Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 1: Mưa Đông Hải
Chương 012: Bí mật đêm mưa không thể để cho kẻ khác biết
Nhóm dịch BachKhiet
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: book.zongheng.com
Đông Hải thành nếu đã bắt đầu mưa thì thường sẽ kéo dài hai ba ngày, đây cũng là một quy luật, vì vậy khi trời mưa thì cũng chỉ biết tức giận mắng chửi ông trời mà thôi. Khi thời tiết biến đổi thất thường thì biển động gió lớn, bến tàu cũng không thể cho ngư dân rời bến, nhưng rõ ràng không đi đánh cá một ngày thì cuộc sống của dân chúng sẽ càng trở nên khốn khó.
Lúc này là giữa đêm khuya, mưa to như trút nước đổ xuống Đông Hải thành, hai phủ Hàn gia đều im lìm dưới cơn mưa, vài trăm hạ nhân trong hai phủ cũng đã sớm yên giấc trên giường.
Cửa sau Tây phủ Hàn gia có ba người đang cầm dù đứng giữa đêm mưa, rõ ràng đang chờ đợi điều gì đó giữa màn mưa đen kịt.
Đại tông chủ Hàn Chính Càn nhắm mắt lại, thân thể lão đóng chặt xuống đất như một khối nham thạch lạnh băng, cơ thể không nhúc nhích, dù sấm sét vang dội thì lão cũng không nhíu mày. Quản gia Tây phủ Hàn Nghiêm thì đang cầm dù che mưa cho đại tông chủ. Hàn Huyền Xương đứng bên cạnh cũng cầm một cây dù giấy, lão dùng dù che chắn cho mình và Hàn Nghiêm. Tuy như vậy nhưng nước mưa phóng đến từ đủ mọi phương hướng đã làm y phục của ba người có phần ướt át.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, ba người vẫn đứng lù lù bất động giữa làn mưa giống như những bức tượng.
Qua giờ sửu, trong tiếng mưa gió gào thét thì ba người đã thầm nghe được tiếng vó ngựa xen lẫn trong những âm thanh ào ào. Hàn Chính Càn vẫn nhắm mắt đột nhiên mở bừng ra, lão lẩm bẩm:
- Cuối cùng cũng đã đến.
Khoảnh khắc sau, trong màn đêm đột nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa, lúc này xe ngựa phóng đi như bay, con đường lầy lội cũng không thể ngăn cản được tốc độ tuấn mã. Hai bên trái phải xe ngựa có hai kỵ sĩ cưỡi ngựa, đầu đội mũ rơm, mặc áo tơi, bên hông còn đeo đao.
Khi xe ngựa đi đến địa phương cách Hàn Chính Càn bốn năm mét thì ngừng lại, hai gã kỵ sĩ xoay người xuống ngựa thi lễ với Hàn Chính Càn. Một người trong số đó trầm giọng nói:
- Đại tông chủ, người đã được đưa đến, chúng ta phải trở về phụng mệnh.
Đại tông chủ tiến lên phía trước, Hàn Huyền Xương và Hàn Nghiêm ở phía sau cũng vội vàng sánh kịp nhịp bước. Khi đến trước xe ngựa thì hàn chính càn đảo mắt nhìn hai kỵ sĩ, sau đó lại nhìn qua xa phu trên càng xe, lão thản nhiên nói:
- Khổ cực cho các vị.
- Không dám!
Ba gã đội mũ rơm đồng thời kêu lên.
Hàn Chính Càn khẽ nheo mắt, lão chuyển ánh mắt âm trầm lên thùng xe, một lát sau mới thản nhiên nói:
- Các ngươi yên tâm, Hàn Thượng Thư sẽ chăm sóc cho người nhà của các ngươi.
Ba gã đội mũ rơm trở nên sửng sờ, khi còn chưa kịp hiểu rõ thì hai tiếng vút vút vang lên, trong cơn mưa chợt xuất hiện hai mũi tên dùng tốc độ cực nhanh phóng về phía hai tên kỵ sĩ ở hai bên thùng xe. Đợi đến khi những tên kỵ sĩ này phát hiện ra thì mũi tên đã phóng đến ngay trước mắt.
Hai gã đội mũ rơm rõ ràng cũng không phải loại người bình thường, bọn họ gặp nguy không loạn, đại đao bên hông hầu như được rút ra cùng một lúc, thân thể cũng nhanh chóng lui về phía sau muốn tránh khỏi hai mũi tên.
Khoảnh khắc khi hai gã đội mũ rơm lui về phía sau thì Hàn Huyền Xương và Hàn Nghiêm chợt một trái một phải phóng về phía trước như báo trên thảo nguyên. Khi hai tên đội mũ rơm đang định phóng lên thùng xe thì đại tông chủ Hàn Chính Càn đã nhảy lên trời, tay phải lão vung ra thành trảo chộp tới giống như chim ưng vồ mồi.
Khi hai gã đội mũ rơm vừa tránh khỏi làn mưa tên thì lập tức hoa mắt, trước ngực chợt bùng lên cảm giác đau đớn, trên vị trí trái tim đã bị một thanh dao găm đâm vào, cả hai đều đâm sâu vào bên trong.
Hai gã đội mũ rơm đều mang theo vẻ nghi hoặc và không cam lòng ngã xuống mặt đất lầy lội, bọn họ đến khi chết vẫn không hiểu vì sao mình phụng mệnh lặn lội vạn dặm xa xôi đến đây lại phải mất đi tính mạng.
Một trảo của Hàn Chính Càn lập tức chụp vào cổ xa phu, lão hơi dùng lực, một tiếng rắc vang lên, cần cổ xa phu vỡ vụn, đầu rũ hẳn xuống.
Khí lực của người Hàn gia rõ ràng cực kỳ khủng bố.
Khi vứt bỏ thi thể của tên xa phu xuống đất, đại tông chủ Hàn Chính Càn vén màn xe ra rồi dùng giọng ôn hòa nói:
- Được rồi, xuống xe thôi.
Khoảnh khắc sau từ trong xe đã có một người đi ra.
Người này mặc một bộ váy vải bố của nữ tử dân chúng tầm thường, trên đầu đội mũ rơm, dùng khăn che mặt. Nhưng không thể phủ nhận đây là một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân không tầm thường.
Tuy thiếu nữ mặc váy vải bố nhưng không thể nào che giấu vẻ xinh đẹp và dáng người đầy đặn, mưa to đổ xuống ào ào, y phục của nàng lập tức ướt đẫm. Những lớp y phục dán lên thân thể đã rõ ràng phủ lên thân hình cực kỳ đầy đặn, đặc biệt mê người.
Cặp chân của thiếu nữ dài và thẳng tắp, eo cũng rất nhỏ mà mông lại rộng. Cặp mông vểnh lên, bộ ngực sữa bị y phục ướt át dán chặt lại càng lộ rỏ vẻ to lớn, lộ ra một chiếc cổ trắng đến mức chói mắt.
Hàn Nghiêm giết tên đội mũ rơm xong thì nhanh chóng xoay người nhặt dù che mưa cho thiếu nữ, mà Hàn Huyền Xương lúc này cũng vội vàng nhặt ô che mưa cho Hàn Chính Càn.
- Cám ơn ngươi.
Giọng nói của thiếu nữ cực kỳ dễ nghe, thậm chí còn có chút tươi đẹp, nam nhân khi nghe được âm thanh này thì nhất định sẽ trở nên yếu mềm. Nếu như ở trong không gian hoa nở thơm mát chim hót vang trời thì nhất định sẽ sinh ra cảm giác như mộng như ảo, đây rõ ràng là giọng nói trời sinh của nàng, cũng không phải cố ý lên giọng.
Hàn Chính Càn hỏi:
- Ngươi đã nhớ rõ thân phận bây giờ chưa?
- Ta tên là Liễu Như Mộng, hai mươi hai tuổi, cha chính là một thương nhân Khánh Quốc đến Yến Quốc làm ăn và có tên là Liễu Thiên Phúc, người cưới Trần Thị ở Đồng Phúc Trấn Thiên Ích Huyện Đông Hải Quận làm thê tử. Năm ngoái ta đi theo phụ mẫu trở về Khánh Quốc thì trên đường gặp phải cướp, cha mẹ ta đều bị giết, ta may mắn thoát nạn và quay về Đồng Phúc Trấn, được Tống gia thu làm nô tỳ.
Nữ tử dùng một giọng bi thương, thê lương và chậm rãi giống như đã học thuộc lòng nói:
- Vì công tử Tống gia có ý đồ làm nhục, ta chạy khỏi Tống gia đến Đông Hải thành, sau đó được Hàn Nghiêm mang về phủ, làm nha đầu thị tì cho Hàn Mạc Ngũ thiếu gia Hàn gia.
- Sao ngươi đã hơn hai mươi tuổi mà vẫn chưa được gả ra ngoài? Vì sao vẫn còn trong sạch?
Hàn Chính Càn hỏi.
Nữ tử trở nên trầm ngâm, một lúc sau mới mở miệng nói:
- Ta là một thạch nữ*!
(*: Người phụ nữ có bộ phận sinh dục dị dạng.)
Hàn Chính Càn lộ ra nụ cười hiếm thấy, lão gật đầu nói:
- Ngươi nhớ rõ không sai một câu nào, chỉ cần nhớ kỹ thì ngươi ở đây nhất định sẽ được an toàn. Những thứ này cũng chỉ được dùng đến trong những tình cảnh bất đắc dĩ mà thôi, sợ rằng cả đời ngươi cũng không cần phải trả lời những vấn đề như vậy. Ngươi cần phải nhớ rõ những điều này, vì ngươi, cũng vì người đã bảo vệ sự an toàn cho ngươi.
Giọng nói của nữ tử trở nên kiên định:
- Ta đã hiểu.
- Hàn Nghiêm!
Hàn Chính Càn phân phó nói:
- Ngươi đưa nàng đi thôi.
- Vâng!
Hàn Nghiêm lập tức xưng vâng, lão cúi người rồi cung kính nói:
- Mời đi theo ta!
Hàn Nghiêm dẫn nữ tử theo cửa sau tiến vào trong Hàn phủ.
Hàn Chính Càn thở dài nói:
- Uất ức cho ngươi rồi.
Nữ tử chợt khựng người lại, nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói gì, vẫn đi theo Hàn Nghiêm dưới màn mưa tiến vào trong Hàn phủ.
Đợi đến khi Hàn Nghiêm và nữ tử khuất bóng trong Hàn phủ thì từ trong bóng tối phóng ra hai gã hắc y bịt mặt. Hai người này ném thi thể của hai tên mũ rơm và xa phu vào thùng xe, ngay cả đại đao cũng ném vào trong xe, không để lại bất kỳ vật gì. Sau đó một tên chui vào trong thùng xe, tên còn lại ngồi trên càng xe.
- Dùng xe ngựa mang thi thể đi, nhất định phải thu dọn thật sạch sẽ.
Hàn Chính Càn điềm nhiên nói:
- Đừng để lại bất kỳ dấu vết gì trên đời này.
- Vâng!
Người áo đen cung kính trả lời, hắn lập tức chạy xe ngựa chuyển hướng đi xa, rất nhanh đã biến mất trong màn mưa.
Đợi đến khi xe ngựa đi xa thì Hàn Chính Càn mới ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt, lão lẩm bẩm nói:
- Liệt tổ liệt tông Hàn gia, tất cả những gì Chính Càn làm đều vì Hàn gia.
Hàn Chính Càn trở nên trầm ngâm rồi thản nhiên nói:
- Huyền Xương, ngoài ngươi và Tiểu Ngũ, ngươi và Tuyết Oanh, còn có cả Nhị đệ và Hàn Nghiêm thì những người khác không được phép tiến vào trong hậu hoa viên.
Tuyết Oanh chính là Hàn phu nhân, khuê danh của Hàn phu nhân là Hồ Tuyết Oanh.
Hàn Huyền Xương lập tức nói:
- Đại bá yên tâm, Huyền Xương sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào khác tiến vào trong hậu hoa viên.
Hàn Chính Càn khẽ gật đầu rồi nói:
- Ngươi về nghỉ ngơi trước đi?
- Vậy người thì sao?
- Ta còn muốn làm một việc cuối cùng.
Hàn Chính Càn nhìn về phía xe ngựa rời đi, nàng thản nhiên nói:
- Hai gã tiễn thủ cũng biết chuyện này, cho nên ta muốn thanh trừ đi hai mối nguy cuối cùng.
Hàn Huyền Xương dùng giọng kinh hoàng nói:
- Đại bá, bọn họ...Bọn họ chính là những thuộc hạ mà người tín nhiệm nhất.
- Nhưng bọn họ không phải là người họ Hàn!
Hàn Chính Càn điềm nhiên nói, lão cũng không nói thêm lời nào mà trực tiếp giẫm chân lên mặt đất lầy lội. Đây rõ ràng là một lão nhân qua tuổi sáu mươi nhưng lại mạnh mẽ và nhanh nhẹn giống như u linh, khoảnh khắc sau đã biến mất khỏi tầm mắt Hàn Huyền Xương.
Hàn Huyền Xương trở nên sửng sờ, cuối cùng lại thở dài rồi lẩm bẩm nói:
- Đại bá, sợ rằng nếu bọn họ là người họ Hàn cũng sẽ bị ngài giết chết. Vì ngài không muốn giết chết hai tên Hàn gia nên mới an bài hai gã thuộc hạ khác, đúng là quá mức cay đắng.
Hàn Huyền Xương cầm chặt cây dù rồi theo cửa sau tiến vào trong Hàn phủ, hắn đóng chặt cửa lại.
Những vệt máu trên mặt đất đã bị cơn mưa tầm tã cọ rửa không còn chút dấu vết, nơi này giống như chưa từng xảy ra bất kỳ điều gì, chưa từng có bất kỳ thứ gì, không gian chỉ vang lên những tiếng ào ào của cơn mưa dữ dội.
Mà lúc này Hàn Mạc đang nằm ngủ cực kỳ say sưa trong nhã các của chính mình, hắn đang ngủ mơ đến bức tranh thêu "Hỉ Thước Đăng Mai" của Bích Di Nương.