Chương 1027 : Chiến thuyền Đông Hải
Bệnh tình của Hàn Chính Càn làm Hàn Mạc có dự cảm không lành.
Không phải trong lòng hắn chưa từng nghĩ qua, mọi âm mưu kế hoạch của Hàn Huyền Đạo, có lẽ đã thương lượng qua với Hàn Chính Càn, hơn nữa rất có thể Hàn Chính Càn là người đứng sau sắp đặt mọi chuyện. Nhưng từ nhỏ đến lớn sống ở Đông Hải, theo những gì mà hắn được biết ở Hàn Chính Càn, ông lão này cũng vô cùng tận tình với Hàn gia, trước nay giải quyết việc gì cũng đặt lợi ích của Hàn tộc lên đầu, chính vì thế, mà mọi người trong Hàn tộc đều vô cùng kính trọng uy phong và địa vị của lão, nếu Hàn Chính Càn không có ý đồ xấu, vậy cũng có thể nói lão là người duy nhất trên cõi đời này có thể khống chế được Hàn Huyền Đạo.
Một khi lão gặp chuyện gì bất trắc, sợi dây duy nhất để trói buộc Hàn Huyền Đạo cũng coi như không còn, với dụng tâm của Hàn Huyền Đạo, Hàn Mạc cũng không biết lúc đó ông ta sẽ làm nên chuyện gì nữa.
Hàn Mạc vô cùng thấu hiểu vị trí của Hàn Huyền Đạo như hiện nay.
Hàn tộc từ khi nước Yến lập quốc trở lại đây, luôn nằm ở vị trí không trên ai cũng không dưới ai, nên trước đến nay cũng không có mấy oai phong trên triều.
Nhưng hiện nay thời thế thay đổi, trên thực tế Hàn Huyền Đạo đã dùng toàn bộ sức mạnh của cả tộc, mà trở thành đệ nhất quyền thần trong triều, khuynh đảo triều cương, và Hàn Mạc lại chính là người có công lao lớn nhất trong số đó.
Một gia tộc trong triều luôn bị các thế lực vây ép, một gia tộc hơn nười mấy năm qua chưa một lần được nở mặt nở mày trong triều, bây giờ lại đột nhiên nắm đại quyền trong tay, người trên kẻ dưới trong triều đề phải khom lưng cúi mặt, trong lòng Hàn Mạc chắc chắn rằng, trong tình cảnh như vậy, cho dù lòng dạ Hàn Huyền Đạo có thâm sâu đến đâu, cũng không thể không bị quyền thế lay động.
Từ xưa đến nay, một khi đã lao vào cạm bẫy của quyền thế, thì sẽ khiến người ta trở nên điên loạn.
Hàn Mạc không biết Hàn Huyền Đạo có bị quyền lực che mắt hay không, nhưng bị chèn ép đã lâu, nay lại có cơ hội nắm đại quyền trong tay, nhất định ông ta sẽ làm một trận cho hả giận.
Hơn nữa vì để bảo vệ quyền lực trong lúc này, nhất định Hàn Huyền Đạo sẽ thẳng tay với những thế lực có khả năng gây bất lợi cho ông ta.
...
Hàn Chính Càn đang trong phủ tĩnh dưỡng, hai ngày nay hôm nào Hàn Mạc cũng đến Trấn Phủ quân rất sớm, để nắm rõ thêm quân tình, hắn còn lên cả thuyền chiến, chăm chú tìm hiểu các bộ phận và cách sử dụng từng thứ trên chiến thuyền,
Tuy trước lúc vào kinh hắn cũng hay đi đến Trấn Phủ doanh, nhưng rất ít khi lên thuyền chiến, hơn nữa đối với thuyền chiến không có chút hiểu biết gì gọi là đáng kể, hiện nay, sau khi được các bộ hạ giảng giải, mới biết được cấu trúc tường tận của thuyền chiến.
Nhưng trong lòng hắn luôn đắn đo hai chuyện, thứ nhất là tiến triển nghiên cứu Trúc long phun (Rồng trúc phun nước) của Bành Ban tới đâu, thứ hai là chuyện đội thủy quân mãi vẫn chưa về, làm hắn lo lắng không yên.
Bành Ban dưới sự giúp đỡ của Hàn Mạc, một mặt đích thân nghiên cứu Trúc long phun, mặt khác phái người đi tìm kiếm vơ vét trúc Bích Long.
Trúc Bích Long là đặc sản của Đông Hải, loại trúc này ưa sinh sống ở bờ biển, hơn nữa ống trúc cực lớn, ngày xưa còn có người dùng trúc Bích Long để làm ống nước, bắt nước vào trong các ruộng cần tưới, lại nằm trong nội địa của Trung Nguyên nên rất nhiều người ở địa phương khác tìm đến Đông Hải mua trúc Bích Long, vì thế muốn tìm trúc Bích Long thì tất nhiên phải tìm đến Đông Hải.
Ở Đông Hải có một số dân chuyên trồng trúc Bích Long, hơn nữa sống chủ yếu dựa vào nghề này, Hàn Mạc bỏ ra không ít ngân lượng, lệnh cho người thu mua gần trăm cây trúc Bích Long, để chuẩn bị cho việc chế tạo rồng trúc phun nước.
Tuy binh lính trong trại đều cảm thấy kỳ lạ, nhưng đây là chuyện của Hàn Mạc, nên không kẻ nào dám nói.
Tuy Hàn Mạc kiên quyết trước khi tiến hành Bắc phạt, mọi việc trong Trấn Phủ quân đều do Hàn Nguyên làm chủ, nhưng nếu nói về công, thì hắn là người do triều đình phái xuống tạm đảm nhận chức Tổng đốc, nói về tư thì hắn đường đường là Ngũ thiếu gia của Hàn gia, nên đám thống lĩnh trong Trấn Phủ quân đều không dám không kháng lệnh. Hơn nữa, đám tướng sĩ của Trấn Pủ quân đều biết hắn là chủ tướng Tây Bắc quân, tuy không hiểu vì sao Ngũ thiếu gia đột nhiên xuất hiện tại Trấn Phủ quân, nhưng có một số người lanh lợi thì cũng mơ hồ đoán ra đây có khả năng là chỉ ý của triều đình, hơn thế nữa, rất nhiều binh sĩ trong Trấn Phủ quân đều xem hắn như thần tượng, vì thế vô cùng tôn kính Hàn Mạc.
Bành Ban từ sau khi nhận lệnh của Hàn Mạc, thì miệt mài vùi đầu vào đục đẽo, dựa theo mẫu trong bản vẽ, làm ra rất nhiều mô hình, nhưng chỉ cần có chút không ổn là y lại bắt tay làm lại.
Ngay ngày thứ hai sau khi nhận được nhiệm vụ, y đã phác ra một mô hình cơ bản, căn dặn thuộc hạ ra thử, có điều cự li phun nước không làm y vừa ý, nên y quyết tâm không ăn không ngủ tiếp tục cải tiến thêm.
Trang bị doanh không thiếu công cụ và nguyên liệu, Bành Ban có thể trở thành Đô úy Tranh bị doanh của Trấn Phủ quân, chắc chắn phải có tài hơn người, thực ra con rồng trúc phun nước lần trước cũng đã làm rất tốt, nhưng Bành Ban lại biết có thể làm tốt hơn thế nữa, nên nửa đêm, y lại đem vòi phun nước ra sửa lại, thử thêm một lần nữa, nhưng vẫn không đạt được hiệu quả như mong muốn.
Đối với y, được Hàn Mạc đem chuyện này giao phó là một việc vô cùng vinh dự, nên y muốn phát huy hết tài năng. Y biết chuyện trúc Bích Long có khả năng phun nước rất mạnh, nếu muốn làm một con rồng trúc phun nước đúng theo yêu cầu của Hàn Mạc thì phải dùng đến thứ trúc đó.
Nếu Trúc long phun muốn phun xa nhất, thì cơ quan chủ yếu là cơ quan tạo gió phía sau phải làm thật tốt, phải được thiết kế đủ mạnh để ép nước phun ra.
Trong quân có một loại Chú thủy đồng, nhỏ nhắn linh hoạt, hoạt động chủ yếu nhờ sức người, nên sức phun không xa.
Bành Ban cân nhắc hồi lâu, hiểu rằng thứ này nếu chỉ dựa vào sức người, thì lực đẩy sẽ không lớn cho lắm, hơn nữa tốc độ cũng không nhanh, nếu muốn ống nước phun ra xa, không những lực đẩy phải mạnh, mà tốc độ cũng có nhiều điểm yếu, nếu chỉ dựa vào sức người mà muốn đạt được hai điểm này, thì phải chế tạo một cơ quan thật tốt ở máy sau.
Y thức trọn đêm, suy nghĩ cho đến trưa hôm sau, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách, sai người đi tìm thứ có sức đàn hồi mạnh nhất là gân trâu, dùng sức đàn hồi của gân trâu để thay cho sức người.
Cho đến rạng sáng ngày hôm sau, y vẫn chưa chợp mắt, lệnh mọi người làm thêm một con rồng trúc phun nước mới, sau khi thử lại vòi phun, quả thật xa hơn rất nhiều.
Tuy nói như thế, nhưng trong lòng Bành Ban vẫn không mấy tự tin, không biết có vừa ý Hàn Mạc hay không, y đích thân sai hai người khênh Trúc long phun đến gặp Hàn Mạc, biểu diễn một lần nữa trước mặt Hàn Mạc.
Sau khi xem qua, Hàn Mạc vô cùng mừng rỡ, liên tục tán thưởng, lúc này Bành Ban mới thật sự yên tâm, nghe thấy Hàn Mạc khen kĩ thuật của y hơn hẳn Lỗ Ban, Bành Ban sung sướng vô cùng, sau đó đi theo Hàn Mạc đến thương lượng với Hàn Nguyên, chọn năm trăm binh sĩ trong quân trại để Bành Ban quản lí, dùng vào việc chế tạo rồng trúc phun nước, Hàn Mạc cũng không nói nhiều, đem năm trăm tên binh sĩ điều qua cho Bành ngố cai quản.
Năm trăm tên binh sĩ này cộng với hơn hai trăm tên trong Trang bị doanh, tổng cộng có hơn bảy trăm người, dưới sự điều hành của Bành Ban, bắt đầu ra lệnh cho bọn họ ra sức chế tạo rồng trúc phun nước.
Hàn Mạc cũng yên tâm lo xong một chuyện, thế nhưng quá ngày hạm đội phải cập bến đã hơn ba ngày, vẫn chưa thấy bóng dáng đội tàu thuyền, nên trong lòng vô cùng lo lắng.
Hắn đi đến chỗ Quan Thiếu Hà, nhưng cũng không thấy tin tức gì, Quan Thiếu Hà cũng an ủi rồi đề nghị hắn cùng đi đến Trấn Phủ quân nhờ đóng ba chiếc thuyền chiến.
Hàn Mạc cũng đang định nhân cơ hội này đi xem thế nào, đề nghị này của Quan Thiếu Hà đúng ý hắn, nên cả hai men theo vách đá đen mà đi.
Vách Hắc Thủy cách thành Đông Hải mấy mươi dặm, Hàn Mạc thân thể cường tráng, lại mặc thường phục nên đi lại nhẹ nhàng, Ngự Lâm quân hộ vệ theo bên cạnh cũng trang phục vô cùng nhẹ nhàng, hơn hai mươi người đi đến vách Hắc Thủy, nhìn từ xa đã thấy ba chiến thuyền lớn đang dựng bên cạnh bãi bồi, giống như ba hòn đảo nằm trên mặt biển, thân thuyền sơn màu xám nâu, khổng lồ vô cùng, cột buồm dựng thẳng lên, như muốn xé toạc bầu trời.
Để chế tạo được ba con thuyền này, đầu tiên phải làm một bến tàu tạm thời tại vách Hắc Thủy, lúc này trên bến tàu có rất nhiều doanh trại, còn có rất nhiều vật liệu còn thừa sau khi làm thuyền, Hàn Mạc nhìn thấy có đầu người đang động đậy trên thuyền, còn có người đang đánh gõ lia lịa, hắn liền tiến đến gần.
- Ngũ thiếu gia, ba chiếc thuyền này được làm bằng rất nhiều tâm huyết đó.Quan Thiếu Hà nhìn về ba chiếc thuyền rồi nói lớn:- Chưa nói đến phải dùng bao nhiêu ngân lượng, là vì muốn sớm ngày hoàn thành ba chiếc thuyền này, tại hạ và Tứ thiếu gia đã âm thầm chiêu mộ gần ngàn người, bất kể ngày đêm, phải mất nửa năm, mới hoàn thành xong.
Hàn Mạc nhìn ba chiếc chiến thuyền, trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác thán phục, nếu so với thuyền chiến cỡ lớn của Trấn Phủ quân, ba chiếc thuyền này có vẻ nhỏ hơn một chút, nhưng khí thế của cả con thuyền tuyệt đối không thua gì chiến thuyền cỡ lớn của Trấn Phủ quân.
Đoàn người của Hàn Mạc xuống ngựa, đầu bên đó sớm đã có một nhóm người đến đón, đa số đều đeo xích trên người, nước da ngăm đen, thậm chí có một số người trên thân còn có nhiều sẹo, Hàn Mạc nhìn thấy rất rõ ràng, để hoàn thành ba chiếc thuyền này, đám người này phải nếm không ít cực khổ.
Mặt trời đã nhô lên cao, bọn họ vẫn làm việc như thường, nhìn thấy làn da ngăm đen của từng người một, lại nhìn qua ba chiếc thuyền to lớn, Hàn Mạc cảm thấy thán phục trí tuệ và sức mạnh của những người anh hùng thầm lặng ở đây, chính vì có bọn họ, mới có cảnh tượng huy hoàng trước mặt.
Đám Ngự Lâm quân theo sau Hàn Mạc, ai nấy đều há mồm trợn mắt mà nhìn.
Đám người đến đón kia, dẫn đầu lại là môt người mặc chiếc áo ngắn cũ nát, lại còn thẫm ướt cả mồ hôi, nhưng gương mặt tràn đầy sức sống, tiến nhanh về phía trước, thi lễ với Hàn Mạc, nói:- Ngũ thiếu gia!
Quan Thiếu Hà cưới nói:- Ngã thiếu gia, đây chính là Lương giáo úy của trại thuyền, nói đến kỹ thuật làm thuyền thì hắn là số một, trong Trấn Phủ quân, nếu Lương giáo úy nhận vị trí thứ hai, thì không ai dám nhận vị trí thứ nhất. Lương giáo úy ngày trước chính là người của Công bộ Thuyền ti, Hàn tổng đốc nghe thấy tiếng tăm lẫy lừng của Lương giáo úy, nên khó khăn lắm mới mời về được, đến nay hắn ở Trấn Phủ quân này cũng được tám năm rồi.Rồi gã chỉ tay sang ba chiếc thuyền nói:- Ba chiếc thuyền này, đều do một tay Lương giáo úy thiết kế ra, không có hắn, chỉ e hôm nay chúng ta không thể trông thấy hình ảnh của ba chiếc thuyền này.
Hàn Mạc nhìn Lương giáo úy hồi lâu, chỉ thấy Lương giáo úy tuổi gần năm mươi, so với đám trai tráng ở Đông Hải y có vẻ thấp bé hơn nhiều, nhưng cặp mắt lại rất có hồn, hơn nữa khắp người tỏa ra một khí thế rất tự tin, Hàn Mạc mỉm cười bước lên trước, không chút nghi lễ xã giao mà đưa tay nắm chặt lấy tay Lương giáo úy rồi nói:- Lương giáo úy, những lời nói cám ơn, Hàn Mạc này cũng không nói nhiều nữa, Lương giáo úy có thể chỉ dẫn cả đội binh hoàn thành ba chiếc thuyền lớn này, nói thật là... thật đáng nể!
Lúc hắn cầm lấy tay Lương giáo úy, lại thấy Lương giáo úy có vẻ rất đau đớn, hắn thiết nghĩ không hề dùng lực sao Lương giáo úy lại tỏ ra đau như vậy, sau mới để ý, hắn mải mê nắm tay Lương giáo úy nhưng không thấy rằng trên tay y có rất nhiều vết thương, cú nắm tay vừa rồi của hắn làm rách miệng vết thương, máu từ trong phụt ra.
Hàn Mạc giật mình buông tay, còn Lương giáo úy lại cười nói:- Không sao, Ngũ thiếu gia, ngươi có vừa ý với mấy chiếc thuyền này không?
Hàn Mạc gật đầu, nhưng vẫn hỏi:- Lương giáo úy, tay của ngươi?
Người bên cạnh lập tức nói:- Ngũ thiếu gia, Lương giáo úy không những chỉ huy thuộc hạ làm thuyền, mà còn đích thân làm cùng, những vết thương này là lúc làm thuyền mà bị thương.
Hàn Mạc hỏi:- Lương giáo úy, hà tất phải như vậy? Nhìn sức khỏe yếu ớt của ngươi xem, sao lại... sao lại đích thân làm những công việc nặng nhọc thế này?
Lương giáo úy liền chắp tay nói:- Ngũ tiếu gia, tại hạ phải cảm ơn ngài mới đúng. Ba chiếc thuyền này, là ước mơ mà mười năm trước tại hạ muốn đích thân thực hiện nó, từng cây cột, miếng ván trên thuyền, đến cánh buồm thậm chí là mũi thuyền, đều mằm trong ước mơ cách đây mười năm của tại hạ, có điều mỗi chiếc thuyền thế này đều phải trải qua một quá trình lâu dài. Tuy mấy năm nay triều đình có cấp rất nhiều ngân lượng để tu sửa chiến thuyền, nhưng không ra lệnh cho làm thuyền mới, nên mơ ước bấy lâu của tại hạ cứ nghĩ sẽ không bao giờ thực hiện được, Ngũ thiếu gia lại cho tại hạ cơ hội để thực hiện ước mơ của mình, tại hạ phải đích thân cảm tạ người mới phải!Y quỳ xuống hành lễ, rồi mới chỉ vào thuyền chiến mà nói:- Ngũ thiếu gia, ba chiếc thuyền này, mỗi một chỗ tại hạ đều tỉ mỉ thiết kế, dựa theo căn dặn của Ngũ thiếu gia, vũ khí trên thuyền đều ngụy trang cẩn thận, tại hạ dám chắc, chiếc thuyền này ra khơi, cho dù có gặp sóng to gió lớn đến đâu, cũng vẫn vững chắc như trên cạn, hơn nữa mỗi điểm trên chiếc thuyền, tại hạ đều sắp đặt rất thỏa đáng, nếu thật sự có chiến trận, tại hạ vẫn dám chắc, chiếc thuyền này không có đối thủ... Ngũ thiếu gia, Quan gia, mời lên thuyền!
Hàn Mạc và Quan Thiếu Hà đi theo Lương giáo úy lên thuyền, Lương giáo úy giới thiệu với hai người:- Ngũ thiếu gia, ngươi xem xung quanh thân thuyền có màu xám nâu, đó là vì bên ngoài được ốp một lớp gỗ, bên dưới lớp gỗ, là một lớp gang, nếu thuyền của địch có xe đá, thì dù thuyền có bị đá va vào, cũng không thể gây thương hại lớn gì cho thuyền.
- Vậy đây là Thiết giáp thuyền rồi,Hàn Mạc bật cười nói:- Nếu nói như vậy, còn mạnh hơn thuyền của Trấn Phủ quân?
Lương giáo úy cười nói:- Trước khi làm thuyền Quan Đông gia có nói qua, nếu muốn làm chiến thuyền tốt nhất, không cần phải nghĩ đến chuyện ngân lượng, vậy nên tại hạ cũng không nghĩ gì đến chuyện tiền bạc, chỉ làm theo những gì mình nghĩ, làm ra một chiến thuyền tốt nhất.
Từ bậc thang leo lên thuyền, chỉ thấy mọi thứ trên thuyền đều rất mới, ở khu phòng vệ của thuyền còn một cái hộp gỗ vuông vức cực lớn, gần như che cả bầu trời, Hàn Mạc đang không biết là thứ gì, Lương giáo úy đã giải thích nói:- Ngũ thiếu gia, bên ngoài xem có vẻ như là một cái hộp gỗ, nhưng bên trong có giấu xe đá, chỉ cần mở nắp hộp, chiếc xe đá đã được trang bị sẵn bên trong, có thể tùy chỉnh góc độ, đây là sáng kiến này Bành ngố của Trang bị doanh khó khăn lắm mới nghĩ ra, đến lúc đó, không cần lúng túng khẩn trương trang bị xe đá, chỉ cần dỡ bỏ lớp vỏ ngụy trang của cái hộp này ra là được.
- Tuyệt!Hàn Mạc liền đưa ngón cái lên, chúng tướng sĩ quả thật quá tài giỏi.
Lương giáo úy lại dẫn mọi người đến cạnh mép thuyền, chỉ thấy cạnh mép thuyền có một cơ quan khởi động hình con chim ưng, cứ cánh một sải tay lại có một cái, mới nhìn, ai cũng nghĩ là vật trang trí cho chiến thuyền, vô cùng uy phong.
- Ngũ thiếu gia, nó không phải dùng để làm cảnh đâu.Lương giáo úy nói:- Đây chính là tên nỏ, chỉ cần bật nút cơ quan, là có thể phóng tên, bề ngoài làm thành thế này là để che mắt người khác!
Hàn Mạc mỉm cười gật đầu, nghe Lương giáo úy giới thiệu về chiến thuyền từ đầu đến đuôi của chiếc thuyền, rồi đi vào từng tầng một.
Ở chính giữa chiếc thuyền này, có hai tầng lầu lớn, còn tầng thứ ba là tầng chỉ huy của thuyền trưởng, đứng trên tầng ba cao vút, tầm nhìn rất xa, có thể quan sát thấy rất nhiều thứ.
Hơn nữa đầu của ba chiếc thuyền này đều làm theo hình dạng của chim ưng, giống như khí thế hùng hồn của chim ưng xông ra biển, chiếc miệng chim ưng lớn vô cùng, nếu dùng để phá thuyền của địch, thì chiếc miệng đó thậm chí có thể nuốt trọn chiến thuyền của đối phương.
Ba người Hàn Mạc đứng ở muôi thuyền, cảm nhận mùi gió biển, Quan Thiếu Hà cười nói:- Ngũ thiếu gia, chiếc thuyền này chưa có tên, hôm nay ngươi đã đích thân đến đây, hay là đặt cho nó một cái tên vậy.
Lương giáo úy cũng nói:- Mời ngũ thiếu gia đặt tên!
Hàn Mạc biết rõ một con thuyền mới cần phải có một cái tên, tất cả chiến thuyền của Trấn Phủ quân đều có tên cả, nên ba chiếc thuyền của mình tất nhiên cũng phải có tên.
Hàn Mạc trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nói:- Đặt là Đông Hải Ưng, Cá Mập Lớn và... Hắc Trân Châu!
…
Cả ngày hôm nay Hàn Mạc không hề về phủ, mà cùng Quan Thiếu Hà ở trên thuyền, để thay đổi một số thành viên làm thuyền cùng Lương giáo úy, bọn họ đều ở tầng hai của chiếc Đông Hải Ưng uống rượu ăn mừng.
Thực ra nội thất từng gian phòng trên chiếc thuyền này rất được xem trọng. Dưới hầm thuyền có chỗ ở của binh lính, nhà kho và khu chứa nước…, tầng hai cũng có khu nhà bếp riêng, còn có mấy khu phòng ngủ được bố trí vô cùng trang nhã, sống ở đây, nếu không ra ngoài có lẽ cứ nghĩ rằng đang ở nhà.
Mọi người chủ yếu nói đến chuyện chiếc thuyền, Lương giáo úy tỏ ra vô cùng hiểu biết, y từ từ giảng giải, Hàn Mạc và Quan Thiếu Hà nghe rất mùi tai, thỉnh thoảng lại hỏi thăm mấy câu.
Tuy Hàn Mạc cảm thấy ba chiếc chiến thuyền của mình đã vô cùng oai phong, nhưng vẫn ngồi thỉnh giáo Lương thiếu úy hồi lâu, hỏi xem trên đời này có thuốc nổ hay không.
Đối với hắn, nếu trên thuyền có thêm mấy cây đại pháo, thì mới gọi là thiên hạ vô địch.