầu ghé tai với nhau, lửa giận trong lòng càng sâu, lạnh nhạt nói: “Nếu trứng Thiên Ưng bị các ngươi đem đi, thế thì bảo vật trên núi, các ngươi cũng không có tư cách lấy nữa!”
Nhan Khả phẫn nộ, hung hăng nhìn chằm chằm vào Tô Tuấn: "Tại sao? Con Thiên Ưng này là do Vân cô nương hàng phục, vì cớ gì các ngươi không cho cô nương ấy lấy những bảo vật khác?"
"Dựa vào.... Ả không nên đắc tội với nhiều thế lực ở đây như vậy!" Tô Tuấn cười lạnh, giữa hàng mày lộ ra ý lạnh, đảo mắt nhìn mấy người Vân Lạc Phong.
Ở đây, ngoại trừ Huyền Thanh Môn, còn có rất nhiều cường giả của các thế lực khác.
Tuy nói lần này những người đến đây không phải thuộc thế lực mạnh nhất, nhưng đại phần lớn đều có thực lực Thánh Tôn.
Hơn nữa, cho dù bọn họ liên hợp lại cũng không đánh thắng được thị vệ của Vân Lạc Phong thì sao?
Chẳng lẽ ả ta dám đắc tội với tất cả thế lực của Linh Châu?
"Tiểu Bạch!" Sau khi thốt ra những lời kia, Tô Tuấn quay đầu nhìn về phía Lâm Nhược Bạch, trên mặt chứa ý cười dịu dàng: "Nàng yên tâm, thứ thuộc về nàng, ta sẽ cho nàng như nàng mong muốn, nàng mau quay lại với đội ngũ của ta đi!"
"Không!" Lâm Nhược Bạch chu môi: "Ta chỉ muốn đi theo sư phụ!"
"Tiểu Bạch, ta biết nàng đang giận ta, giận ta lúc gần lúc xa đối với nàng, ta biết trong lòng nàng có ta, nàng gần gũi với tên kia cũng chỉ vì muốn chọc tức ta mà thôi. Bây giờ nàng thành công rồi, có thể trở về được chưa?"
Tô Tuấn cố gắng nói nhỏ nhẹ, giọng điệu còn mang theo chút cầu xin.
Thiết nghĩ hắn là đại công tử Huyền Thanh Môn, có khi nào phải hạ thấp phong độ như vậy?
Nhưng vì Lâm Nhược Bạch, tất cả đều đáng giá!
Lâm Nhược Bạch sửng sốt.
Nàng gần gũi thân mật với Tiểu Mạch vì chọc tức Tô Tuấn? Tại sao ngay cả nàng cũng không biết mình có ý này?
"Tiểu Bạch, trong một năm qua, sao ngươi sống chung được với tên ngốc kia vậy hả?" Đáy mắt Tiểu Mạch xẹt qua tia sáng lạnh, hắn nắm chặt tay Lâm Nhược Bạch giống như là đang tuyên thệ chủ quyền, cao ngạo nhìn Tô Tuấn.
Tô Tuấn không so đo với Tiểu Mạch, trong lòng hắn, Tiểu Mạch chỉ là một kẻ đáng thương bị Lâm Nhược Bạch lợi dụng mà thôi.
Cuối cùng rồi Lâm Nhược Bạch cũng sẽ trở về bên cạnh hắn.
"Nhưng mà...." Lâm Nhược Bạch oan ức bĩu môi: "Trước kia ta cũng đâu có biết hắn ta ngốc đến như vậy."
Vốn dĩ Tô Tuấn không hề bực bội, nhưng vừa nghe thấy lời này của Lâm Nhược Bạch, hắn ta liền giận tím mặt, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiểu Mạch.
"Ngươi đừng dạy cho tiểu Bạch những ý nghĩ không tốt! Tiểu Bạch là nữ tử đơn thuần lương thiện, nàng ấy mà còn đi theo bên cạnh ngươi, sớm muộn gì cũng bị dạy hư!"
"Vân Dực!"
Đột nhiên, giọng nói tà khí lạnh lùng của thiếu nữ vang lên, một khắc sau đó, một thân thể cường tráng lập tức xuất hiện ngay trước mặt nàng, chỉ riêng dáng người cường tráng uy mãnh này thôi thì cũng đã đủ mang đến cảm giác áp lực cực lớn cho người khác rồi.
Sắc mặt Tô Tuấn hoàn toàn thay đổi, hắn có cảm giác không thể nào thở được.
Dường như là nam nhân cường tráng kia có thể dễ dàng tước đi sinh mạng của hắn!
"Cách đây mấy năm Tiểu Mạch đã được hứa gả cho tiểu Bạch làm phu quân rồi!" Ánh mắt lạnh lẽo của Vân Lạc Phong liếc về phía Tô Tuấn: "Vì vậy, nếu ngươi còn dám có ý đồ với tiểu Bạch, Vân Dực sẽ lập tức vặn gãy cổ ngươi!"
Tô Tuấn bị dọa đến mức không dám nói lời nào, mà vào lúc này, đám trưởng lão Huyền Thanh Môn cũng không dám tùy tiện ra mặt.
Nói cho cùng, Vân Dực đã mang đến cho bọn họ chấn động quá sâu.
Càng quan trọng hơn là, trên đầu bọn họ còn có một đàn Thiên Ưng như hổ rình mồi.
"Bảo vật trên Ngải Sơn này luôn luôn dành cho người có tài, các ngươi không có bản lĩnh chiếm được, thì cũng không có tư cách quản ai chiếm lấy chúng!" Vân Lạc Phong cong môi cười tà khí: "Tiểu Bạch, Tiểu Mạch, nếu bọn họ muốn tranh đoạt bảo vật, vậy thì bắt đầu từ bây giờ, chúng ta hành động đơn độc!"
Sau khi nói xong, Vân Lạc Phong đi về phía trứng Thiên Ưng Vương.
Thấy nàng đi đến, đàn Thiên Ưng tự động tránh sang hai bên chừa lối đi cho nàng.
Vân Lạc Phong lấy được trứng Thiên Ưng Vương một cách dễ dàng, sau đó lại tùy tiện ném cho Lâm Nhược Bạch.
Lúc này, đừng nói là những người đang có mặt, ngay cả trái tim của đàn Thiên Ưng cũng căng thẳng đến mức sắp nhảy ra ngoài, tất cả đều lo lắng nhìn chằm chằm vào cái trứng đang vẻ ra một đường cong tuyệt đẹp trên không, chỉ sợ trứng sẽ bị rơi xuống...
Sau khi khiến cho tất cả sợ bóng sợ gió một hồi, Tiểu Mạch tiếp được trứng đúng lúc rồi thả vào tay Lâm Nhược Bạch.
"Sư phụ, trứng Thiên Ưng Vương này cho con à?" Trong lòng Lâm Nhược Bạch thấy rất vui, đôi mắt trông mong nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong.
"Đúng vậy, là lễ vật cho con!"
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Huống chi lễ vật này có được quá dễ dàng, không khác gì nhặt được cả."
Người Huyền Thanh Môn suýt nữa là phun máu, sắc mặt xanh mét.
Bọn họ hao hết tâm tư, thương vong trầm trọng cũng không có được trứng Thiên Ưng Vương, vậy mà trong mắt nàng ta lại dễ dàng như là nhặt được.
Nhất định là nữ nhân này muốn chọc bọn họ tức ૮ɦếƭ!
Bỗng thân thể một con Thiên Ưng kéo dài ra, hóa thành một nam tử thanh tuấn, xuất hiện ngay trước mặt Vân Lạc Phong.
Con Ưng này chính là con đã chiến đấu cùng Huyền Thanh Môn khi nãy.
"Ngươi muốn đi theo chúng ta?" Vân Lạc Phong cảm nhận được ý chí của Thiên Ưng, thờ ơ hỏi.
Nam tử tuấn tú gật đầu: "Ta là thị vệ bên cạnh Thiên Ưng Vương, hiện tại Vương của chúng ta đã mất, ta phụng mệnh bảo vệ điện hạ, điện hạ đi đâu, ta theo đó!"
Ánh mắt nam tử thanh tuấn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái trứng Thiên Ưng Vương được Lâm Nhược Bạch ôm trong lòng, lúc này sát phạt lãnh khốc trong mắt đã biến thành dịu dàng.
"Trứng Thiên Ưng Vương không thuộc về ta!" Vân Lạc Phong chỉ chỉ Lâm Nhược Bạch đứng phía sau: "Nếu ngươi muốn đi cùng, thì nàng ấy chính là chủ nhân mới của ngươi!"
Vừa nghe thấy lời này, nam tử kia liền quỳ một gối xuống, giọng điệu kiên định: "Ta tên Ngân Tọa! Từ nay về sau, xin lấy việc bảo vệ điện hạ và tiểu chủ nhân làm nhiệm vụ của mình!"
Tô Tuấn ghen tỵ đến đỏ mắt.
Một con linh thú Thánh Tôn cao giai, còn có một trứng Thiên Ưng Vương thần bí khó lường, nếu hai thứ này đều thuộc về hắn, thì nhất định thế lực của Huyền Thanh Môn sẽ được tăng thêm một bậc.
Nhưng những thứ đó đều không có, cũng bởi vì Vân Lạc Phong kia!
Tô Tuấn siết chặt nắm đấm, nhìn Vân Lạc Phong tràn ngập phẫn nộ. Nếu không phải do đánh không lại Vân Dực, thì hắn nhất định băm nữ nhân đáng hận nàythành ngàn mảnh.
"Chúng ta đi thôi!"
Từ đầu đến cuối, Vân Lạc Phong đều bỏ qua sự tồn tại của Tô Tuấn, nàng quay đầu nói với đám người Tiểu Mạch.
Phó Cẩm ngẩn người, hắn có chút chần chừ: "Chúng ta có đi theo sau không?"
"Nếu ở lại nơi này, nhất định Huyền Thanh Môn sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Tốt nhất là bây giờ đi theo Vân cô nương."
Nhan Khả im lặng lúc lâu mới lên tiếng.
Sau đó, nàng vội vàng đuổi theo Vân Lạc Phong.
Mấy người còn lại nhìn thấy Vân Lạc Phong không phản đối việc bọn họ đi theo, cho nên cũng nhanh chóng đi theo ở phía sau.
Ngải Sơn có nhiều thảo dược phong phú, dọc đường đi, Vân Lạc Phong phát hiện ra vô số thảo dược trân quý. Đáng tiếc là nàng không tìm được cây thảo dược ngàn năm nào.
"Hả?" Đột nhiên, ánh mắt Vân Lạc Phong chú ý đến một cây thảo dược màu xanh biếc, cây thảo dược này giống như một con rắn màu ngọc bích, toàn thân tỏa sáng, rất sống động.
"Là Bích Xà Thảo!"
Nàng nhớ mang máng, trong Y Học Thần Điển có ghi lại, nếu Bích Xà Thảo được trồng trong không gian thần điển thì sẽ có thể tiến hóa thành Linh Xà Thảo.
Công dụng của Linh Xà Thảo là giúp linh sư tăng tốc độ tu luyện.
Ví dụ như vốn là mất ba tháng để tu luyện từ Thánh Vương sơ giai đến trung giai, bây giờ chỉ cần nửa tháng là đột phá.
Chỉ là bấy nhiêu vẫn chưa đủ.
Nếu tinh luyện Linh Xà Thảo thành chất lỏng là có thể giúp linh sư phá tan lá chắn tu luyện, giúp những người không cách nào tu luyện lên cấp được có thể đột phá!
Đương nhiên, trong hai tháng chỉ có thể dùng một cây Linh Xà Thảo, một cây có hiệu quả kéo dài nửa tháng! Sau nửa tháng mà dùng tiếp cây thứ hai ngay lập tức, thì hiệu quả sẽ bị đảo ngược.
Còn về việc tinh luyện chất lỏng, bởi vì cần phải dùng rất nhiều cây mới đủ, cho nên đời người chỉ có thể dùng chất lỏng Linh Xà Thảo một lần, dùng nhiều chẳng những mất tác dụng, mà còn gây khó khăn cho việc đột phá sau này.
"Đây chính là một món tốt!"
Hiển nhiên Tiểu Mạch cũng phát hiện ra Linh Xà Thảo, trong mắt hiện lên tia sáng.
"Vân cô nương!"
Là y sư duy nhất trong nhóm bốn người, tất nhiên Tề Thiệu cũng có hiểu biết nhiều về dược liệu, hắn nhìn thấy Vân Lạc Phong đi về phía Bích Xà Thảo thì kinh ngạc.
"Đây là Bích Xà Thảo! Tuy rằng Bích Xà Thảo có thể giúp linh sư tăng thêm một chút linh khí, nhưng số linh khí đó rất ít ỏi. Đối với những người có cấp bậc tu vi như chúng ta mà nói, hoàn toàn không có tác dụng gì cả!"
Ban đầu, có lẽ bọn họ còn cho rằng Vân Lạc Phong không có thực lực gì, tuy nhiên, sau khi Vân Dực để lộ ra sức mạnh của hắn thì không còn ai dám xem thường Vân Lạc Phong nữa.
Có thể mang theo một thị vệ thực lực mạnh như vậy, làm sao bản thân nàng có thể yếu được?
" Có lẽ Bích Xà Thảo này không có tác dụng gì với các ngươi, nhưng nó lại có tác dụng rất lớn với ta!"
Có lẽ do tìm được Bích Xà Thảo làm cho Vân Lạc Phong rất vui, nên nàng cũng tốt bụng trả lời câu hỏi của Tề Thiệu.
Trong mắt Tề Thiệu đầy nghi hoặc, dường như là không thể hiểu được, rốt cuộc thì Bích Xà Thảo này có tác dụng gì với Vân Lạc Phong?
…
Bởi vì dọc đường Vân Lạc Phong vừa đi vừa hái thảo dược cho nên đám người phía sau rất nhanh đã đuổi theo kịp.
Sắc mặt nhóm người này đều khó coi, đi đường lâu như vậy rồi, đừng nói là bảo vật, ngay cả một gốc thảo dược cũng chẳng thấy. Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là do Vân Lạc Phong thu hoạch hết rồi.
Nhưng mà bọn họ lại kђเếק sợ thực lực của Vân Dực và Thiên Ưng, cho nên không ai dám tìm Vân Lạc Phong gây sự.
Chờ mấy người Vân Lạc Phong tiếp tục đi về phía trước, đám người kia mới sôi nổi mắng nhiếc ở đằng sau.
"Nữ nhân này quá ác độc, ngay cả một sợi lông cũng không chừa lại cho chúng ta!"
"Nếu tất cả cường giả trong môn phái ta đều tới, ta muốn xem thử ả ta còn dám lớn lối nữa không?"
Nghe đám người bên cạnh mắng, Tô Tuấn im lặng, bỗng nhiên khóe môi hắn cong lên, nở một nụ cười lạnh.
"Nhị đệ, đệ có nhìn thấy vừa rồi nữ nhân kia đã hái thảo dược gì không?"
"Huynh nói là Bích Xà Thảo?" Tô Lạc Trần chớp chớp mắt hỏi lại.
"Đúng vậy!" Tô Tuấn gật đầu: "Tuy rằng ta không phải là y sư, nhưng cũng từng đọc qua y thư, biết được Bích Xà Thảo không có tác dụng gì đối với linh sư chúng ta! Nhưng nữ nhân kia lại nói Bích Xà Thảo có tác dụng rất lớn với ả."
Tô Tuấn lộ ra nụ cười châm chọc: "Cho nên ta dám chắc, nhất định thực lực của ả rất thấp, có thể còn ở dưới Thiên Linh Giả!"
"Phụt!"
Tô Lạc Trần không nhịn được phun một nước bọt: "Đại ca, huynh không nói đùa với đệ chứ? Thực lực ả ta ở dưới Thiên Linh Giả? Ngay cả Tôn Linh Giả và Thánh Linh Giả cũng chưa đạt tới?"
Tại đại lục mà Vân Lạc Phong ở lúc đầu thì Thiên Linh Giả đã được xem như là một cường giả. Bởi vì cao thủ mạnh nhất của Đại Lục Long Khiếu cũng chỉ là Tôn Linh Giả mà thôi.
Nhưng mà....
Ở Đại Lục Thất Châu này, thiên tài hội tụ, cao thủ vô số, Thiên Linh Giả chỉ là một sự tồn tại dưới đáy đại lục mà thôi! Ngay cả nha hoàn hay gia đinh thuộc các thế lực lớn cũng không có ai là Thiên Linh Giả.
"Bích Xà Thảo chỉ có tác dụng đối với những người dưới Thiên Linh Giả, mặc dù cây Bích Xà Thảo kia có niên hạn rất lâu rôi, nhưng cũng không làm nên được tác dụng gì."
Tô Tuấn nhướng mày: "Cho nên, lát nữa bảo các trưởng lão dụ tên thị vệ kia đi khỏi, chúng ta muốn ɢɨết nữ nhân kia dễ như trở bàn tay."
Còn về phần tại sao hắn không tự mình dụ tên thị vệ kia....
Gã kia mạnh như vậy, hắn tự mình ra tay không phải là tìm đường ૮ɦếƭ à? Loại chuyện sống ૮ɦếƭ này, nhất định phải giao cho người khác đi làm.
Hắn chỉ cần đối phó Vân Lạc Phong là được.
"Đại ca!" Tô Lạc Trần hưng phấn: "Trước mắt đừng ɢɨết nữ nhân kia! Giao cho đệ đi! Đệ sẽ làm ả sống không bằng ૮ɦếƭ!"
Tô Tuấn hừ một tiếng, sắc mặt lạnh lùng: "Sống không bằng ૮ɦếƭ vẫn còn quá có lợi cho ả! Một kẻ dưới Thiên Linh Giả thì chỉ là phế vật, vậy mà dám kêu gào lớn lối ở trước mặt ta! Tốt xấu gì ta cũng là Thánh Vương trung giai, loại phế vật như ả mà có thể so sánh với ta sao?"
"Đại ca...." Dường như Tô Lạc Trần nghĩ ra cái gì đó, tiếp tục nói: "Thị vệ của ả mạnh như vậy, có thể nào ả là người của thế lực lớn nào đó hay không?"
"Sẽ không! Thế lực lớn nhất Linh Châu chính là Quân gia! Ta đã từng gặp qua tiểu thư Quân Linh Nhi của Quân gia rồi, chắc chắn không phải là ả ta!" Tô Tuấn lắc đầu: "Dù gì lát nữa chúng ta cũng sẽ ɢɨết tất cả những người ở đây để diệt khẩu, lúc đó, cho dù bối cảnh của ả có mạnh đến mấy cũng không tra ra được thủ phạm!"
Đương nhiên, những lời vừa rồi là Tô Tuấn nói khi hắn thấy tất cả những người khác đều đang vội vàng lên đường.
Nếu không, nếu rơi vào tai những thế lực kia, sợ là chưa kịp đối phó với Vân Lạc Phong thì bọn họ đã xảy ra nội loạn trước rồi.
"Lâm cô nương...." Tô Lạc Trần hơi do dự, hỏi.
Tô Tuấn tràn đầy tự tin: "Tiểu Bạch yêu ta, ta tin nàng ấy sẽ không bán đứng ta, hiện giờ chẳng qua là do nàng còn đang tức giận mà thôi. Rồi sẽ có một ngày, nàng ấy cũng phát hiện ra, người mà nàng ấy yêu nhất vẫn là ta!"
Cũng chỉ có mình hắn mới xứng với tiểu Bạch....
_____
Khi Vân Lạc Phong đi qua Ngải Sơn, quả thật là ngay cả một cây thảo dược bình thường cũng chưa từng để lại. Với nàng mà nói, thảo dược bình thường vẫn có thể dùng làm thức ăn cho tộc chuột.
Mà trước giờ nàng luôn là người không bao giờ lãng phí đồ ăn.
Vì thế mà đám người đi theo phía sau không nhặt được một cây thảo dược nào, tức khắc, bọn họ đều cất tiếng oán than vang tận trời.
"Đó là... quả Linh Hồn?"
Vân Lạc Phong ngẩn ngơ, nàng đột nhiên dừng bước, hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh hoa màu đỏ tươi đang rung rinh trong gió.
Ở giữa những cánh hoa kia là một quả trái cây trong suốt, một luồng khí thế phát ra từ nó, làm cho linh hồn người ta phải run lên.
"Đợi đã!"
Vân Lạc Phong vừa định tiến lên, đột nhiên cảm nhận được cái gì đó nên lập tức lui về sau mấy bước, nàng nhìn về phía một cái cây khô màu xanh biếc bên cạnh.
"Đây là cây sinh mệnh của Thánh Nữ Tộc! Nhưng đệ không biết tại sao nó lại xuất hiện ở nơi này."
Tiểu Mạch hơi nhíu mày, dùng linh hồn truyền âm để nói chuyện.
Cây sinh mệnh, nghe nói có thể cho ra quả Sinh Mệnh, sau khi ăn vào giúp ngươi ta kéo dài tuổi thọ một trăm năm.
Khoa trương hơn chính là, quả Sinh Mệnh hoàn toàn khác với chất lỏng Linh Xà Thảo, cho dù bây giờ ngươi dùng một quả, sau khi qua một trăm năm, ngươi có thể dùng tiếp quả thứ hai mà không có bất kì di chứng gì.