Tuyệt Thiên tìm được Vân Sơ Thiên, lại để Vân Sơ Thiên lại cho truyền nhân của hắn, làm vậy là có dụng ý gì?
Phong Cẩm mỉm cười, nụ cười có bi thương cũng có bất đắc dĩ: "Có lẽ là do ta không muốn đột phá Chân Thần. Trở thành Chân Thần, có được sinh mệnh bất tử, nhưng đồng thời cũng chỉ cô độc một mình. Còn không bằng ta đây chuyển thế."
Lúc này, Vân Sơ Thiên đã chui rút vào lòng Vân Lạc Phong, đôi mắt lộ vẻ kђเếק đảm, đầu nhỏ cứ vùi vào lòng иgự¢ Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong cảm nhận được cơ thể Vân Sơ Thiên đang run sợ, nàng nhẹ nhàng vỗ lưng Vân Sơ Thiên, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Cẩm.
"Trừ biện pháp này ra, không còn cách nào đánh bại mấy con rồng này sao?"
Phong Cẩm chỉ nhìn chứ không trả lời Vân Lạc Phong.
Thấy vậy, Vân Lạc Phong cũng không hỏi nữa, nàng ôm chặt Vân Sơ Thiên, giọng nói kiên định: "Thiên Nhi, con yên tâm, mẹ sẽ không lấy tim con đâu."
Vân Sơ Thiên ngước gương mặt nhỏ lên, mặt đã giàn giụa nước mắt.
"Thật không?"
"Thật! Mẹ vĩnh viễn cũng không gạt con." Vân Lạc Phong rũ mắt nhìn Vân Sơ Thiên, nét mặt dịu dàng.
Nghe được lời này, cuối cùng Vân Sơ Thiên cũng không khống chế được cảm xúc, òa khóc nức nở.
"Mẫu thân, Thiên Nhi không muốn ૮ɦếƭ, Thiên Nhi muốn ở cạnh mẹ và đệ đệ, Thiên Nhi thật sự không muốn ૮ɦếƭ..."
Mặc kệ Vân Sơ Thiên có lai lịch gì đặc biệt thì hiện tại cô bé cũng chỉ là một đứa con nít, đâu có đứa bé nào nghe mình sắp ૮ɦếƭ mà có thể không sợ.
"Grào..."
Mấy con Song Dực Hỏa Long có vẻ đã mất kiên nhẫn, tính tình bắt đầu trở nên hung bạo hơn, Vân Lạc Phong nhìn con Song Dực Hỏa Long đang đánh với Vân Tiêu, sắc mặt trầm xuống.
"Ngươi quyết định rồi?" Phong Cẩm cúi đầu nhìn Vân Lạc Phong, hỏi với giọng nhẹ nhàng thản nhiên.
"Đúng!" Vân Lạc Phong nắm tay Vân Sơ Thiên bước lên trước một bước: "Ta sẽ không hy sinh mạng người khác để cứu lấy mạng mình."
Phong Cẩm chần chừ nửa ngày: "Nó không phải người."
"Nhưng nó có cảm xúc, nó biết khóc, biết cười, biết sợ, biết đau...." Vân Lạc Phong ngẩng đầu lên: "Trong lòng ta, nó không khác gì so với con người, ta thà tử chiến, cũng sẽ không hy sinh nó."
Thân thể Vân Sơ Thiên cứng đờ, cô bé ngước mặt lên nhìn Vân Lạc Phong, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt sương mù, gương mặt nhỏ tái nhợt thật tội nghiệp.
Cô bé nhớ rõ....
Trong ký ức hỗn độn của mình...
Khi những nhân loại tham lam kia phát hiện tác dụng của cô bé, chúng chỉ muốn có được tim cô bé để thỏa mãn dụς ∀ọηg của mình.
Bao nhiêu năm qua, cô bé luôn sống trong cảnh trốn chạy, về sau cô bé bị một con người nhặt được, người đó tuy không lấy tim cô bé, nhưng lại giam giữ cô bé vào chỗ tối...
Một lần giam là hết ngàn năm.
Trong một ngàn năm này, chỉ có một mình cô bé trong căn phòng tối không một bóng người. Những ký ức trước kia cũng dần dần phai nhạt. Cô bé vốn biết nói, nhưng ngàn năm không có người nói chuyện cùng, cô bé cũng quên mất ngôn ngữ loài người.
Cho đến khi....
Người ấy xuất hiện....
Nước mắt Vân Sơ Thiên rơi càng ngày càng nhiều, ướt hết cả mặt, cô bé chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhiều năm, cô bé gặp nhiều người, sớm đã nhìn thấu bản chất tham lam của nhân loại, nhưng chỉ có người này là có thể quyết đoán cự tuyệt trước sức dụ hoặc lớn như vậy.
Thế.....
Vì sự ấm áp duy nhất đã và đang có, cô bé có chấp nhận hy sinh chính mình không?
Bỗng dưng, Vân Sơ Thiên mở mắt, bàn tay nắm vạt áo Vân Lạc Phong cũng buông ra.
Cô bé nghĩ xong rồi.
Cô bé tình nguyện!
"Thiên Nhi, con ở đây đợi mẹ."
Vân Lạc Phong buông tay Vân Sơ Thiên ra, nói giọng dịu dàng: "Chúng ta sẽ về nhà nhanh thôi."
"Dạ!" Vân Sơ Thiên gật đầu, gương mặt đáng yêu nở nụ cười hồn nhiên: "Đệ đệ còn đang ở nhà chờ chúng ta, đúng không ạ?"
"Phải!" Vân Lạc Phong vuốt ve đầu nhỏ Vân Sơ Thiên, khẽ hôn một cái lên mặt cô bé: "Con ngoan ngoãn ở đây, đợi mẹ quay lại."
Dứt lời, Vân Lạc Phong xoay người nhanh chóng đến bên cạnh Vân Tiêu, tay cầm kiếm cùng hiệp sức đối phó Song Dực Hỏa Long.
"Vân Tiêu, chúng ta cần nhanh chóng giải quyết con rồng này, mấy con rồng khác đã mất kiên nhẫn rồi, tiếp tục kéo dài, rất có thể chúng sẽ cùng tấn công chúng ta."
Vân Lạc Phong triệu hồi Long Lân Giáp, vẻ mặt ngưng trọng.
Vân Lạc Phong nói xong thì đúng là đám Song Dực Hỏa Long trên trời mất kiên nhẫn thật, chúng đua nhau gầm vang, một con lập tức lao xuống dưới.
Bầu trời bị nhấn chìm trong biển lửa.
"Phong Nhi, cẩn thận!"
Vân Tiêu nhanh tay lẹ mắt, một tay kéo Vân Lạc Phong vào lòng, dùng thân mình chặn đòn tấn công của Song Dực Hỏa Long.
Ầm.
Cột lửa ầm ầm giáng xuống, miệng Vân Tiêu tràn ra một tia máu, nhưng hắn vẫn che chở Vân Lạc Phong trong lòng, dùng thân mình ngăn cản nguy hiểm thay nàng.
"Vân Tiêu!"
Nhìn mặt Vân Tiêu càng ngày càng tái, tim Vân Lạc Phong đau như bị kim đâm. Nước mắt cũng lăn dài trên má.
"Vân Tiêu, đủ rồi....."
Thật sự đủ rồi!
Vân Tiêu rũ mắt nhìn người yêu trong lòng, đôi mắt chan chứa tình yêu vô tận.
Giống như mấy cột lửa kia chẳng hề thương tổn gì đến hắn.
Cũng phải...
Đối với Vân Tiêu mà nói, chỉ cần Vân Lạc Phong sống sót là được rồi.
Đời hắn, chỉ sống vì nàng.
"Phong Nhi...." Vân Tiêu cất giọng trầm thấp khàn khàn, khóe miệng lại tràn ra một vệt máu: "Đừng khóc, nàng mà khóc, ta lại càng đau lòng hơn."
"Vân Tiêu, chàng tránh ra đi!"
Vân Lạc Phong muốn giẫy giụa khỏi vòng tay Vân Tiêu, nhưng Vân Tiêu càng ôm nàng chặt hơn, không cho nàng cơ hội thoát ra.
"Từ lần đầu tiên gặp nàng, ta đã bị nàng thu hút, sau đó ta mới biết, thì ra là do thể chất đặc biệt của hai người chúng ta."
"Ta thừa nhận, lúc đầu ở cạnh nàng là vì nàng mang lại cho ta cảm giác rất thoải mái, thậm chí còn giúp ta giảm bớt thống khổ...."
Vân Tiêu nở nụ cười.
Nụ cười vẫn ôn nhu ấm áp, nhưng dòng nước mềm mại bao bọc lấy người nàng.
"Nhưng càng về sau...." Vân Tiêu có hơi nghẹn ngào nói tiếp: "Ta lại trở thành tù binh của nàng."
Vân Tiêu dùng hai chữ tù binh để hình dung.
Đúng thật là từ một khắc gặp gỡ rồi yêu nàng, số mệnh đã định hắn sẽ trở thành tù binh của nàng, cả đời cũng không thể thoát khỏi lòng giam của nàng.
Nhưng, hắn vui vẻ với điều ấy.
"Bất kể nàng ngông cuồng, kiêu ngạo, không coi ai ra gì, ta cũng yêu nàng. Đời này, được yêu nàng, Vân Tiêu ta vô oán vô hối."
Rầm!
Bảy con Song Dực Hỏa Long trên trời tụ lại, cùng hợp lực phóng xuống một đòn công kích, dưới đón tấn công cường hãn ấy, Vân Tiêu chỉ kịp hét lên một tiếng, nhưng tay vẫn ôm chặt Vân Lạc Phong như cũ.
Chỉ cần nàng không sao, ta liền an tâm.
"Vân Tiêu!"
Vân Lạc Phong khóc không thành tiếng, nàng nhìn gương mặt Vân Tiêu càng lúc càng tái đi mà đau lòng không chịu nổi.
Ầm.
Vân Tiêu ngã quỵ xuống, nhưng vẫn đè lên người Vân Lạc Phong, cho dù gục ngã, hắn vẫn phải dùng thân mình che chắn nguy hiểm cho nàng.
Cách đó không xa, Vân Sơ Thiên ngơ ngác đứng nhìn Vân Tiêu ngã trên đất, gương mặt nhỏ bất tri bất giác lại ngập tràn nước mắt, nhưng đôi mắt thanh triệt lại bình tĩnh dị thường.
"Vân Tiêu!"
Công kích đến từ bầu trời vẫn còn tiếp tục, Vân Lạc Phong được Vân Tiêu bảo hộ dưới thân, cho nên không bị chút tổn thương nào, ngược lại, Vân Lạc Phong cảm nhận được hơi thở Vân Tiêu càng ngày càng yếu, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ.....
Nàng sẽ vĩnh viễn mất đi Vân Tiêu mất!
"Vân Tiêu, chàng tránh ra!"
Không biết vì sao, ngay thời điểm này, sức lực Vân Tiêu lại lớn hơn bao giờ hết, Vân Lạc Phong liều mạng đẩy cũng không đẩy được hắn nhúc nhích một phân, tâm trạng nàng càng ngày càng tuyệt vọng.
"Mẫu thân...."
Đúng lúc này, bên tai Vân Lạc Phong đột nhiên vang lên giọng nói non nớt.
Nàng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt đáng yêu của Vân Sơ Thiên.
Lúc này, Vân Sơ Thiên đang mỉm cười, nụ cười không rõ ý vị, nhưng lại làm tim Vân Lạc Phong thắt chặt lại một cách khó hiểu.
"Thiên Nhi, đi mau, nơi này rất nguy hiểm."
Nếu chỉ có một con Song Dực Hỏa Long, có lẽ nàng và Vân Tiêu còn có cơ hội đánh thắng, nhưng hiện tại có đến tận bảy con.
Bảy con Song Dực Hỏa Long hội tụ, sức mạnh có thể hủy diệt cả thiên địa.
Dù Vân Sơ Thiên chỉ trúng một phần nhỏ thôi cũng đủ làm cô bé hồn phi phách tán.
Tuy nhiên, Vân Sơ Thiên lại không nghe lời Vân Lạc Phong, cô bé khẽ mấp máy môi: "Mẫu thân, mẹ sẽ vĩnh viễn nhớ Thiên Nhi chứ?"
"Thiên Nhi?"
Vân Lạc Phong chợt ngẩn người, cau mày lại: "Thiên Nhi, con muốn làm gì?"
"Mẫu thân, Thiên Nhi nhớ lại chuyện trước kia rồi!" Vân Sơ Thiên vừa cười vừa khóc: "Cám ơn mẹ đã mang lại cho Thiên Nhi một đoạn ký ức rất đẹp, đây là khoảng thời gian Thiên Nhi hạnh phúc nhất từ lúc ra đời đến nay, Thiên Nhi sẽ vĩnh viễn nhớ mẫu thân, còn nữa, đợi đệ đệ lớn rồi, mẹ nhất định phải nói cho đệ đệ biết, Thiên Nhi rất thích đệ đệ."
"Nếu có kiếp sau, Thiên Nhi muốn được tiếp tục làm con của mẹ."
Từ trước khi gặp Vân Lạc Phong, cuộc sống cô bé chỉ có đau khổ, bị ức ђเếק, bị truy sát. Vân Lạc Phong là người duy nhất làm cô bé biết được thế nào là hạnh phúc.....
"Thiên Nhi!"
Nhìn thấy Vân Sơ Thiên rút chủy thủ, mặt mày Vân Lạc Phong chợt tái nhợt, lạnh giọng quát lên: "Con bỏ dao xuống cho mẹ!"
Vân Sơ Thiên mở mắt ra, cô bé nhìn Vân Lạc Phong, rồi lại nhìn đàn Song Dực Hỏa Long trên trời, tiếp theo liền đâᗰ ᗰạᑎᕼ chủy thủ vào tim.
"Thiên Nhi!"
Vân Lạc Phong gào lên, cả người run rẩy, nhưng lúc này Vân Tiêu đã mất ý thức, mà nàng lại bị Vân Tiêu ôm chặt không thể động đậy.
Vì thế, Vân Lạc Phong chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Sơ Thiên tự moi tim mình....
Tim Vân Sơ Thiên rất đặc biệt, không có máu chảy đầm đìa như tim nhân loại, ngược lại như một viên đá quý phát sáng rực rỡ.
Tuy nhiên....
Nhìn tim Vân Sơ Thiên, Vân Lạc Phong có cảm giác tim mình cũng bị móc ra.
Nàng đau khổ khóc lên, chưa bao giờ nàng khóc nhiều như lúc này.....
"Mẫu thân!" Sắc mặt Vân Sơ Thiên tái nhợt, thất tha thất thỉu đi tới trước mặt Vân Lạc Phong, cô bé quỳ xuống, cúi đầu nhìn Vân Lạc Phong: "Thiên Nhi rất sợ ૮ɦếƭ, nhưng Thiên Nhi càng sợ mất đi cha, mẹ hơn...
Cho nên, cô bé cam tâm tình nguyện hy sinh chính mình.
"Thiên Nhi...."
Vân Lạc Phong từ từ nhắm hai mắt lại, ngay lúc này, nàng chợt cảm nhận được có thứ gì đó lạnh băng chạm vào môi mình, rồi một luồng linh khí nhàn nhạt chảy vào trong cơ thể, còn có mùi máu tanh rất nhẹ.
Ầm!
Tức thì....
Một đạo hồng quang đỏ như máu từ người Vân Lạc Phong xông thẳng lên trời, đạo hồng quang này còn chói lòa hơn biển lửa của đàn Song Dực Hỏa Long, hơn cả ánh mặt trời.
Tiếp theo....
Trên không trung hiện ra một vương tọa, vương tọa này cũng màu đỏ, vừa diễm lệ vừa cao quý, khí thế lớn vô cùng.
Lần này, lôi kiếp không đến....
Bởi vì dị tượng này đã đủ thu hút sự chú ý trên khắp đại lục rồi.
Khi vương tọa phát ra uy áp kinh người, làm nội tâm tất cả mọi người bỗng dâng lên cảm giác cung kính thần phục kỳ lạ.
Hồng quang vẫn tiếp tục lan tỏa, dường như muốn phủ hết thế giới này.
Xong mới từ từ tiêu tán.
"Vân Tiêu!" Vân Lạc Phong chậm rãi bò dậy, lấy một cây linh thảo cho Vân Tiêu ăn vào, rồi ngước mắt nhìn đàn Song Dực Hỏa Long trên cao: "Chàng cứ an tâm ngủ một lát đi, chờ ta giải quyết đám súc sinh này xong, chúng ta liền về nhà."
Trên không trung, đàn Song Dực Hỏa Long thấy Vân Lạc Phong đột phá thì sợ đến mức tán đảm hồn kinh, quay đầu muốn bỏ chạy.
Chỉ có điều chúng chưa bay được một trượng thì đã bị bóng dáng trắng như tuyết đón đầu.
Phong Cẩm lẳng lặng đứng ở một chỗ không xa, nhìn thiếu nữ một thân bạch y trắng như tuyết mà khẽ nở nụ cười từ ái.
"Muốn mượn dùng năng lực tiểu nha đầu kia để đột phá chỉ có một cách duy nhất, đó là chính tiểu nha đầu phải cam tâm tình nguyện giao ra trái tim mình, nếu không, dù ngươi có phanh da xẻ thịt nó trăm ngàn lần cũng không tìm thấy tim nó ở chỗ nào."
Đây cũng là nguyên nhân tại sao nhiều người truy sát như vậy mà Vân Sơ Thiên vẫn sống sót đến nay.
Chỉ cần tim còn, Vân Sơ Thiên sẽ không ૮ɦếƭ.
Quan trọng nhất là, trừ phi Vân Sơ Thiên tình nguyện, nếu không dù ngươi có chặt cô bé ra làm tám khúc cũng không thể ɢɨết được cô bé.
"Muốn trốn?"
Vân Lạc Phong chắn trước mặt đàn Song Dực Hỏa Long, sắc mặt lạnh lùng, mắt đầy lửa giận: "Các ngươi đả thương phu quân ta, hại ૮ɦếƭ con ta, bây giờ lại muốn trốn?"
"Dù ta có bầm thây các ngươi cũng khó mà nguôi cơn giận trong lòng ta!"
Nếu không phải tại lũ súc sinh này, Vân Tiêu sẽ không bị thương, Thiên Nhi cũng không ૮ɦếƭ....
Vì thế, tất cả đều do lũ Song Dực Hỏa Long này làm hại!
Grào...
Song Dực Hỏa Long gầm lên, rồi bảy con tản ra bốn phương tám hướng, như vậy, Vân Lạc Phong chỉ có thể đối phó một trong số bọn chúng, không thể đuổi cùng ɢɨết tận tất cả.
Thế nhưng.....
Nhìn đàn Song Dực Hỏa Long tản ra chạy trốn, Vân Lạc Phong chỉ đứng yên tại chỗ cười nhạt.
Chợt, nàng khẽ nhắm hai mắt.
Tích tắc sau đó....
Từ thân thể phân ra muôn ngàn bóng dáng bạch y khác, trải rộng khắp bầu trời, bạch y vẫn phiêu phiêu trong gió, đẹp như tranh vẽ.
Những phân ảnh bao vây đàn Song Dực Hỏa Long, biến bầu trời thành một cái Ⱡồ₦g giam, khiến đàn Song Dực Hỏa Long có cánh cũng khó thoát.
"Grào......"
Song Dực Hỏa Long bị bực phát điên, phun ra một luồng lửa giận, ai ngờ luồng lửa kia trực tiếp xuyên qua người Vân Lạc Phong, rất nhanh, thân thể Vân Lạc Phong lại khôi phục nguyên trạng.
Tất cả phân ảnh đều nhắm mắt, chắp tay sau lưng đứng giữa trời, tiếp theo sau, vô số phân ảnh hóa thành ngọn lửa, cùng tập kích về phía đàn Song Dực Hỏa Long.
Không mất bao nhiêu thời gian.....
Cả bầu trời vang rền tiếng gầm rú của đàn Song Dực Hỏa Long.
"Các ngươi là hỏa long, vậy ta sẽ dùng lửa thêu ૮ɦếƭ các ngươi."
Như vậy, ngay cả ૮ɦếƭ các ngươi cũng không giữ được tôn nghiêm! Đây là cái giá các ngươi phải trả!
Nói xong câu ấy, Vân Lạc Phong đáp xuống đất, nàng ngồi xổm xuống, vòng tay ôm thân thể Vân Sơ Thiên vào lòng, tim co thắt từng cơn.
"Thiên Nhi, tại sao con lại ngốc như vậy?"
Vân Sơ Thiên miễn cưỡng mỉm cười: "Bởi vì người là mẫu thân của Thiên Nhi, trên đời này chỉ có mẹ tốt với Thiên Nhi nhất."
Lúc trước, cô bé không hiểu thế nào là nhân tình, không hiểu thế nào là tình thân, bây giờ đã được hưởng thụ qua, sao có thể đành lòng vứt bỏ?
"Thiên Nhi..."
Thân thể Vân Sơ Thiên càng ngày càng trong suốt, giống như có thể biến mất khỏi vòng tay Vân Lạc Phong bất kỳ lúc nào.
Vân Lạc Phong ôm thật chặt thân hình nhỏ bé ấy, nước mắt cứ nối tiếp nhau rơi: "Thiên Nhi, con sẽ không ૮ɦếƭ đâu, mẹ nhất định sẽ có cách cứu con! Tiểu Mạch, Tiểu Mạch, đệ mau ra đây!"
Vừa dứt lời, Tiểu Mạch liền xuất hiện bên cạnh Vân Lạc Phong. Tiểu Mạch khẽ nhấp môi mỏng, mặt lộ đầy vẻ bất đắc dĩ.
"Tiểu Mạch, đệ mau nói cho ta biết, làm cách nào mới cứu được Thiên Nhi?" Vân Lạc Phong khẩn trương ôm lấy thân thể trong suốt của Vân Sơ Thiên, giọng nói run rẩy: "Đệ mau nói cho ta biết đi! Dùng tim của ta có được không?"
"Chủ nhân...." Tim Tiểu Mạch cũng đau nhói: "Thân thể Thiên Nhi đặc biệt, tim của tỷ không có tác dụng gì đâu, tỷ... Vẫn nên nén bi thương..."
Nén bi thương?
Thân thể Vân Lạc Phong cứng đờ, ngay cả Tiểu Mạch cũng nói không có cách, chẳng lẽ nàng thật sự không thể cứu được Thiên Nhi?
"Nếu người thân của mình cũng không cứu được, vậy ta cần thực lực này có ích gì? Ta nỗ lực tu luyện, chính là vì không muốn để người thân của ta chịu bất kỳ tổn thương gì, vậy mà..."
"Vậy mà ta lại không bảo vệ được con của mình!"
Thời điểm mang Vân Sơ Thiên theo, nàng từng lập lời thề, nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt.
Nhưng đến cuối cùng lại là Thiên Nhi vì bảo vệ nàng mà ૮ɦếƭ.
"Mẫu thân, mẹ đừng khóc!" Vân Sơ Thiên mỉm cười lộ ra cái răng nanh nhỏ đáng yêu, cô bé giơ tay lên xoa xoa gò má Vân Lạc Phong: "Thiên Nhi sẽ vĩnh viễn ở cạnh mẹ!"
"Không!"
Vân Lạc Phong run rẩy hét lên, vì thương tâm quá độ mà hai mắt đỏ bừng, nàng ra sức ôm Vân Sơ Thiên, giống như làm vậy thì sẽ giữ được cô bé ở lại.
"Mẫu thân, Thiên Nhi phải đi rồi...." Vân Sơ Thiên nâng mi mắt lên, một giọt nước mắt chảy xuống: "Thiên Nhi còn câu này muốn nói với mẹ, mẫu thân, con yêu mẹ!"
Mẫu thân, con yêu mẹ!
Thân thể Vân Sơ Thiên càng lúc càng trở nên trong suốt, cuối cùng thì vỡ vụn thành muôn ngàn điểm sáng li ti rồi biến mất.
Vân Lạc Phong vẫn duy trì tư thế ôm thân thể Vân Sơ Thiên, mãi vẫn không hồi phục tinh thần lại được.
Thật lâu, thật lâu sau đó, nàng mới thét lên một tiếng đau xé tâm can: "Thiên Nhi!"
Thế nhưng, đáp lại tiếng thét của nàng chỉ có tiếng gió thổi qua và tiếng gầm của đàn Song Dực Hỏa Long.
"Chủ nhân....."
Tiểu Mạch nhanh chóng bước tới đỡ lấy thân mình Vân Lạc Phong: "Bất luận là tỷ hay là Thiên Nhi, nếu không có tim thì không thể sống, sau khi mất tim mà Thiên Nhi còn có thể nói nhiều với tỷ như vậy đã là không dễ gì, vì thế..."
Vân Lạc Phong ngơ ngác nhìn chỗ mà Vân Sơ Thiên nằm lúc nãy, đau lòng đến mức ૮ɦếƭ lặng.
Nếu như...
Nếu như trước đó nàng không đưa Thiên Nhi theo, có phải sẽ không xảy ra những chuyện này hay không