Thiếu niên sửng sốt, Vân Lạc Phong giao nhiệm vụ cho mình lại là làm bạn với một tiểu nha đầu?
Như thế này chẳng phải có chút không trọng người tài sao?
“Chủ tử, thực lực của ta dù bị phong ấn, nhưng ta đi theo ngươi vẫn còn có chút tác dụng, ngươi……”
Vân Lạc Phong nhăn mày lại: “Ta không thích kẻ nào nghi ngờ quyết định của ta, nếu ngươi không thực hiện được thì ta chỉ có thể cho ngươi rời đi.”
Lời nói toát ra sự uy nghiêm của nữ tữ càng lộ ra hàn khí dày đặc, làm tâm thiếu niên bỗng nhiên run lên.
Hắn cúi đầu: “Vô Ngôn nguyện ý phục tùng mệnh lệnh của chủ tử.”
“Lấy thực lực hiện tại của ta vẫn không thể giải trừ phong ấn được, cho ta thời gian, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi.”
Vân Lạc Phong nhìn vào mắt thiếu niên, ánh mắt hơi hiện lên một đạo quang mang.
Vừa rồi trong đầu nàng truyền đến thanh âm của Bích Tiêu.
“Chủ nhân, thiếu niên này không phải là người của thế giới này……”
“Không phải người của thế giới này, có ý gì?”
Bích Tiêu chần chờ nửa ngày, thở dài: “Muôn vàn thế giới, việc lạ gì cũng có, thế giới này được hình thành từ vô số mảnh đại lục, phong ấn trong cơ thể của thiếu niên này có chút đặc thù, thực lực hiện tại của chủ nhân không thể giúp được hắn, chờ đến khi chủ nhân đủ cường đại mới có thể giải trừ phong ấn.”
Không đợi Vân Lạc Phong hỏi, Bích Tiêu liền tiếp tục nói.
“Thiếu niên không nói cho ngươi biết, nhưng hắn đối với ngươi rất có lợi, ta cũng không cần nói nhiều, chủ nhân chỉ cần biết rằng thực lực hiện giờ của ngươi vẫn chưa đủ cường đại……”
Đúng vậy!
Hiện tại thực lực của bản thân còn chưa đủ cường đại.
Nàng chỉ có thể trở nên cường đại thì mới giúp được Thủy nhi, bảo vệ được người thân của mình!
……
Trên đường phố ồn ào và nhộn nhịp.
Mọi người thấy đám người Như Ý bị nhóm linh thú của Diệp gia áp giải về, đáy mắt bọn họ đều mang theo kinh ngạc.
Đặc biệt ở phía sau đám người này còn có một đám hài tử miệng còn hôi sữa đi theo.
“Các ngươi có thể đi rồi.”
Ninh Hân quay đầu lại nhìn về phía những hài tử: “Linh thú Diệp gia sẽ mang các ngươi về nhà.”Một đám hài tử mừng đến nỗi rơi lệ liền cám ơn rồi rời đi, những hài tử còn lại thì chần chờ, chậm chạp không đi.
“Hửm?” Ninh Hân nhướng mày, “Các ngươi không tính về nhà sao?”
Nữ hài tử ban đầu đã nghi ngờ Vân Nhược Thủy trầm mặc nửa ngày nói: “Cha mẹ ta đã bị đám đạo tặc này sát hại.”
Nói xong lời này, hốc mắt nàng liền hiện ra nước mắt.
“Thời điểm ta bị bọn chúng bắt cóc thì bị cha mẹ ta phát hiện, bọn chúng một là không làm, đã làm thì làm đến cùng nên liền ɢɨết cha mẹ ta, sau đó đen thi hài của họ vứt xuống núi……”
Nữ hài khóc lóc kể lể làm cho Vân Nhược Thủy cảm động, đôi mắt nàng cũng bất giác đỏ.
“Mẫu thân, nàng rất đáng thương hay chúng ta giúp nàng đi.”
Ninh Hân nhíu mày lại nhìn về phía các hài tử khác.
“Còn các ngươi thì sao?”
Nghe vậy, nhóm hài tử liền sôi nổi giải thích.
Có hài tử vốn dĩ không cha không mẹ nên đi ăn xin, lại không ngờ bị đoàn đạo tặc Mãnh Hổ nhìn trúng, còn lại là bị bán đi do gia đình nợ nần chồng chất, vì vậy bọn họ thà một đi không trở lại còn hơn quay về chỗ cũ làm vật trao đổi.
“Ninh cô nương, cầu xin các người đừng đưa chúng tôi trở về đó”, một nữ hài vội vàng quỳ gối trước mặt Ninh Hân, khóc thập phần đáng thương, “Năm đó, bác của ta sinh bệnh, cha ta vì hắn lên núi hái thuốc nên bị thú ăn thịt, nương bởi vì cha mất liền bi thương quá độ mà bệnh ૮ɦếƭ, sau đó ta được bác ta nuôi dưỡng, nhưng khi đường huynh ta lấy vợ, bọn họ đem ta đi bán cho đạo tặc Mãnh Hổ, ô ô, ta không muốn trở về……”
Diệp Quân luôn luôn ghét cái ác như kẻ thù, hiện giờ nghe được nữ hài khóc lóc kể lể, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
“Trên đời này sao lại có người lòng lang dạ sói như vậy? Ninh Hân thẩm thẩm, chúng ta thu nhận những hài tử này đi, dù sao Diệp gia cũng không thiếu phần ăn.”
Ninh Hân nhíu chặt ấn đường, thật lâu sau nàng mới thả lỏng.
“Ta sẽ phái người đi điều tra tình huống của các ngươi, nếu đúng sự thật, Diệp gia sẽ thu nhận các ngươi, nhưng nếu để ta biết các ngươi nói dối, mặc dù các ngươi có là trẻ con đi chăng nữa thì ta vẫn tuyệt đối không tha!”
Nàng không cho phép bất cứ ai tính kế người thân của nàng!
Nữ hài nín khóc mỉm cười: “Cảm ơn Ninh cô nương, cảm ơn Diệp Quân tiểu thư.”
Vân Nhược Thủy tiến lại đem nữ hài nâng lên, nàng nhẹ nhàng chớp đôi mắt.
“Ngươi muốn tự mình tìm gia đình của bác ngươi tính sổ sao?”
Nữ hài sửng sốt, vội vàng gật đầu: “Cha ta vì hắn mà ૮ɦếƭ, hơn nữa trước khi ૮ɦếƭ, còn nhờ người khác mang dược liệu về cho hắn, bằng không hắn đã sớm ૮ɦếƭ, nhưng bọn họ lại vong ân phụ nghĩa, đem ta đi bán, sao ta lại có thể không tìm họ để tính sổ?”
“Mẫu thân,” Vân Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Hân, đôi mắt ngây thơ nay đã ngập nước, “Không bằng người thu nàng làm đồ đệ dạy nàng tu luyện.”
Ninh Hân giật mình, thiên phú của nữ hài này xác thật không tồi, nếu dạy dỗ tốt, đảm bảo mai sau sẽ có thành tựu.Huống chi yêu cầu của nữ nhi, nàng cũng không thể cự tuyệt.
“Được, hôm nay các ngươi cứ ở lại, ta sẽ truyền đạt phương pháp tu luyện cho các ngươi, thực lực của các ngươi có thể đạt tới đâu thì phải nhìn thực lực và cố gắng của bản thân!” Ninh Hân dừng một chút, tiếp tục nói, “Nếu trong vòng năm năm, các ngươi có thể đột phá đến trình độ mà ta hy vọng, thì huynh muội Diệp Quân và Thủy nhi sẽ là người mà các ngươi phải bảo vệ!”
Tuổi của Vân Nhược Thủy cùng huynh muội Diệp Quân bằng nhau, mà những hài tử này thích hợp để làm thị vệ……
Đương nhiên, phải xem thành tựu của bọn chúng ra sao đã.
Bọn nhỏ đều vui sướng không thôi, không nghĩ tới một lần ngoài ý muốn lại có thể có cơ hội tiến vào Diệp gia, còn được Ninh Hân tự mình dạy dỗ……
Càng có cơ hội trở thành tùy tùng của Diệp gia……
Sau khi Ninh Hân nói xong những lời này, Vân Lạc Phong đã mang theo Vô Ngôn đi tới.
Vô Ngôn chuốt bỏ vẻ lạnh nhạt, khuôn mặt thanh tú mang theo thần sắc cung kính.
“Phong nhi,” Ninh Hân bước nhanh đến bên cạnh Vân Lạc Phong:
“Thế nào? Có hỏi được lai lịch của hắn không?”
Vân Lạc Phong lắc đầu: “Chuyện này không quan trọng, quan trọng là về sau hắn sẽ lưu lại Diệp gia, hơn nữa hắn sẽ bảo vệ bên người Thủy nhi.”Nếu là người khác không hỏi rõ thận phận của đối phương liền an bài cho vào Diệp gia thì Ninh Hân khẳng định sẽ cự tuyệt.
Nhưng người trước mắt là Vân Lạc Phong.
Nàng tin tưởng quyết định của Vân Lạc Phong đều là chính xác.
“Được.” Ninh Hân không chần chờ liền đáp ứng.
Khóe môi Vân Lạc Phong giơ lên, đừng nhìn Vô Ngôn hiện giờ bị phong ấn, chỉ là nàng tin tưởng, Thủy nhi có hắn ở bên cạnh tuyệt sẽ đối an toàn.
“Vô Ngôn ca ca,” khuôn mặt nhỏ ngây thơ của Vân Nhược Thủy mang theo tươi cười, đáng yêu nói, “Về sau, chúng ta chính là bằng hữu.”
Bằng hữu?
Vô Ngôn ngẩn ra, hắn cúi đầu nhìn về phía nữ hài đang duỗi tay đến trước mặt mình, trong lòng phảng phất như có gì chạm vào.
Nguyên lai, hắn cũng có thể có bằng hữu?
Ma xui quỷ khiến, Vô Ngôn cầm tay Vân Nhược Thủy, cũng tại đây hắn liền hạ quyết tâm.
Cho dù sinh mệnh hắn có mất đi chăng nữa, hắn cũng vẫn sẽ bảo hộ nàng……
“Phong nhi, lão gia tử cùng nhị thúc ngươi, bọn họ đều rất nhớ ngươi,” ánh mắt Ninh Hân ôn nhu dừng ở trên người Vân Lạc Phong, “Ngươi có muốn cùng nhau trở về không?”
“Được.”
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu.
Từ biệt năm năm, nàng xác thật phải trở về gặp lão gia tử cùng nhị thúc một lần……
……
Phong Vân Quốc.
Phía trên một tòa ngôi mộ, Vân Thanh Nhã ngồi ở sườn núi, trước mặt hắn là một bầu rượu, trong tay cầm một cây trường tiêu màu ngọc bích, đặt trên môi nhẹ nhàng thổi.
Ở trước mặt hắn, là ba phần mộ.
Trong đó, có hai phần mộ vừa bị di chuyển đến, nhưng trên mặt phần mộ tự như lại phá lệ chói mắt.
Chỉ thấy phía trên hai bia mộ được khắc hai dòng chữ.
Vân Dương!
Bạch Linh!
Vân Thanh Nhã lẳng lặng nhìn ba mộ bia, bên trong mắt hiện lên kích động đau thương.
“Đại ca, đại tẩu, ta cùng lão gia tử hiện giờ đã rời Long Khiếu Đại Lục, cũng đem phần mộ của các ngươi di chuyển đến bên cạnh mộ bia của Giản tướng quân,” trên khuôn mặt tuấn mĩ nhàn nhạt tươi cười, “Nói vậy, ở bên kia âm phủ, ngươi đã nghe Giản tướng quân nói rõ sự tích những năm gần đây của Phong nhi, mà các ngươi…… Cũng có thể an tâm.”
“Phong Nhi chẳng những tìm được phu quân như ý, mà thực lực của bản thân cũng kinh hãi thế tục, nếu các ngươi còn sống, nhất định sẽ vì nàng hiện giờ có cảm giác thành tựu đến vui mừng.”
“Đúng rồi, đại ca…… Ta quên nói cho ngươi, ta đã thành thân, thê tử của ta rất tốt, ta rất yêu nàng, nữ nhi của ta lại ngây thơ đáng yêu, cũng làm cho tâm ta đều nhũn, nếu các ngươi ở đấy nhất định sẽ vì ta cảm thấy cao hứng.”
“Ở trên đời này, ta kính trọng người không nhiều lắm, đại ca, ngươi cùng đại tẩu đều là hai người anh hùng dân tộc, đại tẩu tài giỏi không thua nam nhi, toàn làm người động dung, chờ nào một ngày nào đó ta cũng thâm nhập địa phủ, là có thể cùng các ngươi gặp nhau……”
“Đại ca, đại tẩu, Giản tướng quân, ta kính các ngươi một ly.”
Vân Thanh Nhã buông ngọc tiêu, tay nâng ly rượu, hướng trên mặt đất rải xuống.
Bỗng nhiên, phía trước truyền đến một trận tiếng chim ưng, Vân Thanh Nhã nhướng mày nhìn lại, trong phút chốc một đám chim ưng mang huy hiệu Diệp gia xuất hiện bên trong tầm mắt hắn.
Trên lưng những con ưng này có người đứng, đồng thời cũng ánh vào tròng mắt hắn……
“Hân nhi đã đem Thủy nhi trở lại?” Vân Thanh Nhã cong cong khóe môi, vốn định mở miệng nói chuyện lại bỗng nhiên thấy Ninh Hân sóng vai mà đứng cùng bạch y nữ tử.
“Phong nhi?”Hắn ngẩn ra một chút, trong con ngươi ưu thương nay hiện ra một mạt vui sướng.
“Phong nhi đã về?”
Năm năm……
Trời biết trong năm năm này, người thân ở Vô Hồi Đại Lục mong nàng tồn tại biết bao nhiêu.
Đáng tiếc, nha đầu này vừa đi chính là năm năm, không có tin tức, mặc dù thực lực của nàng có được sự tin tưởng của người Vân gia nhưng lại không thể không vì nàng lo lắng……
“Nhị thúc?”
Nghiễm nhiên Vân Lạc Phong cũng đã thấy Vân Thanh Nhã đứng ở phía dưới, nàng liền từ trên lưng chim nhảy xuống tới.
“Nhị thúc, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Vân Thanh Nhã cười: “Ta đem phần mộ của cha mẹ ngươi di chuyển đến nơi đây, trên cơ bản mỗi tháng ta đều phải tới cùng bọn họ trò chuyện, còn có Giản tướng quân…… Lúc trước hắn liều mình cứu Diệp Cảnh Thần, ta cũng nên thường xuyên đến thăm hắn.”
Nghe được Vân Thanh Nhã nói, Vân Lạc Phong chậm rãi quay đầu lại, lúc này mới phát hiện phần mộ phía sau.
“Cha, nương, ta đã trở về,” nàng nhàn nhạt giơ khóe môi, “Ta đã nhiều năm không có tới vấn an các người, các người có trách ta?”
“Bất quá……” Vân Lạc Phong hơi hơi một đốn, “Bích Tiêu có nói qua, muôn vàn thế giới, việc lạ gì cũng có, nếu trên đời này thật sự có âm phủ, ta đây có đem âm phủ đào tới trời, cũng sẽ cứu các ngươi ra!”
Vân Thanh Nhã cười khổ một tiếng, địa phủ làm gì tồn tại?
Chỉ là thế nhân vì tưởng nhớ người thân rồi sinh ra phán đoán thôi……
Nhưng hắn cũng không lên tiếng đánh gãy lời nói của Vân Lạc Phong, nhìn khuôn mặt kiên định của nữ tữ, khóe môi hơi giơ lên độ cong.
Đại ca cùng đại tẩu nhìn Phong Nhi hiện nay, nhất định sẽ vui mừng vạn phần……
“Oanh!”
Đúng lúc này, một đạo tiếng vang thật lớn cũng không xa chỗ thành trì truyền đến, chấn động làm toàn bộ mặt đất đều run rẩy.
“Phát sinh chuyện gì?”
Sắc mặt Vân Thanh Nhã trầm xuống, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía bụi đất đầy trời, ánh mắt dần dần lạnh xuống.
Ninh Hân từ trong hư không hạ xuống, đứng bên cạnh Vân Thanh Nhã, biểu tình cũng là tràn ngập ngưng trọng.
“Hình như động tĩnh được truyền từ Diệp gia.”
Diệp gia?
Hai chữ này vừa mới rơi xuống, Vân Lạc Phong mới vừa rồi còn đứng bên cạnh bọn họ, bỗng chốc biến mất.
Thân thể của nàng giống như một đạo tia chớp, nhanh chóng bắn đi……
“Vân đại ca, chúng ta cũng đi xem.”Mặc dù đã thành thân được năm năm, Ninh Hân vẫn theo thói quen cũ xưng hô với Vân Thanh Nhã là Vân đại ca……
“Mẫu thân, Thủy nhi cũng phải đi.”
Vân Nhược Thủy chu cái miệng nhỏ, mắt đen ngập nước, thanh khiết sáng ngời.
“Thủy nhi, Quân nhi, ngươi cùng những người khác đều ở lại nơi này,” Ninh Hân dừng một chút, tiếp tục nói, “Ta đi trước nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.”
……
Diệp gia.
Một đám cường giả từ trên trời giáng xuống, ngăn chặn tại cửa Diệp gia.
Trong đám người dẫn đầu là một nữ tử, nữ tử này mười phần khí chất cao ngạo, trong mắt hàm chứa tia khinh miệt.
Nghiễm nhiên, nàng không có đem những người kia để vào mắt.
“Nhiệm vụ này xem ra thật nhẹ nhàng, chỉ cần bắt những người là đủ rồi.”
Trước khi đến Diệp gia, nàng đã tìm hiểu trước.
Dù cho Diệp gia ở Vô Hồi Đại Lục thanh danh lan xa, không người dám chọc, đáng tiếc đối với Thánh Nữ tộc, bất quá chỉ cần một kích là có thể đánh bại.
“Không biết các ngươi là người phương nào, tới Diệp gia là vì chuyện gì?”
Diệp lão vội vàng từ ngoài cửa đi đến, khẽ cau mày, ánh mắt cảnh giác nhìn về cửa chính của Diệp gia bị mọi người che kín.Mặc dù trước mắt chỉ là một đám nữ tử, nhưng từ trên người những nữ tữ, Diệp lão gia tử cảm nhận được một lực lượng làm người khác sợ hãi.
“Ta nghe nói người nhà của Vân Lạc Phong đều ở Diệp gia các ngươi?” Nữ tử cười nhạo một tiếng, “Ta sẽ không làm khó dễ các ngươi nếu các ngươi đem bọn chúng đến đây cho ta.”
Sắc mặt Diệp lão hơi trầm xuống.
Những người này là vì người thân của Vân Lạc Phong mà đến?
Hiện giờ Vân Lạc Phong không ở Vô Hồi Đại Lục, nên hắn phải bảo vệ tốt người nhà của nàng.
“Cô nương, ngươi cũng quá mức càn rỡ, ở Vô Hồi Đại Lục này còn không có người dám bắt người từ trong tay Diệp gia ta!” Diệp lão hừ một tiếng lắc lắc vạt áo, một cổ lực lượng cường hãn từ trên người phát ra, trường bào màu xám không gió mà tự bay.
Nữ tử giật mình, tiện đà cười ha ha.
“Lão gia hỏa, chẳng lẽ ngươi không biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên?”
“Không sai, Diệp gia các ngươi ở Vô Hồi Đại Lục xác thật rất mạnh, đáng tiếc, tới trước mặt Thánh Nữ tộc của chúng ta, còn không chịu nổi một kích!”
Nàng dương môi, trên mặt mang theo nụ cười khinh miệt.
Thánh Nữ tộc?
Lão gia tử có chút suy tư, thế lực này từ đâu mà đến, vì sao hắn chưa bao giờ nghe nói qua?
“Ngươi không phải người của Vô Hồi Đại Lục?”
Chỉ có đáp án này mới có thể giải trừ nghi hoặc của hắn.
“Thấy ngươi có chút nhãn lực! Chuyện này, ngươi cũng không thể trách ta, chỉ có thể trách Vân Lạc Phong, nàng ɢɨết người củaThánh Nữ tộc, chúng ta cũng chỉ có thể tìm người nhà của nàng gây phiền toái!”
Nữ tử ngẩng đầu, mặt đầy kiêu căng nói.
Sắc mặt Diệp lão đột nhiên biến đổi, ánh mắt càng lộ vẻ trầm trọng.
“Lão nhân, ngươi tốt nhất chọn cho đúng, nếu giữ người của Vân gia thì Diệp gia các ngươi cũng sẽ cùng chịu tội?” Nữ tử lạnh lùng cười.
Bỗng dưng, một thanh âm già nua từ phía sau truyền đến, mang theo cuồng ngạo không ai bì nổi.
“Thông gia, những người này nếu vì Vân gia mà đến, vậy Diệp gia các ngươi cũng đừng quản nhiều, lão tử muốn nhìn xem bọn họ có thể mang chúng ta đi như thế nào.”
Nữ nhân nhẹ nhàng híp mắt, tầm mắt nguy hiểm dần dần hướng về phía một thân cẩm y.
“Ngươi là người phương nào?”
Lão nhân hất cằm, kiêu căng ngạo mạn: “Lão tử đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Vân gia Vân Lạc! Cũng chính là gia gia của Vân Lạc Phong.”
“Hừ!” Nữ nhân châm chọc cười, “Không nghĩ tới ngươi thật sự không sợ ૮ɦếƭ, còn dám tới.”
Vân lão gia tử mắt trắng liếc nàng một cái, trên khuôn mặt già nua tràn đầy khinh miệt.“Vì cái gì lão tử lại không dám tới? Chỉ bằng các ngươi là thủ hạ bại tướng, cũng dám tới uy ђเếק lão tử?”
“Ngươi nói ai thủ hạ bại tướng?” Nữ nhân tức giận trừng mắt hướng Vân lão gia tử, hung hăng cắn một ngụm.
Vẻ mặt Vân lão gia tử đầy khinh thường: “Ngươi đều nói cháu gái bảo bốii ɢɨết người của các ngươi, vậy các ngươi chẳng phải là thủ hạ bại tướng của cháu gái ta? Nếu không phải các ngươi không làm gì được nó, vậy có cần phải đến Vô Hồi Đại Lục tìm phiền toái?”
“Ngươi……” sắc mặt nữ nhân xanh mét, phẫn nộ hướng Vân Lạc, “Khó trách ngươi lại có một cháu gái độc ác như thế, thì ra đều là ngươi dạy dỗ! Loại người tội ác tày trời nên xuống mười tám tầng địa ngục! Người tới, bắt lão già này tới cho ta, ta muốn nhìn xem hắn còn có thể kiêu ngạo cuồng vọng được nữa hay không.”
Bá!
Trong khoảnh khắc, nhóm người Thánh Nữ tộc thả người nhảy nhanh chóng nhằm về phía Vân Lạc……
Đối mặt với công kích của những người này, Vân Lạc cười ha ha hai tiếng.
“Cháu gái bảo bối của ta không làm sai cái gì! Nàng chỉ ɢɨết người nên ɢɨết! Nếu các ngươi động vào một phân trên người lão tử, cháu gái ta nhất định sẽ lật Thánh Nữ tộc của các ngươi!”
Nữ nhân cả người tức đến run rẩy: “Để ngươi nói chuyện nãy giờ là đủ rồi lão già miệng tiện, các ngươi ɢɨết hắn cho ta!”
Trên thực tế, Vân Lạc nói những lời này để chọc giận bọn họ.Hắn thà ૮ɦếƭ cũng không làm liên lụy đến Vân Lạc Phong!
“Cẩn thận!”
Sắc mặt Diệp lão đại biến, thân thể hắn so với đầu óc càng thêm nhanh chóng, trước khi bọn họ công kích hắn chắn trước mặt Vân Lạc để bản thân tiếp một chưởng kia.
Oanh!
Diệp lão thân mình bỗng nhiên bay ra ngoài, máu tươi phun ra, lực lượng thật lớn ở toàn bộ trong sân khuếch tán phát ra một tiếng vang lớn, toàn bộ trong sân tro bụi đầy trời, bao trùm một vùng không trung xanh thẳm.
“Thông gia!”
Vẻ mặt Vân Lạc liền trở nên tái nhợt, vội vàng bước đến bên cạnh Diệp lão gia.
“Thông gia, ngươi làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết ta cố ý chọc giận nàng làm nàng ɢɨết ta, để nàng không thể mang ta đến uy ђเếק Phong nhi?”
Diệp lão ho khan hai tiếng, máu tươi không ngừng cuồng cuộn trong miệng, khuôn mặt trắng bệch, hô hấp ở chóp cũng thập phần mỏng manh.
“Vân…… Vân Tiêu mặc dù không phải tôn tử ruột, nhưng…… ở trong lòng ta, hắn so với tôn tử ruột không có gì khác biệt, cho nên ta vẫn luôn mong hắn cùng Phong nhi trở thành người nhà……”
“Phong nhi đem ngươi trú tại Diệp gia, chính là tin tưởng....Diệp gia có thể bảo hộ được các ngươi.”