"Mộ thừa tướng, lệnh công tử vô lễ với tiểu thư nhà ta ở giữa đường, hơn nữa còn muốn trước mặt bao nhiêu người làm nhục tiểu thư, ta phụng lệnh tướng quân bảo vệ tiểu thư, tất nhiên sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương tiểu thư. Hơn nữa tiểu thư nhà chúng ta là hoàng hoa khuê nữ (*) đã bao giờ gặp qua tình cảnh này? Hiện giờ tâm hồn của tiểu thư nhà ta còn đang chịu tổn thương rất lớn, cho nên chúng ta đến để báo với Mộ thừa tướng, tướng quân nhà ta sẽ đến thương lượng việc bồi thường sau."
(*): Thiếu nữ chưa kết hôn.
Mộ Hành Cừu tức giận thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu, bước chân lảo đảo vài cái mới chống đỡ để không té ngã.
Ông ta run rẩy nâng tay của mình lên chỉ vào mấy gương mặt lạnh như núi của hộ vệ Vân gia, run run rẩy rẩy nói: "Các ngươi chờ đó, chuyện này ta tuyệt đối không thiện bãi cam hưu.(*)"
(*): Không bỏ qua.
Những kẻ này còn muốn vô liêm sỉ đến mức nào nữa?
Cháu trai mình đã bị đánh ra nông nổi này mà bọn chúng còn muốn ông bồi thường?
Hơn nữa ông mới không tin Vân Lạc Phong bị dọa sợ, lá gan của nữ nhân kia còn lớn hơn trời, làm gì có việc nào có thể dọa nó sợ chứ?
"Lời cần nói ta đã nói xong, hiện tại ta phải trở về phục mệnh. Không bao lâu nữa tướng quân đại nhân sẽ đích thân đến cửa bái phỏng, đòi lại công đạo cho tiểu thư!"
Hộ vệ nói rất hiên ngang lẫm liệt làm cho Mộ Hành Cừu tức giận đến nỗi thiếu chút là ngất xỉu. Ông ta cắn chặt răng, hung hăng nói: "Được! Bây giờ ta sẽ đi bẩm báo việc này với bệ hạ, ai đúng ai sai chờ bệ hạ làm chủ! Hừ!"
Dứt lời, ông ta dùng sức phất vạt áo, xoay người bỏ đi, bây giờ ông phải đi thay triều phục để diện kiến bệ hạ.
Trong lúc hộ vệ đưa Mộ Thân đến phủ thừa tướng thì một hộ vệ khác đã dùng tốc độ nhanh nhất trở về bẩm báo việc này cho Vân gia.
Sau khi Vân Lạc nghe thuộc hạ hồi báo mọi chuyện, đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó là phát ra một trận cười sảng khoái.
"Ha ha ha! Tốt! Rất tốt! Đây mới là cháu gái Vân Lạc của ta. Cháu gái ta nên dũng cảm như thế, không cần sợ hãi bất cứ kẻ nào! Chẳng qua dựa vào tính cách của lão tặc Mộ Hành Cừu kia sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Người đâu, giúp bổn tướng chuẩn bị một chút, bổn tướng quân muốn vào triều diện thánh."
--- ------ ------ ------
Trên đại lục Long Khiếu, y dược rất nổi danh.
Nghe nói thế lực nổi tiếng nhất chính là Y Các. Chẳng những trong Y Các buôn bán đầy đủ tất cả các loại dược liệu, còn có các y sư vô cùng cường đại! Nhưng các y sư này sẽ không tùy tiện cứu người, dù ngươi có bỏ ra vạn lượng hoàng kim, cũng chưa chắc có thể mời được.
Vân Lạc Phong chẳng chút chần chờ bước thẳng vào trong Y Các.
Cũng may đến Y Các này đều không phải là người tầm thường, vì vậy mấy khách nhân kia chỉ lo gấp rút giải quyết chuyện của bản thân nên không có ai để ý đến sự xuất hiện của nàng.
"Vị tiểu thư này."
Trong lúc Vân Lạc Phong còn đang đánh giá Y Các nổi tiếng gần xa này thì một nam tử mặc trường bào màu xanh lá đã đến bên cạnh nàng, lễ phép nói: "Xin hỏi ngài đến Y Các chúng ta là muốn mua dược liệu sao?"
Vân Lạc Phong hơi hơi gật đầu, lấy một tờ giấy mang theo bên người ra: "Ta cần tất cả dược liệu trong này, ngươi giúp ta lấy những dược liệu này đến đây."
Nam tử mặc trường bào màu xanh lá vẫn trưng ra nụ cười khéo léo, nhận lấy tờ giấy Vân Lạc Phong đưa, mỉm cười nói: "Được, xin chờ một lát, ta sẽ nhanh chóng mang dược liệu đến cho ngài."
Nói xong nam tử kia liền rời đi để chuẩn bị dược liệu cho Vân Lạc Phong.
Nhân cơ hội này Vân Lạc Phong lại tiếp tục quan sát Y Các rộng lớn này.
Bởi vì thường có nhiều y sư đến Y Các cho nên ở trên bức tường của Y Các dán một vài vấn đề mà nhóm y sư không giải quyết được, muốn nhờ vào Y Các để cùng trao đổi với người khác.
Vân Lạc Phong một đường xem qua, những vấn đề mấy người đó dò hỏi đều không có tính khiêu chiến, không có gì thú vị cả, nàng không khỏi có chút thất vọng, lúc nàng muốn xoay người rời khỏi, tầm mắt bỗng nhiên thoáng lướt qua một vấn đề làm nàng dừng bước.
"Xin hỏi nếu không cẩn thận trúng độc mạn đà la thì nên chữa trị thế nào?"
Độc mạn đà la đến từ một loài hoa có tên là mạn đà la, độc tính rất mạnh, người trúng độc này sẽ từ từ già đi cho đến khi tử vong. Hiện tại ở trên đại lục Long Khiếu vấn đề độc mạn đà la này đúng là rất khó giải quyết.
Nhưng mà.....
Trước khi đi mua dược liệu, nàng có tùy tiện lật xem y học bảo điển, lại đúng lúc lật tới một tờ viết về độc mạn đà la.
Có lẽ nhất thời nổi hứng, Vân Lạc Phong viết xuống biện pháp giải độc này ở bên dưới vấn đề, sau đó đặt 乃út trong tay xuống, đi về phía trung tâm đại sảnh.
Từ đầu đến cuối không có ai nhìn thấy thiếu nữ bạch y lưu lại vài nét 乃út ở trên tờ giấy kia.
"Cô nương, dược liệu ngài cần ta đã chuẩn bị xong."
Lúc nàng vừa trở lại trung tâm đại sảnh thì nam tử mặc trường bào xanh lá kia cũng đã cầm dược liệu đi đến trước mặt nàng, trên mặt vẫn là nụ cười tươi lễ phép: "Tổng cộng năm trăm vạn lượng bạc."
"Năm trăm vạn lượng? Đắt như vậy?"
Thần kinh của Vân Lạc Phong run rẩy một chút, lần đầu tiên nhận ra phủ tướng quân lại nghèo như vậy.
Hơn nữa những dược liệu này chỉ đủ cho nàng tắm một ngày, nếu liên tục năm ngày, chỉ sợ ngân khố của phủ tướng quân không đủ cho nàng tiêu xài.
Xem ra đã đến lúc nàng phải kiếm chút tiền.....
"Thì ra đường đường là đại tiểu thư phủ tướng quân lại thiếu tiền."
Đột nhiên một giọng nói trào phúng từ cửa lớn của Y Các truyền tới.
Mọi người nương theo tiếng nói nhìn lại, hình ảnh đầu tiên rơi vào mắt chính là bộ váy nhung vàng nhạt của Mộ Vô Song, cao quý thanh nhã, toàn thân toát ra sức quyến rũ vô hạn, hình thành sự đối lập với những người bên cạnh nàng ta.
Nàng tựa như một đóa hoa tươi bên trong một đống cứt trâu, mỹ lệ kiều diễm, hương thơm nức mũi.
Mở miệng cười nhạo Vân Lạc Phong là tiểu tùy tùng Ngô Kỳ bên cạnh nàng ta.
Đối mặt với người như Vân Lạc Phong, Mộ Vô Song luôn luôn khinh thường mở cái miệng cao quý của mình, thậm chí, từ lúc vào cửa đến giờ ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn Vân Lạc Phong, quả thật rất kiêu ngạo.
Vân Lạc Phong sờ sờ mũi, nhìn Mộ Vô Song xuất hiện ở đây, dường như còn chưa biết tin nàng đánh Mộ Thân.
"Lâm chưởng quầy!"
Mộ Vô Song vòng qua Vân Lạc Phong, đi thằng về phía nam tử mặc trường bào xanh lá đứng trước mặt nàng, thay đổi sự lạnh lùng cao quý, trên dung nhan xinh đẹp nở nụ cười khẽ.
"Hôm nay Vinh lão có ở đây không? Nếu có, làm phiền Lâm chưởng quầy thông báo một tiếng, Mộ Vô Song đến bái phỏng."
Đây là Y Các!
Cho dù đối diện chỉ là một chưởng quầy nho nhỏ, Mộ Vô Song thân là tiểu thư phủ thừa tướng vẫn phải khách khí, không dám khinh thường.
Lâm chưởng quầy nhíu mày, trên mặt vẫn là nụ cười khách sáo: "Xin lỗi, Vinh lão đi xa vẫn chưa trở về, vẫn là mời Vô Song tiểu thư quay về đi."
Nụ cười trên mặt Mộ Vô Song cứng lại một chút, nàng chính vì được tin Vinh lão đã về nên mới đến cầu kiến, không ngờ những người này lại không nể mặt nàng như vậy.
Dù trong lòng nghĩ vậy nhưng nụ cười trên mặt Mộ Vô Song vẫn không thay đổi: "Nếu vậy, lần này Vô Song mạo muội quấy rầy, nếu Vinh lão trở về xin thông báo với ta một tiếng, Vô Song sẽ mang hậu lễ đến bái phỏng."
"Mời."
Nam tử mặc trường bào màu xanh làm một tư thế mời, hiển nhiên chính là lệnh Mộ Vô Song rời đi.
Trong bụng Mộ Vô Song nghẹn đầy lửa giận không thể bộc phát, nhưng vẫn phải duy trì vẻ cao quý thanh nhã cho nên nhân lúc không ai nhìn thấy nàng ném cho tiểu tùy tùng Ngô Kỳ ở bên cạnh một ánh mắt.
Ngô Kỳ ngay lập tức hiểu ý, nhìn Vân Lạc Phong còn đứng đó chưa đi, trào phúng nói: "Vân Lạc Phong, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Nếu ngươi không lấy tiền ra mua dược liệu được thì mau cút đi! Những nơi tiểu thư Vô Song xuất hiện cần duy trì không khí sạch sẽ, nhưng không khí tốt như vậy lại bị loại phế vật như ngươi làm ô nhiễm!"
Mộ Vô Song cần duy trì hình tượng ở bên ngoài, tất nhiên không thể lên tiếng gây khó dễ Vân Lạc Phong, cho nên những chuyện như vậy đều do tiểu tùy tùng bên cạnh nàng xuất lực.
Ai bảo bản thân bị nghẹn một bụng lửa giận không chỗ phát tiết, mà cố tình loại phế vật này lại ở đây chứ!
"Chi phí của Vân cô nương cứ tính cho ta."
Ngay tại lúc Ngô Kỳ làm khó Vân Lạc Phong thì một giọng nói dịu dàng truyền đến từ sau lưng nàng.
Khi nhìn thấy diện mạo nam tử ở phía sau đang đi tới sắc mặt Ngô Kỳ vốn đang ngạo mạn lập tức cứng đờ. Biểu cảm kia còn khó coi hơn là ăn phải phân, nhưng vẫn không thể nói câu nào.
Nam tử kia mặc cẩm y hoa phục, tôn quý vô cùng, cả người cũng toát ra khí thái mà không phải dạng người như Ngô Kỳ có thể so sánh được. Gương mặt dịu dàng của hắn luôn chứa ý cười, đôi mắt cũng chứa đầy ánh sáng ấm áp.
Tuấn mỹ vô song, dịu dàng như ngọc!
Đột nhiên mấy chữ này nảy ra trong đầu Vân Lạc Phong, không khỏi khiến nàng nhìn người nam tử kia nhiều hơn một chút.
Chẳng qua.....
Tuy hắn luôn tươi cười nhưng nụ cười kia không chạm tới đáy mắt. Ánh sáng ấm áp trong đôi mắt kia chỉ là để che dấu sự xảo trá và âm hiểm như hồ ly của hắn mà thôi.
"Tứ hoàng tử!" Trên mặt Mộ Vô Song vẫn duy trì nụ cười khéo léo. Dường như vừa rồi người sai Ngô Kỳ gây khó dễ cho Vân Lạc Phong là ai đó chứ không phải nàng ta. "Thì ra ngài cũng đến đây bái phỏng Vinh lão?"
Cao Thiếu Thần cười cười, mở cái quạt xếp trong tay ra. Ánh mắt ôn hòa lúc đầu bây giờ trở nên có chút khinh thường.
"Ta không phải đến bái phỏng Vinh lão, chỉ là đến mua chút ít dược liệu. Không nghĩ rằng lại thấy cảnh các người gây khó xử cho Vân Lạc Phong. Lâm chưởng quỷ, chi phí của Vân Lạc Phong ta sẽ trả."
"Tướng quân phủ dù nghèo nhưng năm trăm vạn thì vẫn có." Vân Lạc Phong nghiêng mặt liếc mắt nhìn Cao Thiếu Thần, rồi di chuyển tầm mắt về phía Lâm chưởng quỷ: "Dược liệu này ta mang đi trước. Ngươi đến phủ Tướng quân lấy tiền. Nhưng mà cái giá này của các ngươi thật sự quá đắc rồi, không bằng... ngươi tặng cái cây kia cho ta đi."
Ánh mắt Vân Lạc Phong lóe lóe sáng, tay chỉ về một góc dược thảo nơi góc phòng, tươi cười thoải mái nói.
Lâm chưởng quỷ hơi ngạc nhiên, sau đó lại cười cười lễ phép: "Vân cô nương, đây chỉ là một góc thảo dược bình thường rất thường gặp, cũng chẳng có tác dụng gì, nếu người thích thì cứ việc mang về."
"Đa tạ!"
Vân Lạc Phong cũng không khách sáo, cầm lấy dược liệu đã mua, nâng góc thảo dược tặng kèm lên rồi đi thẳng ra cửa lớn, đầu cũng không ngoảnh lại.
Cao Thiếu Thần nhìn bóng dáng bạch y biến mất ngoài cửa lớn mới chợt hồi thần, rồi bật cười: "Không nghĩ tới Vân gia Vân Lạc Phong lại hoàn toàn khác với lời đồn bên ngoài. Có lẽ hoàng huynh của ta sắp mất đi một bảo bối rối."
Mộ Vô Song đứng bên cạnh Cao Thiếu Thần, sau khi nghe hết lời này trong lòng thấy rất khó chịu.
Cái gì gọi là thái tử sắp mất đi bảo bối? Mình mới là nữ nhân xứng đôi với thái tử. Phế vật Vân Lạc Phong kia ngay cả tư cách làm tђเếק cho thái tử cũng không có.
"Chúng ta đi."
Giáo dưỡng tốt không cho phép cô ta bùng nổ nơi đông người, sau khi nhìn Cao Thiếu Thần một cái liền dẫn theo đám tùy tùng rời khỏi Y Các.
"Tứ hoàng tử điện hạ, không biết ngài muốn mua dược liệu gì?" Lâm chưởng quỷ thấy bọn họ đi hết rồi thì quay sang Cao Thiếu Thần, tươi cười lễ phép hỏi.
Trong mắt Cao Thiếu Thần hiện lên tia sáng gian xảo như hồ ly, hắn nói: "vừa rồi Vân Lạc Phong mua những dược liệu gì, ngươi lấy một phần giống như vậy cho ta."
"Xin đợi một lát, ta đi chuẩn bị ngay."
Tâm tình Lâm chưởng quỷ rất tốt. Nhiều ngày nay hắn chưa từng bán được nhiều dược liệu quý như vậy. Cho nên, bây giờ trên mặt hắn không phải là nụ cười lễ phép nữa, mà là cười từ trong nội tâm phát ra.
Thế nhưng...
Lúc bước qua nam tử mặc áo bào màu xanh rồi đi tới chỗ vách tường dán đầy câu hỏi, chỉ trong giây lát ông đã dừng bước.
Ông trừng trợn mắt, tay run rẩy vươn về phía một tờ giấy trên đó.
"Lại có người trả lời được vấn đề của độc mạn đà la? Không được, không được, ta phải nhanh đi tìm Vinh lão, chỉ có Vinh lão mới biêt câu trả lời này là đúng hay sai.
Giờ phút này, Lâm chưởng quỷ cũng chẳng còn quan tam Cao Thiếu Thần đang chờ đợi. Vội vội vàng vàng chạy thằng vào nội sảnh Y Các.
Trong nội sảnh.
Vinh lão được Lâm chưởng quỷ nói là không có trong Y Các đang phẩm trà nhưng lại không hề tập trung tinh thần. Trên gương mặt già nua ngập tràn lo lắng. Đứng trước mặt ông là một nam tử trung niên, so với vẻ lo lắng của ông thì biểu cảm của y có phần cung kính hơn.
"Còn chưa có người đưa ra được biện pháp giải độc mạn đà la sao?"
Vinh lão đặt chén trà trong tay xuống. Thở dài một hơi.
"Vinh lão!" Nam tử trung niên trầm ngâm nữa ngày mới lên tiếng: "Ngay cả y sư y thuật cao minh nhất trong Y Các chúng ta cũng không đưa ra được niện pháp, sợ là những người khác cũng không biết phương pháp giải độc mạn đà la."
Vinh lão cười khổ một tiếng: "Ta cũng chỉ là muốn thử xem mà thôi. Nếu không ai giải được cũng không trách ngươi. Là ta đánh giá cao y sư Long Nguyên Quốc rồi."
Đang nói thì bên ngoài bỗng liên tục truyền đến tiếng bước chân vội vã, sau đó cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Trung niên nam tử nhìn về phía Lâm chưởng quỷ vừa đẩy cửa vào, nhíu nhíu mày: "Tiểu Lâm, ta và Vinh lão đang nói chuyện, ai cho ngươi tới quấy rầy? Còn không mau lui xuống!"
Lâm chưởng quỷ chấn kinh, vội vàng quỳ xuống: "Hồi bẩm Mộ Dung đại nhân, là thuộc hạ nhìn thấy có người viết ra được phương pháp giải độc hoa mạn đà la, nên mới vội vàng đến đây bẩm báo. Xin đại nhân thứ tội."
Bộp!
Lần này không đợi trung niên nam tử kia mở miệng, Vinh lão vốn đang ngồi phẩm trà đột ngột đứng dậy, ngay cả hơi thở cũng gấp rút hơn mấy phần.
"Ngươi nói cái gì? Thật sự có người viết được phương pháp giải độc mạn đà la? Mau! Mau đưa tờ giấy kia cho ta xem!"
"Dạ, Vinh lão."
Lâm chưởng quỷ cung kính dâng tờ giấy kia lên, lòng của ông cũng kích động theo từng động tác của Vinh lão.
Vinh lão như ngừng thở, tay run rẩy nắm chặt tờ giấy không thôi: "Không sai! Đây chính là phương pháp giải độc mạn đà la. Phương pháp mà chúng ta vất vả nghiên cứu ra lúc trước so với cái này còn kém hơn một bước, chẳng trách chúng ta lại thất bại, thì ra là thiếu mốt bước như vậy. Không được, ta muốn gặp người đã viết ra phương pháp này. Lâm Tiếu, ngươi mau mời người này đến đây gặp ta. Người này đối với Y Các chúng ta vô cùng quan trọng."
"Tuân lệnh!" Lâm Tiếu chấp nắm tay, đứng dậy. Ngay lúc hắn định đi ra ngoài thì sực nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, Vinh lão, Mộ Vô Song của phủ Mộ thừa tướng kia lại đến. Không biết Vinh lão...."
Không đợi Lâm Tiếu nói xong Vinh lão đã ngắt lời hắn: "Là nàng ta trả lời vấn đề này sao? Nếu không phải, bảo nàng ta cút!"
"Dạ!"
Khóe miệng Lâm Tiếu hơi run rẩy nhưng vẫn cung kính đáp lời.
Ông hiểu rõ hiện tại đối với Vinh lão mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn việc giải độc mạn đà la.
Thế nào thì Vân Lạc Phong cũng không ngờ được chỉ vì hứng thú nhất thời của bản thân nên để lại vài chữ mà đã làm toàn bộ Y Các chấn động. Hơn nữa còn khiến cho toàn bộ người của Y Các phải xuất động, tìm kiếm nàng.
Nếu biết sẽ dẫn tới hậu quả này, chắc chắn nàng sẽ không để lại mấy chữ kia.
"Chủ nhân, phía sau có người theo dõi."
Sau khi rời khỏi Y Các, Vân Lạc Phong đi thẳng tới phủ Tướng quân. Ai ngờ lúc này môt giọng nói mềm mại non nớt lại vang lên trong đầu nàng.
"Là người bên cạnh cô gái tên là Mộ Vô Song kia."
Tiểu Mạch lại giải thích thêm một câu.
Vân Lạc Phong hơi nhướng mi, thân hình lóe lên một cái, nhanh nhẹn lách vào một con hẽm nhỏ. Ngay sau đó, trên đường phố, ngay nơi nàng vừa biến mất có vài người từ đâu chạy đến, ngó dáo dát xung quanh rồi như là tìm kiếm gì đó trong dòng người đi trên phố.
"Xem ra ta phải mau chóng tăng lên thực lực của mình."
Vân Lạc Phong nhướng mày, ánh mắt càng thêm kiêng quyết.
Trên đại lục này, chỉ có nấm đấm mới là đạo lý. Nấm đấm cứng, ngay cả Hoàng đế cũng phải nghe theo mệnh lệnh của ngươi.
"Được rồi, bọn họ đi rồi, ta cũng nên trở về thôi."
Nhìn thấy mấy kẻ kia đã biến mất ở phía đầu đường, Vân Lạc Phong vỗ vỗ tay, chuẩn bị hồi phủ. Ngay lúc nàng chuẩn bị ra khỏi con hẽm, thì bỗng một bóng đen từ trên đầu tường rơi xuống. Dưới tình huống bất ngờ, bóng đen kia nhào về phía Vân Lạc phong.
Trùng hợp làm sao! Lúc bóng đen kia rơi xuống, mặt đối mặt với Vân Lạc Phong, sau đó, thuận lý thành chương, môi hắn đè lên môi Vân Lạc Phong.
Đồng dạng, thân thể hắn cũng đè lên người Vân Lạc Phong làm nàng ngã xuống đất. Thân thể hai người kề sát nhau. Mà cái tư thế này nhìn như thế nào cũng dễ khiến người khác liên tưởng đến những chuyện đen tối.
Vân Lạc Phong nheo nheo mắt, từ trong mắt ánh lên tia sáng nguy hiểm.
"Cút ngay!"
Nam nhân kia không có bất cứ động tác gì. Vẫn đè lên người nàng như cũ. Ngay lúc này, Vân Lạc Phong có thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt phát ra từ trên người hắn.
Phịch!
Thấy hắn ta vẫn đè lên người mình không nhúc nhích, ánh mắt Vân Lạc Phong càng thêm nguy hiểm. Nàng dùng sức đẩy mạnh nam nhân đang đè lên người mình. Dưới sức mạnh của Vân Lạc Phong, đầu của người kia không khỏi va vào bức tường phía sau, phát ra một tiếng trầm vang.
Cùng lúc đó, mặt nạ trên mặt hắn rớt xuống...
Cho dù Vân Lạc Phong đã từng gặp qua vô số mỹ nam. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt của người này cũng không khỏi ngẩn ngơ chóc lát.
Hắn ta không tuấn lãng lạnh lùng như Cao Lăng. Cũng không ôn nhu như ngọc giống Cao Thiếu Thần, càng không phương hoa tuyệt thế như Vân Thanh Nhã.
Nhưng cái diện mạo này của hắn bất cứ người nào gặp phải chắc cũng đều hét lên tiếng hét chói tai.
Mi phong như kiếm* (chân mày như kiếm), khuôn mặt anh khí, ngũ quan tựa như được điêu khắc hoàn mỹ. Đặc biệt là cái thân hình kia, bên trong trường bào màu đen bị lệch là tám khối cơ bụng ẩn hiện. Với thân hình này nếu như nữ nhân nào nhìn thấy chắc cũng phải chảy nước miếng.
Môi của hắn màu hồng nhàn nhạt, lúc này đang mấp máy, gương mặt kia thể hiện ra giống như rất thống khổ.
"Chủ nhân! Thể chất của hắn là linh thực thể!"
Trong không gian thần điển, Tiểu Mạch đang vô cùng kích động. Thiếu chút nữa là quên chủ nhân nhà mình vừa bị gia hỏa này vô lễ.
"Mau! Mau nhặt hắn về đi! Hắn rất hữu dụng với người."
"Linh thực thể?" Vân Lạc Phong nhướng mày, nhìn nam nhân bất tỉnh trước mặt, hỏi: "Đó là cái gì?"
"Chủ nhân, chẳng lẽ ta chưa nói qua với người sao? Thể chất của người là linh hư thể, cho nên cơ thể vô cùng yếu ớt, hơn nữa chỉ cần tu luyện thì sẽ xuất huyết không ngừng. Chỉ có dùng công pháp đặc biệt của ta mới có thể giúp người tu luyện. Mà linh thực thể thì hoàn toàn ngược lại với người. Chẳng qua linh thực thể trước mười tuổi thì không thể tu luyện. Sau mười tuổi tu luyện thực lực sẽ tăng nhanh như bay."
Nói như vậy, Linh Giả đều là tu luyện từ bé, mà thân là Linh Giả có linh thực thể dù làm cách nào cũng không thể tu luyện trước năm mười tuổi. Nhưng qua mười tuổi thì thực lực sẽ tăng nhanh đến mức chóng cả mặt.