Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 306: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

"Nữ nhân mới tới kia có thực lực thế nào?"
"Hồi bẩm vương hậu, nô tỳ không biết!"
Cung nữ kia cung cung kính kính quỳ trên mặt đất trả lời.
"Hừ!" Nữ tử kia hừ lạnh một tiếng: "Giám sát chặt chẽ nữ nhân kia cho ta! Nếu thực lực của ả yếu kém thì thôi! Còn nều thực lực ả ta mạnh, thì lập tức phái người âm thầm giải quyết ả đi!"
"Dạ, vương hậu!"



Cung nữ đáp lời, sau đó liền lui xuống.
Nữ tử kia Ϧóþ chặt chém trà trong tay, đáy mắt xẹt qua một tia hiểm độc.
Nàng trở thành vương hậu, không phải là vì tham lam quyền thế, mà là vì nàng thật sự yêu Huyền Nguyên! Chính vì vậy, nàng không tiếc ɢɨết ૮ɦếƭ tỷ tỷ ruột của mình!
Không sai!
Ban đầu, người được chúng trưởng lão chọn làm vương hậu không phải là nàng, mà là người tỷ tỷ có thực lực còn mạnh hơn cả nàng! Vì muốn có được Huyền Nguyên, nàng dùng âm mưu thâm độc, ɢɨết ૮ɦếƭ tỷ tỷ mình, sau đó, nàng đạp trên xác tỷ tỷ mà bước lên bảo tọa vương hậu.


Hiện tại, nàng làm sao có thể để cho nữ nhân khác uy ђเếק đến địa vị của mình?
Chỉ có một điều đáng tiếc là, tỷ tỷ chẳng những được chúng trưởng lão chọn làm vương hậu, mà còn tình đầu ý hợp với Huyền Nguyên. Vì vậy mà sau khi thành thân với Huyền Nguyên, suốt mấy năm qua, người nam nhân kia chưa từng chạm vào nàng!
Nhớ đến chuyện cũ, hận ý trong lòng vương hậu càng sâu, chén trà trong tay cũng bị nàng Ϧóþ nát.
"Vương hậu, người hà tất phải tức giận như thế chứ?"
Đột nhiên, một giọng cười khẽ truyền đến, nháy mắt tiếp theo, một nữ tử toàn thân mặc y phục màu xanh lá từ ngoài cửa bước vào, diện mạo nàng ta thanh tú mỹ lệ, rất có nét thanh thủy xuất phù dung.
(*thanh thủy là nước trong, phù dung là hoa phù dung, loài hoa này rất đẹp, cánh hoa mềm mại uốn lượn như là lụa, nên hoa phù dung được dùng làm hình ảnh miêu tả người con gái có nét đẹp nhu mì. Thanh thủy xuất phù dung đại khái là hoa phù dung vốn đã đẹp, được tưới nước trong thì càng đẹp hơn.)
"Quốc sư, sao người tới đây?"
Nhìn thấy nữ tử kia, thái độ và giọng điệu của vương hậu có phần cung kính hơn.
Nữ tử được gọi là quốc sư kia cũng giống Vân Lạc Phong, đều là người tới từ thế giới bên ngoài. Thực lực và thủ đoạn của nàng ta cũng rất cao, bất luận là y thuật hay độc thuật đều cực kỳ cường đại. Đặc biệt là tại một quốc gia không có y sư như ở đây, thì thực lực của nàng ta lại càng cao hơn, càng được tôn trọng hơn.
Hơn hết, nữ tử này còn biết xem tinh tượng*, đoán được sinh tử của con người. Vì thế, thông qua sự nhất trí của các vị trưởng lão, nàng ta được phong làm quốc sư.


"Nữ nhân mà vương vừa đưa về kia, ta có quen!" Đáy mắt thanh y nữ tử xẹt qua một tia hận ý, oán hận nói.
Vương hậu có chút kinh ngạc, có lẽ là do không ngờ, quốc sư vậy mà lại quen biết với Vân Lạc Phong.
"Vậy.... Giữa các người có ân oán gì?"
Thanh y nữ tử cười lạnh một tiếng: "Giữa chúng ta tất nhiên là có thâm thù đại hận! Vương hậu, thời điểm mà ta vừa đến nơi này đã có nói với các người, ta và cha ta bị người đời hiểu lầm, rời vào tình cảnh bị truy sát, buộc phải đào vong khỏi Độc Cốc, chạy vào Táng Thần Sơn, sau đó lại bị Quỷ Đế đuổi ɢɨết trong Táng Thần Sơn này. Ngoại trừ ta may mắn chạy thoát, thì tất cả những người khác đều đã ૮ɦếƭ hết cả!"
"Mà kẻ tạo thành tất cả những chuyện này, chính là ả Vân Lạc Phong kia!"
Tuy Lâm U Vũ chưa từng gặp qua Vân Lạc Phong, nhưng mấy năm qua, nàng đã khắc sâu ba chữ này vào trong đầu.
Nếu không phải tại Vân Lạc Phong, Độc Cốc sẽ không rơi vào cảnh diệt vong, nàng cũng không phải trơ mắt nhìn phụ thân mình bị người ta ɢɨết ૮ɦếƭ.
Vương hậu kђเếק sợ: "Vân Lạc Phong kia lại độc ác như vậy?"
"Đâu chỉ độc ác không thôi!" Ánh mắt Lâm U Vũ càng thêm lạnh nhạt, sát khí trên người càng ngày càng tăng cao: "Ngươi có biết, hình tượng của ả Vân Lạc Phong kia trong mắt người đời là như thế nào không? Ả chuyên đi đoạt nam nhân của người khác! Từ trẻ nhỏ lên mười cho đến lão già trăm tuổi, một người ả cũng không tha! Ba năm trước, nữ nhân này vọng tưởng muốn quyến rũ cha ta, trở thành phu nhân của Độc Cốc, ai ngờ lại bị cha ta thẳng thừng cự tuyệt, vì thế, ả ta liền ghi hận trong lòng..."
"Sau đó, ả ta đi tìm những nam nhân mà ả từng quyến rũ, xúi giục bọn họ tiêu diệt toàn bộ trên dưới Độc Cốc."

Kỳ thực, Lâm U Vũ biết rất rõ nguyên nhân thật sự của chuyện Độc Cốc bị tiêu diệt.
Nguyên nhân thật sự trong đó là bởi vì một vị trưởng lão của Độc Cốc đi vào ảo cảnh Vu Yêu Tộc ám toán Vân Lạc Phong, khiến Vân Lạc Phong ૮ɦếƭ đi, dẫn đến việc các thế lực giao hảo với Vân Lạc Phong đến bao vây diệt trừ Độc Cốc.
Đương nhiên, cái nguyên nhân thật sự này, có ૮ɦếƭ nàng cũng sẽ không nói ra!
Còn về việc Vân Lạc Phong có ૮ɦếƭ thật hay không? Vân Lạc Phong mà vương nhặt được và Vân Lạc Phong mà nàng biết có phải là cùng một người hay không? Đều chỉ là việc râu ria mà thôi!
Suy cho cùng thì nàng cũng chưa từng gặp Vân Lạc Phong, làm sao biết diện mạo thật sự của ả là như thế nào?
Thế nhưng....
Chỉ dựa vào mỗi việc ả mang tên Vân Lạc Phong, thì đã đáng ૮ɦếƭ rồi!
Vương hậu hoàn hồn lại từ trong sự kinh ngạc, phẫn hận nói: "Trên đời này sao lại có nữ nhân ác độc đến như vậy? Đúng rồi, ả ta được vương nhặt về, có phải ả cũng muốn quyến rũ luôn cả vương hay không? Hiện giờ vương đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, lỡ như vương không chống đỡ được cám dỗ.... "
(*huyết khí phương cương: ám chỉ một người đang ở trạng thái sung mãn, sức lực dồi dào.)
Hai mắt Lâm U Vũ chợt lóe, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh: "Ngay cả một lão già mà ả ta cũng không tha, vương lại anh tuấn thế kia, thì ả ta làm sao mà bỏ qua cho được? Huống chi, nữ nhân kia là người ham mê phú quý, ả nhất định sẽ tìm mọi cách chiếm lấy hậu vị này của ngươi!"


Vương hậu vừa nghe thấy lời này, lập tức nghiến răng nghiến lợi: "Vốn dĩ, ta còn đang suy nghĩ, nếu như thực lực của nữ nhân này kém cỏi, thì ta sẽ tha cho ả một mạng, nhưng bây giờ, ta nhất thiết phải trừ khử ả!"
"Vương hậu, ngươi yên tâm! Ả là kẻ thù chung của chúng ta, ta sẽ giúp ngươi đối phó ả! Nhưng mà, khó khăn lắm ả mới rơi vào tay ta, cho nên, ta không muốn để cho ả ૮ɦếƭ quá nhanh!"
Quốc gia này chính là địa bàn của nàng, Vân Lạc Phong có mạnh cách mấy thì cũng không thể mạnh hơn các vị trưởng lão kia được! Cho nên, nàng cần nhân cơ hội tốt này, làm nhục Vân Lạc Phong một phen.
"Đây là việc đương nhiên!" Vương hậu gật gật đầu: "Quốc sư chịu nhiều ủy khuất như vậy, hiển nhiên là phải trả thù! Nữ nhân kia rơi vào tay quốc sư, nhất định không có kết cục tốt!"
Lâm U Vũ lạnh lùng mỉm cười liếc nhìn vương hậu một cái, rồi xoay người đi ra ngoài mà không nói thêm gì nữa.
_____
Sau khi thân thể Vân Lạc Phong khang phục, nàng liền rời khỏi phòng. Hoàng cung nơi này khác với thế giới bên ngoài, ở cửa cung không có thị vệ canh gác, cho nên Vân Lạc Phong trực tiếp rời khỏi hoàng cung, đi đến phố chợ náo nhiệt bên ngoài.
Từ xa, Vân Lạc Phong đã thấy đám đông phía trước đang vây quanh gì đó, ánh mắt của những người này mang theo sự kính ngưỡng và sùng bái, tất cả đều cùng nhìn về một phương hướng.
"Là quốc sư! Nghe nói hôm nay quốc sư lại đưa ra tiên đoán, không biết người nào thảm như vậy, rơi vào tiên đoán của quốc sư! "
"Ha, quốc sư cứ như một vị thần! Ngài nói người nào chỉ sống đến canh ba, thì quả nhiên kẻ đó không thể sống tới canh năm! Nếu không các vị trưởng lão cũng không coi trọng ngài ấy đến như vậy, cho ngài ấy có được địa vị siêu việt hơn người."


"Nhưng quốc sư cũng không giống như thầy tướng số, bất luận là kẻ nào đến cửa cầu xin quốc sư đoán mệnh cho mình, đều bị quốc sư cự tuyệt cả! Trừ phi là quốc sư tự mình điểm tên của ai, thì người đó mới biết được mình lâm đại nạn!"
Trên lầu cao, một nữ tử mặc y phục màu xanh được đám cung nữ vây quanh đang chậm rãi bước lên lầu, nàng giống như một vì quân vương đứng trên cao nhìn xuống, coi rẽ đám nhân loại bên dưới.
Thái độ kia như mà một vị thân nắm quyền sinh sát trong tay, bất kỳ ai cũng không thể thoát khỏi phán định sinh tử của nàng.
"Tiên đoán thọ mệnh?" Vân Lạc Phong cảm thấy có chút hứng thú nên dừng bước: "Tiểu Mạch, trên đời này thật sự có người có được bản lĩnh này sao?"
Trong linh hồn im lặng một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói của Tiểu Mạch vang lên.
"Chưa từng nghe nói qua! Ngay cả nhà tiên tri lợi hại nhất của ngàn năm trước cũng không có được năng lực này! Không ngờ một quốc gia nhỏ thế này mà lại tồn tại một người có thực lực thần bí khó lường như vậy."
Có lẽ là do muốn biết cuối cùng thì quốc sư kia tiên đoán sinh tử của con người ta bằng cách nào, cho nên Vân Lạc Phong không có vội vàng bỏ đi, ngược lại còn ngước đầu nhìn thanh y nữ tử đang đứng trên lầu cao.
"Các vị!" Một cung nữ bước lên trước: "Vẫn giống như trước kia, viên thuốc trong tay quốc sư rơi trúng vào người nào, thì vài ngày sau, người đó sẽ ૮ɦếƭ!"
Viên thuốc?
Vân Lạc Phong nhíu mày, quay đầu lại nhìn dân chúng vây xem bên cạnh, hỏi: "Tại sao vị quốc sư này không tự mình mở miệng nói tên người sắp ૮ɦếƭ, mà lại dùng đến viên thuốc?"
Người nọ liếc nhìn Vân Lạc Phong, đáy mắt mang theo một tia khinh thường.
"Ngay cả tính tình của quốc sư thế nào mà ngươi cũng không biết? Quốc sư bản tính lương thiện, ngài không đành lòng nói ra thọ mệnh của chúng ta sắp hết, cho nên mới dùng đến phương pháp này sẽ tránh đi!"
Sau khi người nọ nói xong, liền không thèm để ý đến Vân Lạc Phong nữa, đôi mắt đầy vẻ khẩn trương chăm chú nhìn lên thanh y nữ tử đang đứng trên đài cao.
Vân Lạc Phong thật sự cảm thấy hết biết nói gì, nếu như đúng thật là không đành lòng, thì đã không làm ra loại chuyện đoán mệnh người này rồi.
"Các vị, quốc sư của chúng ta đã đoán xong rồi, hy vọng người bị quốc sư đoán trúng, có thể lo chuẩn bị tốt việc hậu sự!"
Giọng nói của cung nữ lại vang lên lần nữa, càng làm tăng thêm tâm trạng khẩn trương của mọi người.
Đúng lúc này, quốc sư trên đài cao cũng có hành động.
Nàng ta bắn một viên thuốc ra ngoài, viên thuốc kia trúng vào yết hầu của một người, tuy viên thuốc được bắn từ xa tới, nhưng đạo lực không mạnh, ngay cả một vết đỏ trên cổ họng người kia cũng không có.
Dù không đau, nhưng ngươi vừa bị viên thuốc bắn trúng lại lập tức quỳ phịch xuống đất, sắc mặt trắng bệch, đầy vẻ tuyệt vọng.
Những người khác liên tục lắc lắc đầu, ánh mắt mang theo vẻ đồng tình và thương hại, nhưng trước sau cũng không có ai bước lên đỡ người kia dậy.
Vân Lạc Phong lại không giống những người khác, sau khi nàng nhìn thấy viên thuốc kia bắn trúng yết hầu của người nọ, sắc mặt hơi trầm xuống, đáy mắt xẹt qua một tia sắc bén.
"Tiểu Mạch, nhìn kỹ chưa?"
Một lúc lâu sau, từ trong linh hồn vang lên tiếng của Tiểu Mạch: "Nhìn kỹ rồi! Trên viên thuốc kia có độc, một khi dính vào da thì trong vòng năm ngày nhất định sẽ ૮ɦếƭ. Trước đó đệ đã thấy nghi ngờ, trên đời này sao lại có người có thể đoán trước được thọ mệnh của người khác? Không ngờ, thì ra là dùng đến phương pháp ác độc như vậy."
Vừa rồi những người kia đã có nói, quốc sư không chấp nhận đoán mệnh cho bất kỳ người nào đến cửa cầu cạnh, chỉ dùng duy nhất phương pháp này để đoán mệnh mà thôi.
Rất rõ ràng, phương pháp này vô cùng chính xác.
Không phải là do viên thuốc rơi trúng nên ૮ɦếƭ, mà là đã dính phải độc tố trên viên thuốc kia rồi, có thể không ૮ɦếƭ hay sao?
"Chủ nhân, người ở quốc gia này có phải đều ngu ngốc hết rồi không?" Tiểu Mạch quả thật không còn gì để nói, nữ nhân được gọi là quốc sư kia rõ ràng là không có bản lĩnh gì cả, vậy mà có thể lừa gạt hết đám người này, đem bọn họ xoay vòng vòng.
"Bọn họ không ngốc! Chẳng qua là do quốc gia này không có y sư và độc sư, cho nên họ mới không biết trên viên thuốc kia có độc."
Huống chi, ngươi dân ở đây ngăn cách với bên ngoài nhiều năm như vậy, những âm mưu phức tạp ngoài kia bọn họ cũng không biết được bao nhiêu, bị lừa gạt cũng là chuyện dễ hiểu.
"Chủ nhân, tỷ không định đi cứu người kia một chút à?"
"Vốn không quen biết, tại sao phải cứu?" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Việc không liên quan, ta sẽ không nhúng tay vào!"
Quan trọng nhất là, ở nơi này lấy thực lực làm đầu, nếu nàng đi cứu một người bị quán định là sắp ૮ɦếƭ, vậy nhất định sẽ dẫn đến sự chú ý của đám trưởng lão kia, nói không chừng bọn họ sẽ ૮ưỡɳɠ éρ nàng làm vương hậu mất.
Loại chuyện tốn công vô ích còn hại mình này, nàng tuyệt đối sẽ không làm.
Vân Lạc Phong quay đầu, không thèm quan tâm những chuyện ở đây nữa, đi thẳng về một hướng khác.
Trên lầu cao, Lâm U Vũ dường như đã nhận ra gì đó, ánh mắt chăm chú nhìn vào Vân Lạc Phong lẫn trong đám đông, đáy mắt hiện lên sát khí.
Vân Lạc Phong!
Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Nàng thu hồi ánh mắt, nói với cung nữ bên cạnh: "Nói cho hắn ta biết, năm ngày sau hắn ta sẽ ૮ɦếƭ!"
Dứt lời, nàng liền bày ra dáng vẻ thong dong mà bước xuống lầu cao.
______
Cả ngày hôm nay, Vân Lạc Phong đều ở bên ngoài tìm kiếm cách để rời khỏi nơi này. Chỉ tiếc là vực thẳm này dường như đã bị thiết lập cấm chế gì đó, không thể ngự không phi hành được, bằng không, nàng đã có thể bay ra ngoài rồi.
"Tiểu Mạch, xem ra chúng ta cứ tìm như vậy cũng không phải là biện pháp. Ta cần phải biết, cấm chế của nơi này được bày ở đâu? Chỉ có tìm được cấm chế thì chúng ta mới rời khỏi đây được!"
Vân Lạc Phong đi vào phòng, trầm ngâm hết nửa ngày mới chậm rãi mở miệng.
Còn chưa đợi được Tiểu Mạch ở trong không gian thần điển trả lời nàng, thì cửa phòng đã bị đẩy mở ra, nam tử với diện mạo anh tuấn, trên người khoác trường bào màu đay dẫn theo thị vệ đi vào.
"Vân cô nương, xem ra thân thể cô nương hồi phục khá tốt!"
Nam tử có chút kinh ngạc, nhảy từ trên vực thẳm xuống, cho dù không ૮ɦếƭ thì nhất định cũng bị trọng thương.
Nhưng còn chưa tới một ngày thì thương thế của nàng ta đã hồi phục rồi.
Vân Lạc Phong nhấp một ngụm trà, hỏi: "Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề được không?"
"Vân cô nương, mời nói!" Huyền Nguyên cong môi mỉm cười, thái độ dịu dàng đôn hậu: "Phàm là chuyện mà tại hạ biết, nhất định sẽ không giấu giếm."
"Ta chỉ muốn hỏi một chút, ở quốc gia này của các người có địa phương nào đặc thù hay không?"
"Đặc thù?"
Huyền Nguyên trầm ngâm suy tư rất lâu, sau đó mới trả lời: "Ở sau núi có một cấm địa! Trước đây, phàm là người đi vào cấm địa thì đều sẽ mất mạng! Dần dần, không còn ai dám bước chân vào cấm địa nữa! Nếu như nói đặc thù, thì chắc chỉ có nơi đó mà thôi!"
"Cấm địa?" Vân Lạc Phong hơi dừng lại một chút: "Ngươi có thể dẫn ta đến cấm địa xem thử hay không?"
Huyền Nguyên cười khổ lắc đầu: "Các vị trưởng lão không muốn dân chúng vô tội bỏ mạng, cho nên không cho phép bất cứ người nào đi vào cấm địa, trừ phi là có được lệnh bài của trưởng lão, bằng không, ngay cả ta cũng hết cách!"
Không biết tại sao, nhưng Vân Lạc Phong có một dự cảm, ở cấm địa kia nhất định có biện pháp rời khỏi nơi này.
"Vậy làm phiền ngươi đưa ta đi gặp mấy vị trưởng lão của quốc gia này!"
Huyền Nguyên im lặng hồi lâu rồi mới gật gật đầu: "Được! Ta đi cùng cô!"
Trong quốc gia này, địa vị của vương tộc và trưởng lão không phải là rất cao cao tại thượng, ngược lại, nếu có người muốn gặp họ, thì chỉ cần thông báo một tiếng, sau khi được cho phép là có thể gặp được rồi.
Cho nên, Huyền Nguyên mới đồng ý đưa Vân Lạc Phong đi gặp các vị trưởng lão dễ dàng như vậy.
Lúc này, trong trưởng lão viện, không biết các vị trưởng lão đang thương nghị chuyện gì, mà ai cũng sắc mặt ưu sầu. Đúng lúc này, chợt có thị vệ chạy vào bẩm báo, nói là Huyền Nguyên dẫn theo một nữ tử xa lạ muốn xin vào gặp mặt.
"Huyền Nguyên dẫn theo nữ nhân đến gặp chúng ta?" Vị trưởng lão lớn tuổi nhất hơi sửng sốt, sau đó nhíu mày: "Chẳng lẽ Huyền Nguyên muốn nạp phi? Không được! Chúng ta tuyệt đối không cho phép hắn làm chuyện hồ đồ!"
Trong quốc gia này, số lượng nữ nhân ít hơn nam nhân rất nhiều, vì vậy mà người dân ở đây không cho phép chuyện tam thê tứ tђเếק xuất hiện. Để tránh việc nhiều nam nhân khác không có thê tử.
Cho dù Huyền Nguyên là vương, thì cũng chỉ được phép có một vương hậu mà thôi.
Trừ phi là vương hậu qua đời, thì lúc đó hắn mới được tục huyền.
(*tục huyền: tái hôn.)
"Trước cứ để bọn họ vào, xem thử là có chuyện gì đã!" Một vị trưởng lão khác mở miệng đề nghị.
Nghe vậy, vị trưởng lão lớn tuổi nhất mới khẽ gật đầu: "Cho bọn họ vào đi!"
Lúc lâu sau, cửa phòng mở ra, ánh sáng từ bên ngoài ùa vào, bao phủ lấy cả người một nam một nữ đang chậm rãi bước vào.
Nữ tử kia tuyệt sắc khuynh thành, mỹ mạo vô song, đôi mắt đen nhánh chứa một chút tia sáng tà khí, thần sắc có vẻ lười biếng và tùy ý.
Đáy mắt chúng trưởng lão đều chứa đầy kinh ngạc, bất luận là vương hậu, hay là quốc sư đại nhân, đều là hai đại mỹ nhân trong quốc gia này. Nhưng cùng so sánh với bạch y nữ tử trước mặt, thì quả là một trời một vực.
Khó trách vương lại dẫn theo nữ tử này đến gặp bọn họ.
"Vương!" Vị trưởng lão lớn tuổi nhất khẽ cau mày: "Ngài mang vị cô nương này đến đây là vì chuyện gì?"
Ở nơi lấy thực lực làm đầu như quốc gia bọn họ, thì dù nữ tử này có xinh đẹp cách mấy cũng chỉ là một bình hoa mà thôi.
"Đại trưởng lão!" Huyền Nguyên lộ vẻ mặt cung kính: "Vân cô nương muốn đến cấm địa phía sau núi, mong các vị cho phép!"
"Không được!"
Sắc mặt đại trưởng lão trầm xuống: "Cấm địa là loại địa phương nào cơ chứ? Người đến đó chưa từng sống sót trở về! Chúng ta quyết không cho phép có người bước chân vào nơi đó! Các ngươi mau trở về đi!"
"Vân cô nương!" Huyền Nguyên chuyển hướng nhìn sang Vân Lạc Phong, cười khổ rồi nói: "Cô cũng thấy rồi đó, các vị trưởng lão không đồng ý cho cô đến đó."
Nói thật, Huyền Nguyên cũng thật sự không muốn để Vân Lạc Phong đi đến cấm địa, nói cho cùng thì nơi đó quá nguy hiểm, một nữ tử như Vân Lạc Phong vào đó không phải là đi tìm vết hay sao?
Vân Lạc Phong giương mắt nhìn các vị trưởng lão: "Nếu ta nói, ở cấm địa kia có biện pháp để các ngươi rời khỏi nơi này thì sao?"
Cái gì?
Chỉ trong nháy mắt, lời nói của Vân Lạc Phong đã nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng các vị trưởng lão.
Trong cấm địa kia có biện pháp giúp bọn họ rời khỏi cái nơi quỷ quái này?
Không thể không nói, đối với các vị trưởng lão, được rời khỏi cái đáy vực thẳm này chính là chuyện quan trọng nhất....
Nếu lời Vân Lạc Phong nói là thật, vậy bọn họ có nên thử mạo hiểm một lần hay không?
Trong lòng các vị trưởng lão đều có chút do dự, tất cả quay sang hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn về phía đại trưởng lão, chờ ông ấy quyết định.
Đại trưởng lão vừa định mở miệng, thì một tiếng cười khẽ bỗng truyền tới từ bên ngoài.
Một nữ tử mặc váy áo màu xanh lá bước từ ngoài vào cùng với vương hậu, trên mặt nàng ta lộ ý cười nhợt nhạt, đôi mắt cũng chứa một chút ý cười nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Cũng trong một khắc này, vương hậu nhìn thấy được dung mạo của Vân Lạc Phong.
Nội tâm nàng ta bừng lên ghen ghét và lửa giận, vốn nghĩ chuyện chẳng đáng gì, nhưng không ngờ nữ nhân mà vương nhặt được lại xinh đẹp nhường này.
Nếu ả ta không ૮ɦếƭ, vậy nàng làm sao mà an tâm?
Cũng may là ả ngu xuẩn này đắc tội với người vĩ đại như quốc sư đại nhân, như vậy, ả ta làm sao có thể bình yên vô sự mà sống tiếp?
"Các vị trưởng lão!" Lâm U Vũ thu hồi ánh mắt, cười lạnh nói: "Các người đừng để ả nữ nhân này lừa gạt, ta đã sớm tiên đoán, không có một biện pháp nào có thể giúp các ngươi rời khỏi nơi này! Nếu cấm địa thật sự tồn tại cách rời khỏi được đây, thì sao ta lại không biết?"
Chúng trưởng lão lại bắt đầu do dự. Quả thật, bản lĩnh của quốc sư, bọn họ đều đã từng chứng kiến qua. Nếu trong cấm địa thật sự có cách có thể rời khỏi nơi này, thì sao quốc sư lại không biết?
"Ngoài ra...." Lâm U Vũ hơi dừng một chút, bắn ánh mắt sắc bén về phía Vân Lạc Phong: "Hôm qua, ta vừa xem tinh tượng, đoán được hôm nay sẽ có một nữ nhân đi vào quốc gia của chúng ta, hơn nữa.... Nữ nhân này, một ngày nào đó sẽ tạo ra mối họa diệt vong cho quốc gia chúng ta!"
Ngay từ đầu, chúng trưởng lão đã không thích nữ nhân mà Huyền Nguyên dẫn đến gặp bọn họ, nên bọn họ chưa từng biểu hiện một chút thái độ hữu hảo nào, bây giờ nghe Lâm U Vũ nói thế, thì ánh mắt của bọn họ đều đồng loạt nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Trong mắt bọn họ đều chứa đầy sự cảnh giác và nghi ngờ....
"Vương! Nữ nhân này lai lịch không rõ, còn dẫn đến đại nạn cho quốc gia chúng ta...." Đại trưởng lão trầm ngâm một lúc lâu, nói: "Vì thế, ngài mau đuổi ả ta đi đi, từ nay về sau, không được bước chân vào đây nửa bước!"




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!