Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 327: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Cho tới bây giờ, Vu Hùng vẫn còn cảm giác lọt trong sương mù, dường như không ngờ tới, niềm vui lại đến bất ngờ như vậy....
Vân Lạc Phong chậm rãi thu hồi ánh mắt, dời đến trên người Diệp Tà, hơi cong khóe môi: “Ngươi nói.... ngươi tên là Lâm Tà?”
Diệp Tà cười ha ha, lui về phía sau hai bước, trên trán toát mồ hôi.
“Cái này, lúc ấy đệ cũng chỉ là……”
Nhìn thấy Diệp Tà lui về sau bước nào, Vân Lạc Phong lại tiến gần nhóc thêm bước nấy.



“Ngươi nói, ngươi tới Y Tháp chỉ là vì muốn gia nhập Y Tháp?”
Tia sáng nguy hiểm trong mắt Vân Lạc Phong khiến tâm Diệp Tà run lên, lông tơ cả người đều dựng đứng.
“Đệ……” Diệp Tà khẽ cắn cắn cái miệng nhỏ, hai mắt bắt đầu rưng rưng: “Trước đó là do đệ bỏ nhà trốn đi, nên không dám báo tên họ thật của mình, vì sợ bị lão gia tử bắt trở về.”
Vân Lạc Phong nhướng mày, như cười như không hỏi: “Nguyên nhân bỏ nhà đi?”
Thân mình Diệp Tà run lên, hơi hơi cúi thấp đầu xuống.


“Đệ muốn đi tìm cha mẹ! Còn có tẩu tẩu và nhị ca……” Ánh mắt của nhóc trông thật cô đơn: “Lão gia tử từng nói với đệ, tẩu và nhị ca đều đi Thất Châu Đại Lục. Cha và mẹ có thể vì muốn tìm hai người nên mới trốn ra ngoài rèn luyện, cho nên…… từ lúc đệ sinh ra tới giờ, đệ chưa từng được gặp cha mẹ.”
Diệp Tà ngẩng đầu lên, đôi mắt to lấp lánh như sao trời.
“Nhị tẩu, đệ rất nhớ cha mẹ, rất muốn gặp họ! Nếu có thể tìm được cha mẹ, để một nhà đoàn tụ, thì dù đệ có chịu bao nhiêu khổ, bao nhiêu nguy hiểm, đệ cũng cam tâm tình nguyện.”
Tim Vân Lạc Phong như bị cái gì đó đâm vào, những lời định chất vấn cũng tiêu tán hết sạch.
Sau khi Diệp Tà được sinh ra, Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần liền rời khỏi Diệp gia, vừa đi là hết năm năm.
Trong năm năm, nhóc chưa từng được gặp cha mẹ dù chỉ một lần, cũng chưa từng được hưởng thụ tình yêu thương của cha mẹ, nhưng mà, đối mặt với sự thiếu sót này của cha mẹ, Diệp Tà lại chưa từng có nửa lời oán thán.
Chỉ vì nhóc hiểu, cha mẹ rời đi là vì tăng lên thực lực, chính vì vậy mà nhóc mới lén bỏ nhà đi để tìm cha mẹ...…
“Mấy năm nay, vất vả cho đệ rồi!”
Vân Lạc Phong giơ tay, kéo Diệp Tà ôm vào lòng.
Cảm nhận được mùi dược hương nhàn nhạt trên người Vân Lạc Phong, làm cho toàn thân Diệp Tà cũng thấy thư thái hơn, cuối cùng nhóc cũng không thể tiếp tục dằn nén ủy khuất bao năm qua nữa, hai tay nhóc ôm chặt lấy hông Vân Lạc Phong, òa lên khóc lớn.


Cho dù Diệp Tà có là thiên tài, danh tiếng lan xa, thì nhóc cũng chỉ là một đứa trẻ mới năm tuổi……
Năm tuổi, vốn là lứa tuổi nhận đủ mọi yêu thương, nhưng tuổi còn nhỏ mà nhóc đã ý thức được những trọng trách của mình.
“Nhị tẩu, đệ thật sự rất muốn…… Một nhà đoàn tụ!”
Đây là tâm nguyện nho nhỏ của nhóc, cũng vì cái tâm nguyện này, nhóc mới nổ lực tu luyện, đạt được thành tựu như hiện tại……
“Cha mẹ đều có nỗi khổ bất đắc dĩ, tẩu hy vọng bọn đệ đừng trách họ.”
Vân Lạc Phong rũ mắt, nếu như không phải nàng cùng Vân Tiêu, Quân Phượng Linh cũng sẽ không bỏ rơi con thơ còn trong tả lót mà ra ngoài rèn luyện.
Diệp Tà lau đi nước mắt nơi khóe mắt, cong môi cười: “Đệ hiểu mà! Đệ chưa từng trách cha mẹ……”
“Khúc U đại nhân!”
Đúng lúc này, một tên hạ nhân của Khúc gia vội vàng chạy tới, hắn ta còn chưa biết tình hình ở đây thế nào thì đã chạy đến bên cạnh Khúc U.
“Có tin tốt ạ! Gia chủ đã tìm được một đứa bé gái làm thê tử cho tiểu công tử. Thiên phú của đứa bé kia không tệ, tiểu công tử rất hài lòng, đợi thêm mấy năm nữa thì Khúc gia chúng ta có hậu rồi.”

(*hậu này là hậu nhân, nghĩa là đời sau, hay còn gọi là con cháu ấy.)
Thanh Mộc khẽ cau mày.
Tiểu công tử Khúc gia này, trời sinh si ngốc, chỉ tiếc là từ sau khi sinh đứa con này ra thì gia chủ Khúc gia đã mất đi khả năng nối dõi tông đường, vì thế mà chỉ có mỗi mình đứa con này.
Vì muốn chấn hưng Khúc gia, Khúc Lâm mới phải bỏ công bỏ của tìm một đứa bé gái tài mạo song toàn về bồi dưỡng từ nhỏ, chờ sau khi lớn thì gả cho con mình làm thê tử. Thật không biết con cái nhà ai lại xui xẻo như vậy, rơi vào tay Khúc gia.
Khúc U nghe được lời này, nội tâm chợt được thả lỏng.
Ông ta ૮ɦếƭ không sao, chỉ cần Khúc gia có thể vĩnh thế trường tồn, vậy ông ta ૮ɦếƭ cũng không còn gì tiếc nuối.
Huống chi, việc hôm nay đều là tai họa do một mình ông ta gây ra, không có quan hệ đến Khúc gia, hai vị trưởng lão đều là người hiểu lý lẽ, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ liên lụy đến Khúc gia.
“Khúc Duyệt có thể tìm được cô nương chịu gả cho nó cũng là may mắn của Khúc gia ta.”
“Nhưng mà, Khúc U đại nhân, tiểu nha đầu kia đến giờ còn chưa chịu gả cho công tử, gia chủ đang dạy dỗ nó, đoán chừng qua mấy ngày nữa thôi thì nha đầu Diệp Quân kia sẽ ngoan ngoãn chịu làm Khúc thiếu phu nhân của Khúc gia.”
Diệp Quân?


Cái tên này tựa như một cái 乃úa tạ đập mạnh vào tim Diệp Tà.
Cả người Khúc U cũng run lên, vốn dĩ vất vả lắm mới đứng thẳng người dậy được, bây giờ lại thiếu chút nữa ngã quỵ.
Sắc mặt của ông ta trắng bệch: “Vừa rồi ngươi mới nói cái gì? Tiểu nha đầu kia tên gì?”
Trùng hợp, nhất định là trùng hợp thôi!
Đám người Khúc gia có thể không biết tên quý của hậu nhân Diệp gia, nhưng thân là trưởng lão Y Tháp, ông ta không thể nào mà không biết……
“Là Diệp Quân! Tiểu nha đầu kia trông rất đáng yêu, bộ dáng……” Hạ nhân Khúc gia đột nhiên liếc mắt thấy Diệp Tà, có chút kinh ngạc nói: “Bộ dáng khá tương tự với tên tiểu tử này.”
Ầm!
Tựa như sét đánh giữa trời quang, Khúc U rốt cuộc cũng ngã quỵ xuống đất, trên mặt ông ta một lần nữa hiện lên sự tuyệt vọng, ánh mắt tràn đầy thống khổ.
Xong rồi!
Ông ta còn tưởng Khúc gia sẽ tránh được một kiếp này, ai mà ngờ, đám người Khúc gia kia lại to gan lớn mật như vậy, dám bắt cả tiểu thư Diệp gia.....


Lúc này không còn ai có thể cứu Khúc gia được nữa.
Diệp Tà gắt gao nắm chặt nắm tay, ánh mắt vốn ngây thơ hồn nhiên bây giờ toàn là phẫn nộ.
“Tiểu cô nương bị các ngươi bắt đi hiện tại ở nơi nào?”
Nhóc nghiến răng nghiến lợi, nghiến mạnh đến nỗi có thể nghe được cả âm thanh nghiến răng kia.
Hạ nhân Khúc gia sửng sốt, còn chưa kịp trả lời thì Diệp Tà đã đột ngột động thủ, đá một cước khiến hắn bay ngược ra xa.
Rất khó tưởng tượng, một đứa bé năm tuổi, lại có được sức lực lớn như vậy……
“Thanh Mộc gia gia!” Diệp Tà quay đầu, nhìn về phía Thanh Mộc: “Đưa con đến Khúc gia!”
Dám động đến muội muội nhóc, một tên cũng không tha!
Tiểu Mạch bĩu môi, nhìn Khúc U đang nằm tê liệt trên đất: “Khúc gia này của ngươi đúng là to gan thật, đầu tiên là tên gia hỏa già mà không đứng đắn như ngươi vọng tưởng bôi nhọ chủ nhân ta là gian tế, kế tiếp, những người khác của Khúc gia lại bắt cóc tiểu muội nhà chồng của chủ nhân ta, chặc chặc, ta thấy Khúc gia các ngươi đúng là chán sống rồi.”
Còn không phải sao? Vô Hồi Đại Lục có ai không biết tính tình của chủ nhân nhà mình? Bắt Diệp Quân? Khác gì tự đẩy Khúc gia xuống địa ngục?
“Tiểu Mạch, chúng ta cũng đi xem thử!”
Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày, hơi hơi ngẩng đầu, trên gương mặt tuyệt mỹ khẽ lộ ra sát ý……
Cha mẹ vì nàng và Vân Tiêu nên mới rời khỏi gia tộc, vì thế, nàng tuyệt đối không cho phép con của cha mẹ chịu bất cứ thương tổn gì!
Khúc gia.
Trong đại sảnh, Khúc Lâm cau mày nhìn đứa bé gái đứng bên dưới, trong ánh mắt ông ta lộ ra tia sáng sắc bén.
“Ta cho ngươi thêm một cơ hội lựa chọn, có chịu trở thành người Khúc gia ta hay không? Trở thành thê tử con trai ta không?”
Diệp Quân cười lạnh, gương mặt anh khí hiện lên vẻ thà ૮ɦếƭ không chịu khuất phục, nét ổn trọng kia hoàn toàn không hợp với số tuổi của bé.
“Ngươi có hỏi bao nhiêu lần, thì câu trả lời của ta cũng chỉ có một, không muốn!”
“To gan!”
Khúc Lâm đập mạnh một chưởng lên bàn, phẫn nộ trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Ngươi là do ta bỏ tiền mua về, tất nhiên phải nghe lời ta! Khúc gia có địa vị rất cao tại Vô Tận Thành này, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ngươi có thể trở thành vị hôn thê của con trai ta, là phúc khí mà ngươi tích được, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Nghe được lời này, Diệp Quân quay đầu đi, nhìn về phía tên tiểu tử đứng bên cạnh Khúc Lâm đang nhìn chằm chằm bé mà chảy nước miếng, đôi mắt phượng tròn xoe nheo lại thành hẹp dài, rồi xẹt qua một tia nguy hiểm.
Giọng nói bé trước sau vẫn non nớt, lại mang theo cứng cỏi dị thường: “Diệp Quân ta còn chưa sa sút đến nỗi phải gả cho một tên ngốc!”
“Ngươi……”
Nếu không phải vì hôn sự của con trai, Khúc Lâm thật sự hận không thể một chưởng đánh ૮ɦếƭ con nha đầu thúi này!
“Cha!” Thiếu niên kia kéo kéo ống tay áo Khúc Lâm, nhưng một hai mắt thì vẫn ngây ngốc nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tiểu muội muội lớn lên thật là xinh đẹp, Duyệt nhi muốn tiểu muội muội chơi cùng.”
Giọng nói thiếu niên làm lửa giận của Khúc Lâm tiêu tan, ông ta trều mến nhìn con trai mình.
“Được được được, tiểu muội muội nhất định sẽ chơi cùng Duyệt nhi, chỉ cần Duyệt nhi thích, cha đều sẽ lấy về cho con.”
“Cha, vậy sau này hãy để tiểu muội muội ngủ chung giường với Duyệt nhi, Duyệt nhi muốn ăn miệng của tiểu muội muội.” Thiếu niên ngây ngốc cười, hắn hoàn toàn không cảm thấy Diệp Quân là một con người.
Mà chỉ là một món đồ chơi của cha hắn cho.
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Quân càng ngày càng khó coi, đặc biệt là khi nghe câu cuối cùng của Khúc Duyệt, bé hoàn toàn biến sắc.
“Ghê tởm!”
Bé lạnh lùng ném xuống một câu này, rồi không thèm nhìn đến Khúc Duyệt nữa.
“Nha đầu thúi, xem ra ta không dạy dỗ ngươi một chút thì ngươi sẽ không biết được vị trí của mình ở đâu.”
Khúc Lâm không chịu được nhất chính là có người sỉ nhục con trai mình, cho nên vừa nghe thấy lời này của Diệp Quân thì ông ta liền vọt tới trước mặt bé rồi tát một cái thật mạnh lên mặt Diệp Quân.
Thiên phú Diệp Quân không bằng Diệp Tà, nhưng so ra cũng là một thiên tài hiếm có.
Tuy nhiên, bé chỉ mới năm tuổi mà thôi. Một đứa bé năm tuổi thì có thể có được sức lực bao lớn chứ?
Bởi vậy, đối mặt với khí thế áp đảo của Khúc Lâm, Diệp Quân không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, nên bé đã phải hứng trọn cái tát của ông ta.
Chát!
Tức thì, bên má Diệp Quân sưng lên, vừa rát vừa đau.
Thế nhưng……
Diệp Quân đem nước mắt sắp tràn ra ngoài nén ngược lại hết vào trong, tiếp tục dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn Khúc Lâm.
“Vô Tận Thành này là địa bàn của Khúc gia ta, ngươi chống lại Khúc gia, đồng nghĩa với việc tự tìm đường ૮ɦếƭ!” Khúc Lâm cao ngạo hất cằm, thần sắc vô cảm nhìn Diệp Quân: “Huống chi, con trai ta dù ngốc thì cũng là người kế thừa duy nhất của Khúc gia, ngươi gả cho nó thì chính là thiếu phu nhân Khúc gia, đừng nói là hưởng không hết vinh hoa phú quý, mà Vô Tận Thành này cũng mặc tình ngươi đi ngang đi dọc!”
Khúc Lâm thật không hiểu, cơ hội một bước lên trời tốt như thế đặt ngay trước mắt, tại sao tiểu nha đầu này cứ nhất quyết cự tuyệt?
Chẳng lẽ, tiểu nha đầu này có thể chống đỡ được sức dụ hoặc lớn nhường ấy?
“Diệp Quân!” Giọng điệu Khúc Lâm chậm lại, tiếp tục khuyên: “Trở thành thiếu phu nhân Khúc gia ta, cho dù ngươi muốn tiến vào thượng tầng của Y Tháp, ta cũng có thể để ngưới của Khúc gia an bày cho ngươi……”
Diệp Quân nhướng hàng mi anh khí lên, gương mặt phấn điêu ngọc trác lộ vẻ khinh thường.
Tháp chủ Y Tháp là tẩu tẩu của bé, Khúc gia này chẳng qua cũng chỉ là một trong những thuộc hạ của tẩu tẩu, vậy mà chúng lại dám lấy Y Tháp ra để uy ђเếק bé?
“Xem ra ngươi thật sự không muốn gả cho con trai ta!” Mặt Khúc Lâm trầm xuống: “Một khi đã như vậy, thì đừng trách ta không khách sáo! Người đâu! Lôi con nha đầu này xuống đánh thật mạnh cho ta! Đánh đến khi nó đồng ý mới thôi!”
Khúc Lâm vừa dứt lời liền có hai tên gia nhân tiến lên bắt giữ cánh tay Diệp Quân, muốn lôi bé đi.
Đúng lúc này, trong không trung bỗng vang lên một giọng nói non nớt nhưng thập phần khí phách, đồng thời cũng chứa đầy lửa giận ngút trời.
“Súc sinh! Mau thả muội muội của tiểu gia ra!”
Giọng nói non nớt kia khiến thân mình Diệp Quân cứng đờ, bé ngước mắt nhìn lên, trong đôi mắt bé bất chợt phủ một tầng hơi nước.
“Tam ca ca……”
Trong không trung, một người nữ tử với bạch y như tuyết, dung mạo khuynh thành tuyệt đại, tay nàng còn xách theo một đứa bé trai ước chừng năm tuổi.
Vốn dĩ sắc mặt của đứa bé trai kia có phần tái nhợt, nhưng khi nhìn thấy muội muội mình bị người ta ăn ђเếק, thì lửa giận trong lòng liền cuồn cuộn như sóng biển, dường như có thể dìm ૮ɦếƭ cả đối phương.
“Các ngươi là người phương nào?”
Khúc Lâm nhíu mày lại, lạnh lùng hỏi.
Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Khúc Lâm, hơi hơi cong cong khóe môi: “Người tới lấy mạng ngươi!”
Nghe thấy câu này, đầu tiên là Khúc Lâm hơi bị chấn động, nhưng sau đó liền cười phá lên.
“Ta đây thật muốn nhìn thử, ngươi có bản lĩnh gì mà đòi lấy mạng người Khúc gia ta!”
Khúc gia hắn tốt xấu gì cũng có người là trưởng lão Y Tháp, tiểu nha đầu này lại dám to gan nói lời càn rỡ như thế, chẳng phải là đang khiêu khích oai nghiêm của Y Tháp sao?
Thế nhưng, lời này của Khúc Lâm vừa dứt, thì từ ngoài cửa bỗng truyền tới một giọng cười giễu cợt.
“Ta cũng muốn nhìn thử, Khúc gia các ngươi tự tìm đường ૮ɦếƭ thế nào!”
Thân mình Khúc Lâm hơi căng cứng, kinh ngạc ngẩng đầu, ngạc nhiên mà nhìn hai lão nhân gia Thanh Mộc và Cát Dương bước vào.
“Thanh Mộc trưởng lão…… Cát Dương trưởng lão, sao các người lại tới đây?”
Ông ta hơi lấp bấp nói, còn có chút run rẩy.
Hơn nữa……
Thanh Mộc trưởng lão nói là tới xem mình tự tìm đường ૮ɦếƭ, lời này là có ý gì?
Nghe vậy, Thanh Mộc càng cười châm chọc hơn.
“Chặc chặc, lá gan Khúc gia các ngươi đúng là lớn thật, còn dám hỏi ta tại sao tới đây? Ngay cả cháu gái cưng của lão gia tử Diệp gia mà ngươi cũng dám bắt, còn muốn để nó làm thê tử cho đứa con trai ngốc của ngươi, Khúc Lâm ngươi đã hỏi qua ý kiến của Diệp gia chưa?”
Diệp gia?
Đợi đã……
Diệp gia mà Thanh Mộc trưởng lão nói chắc không phải là Diệp gia kia chứ?
“Thanh Mộc trưởng lão, ngài nói Diệp gia là……”
“Chính là Diệp gia mà ngươi đang nghĩ.”
Lộp bộp!
Thời khắc này, tâm Khúc Lâm như bị treo cao, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, hai chân nhũn ra, thiếu chút nữa là ngã phịch xuống đất.
May mắn là ông ta kịp bám lấy cây cột nên mới miễn cưỡng đứng vững lại. Nhưng dù như thế thì cả người ông ta cũng không ngăn được cơn run rẩy, ánh mắt hoảng sợ cứ nhìn chằm chằm Diệp Quân.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Mình chẳng qua chỉ mua một con tiểu nha đầu từ tay bọn вυôи иgườι, vậy mà con tiểu nha đầu ấy lại là mệnh căn của Diệp lão gia tử?
“Cha, con muốn tiểu muội muội làm nương tử của con!” Ngốc tử Khúc Duyệt kéo tay áo Khúc Lâm, lẩm bẩm lầm bầm nói, trong mắt hắn toàn là tham niệm, cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt Diệp Quân không chớp mắt.
“Câm miệng!” Khúc Lâm gầm lên, giọng nói ông ta cứ run rẩy không thôi……
Khúc Duyệt bị dọa ngốc, có lẽ là không hiểu, phụ thân trước giờ luôn yêu thương hắn, vì sao lại đột nhiên nổi giận với hắn……
“Thanh Mộc trưởng lão, Cát Dương trưởng lão, chuyện này... ta thật sự không biết gì cả.”
Phịch.
Khúc Lâm quỳ rạp xuống đất, thân mình run run: “Đều là do bọn người Mãnh Hổ đạo tặc làm! Là bọn họ bắt cóc Diệp Quân tiểu thư, ta chỉ mua lại người từ tay bọn chúng thôi.”
Tục ngữ nói, người không biết không có tội, Thanh Mộc trưởng lão chắc sẽ không đến nỗi không nói đạo lý mà diệt Khúc gia chứ?
Vân Lạc Phong tà khí nở một nụ cười, tay nàng xách theo Diệp Tà, chậm rãi đáp từ không trung xuống trước mặt Diệp Quân……
“Tiểu muội!” Diệp Tà nhìn chằm chằm vào nửa bên mặt sưng đỏ của Diệp Quân, tim như bị ai đâm vào, làm lửa giận trong lòng nhóc một lần nữa phun trào: “Là ai? Là kẻ nào động thủ đánh muội?”
Diệp Quân lao nhanh vào lòng Diệp Tà, ngẩng khuôn mặt chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay lên, thần sắc bé đầy ủy khuất, tuy nhiên, tâm bị treo lơ lửng nhiều ngày rốt cuộc cũng được thả lỏng tại một khắc mà Diệp Tà xuất hiện.
“Tam ca ca, muội còn tưởng huynh rơi vào tay đám người kia, cho nên muội mới thuận theo bọn họ, để tìm tung tích của huynh, bây giờ thấy huynh được bình an, thì muội yên tâm rồi!"
Bé cười.
Không thể không nói, Diệp Quân cười lên lại vô cùng giống Quân Phượng Linh, trong nét đáng yêu mang theo khí phách anh thư.
(*nghĩa của từ anh hùng chắc ai cũng hiểu, anh hùng là khen nam, anh thư là khen nữ. Hai từ đồng nghĩa.)
Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp sờ nhẹ lên gò má sưng đỏ của Diệp Quân, làm cả người bé khẽ run, nhưng bé lại không né tránh bàn tay ấy……
Tay vị tỷ tỷ này thật dịu dàng, giống như mẫu thân, người đang vuốt ve gò má đau đớn không thôi của bé, khiến hai mắt Diệp Quân ửng đỏ, cả người chợt run rẩy.
Diệp Quân cũng là một Linh Giả, tất nhiên là cảm nhận được bàn tay ngọc kia đang truyền linh khí cho mình, nơi linh khí chảy qua, đau đớn cũng theo đó mà biến mất ……
“Mẹ……”
Dưới sự vuốt ve của Vân Lạc Phong, Diệp Quân không nhịn được khẽ gọi một tiếng.
Sống trong Diệp gia, bé nhận đủ mọi sự yêu thương, nhưng không có tay của một người nào có thể mang lại cảm giác ấm áp giống hiện tại cho bé.
Ngoại trừ tỷ tỷ trước mắt……
Tuy nhiên, rất nhanh thì Diệp Quân đã hồi thần lại, bé lau giọt nước mắt sắp chảy xuống, khuôn mặt nhỏ nở nụ cười tươi sáng.
“Xin lỗi, muội quá nhớ mẫu thân của mình, vừa rồi tỷ tỷ cho muội cảm giác rất dịu dàng ấm áp, nên muội mới nhịn không được……”
“Tiểu muội!” Diệp Tà kéo tay Diệp Quân, ngây ngô cười: “Tẩu ấy cho muội cảm giác giống mẫu thân cũng không có gì sai, không phải có một câu nói là trường tẩu như mẹ sao? Dù tẩu ấy chỉ là nhị tẩu, nhưng cũng không khác mẹ là bao.”
Nhị tẩu?
Bàn tay lau nước mắt của Diệp Quân khựng lại, bé kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn không chớp mắt vào bạch y nữ tử xinh đẹp tuyệt trần trước mặt.
“Tỷ…… tỷ là tẩu tẩu? Thật là tỷ?”
Nội tâm Diệp Quân bỗng thấy ௱ôЛƓ lung, cánh môi nhỏ khẽ run run khi mấp máy hỏi.
Khúc Lâm hoàn toàn trợn tròn mắt.
Ông ta chưa từng gặp Vân Lạc Phong, nhưng lại biết rất rõ, thê tử nhị thiếu gia Diệp gia chính là tháp chủ Y Tháp……
Cũng chính là chúa tể Vô Tận Thành này!
Nhưng vừa rồi ông ta đã làm cái gì? Chẳng những muốn bắt tiểu muội nhà chồng của tháp chủ Y Tháp, còn nói năng ngông cuồng trước mặt tháp chủ, khó trách Thanh Mộc trưởng lão lại nói ông ta tự tìm đường ૮ɦếƭ!
Nghĩ vậy, Khúc Lâm rốt cuộc cũng không chống đỡ được nữa, đặt ௱ôЛƓ ngã ngồi trên đất, mặt xám như tro tàn, trong đôi mắt tuyệt vọng tràn đầy sợ hãi……
Đều do đám Mãnh Hổ đạo tặc đáng ૮ɦếƭ kia! Nếu như không phải bọn chúng, thì mình làm sao lại đắc tội với nữ nhân được tôn xưng là nhất thế ôn thần này chứ?




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!