Chát!
Quân lão gia tử lại tát thêm một cái vào đầu Quân Huyễn, hận không thể một phát đánh ૮ɦếƭ tên đồ đệ ngu xuẩn của ông cho rồi!
Thế nhưng, Quân Huyễn lại mang vẻ mặt ủy khuất nhìn sư phụ nhà mình: "Sư phụ, đồ nhi làm sai cái gì?"
"Khốn kiếp! Ngu xuẩn! Nữ nhân này sao có thể là ngoại tôn nữ của ta được hả? Ta mà có cái loại cháu gái thế này hả?" Quân lão gia tử tức giận túm lấy cổ áo Quân Huyễn xách lên, mắng tiếp: "Ngươi trả ngoại tôn nữ của ta lại cho ta! Trả cháu gái ta lại đây!"
Đầu Quân Huyễn choáng váng quay mòng mòng.
Tuy ông không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại bắt được câu nói mấu chốt. Tào Nguyệt Cầm không phải là ngoại tôn nữ của sư phụ!
Niềm vui đến quá bất ngờ, thế cho nên Quân Huyễn vẫn chưa phản ứng kịp....
"Ngoại công!" Tào Nguyệt Cầm nôn nóng, tiến lên hai bước, muốn kéo tay áo Quân lão gia tử: "Con thật sự là ngoại tôn nữ của ông mà!"
Thế nhưng tay Tào Nguyệt Cầm chỉ vừa chạm tới vạt áo Quân lão gia tử, còn chưa kịp nắm lấy thì đã bị hất mạnh ra.
"Cút ngay! Chẳng lẽ cháu gái của lão tử là ai mà lão tử cũng không biết sao?"
Quân Huyễn vất vả lắm mới hồi thần lại được, thì lại nghe thấy câu nói này của sư phụ. Ông thật sự rất muốn nói, mặt mũi cháu gái ngài ra sao ngài còn chưa nhìn thấy, đây chẳng phải là không biết thì là gì hả?
Đầu óc Tào Nguyệt Cầm bây giờ trống rỗng, cứ ngơ ngác nhìn lão giả đang vô cùng phẫn nộ trước mặt.
Mình không phải là cốt nhục thất lạc của Quân gia? Không thể nào! Nghĩa mẫu sẽ không lừa mình! Huống chi, ngọc bội kia cũng đã được Thanh Lôi Tộc chứng thực rồi mà...
"Ngoại công!" Tào Nguyệt Cầm lấy lại tinh thần, ủy khuất mà nói: "Con cam đoan con không phải là giả! Hơn nữa, ngọc bội của con đã được Thanh Lôi Tộc nghiệm chứng qua rồi! Chẳng qua là ngọc bội kia đã bị người Thanh Lôi Tộc hủy mất mà thôi."
"Thanh Lôi Tộc là cái rắm gì hả?"
(*cái rắm đơn giản chỉ là một từ chửi tục của TQ. Hoàn toàn khác nghĩa với thả rắm, mọi người phân biệt rõ nhé!)
Quân lão gia tử vẫn luôn là một người nho nhã, bây giờ, vì quá tức giận mà cứ chửi tục không ngừng, việc này có thể cho thấy được cơn giận của ông lớn đến nhường nào.
"Ngọc bội của ta, ngay cả đồ nhi ta mà còn chưa nhìn thấy một lần nào, Thanh Lôi Tộc chỉ dựa vào một hình vẽ mà dám khẳng định đó là thật?" Lửa giận đang bốc cháy cuồn cuộn trong lòng иgự¢ Quân lão gia tử.
Xác thật, dù có đặt ngọc bội ngay trước mặt Quân Huyễn, thì ông cũng không dám chắc là có thể phân định thật giả. Việc này chỉ có một mình Quân lão gia tử mới rõ mà thôi!
Quân lão gia tử hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Bỏ đi! Mấy chuyện này vốn không thể trông cậy gì vào Quân gia, lão phu tự mình đi tìm cháu gái vẫn tốt hơn! Đúng rồi, ngươi đi gọi nha đầu Linh Nhi về gặp gia gia của nó một chút! Chờ gặp no xong thì ta phải khởi hành ngay!"
Quân Huyễn vội vàng lên tiếng, phân phó một thị vệ bên cạnh lập tức đi gọi Quân Linh Nhi về.
Trước đó, Quân Huyễn biết Quân Linh Nhi không muốn nhìn thấy Tào Nguyệt Cầm, cho nên mới không gọi Quân Linh Nhi về chung một lượt.
Hiện tại, biết được một tin tốt thế này, đương nhiên là phải chia sẻ với con gái rồi....
Quân Huyễn càng nghĩ càng hưng phấn, không nhịn được mà cong môi cười.
Thời khắc này, không ai để ý tới sắc mặt của Tào Nguyệt Cầm đã trắng bệch như tờ giấy.
Không bao lâu sau, thị vệ kia đã quay về, theo sau hắn ta còn có hai nữ tử.
Quân lão gia tử vẫn giữ nguyên vẻ mặt tức giận, nhưng thấy cháu gái mà mình yêu thương từ nhỏ đã về tới, ông liền cố gắng dằn cơn giận xuống.
"Linh Nhi, con về....." Quân lão gia tử lập tức khôi phục vẻ mặt cười tủm tỉm, quay đầu nhìn lại.
Vừa nhìn, ông liền im bặt, ngạc nhiên trừng lớn hai mắt.
Ông không có nhìn lầm chứ?
Quân lão gia tử dùng sức dụi dụi hai mắt mình, rồi nhìn chằm chằm vào bạch y nữ tử đi theo sau lưng Quân Linh Nhi.
Hơi thở của ông bỗng trở nên dồn dập, biểu tình kích động không thôi!
Không sai! Chính là kích động!
Quân Huyễn nhìn Quân lão gia tử, trong lòng trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu.
Xem ra phân lượng của nha đầu này ở trong lòng sư phụ vẫn rất nặng, bằng không, sư phụ cũng không vì nàng ta mà san bằng cả Độc Cốc. Bây giờ vừa nhìn thấy người vẫn còn sống thì đã kích động đến như vậy rồi....
"Cha..."
Quân Linh Nhi không biết đã xảy ra chuyện gì, bước nhanh đến trước mặt Quân Huyễn, nàng nhíu mày nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tào Nguyệt Cầm, trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc.
Tuy nhiên, sự trở về của Quân lão gia tử đã nhanh chóng tiêu trừ nghi hoặc trong lòng Quân Linh Nhi, nàng chậm rãi bước tới trước mặt Quân lão gia tử, do dự hết một lúc lâu mới lên tiếng: "Gia gia, người về rồi?"
Giọng nói trong trẻo của Quân Linh Nhi đã kéo tinh thần Quân lão gia tử trở về, ông nhìn Quân Linh Nhi đang đứng trước mặt mình, cười lớn hai tiếng: "Linh Nhi, gặp gia gia mà lại không vui à? Sao vậy? Trước đây con luôn nhào vào lòng của gia gia mà!"
Quân Linh Nhi ngẩn ra: "Gia gia, vừa rồi Tào Nguyệt Cầm nói, người truyền tin cho cô ta, nói là... Nói là phải trục xuất con ra khỏi Quân gia!"
"Tào Nguyệt Cầm?" Quân lão gia tử nhíu mày: "Là ai? Ta có quen hả?"
Quân Linh Nhi khó hiểu chớp chớp mắt, liếc nhìn về phía Quân Huyễn, ý muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy cha?
Dọc đường về, không phải là Quân Linh Nhi chưa từng hỏi thị vệ, nhưng mà do bình thường nàng bình dị dễ gần, cho nên, thị vệ không có trả lời câu hỏi của nàng, ngược lại cứ cười hề hề nói là về rồi sẽ biết.
Vì thế, Quân Linh Nhi vẫn không hay không biết gì cả.
"Sư phụ!" Quân Huyễn liếc mắt nhìn Tào Nguyệt Cầm đang tê liệt ngã trên đất: "Người Linh Nhi nói chính là cô ta!"
"Hoang đường!"
Quân lão gia tử giận tím mặt, xuất một chưởng về phía một cây cổ thụ: "Ngươi là cái thá gì? Trước thì giả mạo ngoại tôn nữ ta, sau lại giả truyền lời của ta, muốn đuổi cháu gái ta đi? Là ai cho ngươi lá gan lớn đến như vậy hả?"
Tào Nguyệt Cầm sợ đến mức run lên bần bật, không dám nói một câu nào.
Quân Linh Nhi rốt cuộc cũng hiểu được chuyện là thế nào, ngay lập tức òa khóc rồi lao vào lòng Quân lão gia tử, biểu tình kia ủy khuất biết bao nhiêu.
"Gia gia, sao bây giờ người mới trở về? Trong thời gian qua, Tào Nguyệt Cầm đã biến Quân gia thành một nơi chướng khí mù mịt, cô ta còn mắng mẹ con là kỹ nữ, còn nói muốn trục xuất con và Vân tỷ tỷ ra khỏi Quân gia! Cô ta nói cô ta mới là đại tiểu thư chân chính, con và Vân tỷ tỷ chỉ là những kẻ ăn chùa uống của ở Quân gia mà thôi!"
Mấy ngày qua, Quân Linh Nhi chịu biết bao uất ức, nhưng phải cố kiềm nén, nên khi được trút hết ra ngoài thì nàng liền khóc đến nỗi đáng thương vô cùng.
"A, đúng rồi, cô ta còn đòi ɢɨết hết hạ nhân trong Quân gia. Cô ta nói, cô ta là đại tiểu thư của Quân gia, ɢɨết một vài hạ nhân là lẽ đương nhiên."
Quân lão gia tử tức đến phát run, chỉ vào mặt Tào Nguyệt Cầm mãi mà không nói được lời nào.
Ông không ngờ chỉ về trễ có vài ngày mà lại xảy ra nhiều phong ba như vậy, đã thế, còn khiến cháu gái và ngoại tôn nữ của ông chịu nhiều ủy khuất.
"Quân Huyễn!" Quân lão gia tử tức giận gầm lên một tiếng, làm Quân Huyễn sợ đến nỗi suýt chút là quỳ luôn xuống đất.
Quân Huyễn khóc không ra nước mắt: "Sư phụ, đồ nhi cũng không biết cô ta là giả mà!"
"Ngu xuẩn! Tên ngu xuẩn nhà ngươi! Người thật, người giả đều ở trước mặt ngươi, vậy mà ngươi cũng không nhận ra! Trên đời này sau lại có tên ngu xuẩn như ngươi chứ?"
"Sư phụ, lúc ấy đồ nhi cho rằng, Thanh Lôi Tộc đã dám mang người đến uy ђเếק, thì khẳng định là thật, ai mà ngờ cô ta lại là giả chứ." Quân Huyễn tràn đầy oan ức, nhưng một khắc ngay sau đó, ông chợt phản ứng lại, ngơ ngác hỏi: "Người thật cũng ở trước mặt con? Sư phụ, lời này của người là có ý gì? Thứ cho đồ nhi đọc sách ít, không hiểu được lời người nói."
Quân lão gia tử hừ hừ, quay đầu trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong: "Vân nha đầu, con còn muốn đứng đó giả ngu giả ngơ đến chừng nào hả?"
Tức thì, toàn bộ Quân gia đều lặng ngắt như tờ, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Vân Lạc Phong.
Ngay cả Quân Linh Nhi cũng quên luôn việc đang khóc.
Lời này của Quân lão gia tử là có ý gì?
Giả ngu giả ngơ?
Vân Lạc Phong không ngờ Quân lão gia tử lại đột ngột di dời đề tài câu chuyện lên người mình, khóe môi nàng bất giác cong lên.
"Ngọc bội đâu?" Quân lão gia tử chìa tay đến trước mặt Vân Lạc Phong, hỏi.
Vân Lạc Phong nhìn lòng bàn tay thô dày của Quân lão gia tử, tự giác lấy ngọc bội trong người ra, đặt vào lòng bàn tay của ông.
"Cái này....." Quân Huyễn sửng sốt.
Sao lại có đến hai miếng ngọc bội?
Mọi người trong Quân gia còn đang chìm ngu ngơ, nhưng trong đầu của Tào Nguyệt Cầm thì đã nổ ầm một tiếng, nàng vội vàng hô lớn: "Ả ta là giả, là giả! Nhất định là ả đã nhìn thấy ngọc bội của ta, cho nên mới cố tình làm giả, ta mới là thật!"
"Câm miệng!"
Đối với Tào Nguyệt Cầm, Quân lão gia tử luôn thấy tức giận, không hề có thái độ tốt như khi nói chuyện với Vân Lạc Phong. Ông trừng mắt, lộ rõ sát khí.
"Lát nữa mới tìm ngươi tính sổ! Bây giờ lập tức câm miệng cho lão tử, bằng không, ta sẽ làm cho ngươi không còn mạng để nói nữa!"
Tào Nguyệt Cầm vội vàng ngậm miệng, không dám nói thêm lời nào, ngồi yên tại chỗ run rẩy không ngừng.
Quân lão gia tử quay lại nhìn Vân Lạc Phong: "Con không cảm thấy nên cho ta một lời giải thích à?"
Vân Lạc Phong đưa ngón tay lên sờ sờ mũi: "Trước khi đến Quân gia, con vô tình gặp một đám người cũng đang muốn tới Quân gia để tính sổ, bọn họ nói Thanh Lôi Tộc đã bắt được người giữ miếng ngọc bội, vì vậy, con không dám xác định ngọc bội của mình là thật hay giả, nên mới không dám nhận bậy."
Toàn bộ Quân gia lại ૮ɦếƭ lặng lần nữa, mọi người hoàn toàn phát ngốc hết rồi.
Hóa ra, hàng giả thì xem mình là thật, còn hàng thật thì lại tưởng mình là giả?
Trời ạ! Cái hiểu lầm này cũng đủ lớn thật!
Vẻ mặt kinh ngạc của Quân Linh Nhi hiện tại đã biến thành kích động, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, suýt nữa là hưng phấn đến hôn mê bất tỉnh.
Vân tỷ tỷ là người Quân gia, Tào Nguyệt Cầm kia là giả!
Tin tức này đúng là khiến lòng người phấn chấn, nàng thật kích động quá đi mất....
Quân lão gia tử im lặng, theo lý mà nói, ông phải mắng Quân Huyễn và Vân Lạc Phong một trận nên thân mới đúng, nhưng ông lại không nỡ lớn tiếng với Vân Lạc Phong, vì thế, ông liền đem hết tất cả lửa giận của mình phát tiết lên đầu Quân Huyễn.
"Cái tên ngu xuẩn nhà ngươi! Ngoại tôn nữ của lão tử ở Quân gia lâu như vậy, mà ngươi lại không phát hiện ra?"
Quân Huyễn thấy oan ức không thôi: "Sư phụ, đứa cháu gái này của đồ nhi không chịu để lộ ngọc bội ra, cho nên con mới không biết thân phận của nó."
Vừa dứt lời, Quân Huyễn bỗng thấy lửa giận của Quân lão gia tử tăng thêm không ít, cho nên ông vội vàng sửa miệng: "Là lỗi của con, đều là lỗi của con! Là con ngu xuẩn! Ngay cả cháu gái mình mà cũng không nhận ra! Con thật quá ngu xuẩn! Sư phụ, lần này không cần người phạt con, con sẽ tự phạt chính mình. Con lấy vị trí gia chủ Quân gia, giao lại cho tiểu Phong."
Nói đến đây, Quân Huyễn mừng thầm trong lòng, Vân Lạc Phong trở về là một tin tức tốt vô cùng, cuối cùng thi ông đã có thể gỡ bỏ gánh nặng. truyện đăng nhanh và sớm nhất tại diễn đàn lê quý đôn và wattpad, mong mọi người ủng hộ Sa.
"Ngươi nằm mơ đi!" Quân lão gia tử trừng mắt nhìn Quân Huyễn: "Ngoại tôn nữ của ta yếu đuối mảnh mai như vậy, ngươi muốn dùng cái gánh nặng này đè ૮ɦếƭ cháu ta hả? Quân gia tiếp tục do ngươi quản, đừng làm phiền cháu ta!"
Quân Huyễn muốn khóc luôn rồi, sư phụ, người cũng quá bất công.
Huống chi, lúc nha đầu này đánh người, bộ dáng kia muôn bao nhiêu hung hăng thì có bấy nhiêu, làm gì có chút yếu đuối mảnh mai nào?
"Việc này....." Vân Lạc Phong nhìn hai sư đồ Quân gia, có chút ngượng ngùng nói: "Con nghĩ mọi người có chút lầm lẫn rồi, chủ nhân lúc đầu của miếng ngọc bội này, không phải là mẫu thân của con!"
Cái gì?
Lời này làm cho Quân lão gia tử biến sắc, ngoại tôn nữ vất vả lắm mới tới tay được, chẳng lẽ lại sắp vuột mất?
Ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy chứ?
Quân Huyễn giật mình hỏi lại: "Vậy cô nương có biết chủ nhân lúc đầu của miếng ngọc bội này hiện tại ở nơi nào không? Cô nương và người này... Có quan hệ gì?"
Nghe hỏi, Vân Lạc Phong hơi ngập ngừng một chút mới đáp: "Chủ nhân ngọc bội này... Là mẹ chồng của con! Con trai bà ấy là phu quân con!"
Ong một tiếng, toàn bộ đầu óc Quân lão gia tử đều trống rỗng, ông vừa ngạc nhiên vừa ngơ ngác nhìn Vân Lạc Phong.
Ngoại tôn nữ biến thành thê tử của cháu trai?
Trên đời này, còn có chuyện nào đả kích người hơn chuyện này nữa không?
"Sư phụ!" Quân Huyễn quay đầu lại nhìn, liền thấy ngay vẻ mặt xám như tro tàn của Quân lão gia tử, tức khắc, Quân Huyễn liền hoảng sợ, vội chạy đến bên cạnh Quân lão gia tử, hết lời khuyên giải: "Bất luận là ngoại tôn nữ hay là thê tử của cháu trai, thì tiểu Phong đều là người của Quân gia ta mà!"
Vốn dĩ tâm tình đang khó chịu, vừa nghe thấy lời này xong, mặt mày Quân lão gia tử liền hớn hở ngay.
Đồ đệ nhà mình nói không sai, mặc kệ là ngoại tôn nữ hay cháu dâu, thì nha đầu cũng là người của Quân gia mình.
Có điểm này, không phải đã đủ rồi sao?
Quân lão gia tử chậm rãi thở ra, sau đó thì mỉm cười đi đến trước mặt Vân Lạc Phong: "Vân nha đầu, xem ra duyên phận của chúng ta xác thật là rất sâu! Không biết hiện giờ con gái và cháu trai của ta ở đâu vậy?"
"Con gái của người hiện đang ở Vô Hồi Đại Lục, còn về cháu trai của người....." Vân Lạc Phong hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Hắn chính là Quỷ Đế!"
"Cái gì?"
Sắc mặt Quân lão gia tử lại thay đổi. Cháu ngoại của mình là Quỷ Đế?
Lúc trước, ở Trung Châu tập trung nhiều thế lực như vậy, chính là đi tiêu diệt cháu mình?
Quân lão gia tử lại phẫn nộ, nếu như ông sớm biết thân phận của Quỷ Đế và Vân Lạc Phong, thì hôm ấy, ông tuyệt đối sẽ không tha cho lũ người đi bao vây Quỷ Đế kia.
"Ngoài ra...." Vân Lạc Phong trầm ngâm hồi lâu rồi lại nói: "Cháu ngoại của người không phải chỉ có một mà thôi, mẹ ở Vô Hồi Đại Lục có nhận nuôi một nghĩa tử và một nghĩa nữ, ngày con rời đi Vô Hồi Đại Lục, mẹ vừa sinh hạ thêm một đôi long phụng thai."
Quân lão gia tử vốn đang bạo nộ, nghe xong lập tức trợn tròn hai mắt.
Hạnh phúc này dường như tới quá bất ngờ!
Sau khi thê tử ૮ɦếƭ đi, ông phó thác con gái của mình cho người khác, từ đó về sau chưa từng gặp lại, làm cho con cháu đời sau của Quân gia hiếm muộn, đến đời thứ ba thì chỉ có mỗi mình Quân Linh Nhi.
Thế nhưng...
Hiện tại, Vân Lạc Phong lại nói cho ông biết, con gái mình chẳng những nhận nuôi nghĩa tử, nghĩa nữ, mà còn sinh thêm một đôi long phụng thai?
"Quân Huyễn, ngươi mau đỡ ta!"
Quân lão gia tử choáng váng lui về sau hai bước, may nhờ Quân Huyễn vội vàng chạy lên đỡ ông, mới tránh được việc ông té xỉu.
Quân lão gia tử nắm chặt cánh tay Quân Huyễn, ngơ ngác nói: "Ngươi mau đánh ta một cái, xem thử có phải là ta đang nằm mơ hay không?"
Đừng nhìn Quân Huyễn thường ngày ở Quân gia uy phong lẫm liệt mà lầm, khi mà ông đứng trước mặt Quân lão gia tử, ông sẽ biến thành một đồ đệ vô cùng ngoan ngoãn ngay.
Chuyện mà sư phụ phân phó, ông tuyệt đối không dám không nghe theo.
Vì thế......
Quân Huyễn tát một cái thật mạnh lên sau đầu Quân lão gia tử, tiếp theo thì Quân lão gia tử liền bạo nộ. Quân lão gia tử giơ chân, đạp Quân Huyễn một phát văng ra xa.
Quân Huyễn chật vật ngã xuống đất, ngẩng đầu nhìn Quân lão gia tử đầy ủy khuất, vẻ mặt kia muốn đáng thương bao nhiêu là có bấy nhiêu.
"Sư phụ, là người bảo con đánh người mà!"
"Lão tử bảo ngươi đánh thì ngươi đánh thật hả?" Quân lão gia tử trừng mắt nhìn Quân Huyễn, rồi lại quay đầu sang cười tủm tỉm với Vân Lạc Phong: "Nha đầu, hai chúng ta thương lượng một chuyện được không?"
Vân Lạc Phong nhướng mày: "Chuyện gì?"
"Là như vầy, con làm ngoại tôn nữ của ta, để tên nhãi Quỷ Đế kia làm cháu rễ ta, thế nào?"
Mọi người trong Quân gia xấu hổ!
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người không chịu nhận cháu trai, lại một hai đòi cháu dâu làm ngoại tôn nữ của mình.
"Con vẫn còn chuyện muốn hỏi người!" Vân Lạc Phong không có trả lời đề nghị này, mà hỏi ngược lại: "Người có biết Quỷ Đế hiện ở đâu hay không?"
Ba năm....
Nàng và Vân Tiêu cách biệt đã hơn ba năm, nàng không muốn tiếp tục chờ đợi nữa.....
Quân lão gia tử cau mày, thở dài nói: "Hắn xông vào Táng Thần Sơn!
Táng Thần Sơn?
Ba chữ này vừa thốt ra, làm tim Vân Lạc Phong như bị treo cao.
Táng Thần Sơn là nơi hung hiểm nhất Thất Châu Đại Lục này. Mức độ hung hiểm của nó không thua kém gì Vô Hồi Chi Sâm ở Long Khiếu Đại Lục.
Bước chân vào nơi đó, đồng nghĩa với việc cửu tử nhất sinh...
(*cửu tử nhất sinh: một đường sống, chín đường ૮ɦếƭ. Ám chỉ việc vô cùng nguy hiểm, gần như ૮ɦếƭ chắc.)
"Con biết rồi!" Vân Lạc Phong âm thầm hạ quyết tâm, nói: "Ngày mai con sẽ xuất phát, đến Táng Thần Sơn tìm chàng!"
"Vân nha đầu!" Quân lão gia tử càng nhíu mày chặt hơn: "Nếu ta đoán không lầm, thì chắc hẳn là con đã đạt đến cảnh giới Thánh Tôn cao giai."
Thánh Tôn cao giai?
Lời Quân lão gia tử như sét đánh giữa trời quang, làm tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc mồn.
Dù lúc đầu họ đã biết là thực lực của Vân Lạc Phong cường đại, nhưng thật không ngờ, nàng chỉ bằng này tuổi mà đã đạt tới cảnh giới Thánh Tôn cao giai.
Quân lão gia tử cười khổ lắc đầu: "Thiên phú của con xác thật là rất cao, nhưng muốn vào được Táng Thần Sơn, thì bấy nhiêu đó thực lực là không đủ."
Thần sắc Vân Lạc Phong vẫn kiên định như cũ: "Mặc kệ thực lực của con có đủ hay không, con cũng cần đến Táng Thần Sơn."
Bởi vì ở đó, có người mà nàng luôn chờ đợi....
"Theo lý mà nói, thì con nên xuất phát ngay hôm nay, thế nhưng...." Vân Lạc Phong hơi ngập ngừng một chút: "Thân thể của Quân phu nhân hình như có vấn đề, e là bà ấy sẽ không chờ được đến lúc con trở về!"
Thân thể của Quân phu nhân trời sinh đã yếu ớt, thân còn mang trọng bệnh, Quân lão gia tử đã mời vô sô ý sư chữa trị cho bà ấy, thậm chí còn đích thân ra trận, nhưng vẫn vô dụng...
"Vân nha đầu, con có cách cứu được Phù nhi?" Hai mắt Quân lão gia tử hơi sáng lên.
Người khác không biết y thuật của Vân Lạc Phong thế nào, nhưng trước đó, Quân lão gia tử từng chứng kiến Vân Lạc Phong giải đáp nan đề, cho nên ông không thể nào không biết được.
"Bà ấy trúng độc! Có điều, độc này không phải là sau này mới trúng, mà là bị trúng từ lúc còn trong bụng mẹ! Vì vậy mà muốn giúp bà ấy được khang phục, sợ là sẽ rất khó!" Vân Lạc Phong liếc nhìn thần sắc kích động của Quân lão gia tử, hơi hơi cong môi: "Nhưng con có thể giúp bà ấy tạm thời ngăn chặn bệnh tình trước, đợi con trở về rồi sẽ giúp bà ấy trị liệu."
Kỳ thực, bệnh của Quân phu nhân cũng không phải đơn giản chỉ là trúng độc mà thôi. Những phương diện khác đều có vấn đề. Dựa vào y thuật hiện tại của Vân Lạc Phong, muốn trị khỏi hoàn toàn cho bà ấy thì cũng phải hao phí tinh thần rất lớn.
Hơn nữa, không tốn một tháng, cũng khó mà trị lành.
Trừ phi, nàng có thể đột phá đến Thánh Quân.
Hiện giờ, tâm của Vân Lạc Phong đều đặt ở chỗ Vân Tiêu, làm sao có thể an tâm ở lại giúp Quân phu nhân chữa trị bệnh tình? Việc cấp bách trước mắt là cứ giúp bà ấy áp chế bệnh tình, chờ nàng trở về rồi giúp bà ấy chữa trị sau.
"Được!" tâm tình Quân lão gia tử hơi ௱ôЛƓ lung khó tả, ông ho khan hai tiếng, nói: "Quân Huyễn, lập tức đưa Vân nha đầu đi gặp phu nhân của con đi!"
Trước đó, Quân Huyễn đã được nghe về thực lực của Vân Lạc Phong qua miệng của Quân Linh Nhi, cho nên đối với lời nói hiện tại của Quân lão gia tử, Quân Huyễn không có nghi ngờ gì, ông mang tâm trạng kích động mà đưa Vân Lạc Phong đi gặp phu nhân mình.
Quân Linh Nhi không có đi theo hai người bọn họ, tầm mắt nàng từ từ dời đến trên người Tào Nguyệt Cầm đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ đáng yêu xuất hiện một chút biểu cảm khinh miệt.
"Tào Nguyệt Cầm, ngươi còn nhớ trước đó ngươi đã nói những gì không?"
"Lúc ấy, ngươi luôn miệng nói ta và Vân tỷ tỷ chỉ là cháu gái nuôi của gia gia, người có thể làm chủ ở Quân gia này chỉ có mình ngươi,ngươi còn muốn đuổi chúng ta đi, thay thế vị trí của cha ta!"
"Đáng tiếc... Ngươi chẳng qua chỉ là thứ đồ giả mạo mà thôi! Thật không biết ngươi lấy lá gan ở đâu ra, mà dám đến giả mạo người Quân gia ta?"